Ch.01 Cưỡng chế sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới tầng hầm lạnh lẽo ẩm ướt,mùi máu tanh xen lẫn tiếng rên rỉ như quỷ gào vang vọng giữa không trung

Nơi đây tĩnh lặng như chốn địa ngục trần gian

"Keng...."

Trong bóng tối tĩnh lặng, tiếng vật nhọn rơi xuống đất, tiếng nức nở và tiếng là hét chậm rãi nhỏ dần rồi tắt hẳn

Các khớp ngón tay người nọ trắng trẻo rõ ràng,nhưng lại dính đầy máu tươi tượng trưng cho tội ác.

"Tí tách tí tách"

Tiếng máu nhỏ giọt xuống đất, mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn tràn ngập. Trên đất có mấy thi thể đã biến dạng hoàn toàn, xương trắng lộ cả ra ngoài, nội tạng văng khắp nơi, tròng mắt nằm lẫn trong vũng máu.

Trong số đó có một thi thể bị đao nhọn sắc bén cắt làm hai, vết cắt thẳng tắp hoàn mỹ.

Đôi bàn tay trắng nõn không tỳ vết đang cẩn thận lột da lóc xương thi thể bị chém làm hai đó.

Lưỡi đao lạnh lẽo phản chiếu chiếc cằm duyên dáng của người đó. Động tác của hắn tao nhã cẩn thận, như thể đang xử lý một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Vài tiếng động nho nhỏ đến từ những thứ đang ẩn nấp trong bóng tối, nóng lòng chờ đợi người đàn ông lóc thịt, tiếp đó nhanh chóng cắn nuốt.

"Gấp gì chứ, ngu xuẩn." Tần Quyết khinh thường nói với không khí.

Thứ trong bóng tối lập tức yên tĩnh lại, chúng nó trốn trong góc tầng hầm, không dám tới gần người đàn ông.

Tần Quyết giơ tay rạch xuống, tao nhã hoàn mỹ lóc ra một đốt cột sống, tiếp đó dùng lưỡi đao mài phẳng phần góc cạnh bén nhọn trên đốt xương.

Dưới ánh sáng mờ ảo vặn vẹo đan xen nhau, rọi lên đống máu thịt ghê tởm trên mặt đất, khiến bóng dáng người đàn ông càng trở nên quỷ dị.

Hắn cầm đốt cột sống để dưới ánh đèn quan sát.

Ngón tay thon dài khỏe khoắn của hắn vuốt ve gờ đoạn xương, ánh sáng chiếu rọi đường cong khóe môi rõ nét. Gương mặt người đàn ông điển trai, nơi đáy mắt là ý cười mờ ảo không che đi được.

"Mày chỉ được có tí tác dụng này thôi Giang Lâm à."

Hắn chậm rãi bọc đốt xương sống lại, đứng dậy, chừa lại đống thịt sống và nội tạng. Hắn nói với thứ trong bóng tối: "Ăn đi, ăn sạch sẽ vào."

Hắn vừa dứt lời, thứ trong bóng tối lập tức rục rịch. Chúng nó nhấm nuốt sạch sẽ từng miếng thịt lớn, tiếp đó lại gặm hết đống xương rải rác.

Trong tầng hầm yên ắng bắt đầu văng vẳng tiếng rột roạt kèm theo tiếng nuốt ngấu nghiến.

Mà chiếc bàn đá nằm chếch góc trái tầng hầm lại là ranh giới chúng nó không dám bén mảng tới.

Phía trên có một thi thể hoàn mỹ không tổn hao nằm đó, gương mặt thiếu niên tuấn mỹ, trắng đến mức trong suốt, trên cổ trải đầy dấu đỏ mờ ám.

Người đàn ông rửa sạch máu thịt dính trên tay, cẩn thận kiểm tra vài lần xong mới đi tới bên cạnh bàn đá, cúi người hôn nhẹ thiếu niên đang say ngủ.

"Em yêu, em lại ngủ rồi à?"

Đầu ngón tay người đàn ông mơn trớn gò má tái nhợt lạnh lẽo của thiếu niên, thân mật nói nhỏ bên tai cậu.

"Em nhìn này." Người đàn ông như thể tranh công đặt đốt xương sống vừa mới lóc ra đến bên cạnh thiếu niên, cười dịu dàng: "Đây là anh làm riêng cho em đấy, lấy từ trên người Giang Lâm."

Người đàn ông im lặng chốc lát, lại nói: "Sao vậy em, em không cần à?"

Nụ cười của hắn lộ vẻ lạnh lẽo âm u, "Không phải em thích Giang Lâm nhất à? Thích tới mất chết vì gã? Hả? Sao em lại không cần?!"

Trên cổ người đàn ông hằn rõ gân xanh, bàn tay hắn nắm chặt đốt xương sống, mặc cho những giọt máu chảy tí tách.

Từng giọt từng giọt rơi lên đuôi lông mày thiếu niên, làm người đàn ông đang mất khống chế bình tĩnh lại, sự hoảng hốt lướt qua nơi mắt hắn.

Hắn run rẩy dùng bàn tay còn lại lau đi vết máu, giọng nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai thiếu niên: "Xin lỗi em yêu, xin lỗi... Không phải anh muốn làm bẩn mặt em đâu, là do anh giận quá, tha thứ cho anh được không... Do anh quá yêu em, cho nên mới ghen tị với gã..."

"Sao trong mắt em chỉ có gã?"

Hắn cẩn thận ôm thiếu niên dậy, hôn lên vầng trán lạnh lẽo của cậu, thì thào: "Gã có gì tốt chứ. Gã chỉ là một tên phế vật muốn em chết thay! Gã có gì tốt chứ! Em không thể nhìn anh được sao?"

"Giờ thì tốt rồi..."

Một giọt nước mắt rơi giữa trán thiếu niên, người đàn ông vẫn dịu dàng cười nói: "Trong mắt em bây giờ chỉ có mình anh thôi, anh rất vui, em cũng vậy đúng chứ?"

"Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi."

Tiếng nói xen lẫn ý cười của người đàn ông vang vọng trong căn phòng tối đen. Hắn dùng ngón tay chấm lấy máu của mình, khẽ khàng bôi lên cánh môi tái nhợt của thiếu niên.

Đôi môi màu đỏ máu làm dung mạo thiếu niên trở nên mỹ lệ hơn bao giờ hết.

Cảnh tượng này rất quỷ dị.

Sở Thần An rùng mình. Linh hồn cậu trốn bên trong không gian ẩn hình của hệ thống, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cậu chính là thiếu niên đang bị ôm.

Mà người đàn ông điên rồ kia chính là NPC trùm cuối của phó bản này, tên là Tần Quyết.

Mấy tiếng trước, Sở Thần An đã trải qua một lần tử vong.

Nhưng Tần Quyết không muốn cậu chết.

Nếu không phải Giang Lâm cứu cậu ra khỏi phòng ngủ, cậu sẽ phải tiếp tục ở lại trong căn phòng ngủ tối tăm ngột ngạt tràn đầy sự ám muội ấy, bị Tần Quyết tham lam đòi lấy...

Lúc vai chính Giang Lâm và Tần Quyết đang giằng co, cậu bị Giang Lâm kéo lên thay gã chắn dao nên chết.

Lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào trái tim cậu, sự đau đớn chết chóc ập tới. Gần như chỉ chớp mắt, Sở Thần An được Tần Quyết ôm vào trong lồng ngực, khóe miệng trào đầy máu tươi.

Điều Sở Thần An không ngờ tới là dù cậu đã thay Giang Lâm chẳn một dao trí mạng của Tần Quyết, Giang Lâm vẫn không thể dựa vào hào quang nhân vật chính để trốn thoát khỏi tầng hầm.

Giang Lâm bị Tần Quyết chém thành hai phần hoàn mỹ trong tình trạng vẫn còn ý thức, sau đó bị lóc da lột xương, trong quá trình đó còn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nức nở đau đớn...

Sở Thần An thấy mình thật may mắn, vì thi thể của cậu hoàn mỹ nhất dưới tầng hầm này.

Còn về việc tại sao NPC lại thích cậu ư?

Cậu chỉ thở dài bất lực.

Không sai.

Câu là tên ngu ngốc nhận nhầm NPC trùm cuối thành đồng đội, với tinh thần "Đoàn kết là trên hết" hòa mình vào bên trong.

Bên tai cậu bắt đầu truyền tới

giọng nói máy móc lạnh lẽo:

[Chúc mừng ngài.]

[Đây là NPC trùm cuối ngài công lược thành công]

[Cơ mà nhân vật chính chết mất

rôi.]

[Tình tiết nội dung của NPC trở nên hỗn loạn.]

[Quy tắc trò chơi bị tên điên NPC phá vỡ.]

[Toàn bộ phó bản trò chơi của thế giới này đều sụp đổ.]

Sở Thần An chột dạ cúi đầu, giọng mỗi lúc một nhỏ: "Nhưng... nhưng... tao đã chết thay cho vai chính rồi mà... Còn hoàn thành cả nhiệm vụ pháo hôi..."

[Đúng vậy, ngài hoàn thành nhiệm vụ của ngài.]

[Nhưng sau đó thì sao hả?]

[NPC trùm cuối giết luôn cả vai chính!!]

[Hắn điên tới nỗi không thèm tuân thủ quy tắc trò chơi luôn rồi đấy!!!]

Mồ hôi trên trán Sở Thần An chảy ròng ròng.

Hệ thống 001 có năng lực khống chế cảm xúc rất giỏi. Thường sẽ không mất khống chế đâu, chỉ trừ mấy lúc nó không kìm được.

Trong trò chơi khủng bố này, mỗi phó bản trò chơi đều có một quy tắc ngầm, đó là NPC không thể dùng năng lực siêu nhiên của mình giết hết tất cả người chơi một lượt.

Nếu trong khoảng nào đó NPC đã giết đủ số người, thì hẳn không thể tiếp tục giết người được nữa, bằng không trò chơi sẽ mất đi ý nghĩa.

Thực lực giữa người chơi và NPC

vốn đã cách xa nhau. Nếu NPC

trùm cuối muốn, hắn có thể giết

hết tất cả người chơi luôn, chứ

không cần giống như bây giờ để

cho bọn họ trải nghiệm rất nhiều

cửa ải, chậm rãi giết chóc.

Lúc ấy, NPC trong trò chơi đã tàn sát hết phần lớn đội ngũ của họ, chỉ còn lại Giang Lâm và Sở Thần An. Mà đúng khi ấy Giang Lâm vừa mới tìm được chìa khóa cửa tầng hầm, sắp trốn được ra ngoài.

Nhưng lúc Giang Lâm như lẽ hiển nhiên kéo Sở Thần An thay mình chắn dao khiến cậu chết, Tần Quyết vốn là NPC trùm cuối lại mất khống chế, giết luôn Giang Lâm...

[Muốn tôi chiếu lại phân cảnh đặc sắc NPC vì yêu mà giết vai chính không?]

Sở Thần An: "Không... Không cần."

Cậu nhìn đống phó bản trò chơi đã xám xịt trên thanh giao diện, nuốt khan một ngụm nước bọt.

Không một ngoại lệ...

Tất cả phó bản cậu từng chơi đều xám xịt hết rồi!!!

Xong đời.

Cậu gây họa rồi.

Đôi mắt đào hoa của Sở Thần An cứ giần giật, đôi con ngươi sáng ngời ôn nhu lúc này trở nên sa sút buồn bã. Cậu ngoan ngoãn ngồi đó, im lặng nghe hệ thống 001 nói chuyện.

Cảnh này khiến giọng nói của hệ thống 001 dịu đi:

[Ngài cũng không cần quá tự trách đâu. Thực ra thì người chơi vai chính được lựa chọn lần này có vấn đề.]

[Lúc hệ thống tổng bộ đang lựa chọn người chơi sắm vai chính thì gặp trục trặc, chẳng qua nhiều vòng tuyển chọn đã tùy tiện lấy đại. Nên ngài mới đụng phải người hợp tác đặc sắc như lần này.]

[Người chơi pháo hôi như ngài, lúc cần thiết sẽ thay người chơi vai chính chịu một vài thương tổn ngoại lực thôi, chứ không cần thiết phải chết thay người ta đâu.]

[... Tố chất tâm lý và năng lực của bọn họ còn chẳng bằng ngài nữa.]

[Ít nhất... ừm... ít nhất trong lúc nguy nan ngài sẽ không kéo người khác chết thay mình.]

Sở Thần An lâu lâu mới được hệ thống 001 miễn cưỡng khen một lần, tâm trạng lúc này mới đỡ hơn được chút.

Đôi mắt đào hoa của cậu chớp chớp, mong chờ nhìn về phía màn hình giao diện, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... tao hoàn thành xong nhiệm vụ, có phải sẽ được quay về không?"

[Không được.]

[Thân thể của ngài ở thế giới hiện thực đã chết vì bệnh nặng. Nhưng do là chết bất thường, nên mới nhận được cơ hội vượt ải trò chơi khủng bố để sống tiếp.]

[Trong trò chơi lần này, do ngài và NPC trùm cuối phát sinh quá nhiều tương tác, nên mới khiến tình tiết nội dung của NPC trở nên hỗn loạn.]

[Đây là nhân tố chính khiến thế giới sụp đổ.]

Sở Thần An rũ mắt xoa xoa mũi, lông mi như cánh bướm run run.

Cậu nghe đến hai chữ "Tương tác", mấy cảnh tượng bị làm mờ lập tức xuất hiện trong đầu...

Chuyện, chuyện đó có phải do cậu tự nguyện đâu!

Trời đất chứng giám!

Là tên biến thái Tần Quyết cứ muốn nhốt cậu lại QAQ!

[Cho nên, hệ thống tổng bộ quyết định phát cho cậu một thẻ game sống lại, xin nhấn vào đây để bắt đầu trình tự sống lại.]

Sở Thần An nhỏ giọng kháng nghị: "Tao có thể từ chối không?"

[Không được.]

[Trình tự sống lại lập tức khởi động...]

Giọng nói máy móc của hệ thống 001 trở nên vô cảm, nó cưỡng chế chấp hành trình tự sống lại:

[30 giây sau ngài sẽ vào lại trò chơi, xin người chơi Sở Thần An chuẩn bị sẵn sàng.]

Sở Thần An trở nên hỗn loạn, màn hình trước mắt bắt đầu nhảy chữ không ngừng.

Đây nào phải là thẻ sống lại gì chứ?

Đây rõ ràng là thẻ trải nghiệm tử vong á!!!

[30 giây.]

[20 giây.]

[Xin hãy xác nhận nhiệm vụ của ngài:

1, Nhiệm vụ chính: Hoàn thành nội dung người chơi vai chính chưa hoàn thành.

2, Nhiệm vụ phụ: Điểm tích lũy đạt 100.

3, Nhiệm vụ hằng ngày: Làm chuyện mà tất cả pháo hôi đều làm.]

.......

[15 giây.]

[Lần này nhân vật trò chơi của ngài sẽ dùng họ tên và người thật của ngài.]

[Chú ý: Bởi vì người chơi vai chính đã chết, cho nên trò chơi lần này ngài vừa phải hoàn thành nhân vật pháo hôi của mình, đồng thời còn phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ chính của vai chính.]

[3 giây.]

[2 giây.]

[1 giây.]

[Tích...]

[Trình tự khởi động, chúc ngài may mắn ~]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro