Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm ngày hôm ấy sau khi bị tên cặn bã đội cho nón xanh, Lâm Ngộ An tức giận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói nghi ngút, quyết liệt đề nghị chia tay ngay tức khắc, hào khí ngút trời làm hai chén rượu cho hả giận.

(Và chuyện gì nên đến cũng sẽ đến)... Cậu phát tình.

Lần nữa tỉnh dậy nhận ra bản thân đang nằm trên giường khách sạn, bên cạnh là người đàn ông một thân âu phục dáng người cao lớn, quý phái nhưng cũng chẳng kém phần tao nhã.

Một khi đã xác định được đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, người đàn ông nọ liền thong thả đưa cho Lâm Ngộ An một tấm danh thiếp, bảo rằng nếu xảy ra vấn đề gì thì có thể đến tìm anh ta.

"Ngoan."
  
Mọi người cho rằng Lâm Ngộ An sống ở Bùi gia không lâu:

"..."

"Chậc, mặt đau quá!"

Trước 18 tuổi Lâm Ngộ An thân là một Beta bình thường, trong nhà luôn luôn không được chào đón.

Vốn nghĩ Bùi Yến Chu đều vì trách nhiệm nên mới chấp nhận kết hôn với cậu, cũng chuẩn bị sẵn sàng tốt tư tưởng làm dâu hào môn cha mẹ chồng khó có thể chung sống, mà không nghĩ tới...

Ông nội cầm bức tranh nổi tiếng trị giá trăm vạn vung tay lên:

"An An, con cầm lấy chơi đi!"

Bố chồng tiện tay cho tiền tiêu vặt tám con số, thản nhiên bảo:

"Muốn cái gì thì hãy đi mua, đừng ủy khuất chính mình."

Mẹ chồng tỉ mỉ lựa chọn cho cậu trang phục riêng biệt mỗi mùa, đối đãi như con trai ruột trong nhà:

"Nếu Yến Chu bắt nạt con, con cứ việc mách với mẹ, mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó!"

Mà người được khắp nơi đồn là cao lãnh tự phụ không có tình người – Bùi Yến Chu...

Lâm Ngộ An đưa mắt liếc người đàn ông hư hỏng "bắt nạt" cậu tối hôm qua, yên lặng xoa eo thấp giọng mắng:

"Cầm thú."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro