Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lữ Trạch mô tả các chi tiết rất sống động, khiến người khác tưởng rằng anh ta đã có mặt tại hiện trường.

[Lữ Trạch]: Vợ của Lý Ngạn Minh cũng là một người rất nhẫn tâm. Trước đây họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã ký một thỏa thuận trước hôn nhân, rằng nếu một trong hai ngoại tình, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về người kia.

[Tề Niệm]: Vậy Lý Ngạn Minh có đồng ý không? Dù sao bây giờ, người ngoại tình không chỉ có một mình Lý Ngạn Minh.

[Lữ Trạch]: Vợ của Lý Ngạn Minh từ lâu đã nắm giữ toàn bộ bằng chứng về việc anh ta ngoại tình, cô ấy ban đầu đã định tìm luật sư, giờ thì chứng cứ của cô ấy đã đầy đủ, nhưng Lý Ngạn Minh lại không có bất kỳ bằng chứng nào.

Tề Niệm hít một hơi, cảm thấy người phụ nữ này quá nhẫn tâm.

[Lữ Trạch]: Hiện tại cả hai bên đều đã chuẩn bị đưa nhau ra tòa, nhưng thật ra Lý Ngạn Minh cũng không đáng để đồng cảm.

[Tề Niệm]: Đúng vậy, anh ta không phải là người tốt.

[Lữ Trạch]: Không, ai bảo anh ta dám bắt nạt cậu!

[Lữ Trạch]: Ghét cái ác như kẻ thù.jpg.

Từ sau khi Tề Niệm cứu mạng mình, Lữ Trạch hoàn toàn coi Tề Niệm như ân nhân, thực sự ngu ngơ bảo vệ cậu ta.

Không hề nghĩ rằng, trước kia Tề Niệm cũng chẳng phải là người dễ đối phó.

Tề Niệm bị hành động của Lữ Trạch làm cho hơi ngượng ngùng, nhưng may là Lữ Trạch không tiếp tục nói về chuyện đó.

[Lữ Trạch]: Không nói nữa, tôi đi xem tình hình gần đây của Hàn Kiệt, để tăng thêm chút niềm vui cho mình.

Tề Niệm có chút tò mò không biết anh ta sẽ xem như thế nào.

Ngay sau đó, Lữ Trạch gửi một bức ảnh chụp màn hình của một đơn giao cơm hộp trên một ứng dụng.

[Lữ Trạch]: Tôi có một người bạn nhận được đơn giao cơm hộp của Hàn Kiệt, tôi giúp anh ta giao.

[Tề Niệm]: Anh không phải đang làm việc ở hội sở xx sao?

[Lữ Trạch]: Ồ, mỗi ngày tôi chỉ cần làm việc hai giờ, giao cơm hộp là nghề tay trái thôi.

Tề Niệm không khỏi bật cười, cảm thấy Lữ Trạch thật sự quá tài giỏi, gửi lại cho anh ta một biểu cảm cổ vũ.

Lữ Trạch tỏ ý rằng lát nữa có cơ hội anh sẽ chụp vài bức ảnh của Hàn Kiệt cho Tề Niệm xem.

Tề Niệm quá tò mò nên không từ chối.

Khi họ đang nói chuyện, Tề Niệm cảm thấy một lọn tóc của mình bị nhẹ nhàng nắm lấy.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy Chử Thiên Hằng với mái tóc đen giờ đã trở lại, đang nhìn cậu một cách ung dung, mái tóc đen cũng không che được vẻ tự tin và kiêu ngạo của anh ta.

Chử Thiên Hằng: "Anh nghĩ, tết cho em một bím tóc nhỏ cũng không tồi."

Tề Niệm lập tức giật lại lọn tóc nhỏ của mình, ôm đầu, cảnh giác nhìn Chử Thiên Hằng, kiên quyết bảo vệ chủ quyền kiểu tóc của mình.

Chử Thiên Hằng thấy cậu từ chối thẳng thừng như vậy, có chút tiếc nuối, "Sách", rồi hơi nhướng mày: "Làm gì mà nhìn anh như vậy, em nghĩ anh hai của em  là loại người sẽ ép buộc người khác sao?"

Tề Niệm đảo mắt, rồi sau đó đi tìm Tony để cắt tóc.

Dù cậu cảm thấy mái tóc hiện tại cho cậu cảm giác an toàn, nhưng vì anh hai suốt ngày đòi tết tóc cho cậu, cậu vẫn quyết định đi cắt ngắn.

Tony nhìn thấy một chàng trai đẹp trai lại đến tiệm của mình, ánh mắt không khỏi sáng lên, đã sẵn sàng để trổ tài với mái tóc này.

Tony nhiệt tình đưa cho Tề Niệm một quyển sách với đủ loại kiểu tóc, giới thiệu: "Cậu xem muốn cắt kiểu nào, tôi thấy vài kiểu này khá hợp với phong cách của cậu."

Nói một đống thứ, Tề Niệm không biết trả lời sao, đưa ánh mắt cầu cứu về phía anh hai, nhưng anh hai lại vui vẻ nhìn cậu gặp khó khăn.

Tề Niệm im lặng.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể vội vàng nói với Tony khi anh ta tạm dừng: "Chỉ cần cắt ngắn là được."

Tony nghe vậy rất tiếc nuối, lại hỏi lần nữa: "Thật sự không làm kiểu gì sao?"

Tề Niệm lắc đầu như đánh trống bỏi.

Tony đành thở dài và bắt đầu cắt tóc, Tề Niệm nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy lời Tony nói.

Quá trình cắt tóc rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã xong. Tóc của Tề Niệm được cắt ngắn hơn, lộ ra khuôn mặt thanh tú, tinh tế, càng thêm nổi bật.

Gần như không cần trang điểm, mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên dưới ánh mặt trời trông càng mềm mại hơn, tạo cảm giác dễ chịu.

Điều quan trọng nhất là, khuôn mặt này thực sự quá đẹp!

Tony và mấy trợ lý đều trầm trồ kinh ngạc, trong khi đó Tề Niệm đưa tay chạm vào mái tóc mới, cảm thấy hơi mất an toàn.

Chử Thiên Hằng thấy những người xung quanh vây quanh em trai mình để ngắm nhìn, mặc dù anh cảm thấy tự hào nhưng cũng không khỏi khó chịu.

Chử Thiên Hằng nói với vẻ nghiêm túc: "Đừng vây quanh nữa, em trai tôi dễ bị thiếu oxy."

Mấy người nhìn nhau.

Họ đâu có vây kín đến vậy?

Nhưng mà, khi mọi người thấy mặt Tề Niệm đỏ bừng, ngay lập tức im lặng.

Ừm, nhìn dáng vẻ này, đúng là có vẻ như thiếu oxy.

Mọi người nhanh chóng tự giác lùi ra, Tề Niệm cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Sau đó, cậu thấy Chử Thiên Hằng cầm điện thoại, nhanh chóng chụp một bức ảnh của cậu.

Trên đường về nhà, Chử Thiên Hằng mở nhóm chat "Gia đình thân thiết".

【Chử Thiên Hằng】: Vừa mới chụp.

【Chử Thiên Hằng】: [hình ảnh].

【Ninh Mẫn】: Đẹp!

【Chử Chấn】: Đẹp!

【Chử Dung Thời】: Đẹp.

Tề Niệm cũng thấy tin nhắn trong nhóm, nhìn thấy chuỗi lời khen "Đẹp", khuôn mặt nhỏ của cậu lại đỏ bừng. Cậu vươn tay che mặt đang nóng lên.

Nhiệt độ cuối cùng cũng giảm xuống một chút, cậu nhấp môi gõ chữ, sau đó bấm gửi đi. Gần như ngay lập tức, trong nhóm có thêm một tin nhắn mới.

【Chử Thiên Nghiên】: Đây là cậu bé nào vậy?

【Tề Niệm】: Cảm ơn đại gia ~.

Nhóm chat ngay lập tức im lặng, tràn ngập không khí ngượng ngùng.

Ngay lập tức, "Chử Thiên Nghiên" đã rút lại một tin nhắn.

【Chử Thiên Nghiên】: Ha ha ha, giờ đã quá muộn, bên chị vẫn là nửa đêm, chưa ngủ được. Hơn nữa, ngày hôm qua chị bị ướt mưa, đầu óc có chút không tỉnh táo, nên cảm thấy lạ lẫm, ha ha ha. Nói thật, Niệm Niệm ngày càng đẹp hơn!

Tề Niệm: Chị, không cần phải như vậy đâu.

Chử Thiên Nghiên, chị gái của Chử Thiên Hằng, hiện đang ở nước ngoài. Vì lâu không về nhà, nên không quen thuộc với Tề Niệm lắm.

Ừm, ít nhất không còn ghét Tề Niệm như trước đây.

Tối đó, Tề Niệm lướt qua vòng bạn bè của Chử Thiên Nghiên.

【Chử Thiên Nghiên】: Ai biết, đột nhiên có một cậu em trai xinh đẹp, ha ha ~.

Khuôn mặt Tề Niệm lại đỏ bừng. Cuối cùng, cậu không có can đảm để ấn like cho vòng bạn bè này.

Ngoài cậu ra, tất cả người trong gia đình Chử đều khen ngợi.

Tề Niệm cắn ngón tay, xấu hổ lấy chăn che mặt.

Ngày hôm sau, Tề Niệm ngồi trên xe của trợ lý đoàn phim, nhận được tin nhắn bát quái muộn từ Lữ Trạch.

【Lữ Trạch】: Ngày hôm qua có quá nhiều tin, hôm nay tôi dành thời gian nói chuyện với cậu.

Rất nhanh, Tề Niệm hiểu lý do tại sao Lữ Trạch lại dành thời gian đặc biệt.

Khi Lữ Trạch đưa cơm hộp, đã thấy cảnh tượng cãi nhau.

Đúng lúc đó, mẹ của Hàn Kiệt và Hàn Kiệt đang cãi nhau.

Vì Hàn Kiệt gây ra vấn đề lớn, cha của Hàn Kiệt hiện đang bị điều tra, sự nghiệp và cuộc sống có thể bị hủy hoại, nên mẹ Hàn trực tiếp bỏ mặc Hàn Kiệt.

Hàn Kiệt không còn cách nào, đành phải tìm mẹ.

Dù mẹ Hàn  rất thất vọng với con trai, nhưng cuối cùng không thể bỏ mặc, nên cũng không nói gì.

Sau đó, hai mẹ con chuyển đến căn phòng duy nhất của mẹ Hàn.

Đây là một khu dân cư bình thường, không thể so sánh với khu nhà xa hoa trước đây của Hàn Kiệt.

Hàn Kiệt đã quen với cuộc sống giàu có, nên không thể chấp nhận sự khác biệt như vậy. Mỗi ngày ở nhà chơi game, tính cách càng ngày càng kỳ quái.

Mẹ Hàn hiện tại tìm được một công việc, dù kéo người quen và có trình độ cao nhưng chỉ có thể làm việc ở vị trí thấp. Mỗi ngày đều bận rộn, không có thời gian chăm sóc Hàn Kiệt.

Hôm nay, khi mẹ Hàn về nhà, thấy phòng đầy rác rưởi, công việc vất vả mà hôm nay không tăng ca để về nghỉ ngơi, kết quả lại phải dọn dẹp cho con trai.

Mẹ Hàn tức giận, nói vài câu không hay với Hàn Kiệt. Hàn Kiệt vốn đã có tâm trạng không tốt, nên hai mẹ con cãi nhau không có gì bất ngờ.

Khi Lữ Trạch đưa cơm hộp, đã thấy cảnh tượng này. Nhiều hàng xóm tò mò đến xem, Lữ Trạch hòa mình vào đám đông nên không thấy rõ.

Cuối cùng, không biết Hàn Kiệt nói gì khiến mẹ Hàn tát hắn, Hàn Kiệt gào thét muốn đi tìm cha, rồi che mặt bỏ chạy.

Một trận kịch tính kết thúc như vậy.

Sau đó, Lữ Trạch cũng không biết chuyện tiếp theo. Vì xem náo nhiệt mất quá nhiều thời gian, anh vội vàng đi làm, không có thời gian chia sẻ với Tề Niệm.

Tề Niệm hơi tò mò về những gì xảy ra tiếp theo, tiếc là không biết gì thêm.

Cậu đã đăng một vòng bạn bè: "Ai biết, đang ăn dưa mà chỉ xem một nửa, thật là khó chịu, ai biết tiếp theo sẽ ra sao!" [hình ảnh cuồng lay].

Tề Niệm chỉ đơn thuần thở dài, không hi vọng biết thêm gì. Cậu thở dài và nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Sau đó, xe ngày càng đi vào vùng hẻo lánh, cuối cùng đến một ngôi làng nhỏ.

Tề Niệm nhìn về phía Chử Thiên Hằng. Người sau giải thích, "Bộ phim này là bộ phim về thời cổ đại."

Nói xong, Chử Thiên Hằng suy nghĩ một chút, chân thành nói, "Nếu em không chịu nổi hoàn cảnh này, có thể nói với anh. Anh sẽ làm người đại diện đưa emvề."

Tề Niệm nhìn vẻ nghiêm túc của hắn. Còn chưa kịp cảm động, cậu đã nghe hắn cười nói, "Đừng đến lúc đó mà khóc nhé."

Tề Niệm: Cảm động cái gì chứ!

Cậu không phải chưa từng trải qua khó khăn, nên không có cảm giác gì quá lớn. Điều khiến cậu không ngờ là, anh hài của cậu lại thích ứng tốt.

Nhìn thấy phòng đầy bùn đất và giường gỗ, đôi mắt cậu không chớp lấy một lần.

Họ vừa đến, thời gian đã không còn sớm. Chỉ thấy đạo diễn và biên kịch, không có việc gì làm.

Chử Thiên Hằng nói, hôm nay đã muộn, ngày mai còn phải gặp các diễn viên khác. Dù có biết hay không, ít nhất phải chào hỏi, đó là lễ nghi cơ bản.

Tất nhiên, chủ yếu là phải gặp các diễn viên chính. Những người không quan trọng thì không cần gặp, nếu không Chử Thiên Hằng sẽ mệt chết.

Tề Niệm nghe xong cảm thấy tuyệt vọng, nhìn anh hai cậu với ánh mắt mong chờ, "Emcó thể không đi không?"

Chử Thiên Hằng ban đầu còn suy nghĩ nếu không mang theo cậu, nhưng nghĩ lại, người khác sẽ thấy. Nếu không có mắt thì làm sao? Khi dễ em trai hắn thì sao?

Hắn cười hiền lành, "Em cảm thấy thế nào?"

Tề Niệm.

Gần đây, Chử Dung Thời cố tình theo dõi tình hình của Tề Niệm. Hắn không muốn thấy Tề Niệm lại xảy ra biến hóa như trước đây.

Những người khác không biết, hắn đã theo bản năng coi Tề Niệm hiện tại và trước kia như hai người khác nhau.

Vì vậy, hắn thường xuyên tìm cách trò chuyện với Tề Niệm.

Vì thế, khi Tề Niệm vừa mở điện thoại, đã nhận được tin nhắn từ anh trai.

【Chử Dung Thời】: Dưa là gì vậy?

Tề Niệm: "!!"

Sao lại như vậy, anh trai của cậu lại hỏi cái này?

Tề Niệm có chút không hiểu, nhưng cũng không dám lừa dối, thành thật trả lời.

【Chử Dung Thời】: Ừm, đã biết.

Tề Niệm: "?"

Biết cái gì?

Tề Niệm mặt đầy dấu châm hỏi, căn bản không biết rằng, anh cả luôn nghiêm túc, đã đi hỏi thăm bát quái giúp cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro