Chương 54: Cha và con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Thịnh tốc độ tay toàn bộ nổi lửa, nhìn kính chiếu hậu thấy không khí áp suất thấp bao bọc lấy người anh em tốt của mình.

Phòng phát sóng trực tiếp có một đại gia cùng Mạc Thịnh Hoan so cao thấp, hai người lấy biệt thự mèo "Loảng xoảng loảng xoảng" đối nhau,  thiếu niên vẫn luôn đang nói cảm ơn, nói đến miệng khô lưỡi khô, mắt thấy hai người cũng không có xu thế ngừng lại, dứt khoát cúi đầu bắt đầu chuyên tâm phát sóng trực tiếp.

Thẳng đến khi có một tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Thành Hoàn, con mua cái gì vậy?" tiếng nói của mẹ anh em tốt truyền từ điện thoại, Trình Thịnh nhìn đường trước mắt chậm rãi thông suốt dòng xe cộ, kéo tay sát, nhẹ nhấc chân hạ phanh lại.

"Không có gì." Mạc Thành Hoàn lạnh nhạt đáp lại.

"Không có gì mà tốn một trăm vạn?" Trương Vân trong giọng nói là tràn đầy không vui, "Con sẽ không giống ba con, lại đối với đồ cổ có hứng thú đi?"

"Mẹ làm sao lại biết con sử dụng bao nhiêu tiền?" Mạc Thành Hoàn nhíu mày, "Con không nhớ rõ ở ngân hàng lưa lại số mẹ"

"Con đứa nhỏ này!" Trương Vân có chút tức giận, "Con vừa mới cuối tuổi hai mươi, mẹ còn không thể chú ý con sử dụng tiền hay sao? Ta liền sợ ngươi học ngươi ba, suốt ngày mua đồ thì ít mà bồi tiền thì nhiều , những cái đó chị em của mẹ cười nhạo hắn còn chưa tính, còn bị ông nội con xem thường, con hỏi thăm một chút Tấn Thành Mạc gia tam thiếu gia, ai không nói một câu dễ lừa! Con muốn mua gì cũng được nhưng ngàn vạn đừng học ba con......"

Mạc Thành Hoàn trực tiếp cắt đứt điện thoại, giữa mày lộ rõ nồng đậm bực bội.

Lại mở ra phòng phát sóng trực tiếp,vị trí nhất bảng bị đối phương một lần nữa đoạt đi, không biết từ đâu ra hai cái tiểu nhà giàu, còn đem Mạc Thành Hoàn áp xuống thứ 3 bảng.

Mạc Thành Hoàn suýt nữa bị khí cười.

"Không có việc gì đi, anh em." Trình Thịnh lo lắng dò hỏi, "Bác gái giận cậu ?

"Không cần bà ấy phải xen vào." Mạc Thành Hoàn đóng phát sóng trực tiếp, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

"Cái kia cùng cậu đối đầu chính là ai a?" Trình Thịnh có điểm tò mò, "Như thế nào so với cậu còn có tiền hơn."

"Là chú hai." Mạc Thành Hoàn nhìn ngoài cửa sổ dòng xe cộ, ánh mắt lạnh băng.

"Gì? Chú hai cậu?" Trình Thịnh có một giây kinh ngạc, tiện đà phản ứng lại .

Cũng đúng, đứng đầu bảng không phải là chồng của chú dâu thì còn có thể là ai.

"Vẫn là kỳ quái, chú hai cậu làm như thế nào biết cậu tặng An Nhu quà?" Trình Thịnh nghĩ trăm lần cũng không ra, "Chẳng lẽ hắn kiểm tra quà tặng của chú dâu cậu, đều vô khác biệt công kích?"

"Hắn có thể là từ miệng An Nhu, nghe được nick name của tôi." Mạc Thành Hoàn sắc mặt lãnh ngạnh.

"Hoa Biểu 123?" Trình Thịnh buồn bực, "Này có thể nghe ra gì?"

"Tên của tôi, là ông nội lấy, lúc ấy chú hai còn ở bên cạnh đưa ra ý kiến."

Mạc Thành Hoàn sắc mặt không tốt, "Hoàn không chỉ có ý tứ cao lớn, ở kiến trúc thời cổ đại, có cọc tiêu hàng không chí tính mộc trụ, loại này mộc trụ kêu "Hoàn", sau lại cũng kêu "Hoa Biểu"."

"Trách không được cậu lấy như vậy một cái nick name quái." Trình Thịnh đột nhiên phản ứng lại đây, "Cho nên chú hai cậu nghe được hai chữ "Hoa Biểu" , liền biết là cậu?"

Mạc Thành Hoàn không có đáp lại, Trình Thịnh trộm ngắm liếc mắt một cái, phát giác thấy một khuôn mặt lạnh, nhìn cửa sổ xe ít khi nói cười.

"Các ngươi rất có văn hóa." Trình Thịnh thật là một lời khó nói hết, này về sau không điểm văn hóa thật đúng là không được! Bằng không tình địch cho vợ ngươi quà ngươi còn không biết!

Tiếng chông di động lại một lần nữa vang lên, Mạc Thành Hoàn nhìn thoáng qua Trương Vân lại gọi đến liền tắt máy, trầm mặc tắt nguồn điện thoại.

×××

Bà Triệu đi rồi, An Nhu một đêm cũng ngủ không được ngon.

Một ít cảnh tượng kỳ quái lần lượt ở trong mơ lặp lại, An Nhu nhìn đến tuổi trẻ khi bà Triệu, nhan sắc xinh đẹp rạng ngời, ăn mặc một kiện áo lông màu trắng gạo, cúi đầu nhìn chính mình, hạ giọng hát.

"Ngoan Sênh Sênh, ngủ ngủ."

Cảnh tượng di chuyển, An Nhu cảm giác tầm mắt của chính mình cực thấp, đối diện là tiếng vỗ tay Bạch Sùng Đức lúc trẻ, "Sênh Sênh, đến đây với ba ba !"

 BàTriệu đứng ở bên cạnh Bạch Sùng Đức , tươi cười xán lạn, "Sênh Sênh, đừng nghe lời nói của ba ba, đến với mẹ này!"

 Bên cạnh bà Triệu  là một đứa nhỏ, tóc bị cạo trống trơn, khí phách vương tay, "Sanh Sanh, đến với anh này, anh mang ngươi đi ra ngoài chơi!"

Tựa như thấy đi ra ngoài chơi đã thành công dụ hoặc được lại càng ra sức hô , An Nhu cảm giác chính mình nỗ lực hướng đứa nhỏ đi đến, nghiêng ngả lảo đảo còn không ổn định.

Cảnh tượng lại lần nữa di chuyển, hình ảnh ôn nhu của bà Triệu biến mất ư, trước mắt là An phu nhân dữ tợn mặt.

"Mày cái tiểu súc sinh, cùng mẹ mày giống nhau, đói bụng ba ngày mày như thế nào còn không chết đi!"

Cánh tay bị nhéo đến đau, An Nhu lại không có sức lực khóc, một người nam nhân đột nhiên mở cửa, nhìn đến An phu nhân cùng hài tử giật mắt, cơ hồ phát điên.

"Này có phải hay không con trai của Bạch gia! Quả nhiên là bà làm, tôi muốn báo án!"

"An Hải! Ông cả ngày mơ tưởng cái kia hồ ly tinh kia, ông còn muốn nhốt tôi vào tù!" An phu nhân nổi giận đùng đùng, cùng người đàn ông xô đẩy lên, An phu nhân dùng sức quất đánh người đàn ông, người đàn ông lui về phía sau khi dẫm tới rồi cái gì, dưới chân vừa trượt, về phía sau có vật cản, đầu đụng vào quầy giác.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, An phu nhân sững sờ ở tại chỗ, cuống quít đè vết thương đầy máu của người đàn ông lại.

"An Hải, An Hải, ông đừng làm tôi sợ!"

Cửa phòng rộng mở, một đứa nhỏ đã đi tới, nhìn trước mắt hết thảy, "Oa" một tiếng khóc lên.

"Lâm Lâm!" An phu nhân té ngã lộn nhào tới cửa, ngăn lại tầm nhìn của đứa nhỏ, "Không cần xem,mẹ lập tức kêu bác sĩ!"

An Nhu lẳng lặng nhìn người đàn ông máu tươi lan tràn, chói mắt màu đỏ tràn đầy toàn bộ cảnh trong mơ

"Nhu Nhu!"

Có người tựa hồ đẩy đầu vai mình, còn sờ mặt mình, An Nhu nỗ lực từ trong mộng giãy giụa, vừa mở mắt liền nhìn đến Mạc Thịnh Hoan, còn có màu đen trong con ngươi của hắt không tiếng động quan tâm.

Phảng phất từ địa ngục nháy mắt rồi tới nhân gian, An Nhu tận lực ổn định hô hấp, bất chấp mặt khác, giơ tay ôm chặt lấy người trước mắt .

An Nhu gặp qua rất nhiều máu tươi, nhưng hình ảnh trong mơ, tựa hồ mang theo vô lực và sợ hãi cùng nhau đánh úp lại, làm người hãi hùng khiếp vía.

Bị thân thể người đàn ông trước mắt ôn chặt, thân thể kề sát, An Nhu cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của Mạc Thịnh Hoan vững vàng hữu lực.

"Ta, ta gặp ác mộng." An Nhu hít sâu, chóp mũi quanh quẩn, đều là hơi thở trên người  Thịnh Hoan .

Không rõ làm an tâm.

Phía sau lưng lực tay nhẹ nhàng chuyển động, phảng phất giống như xoa đứa nhỏ ngủ mang đến chút cảm giác an toàn.

"Ta mơ thấy thật nhiều, cảnh tượng trong giắc mơ thật sự rất thật." An Nhu dần dần bình tĩnh trở lại.

Trong mộng cái kia kêu người đàn ông tên An Hải, chính là chồng của An phu nhân, An Nhu cơ hồ không nhớ như thế nào gặp qua hắn, trong trí nhớ của cậu An Hải vẫn luôn nằm ở trên giường bệnh, trên người gắn với nhiều dụng cụ.

Ông An đi sớm, An gia chỉ có một con trai độc nhất, từ An Hải hướng ra phía ngoài tuyên bố sau bệnh nặng , An gia cơ bản chính là An phu nhân khởi động tới, An phu nhân đem người ở  nhà mẹ đẻ xếp vào công ty của An gia , nửa cái công ty đều là thân thích, mỗi người ngồi không ăn bám, An gia phá sản cũng có lý ở trong đó.

Năm đó An Hải đột nhiên bệnh nặng, dẫn không ít người người nghị luận, An Nhu nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, càng nhịn không được nghi ngờ

"Nhu Nhu." Âm thanh lạnh nhạt đảo qua đầu tim của An Nhu, phía sau lưng là càng thêm  ôn nhu vỗ nhẹ.

"Ngài Mạc." An Nhu trong lòng mềm mại một mảnh, ôm chặt Mạc Thịnh Hoan, cằm ở trên đầu vai hắn cọ cọ.

"Cảm ơn ngươi."

Trên người chú giống như có ma lực vậy, có thể làm An Nhu ở trong khoảng thời gian ngắn đạt được bình tĩnh cùng an bình.

Di động trên đầu giường reo lên, An Nhu không muốn đi xem, ôm Mạc Thịnh Hoan không muốn buông tay.

Không biết qua bao lâu, An Nhu dựa vào Mạc Thịnh Hoan ngủ gật, khi tỉnh lại cũng là nửa tiếng sau.

Ngẩng đầu vừa thấy, chú ôm chính mình cũng ở nhắm mắt dưỡng thần, nhận thấy được An Nhu tỉnh lại, Mạc Thịnh Hoan nhàn nhạt mở mắt, mảnh dài lông mi quét làm trong lòng An Nhu ngứa.

Có chút lưu luyến không rời khỏi cái ôm ấm áp của chú, An Nhu đứng dậy, vốn định cầm di động xem  thời gian, lại ngô ngờ nhìn thấy tin nhắn của dãy số lạ.

【 An Nhu tốt, ta là Bạch Sùng Đức, ta rất muốn cùng ta lén nói chuyện một chút, không biết con có thời gian hay không. 】

Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, An Nhu mím môi, mở ra soạn tin nhắn

【 ta giữa trưa tan học sau 12 giờ có thời gian. 】

Do dự một lát sau đó nhấn "Gửi đi", An Nhu trầm tư một lát, đối phương thật mau đáp lại

【 Rất cảm ơn, địa điểm con quyết định, ta sẽ đúng giờ tới. 】

Giữa trưa khóa học thứ hai kết thúc, An Nhu ngồi ở quán cà phê không xa trường học, cho Bạch Sùng Đức địa chỉ.

An Nhu đợi không đến mười phút, bên ngoài tiệm cà phê dừng một chiếc siêu xe, Bạch Sùng Đức từ trong xe đi ra, trong tay cầm một cái folder, bước nhanh tiến tiệm cà phê, An Nhu thấy thế hướng người đàn ông vẫy tay.

Bạch Sùng Đức nhìn thấy thiếu niên vẫy tay, lộ ra tươi cười, nhanh chóng đi tới, ngồi ở đối diện An Nhu.

"Thực cảm ơn con nguyện ý cùng ta gặp mặt." Bạch Sùng Đức nhìn chăm chú vào thiếu nhiên trước mắt, đôi mắt ôn nhu.

"Muốn hay không uống cái gì?" An Nhu đem thực đơn đẩy cho Bạch Sùng Đức, "Nơi này đồ uống đều thực bình thường, ông khả năng sẽ uống không quen."

"Không có gì uống không quen." Bạch Sùng Đức mỉm cười, khóe mắt hiện ra mấy cái nếp nhăn nơi khoé mắt, "Con uống cái gì?"

An Nhu nhìn trước mắt Bạch Sùng Đức, cùng ở cảnh trong mơ so sánh, hắn già đi không ít rồi.

"Ta muốn một ly hành hung mật đào trà chanh."

"Ta cũng nếm thử." Bạch Sùng Đức gọi tới người phục vụ gọi món.

Chờ đồ uống ra, An Nhu nhìn Bạch Sùng Đức đem folder trưng đồ vật ra.

"Đây là văn kiện mà ta muốn cho con xem." Bạch Sùng Đức thật cẩn thận đem văn kiện đưa ra đẩy về phía An Nhu.

An Nhu cúi đầu, nhìn đến đây là hai phân DNA kiểm tra đo lường báo cáo.

"Này một phần, là Bạch Tiêu hắn lấy tóc của An Lâm ." Bạch Sùng Đức phân biệt giới thiệu, "Còn có này một phần, là dưới sự chủ trì của An phu nhân, làm máu giám định."

An Nhu đem hai phần văn kiện đọc đến tờ cuối cùng, tóc của An Lâm ra tới không xứng đôi, một khác phân máu giám định lại là phù hợp.

"Vì để kiểm chứng lại lần nữa, chúng ta lại lén lấy máu An Lâm, lại lần nữa làm kiểm tra đo lường." Bạch Sùng Đức lại lấy ra một phần báo cáo kiểm tra đo lường , tri kỷ đưa An Nhu đật đến tờ cuối cùng . Kết quả không xứng đôi.

"Ta không biết có phải hay không An phu nhân nói cái gì với con mới làm con như thế kiên định An Lâm là đứa con mà chúng ta bị lạc mất nhưng sự thật kết quả là cậu ấy cũng không phải con của ta và Minh Nguyệt." Bạch Sùng Đức thả chậm lời nói, làm cho thiếu niên trước mắt nghe rõ ràng.

"Con mới là."

An Nhu trầm mặc hồi lâu, không biết nên như thế nào mở miệng.

Nhìn đến thiếu niên cũng không có biểu tình ngoài ý muốn nào, Bạch Sùng Đức suy đoán An Nhu đã biết kết quả này.

"Chúng ta biết, ngươi ở An gia rất khổ." Bạch Sùng Đức hạ giọng, lời nói khẩn thiết, "Chúng ta tìm ngươi đã lâu, chúng ta đã làm hết sức có thể , ta và mẹ của con, anh của con, không có lúc nào là không nhớ tới con."

An Nhu trầm mặc cúi đầu.

"Con gặp qua mẹ của con, con cũng đã thấy,trạng thái tính thần của mẹ con không tốt.Mẹ con ngày hôm qua không có cố ý dọa con, từ sau khi mất đi con, mẹ con mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, mắc phải vấn đề nghiêm trọng, bà ấy ăn không ngon, đối làm cái gì đều không cảm giác được hứng thú, bà ấy nỗ lực tin rằng một ngày nào đó sẽ tìm được con.

Còn có Bạch Tiêu, anh của con. Nó vẫn luôn đều  tự trách, cho rằng con mất đi đều là do nó sai, nó ban ngày đi theo các họ hàng tìm ngươi, buổi tối cùng mẹ con khóc, khóe mắt chính là sinh ra một nốt ruồi.

Ta nỗ lực chống đỡ cái gia đình này, bởi vì ta vẫn luôn tin tưởng rằng con trai của ta nó ở một nơi nào đó kiên cương, nó sẽ ở nơi nào đó trên thế giới này nỗ lực tồn tại, hắn sẽ chờ chúng ta, một nhà đoàn tụ."

Bạch Sùng Đức đôi mắt phiếm hồng, người đàn ông cao lớn đối mặt con trai của chính mình, hốc mắt hàm chứa nước mắt.

"Ta cũng biết, An gia sẽ làm con cảm giác, trên đời này cha mẹ nào cũng sẽ như thế, nhưng chúng ta không phải, chúng ta vẫn luôn yêu con.

Chúng ta mỗi năm đều chuẩn bị quà sinh nhật cho con, mỗi khi đến ngày hội, chúng ta đều nghĩ đến con, chưa từng có một khắc quên con.

Con còn không có ngày nào hưởng thụ tình cảm cha mẹ ngày nào, có lẽ vô không thể cảm nhận được tỉnh cảm của chúng ta đối với con, từ sau khi mất đi con, chúng ta đã trải qua những ngày tháng u ám nhất, ngày hôm qua, con ở phía sau, ta là lần đầu nhìnthấy Minh Nguyệt phát ra nụ cười từ nội tâm.

Chúng ta thật sự rất thương con, rất nhớ con."

An Nhu ngẩng đầu nhìn Bạch Sùng Đức, nhịn không được cái mũi đau xót.

Tôi cũng từng làm ba.

Tôi cũng rất nhớ con của mình  .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro