Chương 57: Lui hàng lui khoảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, đối với sự nghiêm túc của thiếu niên đôi mắt ấy lại ánh lên sự vui vẻ và trong sáng , tạm dừng một lát sau, nhìn thoáng qua chân của thiếu niên, chỉ chỉ vào bả vai của An Nhu.

An Nhu lập tức hiểu ý, "Là khoảng cách của hai chân phải rộng bằng vai?"

Mạc Thịnh Hoan đạm nhiên chớp đôi mắt.

An Nhu học điệu bộ của ông chú, đem đàn violon đặt lên vai, nghiêng đầu kẹp lấy đàn violin, Mạc Thịnh Hoan đứng ở trước mặt An Nhu , bàn tay nhẹ chỉnh lại mặt cho thiếu niên.

"Không cần kẹp thật chặt sao?" An Nhu xem Mạc Thịnh Hoan không có chớp mắt, tiếp tục hỏi, "Vẫn là không thể nghiêng đầu?"

Trong tay là gương mặt non mềmcủa thiếu niên, Mạc Thịnh Hoan chớp mắt, năm ngón tay không muốn rời khỏi nơi đó, ngón cái cố ý vô tình cọ qua đôi môi như cánh hoa của thiếu niên, dừng ở sườn mặt, nhẹ niết cằm thiếu niên, rời khỏi vị trí.

Không cần nghiêng đầu.

An Nhu hồi hộp bị lòng bàn tay của chú cọ qua môi, giương mắt nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.

Ánh mắt ấy đáng yêu vô tội như ánh mắt của động vật nhỏ, bị sờ đến cái đuôi sau, quay đầu ngây thơ nhìn về phía người gây họa.

Chú đang làm gì, chú là cố ý sao?

Người gây họa nhìn đến cảnh tượng này, giống nhau đều sẽ sờ  thêm lần nữa.

An Nhu nhìn đến Mạc Thịnh Hoan một lần nữa sau đó bình tĩnh chính mình , từ phía sau có chú dựa vào, hai tay bị ông chú nắm lấy, kéo động cầm cung.

"Ong ong ong......"

Đàn violin phát ra âm thanh, như là dùng cưa máy cưa chân.

Cùng một loại đồ vật nhưng không cùng người dùng, thường thường có thể phát huy ra không đúng tác dụng.

Đem đàn violin này ở trong tay Mạc Thịnh Hoan là một nhạc cụ hoàn mỹ; ở trong tay An Nhu , chính là công cụ làm hàng xóm suy nhược tinh thần gây chuyện .

Còn may không có hàng xóm.

An Nhu không tin lần nữa kéo lại hai lần, âm thanh càng thêm kinh khủng.

Mạc Thịnh Hoan thấy thế, đem ngón tay ấn của An Nhu nắm lên, nắm tay phải An Nhu dùng cung,  đàn violon bốn căn cầm huyền thượng, từng cái kéo không huyền.

Đi theo tiết tấu của chú, An Nhu phảng phất như nắm giữ  một chút kỹ xảo, kéo không huyền lôi ra thanh âm, thế nhưng  đại khái có thể nghe ra là cái nào âm.

An Nhu vui sướng quay đầu muốn nhìn Mạc Thịnh Hoan, lại chưa từng tưởng bởi vì vấn đề chiều cao , Mạc Thịnh Hoan phải hơi hơi khom người mới có thể từ phía sau nắm lấy tay mình.

Mặt chú liền bên sườn, An Nhu vừa di chuyển đầu, môi cơ hồ cọ qua gương mặt Mạc Thịnh Hoan , khó khắn lắm mới có thể ngừng một chút, chỉ cần một chút nữa là có thể hôn tới sườn mặt của chú.

An Nhu vẫn không nhúc nhích lại không thể khống chế hơi thở cứ thế mà bay đến sườn mặt của Mạc Thịnh Hoan .

An Nhu nhìn đến gương mặt Mạc Thịnh Hoan , mắt thường cũng có thể thấy được gương mặt lạnh trắng ấy bây giờ lại nhiễm một tầng hồng nhạt, trở nên có chút ngon miệng.

An Nhu không kiềm chế nổi nuốt nước bọt, đầu chậm rãi quay đi.

Mặt  An Nhu sắp hồng thấu, trái tim "Thình thịch" nhảy lợi hại, không có cách kiềm chế.

An Nhu hoài nghi chú cách xa như vậy nhưng vẫn nghe thấy được tiếng tim của mình đập.

Nhưng vừa mới bắt đầu nói tốt......

Không thể chiếm tiện nghi của chú.

Tay Mạc Thịnh Hoan lại lần nữa chuyển động, nắm tay An Nhu lần nữa kéo không huyền, không biết vì cái gì, lần này kéo phá lệ chậm một chút, thanh âm hoãn mà dài lâu.

Buông tay  An Nhu ta, Mạc Thịnh Hoan một lần nữa trở lại trước mặt An Nhu, nhìn An Nhu tay cầm cung.

An Nhu hiểu được, giữa nguyên tốc độ và lực tay lần nữa kéo đàn mà không cần chú.

Vì không có Mạc Thịnh Hoan trợ giúp nên âm thanh có chút không xong, An Nhu bắt đầu lần thứ hai, lần thứ ba luyện tập, rốt cuộc tới không biết bao nhiêu lần, An Nhu kéo cầm cung, từ cung căn đến cung tiêm, lại từ cung tiêm đến cung căn, thanh âm lưu sướng mà vững chắc.

Mạc Thịnh Hoan tiến lên, nhéo nhéo vai phải An Nhu , An Nhu ngẩng đầu vui vẻ nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan buông xuống ánh mắt, ánh mắt trung tâm đúng là chính mình.

Mảnh dài lông mi ở đáy mắt hắn rơi xuống một mảnh nhỏ nhợt nhạt bóng ma, sắc mặt đạm nhiên, tiến tới hơi hơi cúi đầu, đtặ trên trán mình một nụ hôn.

Như là chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn này Mạc Thịnh Hoan mang lại cho An Nhu cảm giác giống với dòng nước gợn sóng, từng vòng khuếch tán mở ra, gợn sóng không ngừng.

Cái trán trước nhu mềm làm An Nhu sững sờ tại chỗ, giương mắt là có thể nhìn đến đôi môi xinh đẹp lạnh nhạt của chú.

Như là cổ vũ, cũng như là đặc biệt khen thưởng.

An Nhu cảm giác mặt chính mình nóng lên, nơi được chú thân mật có chút ngứa, An Nhu nhịn không được giơ tay sờ sờ cái trán, trong mắt là nồng đậm thẹn thùng.

Bởi vì cùng chú học đàn, thời gian phát sóng hôm nay của  An Nhu chậm gần nửa tiếng đồng hồ.

Một phát sóng, phòng phát sóng trực tiếp dẫn đến nhiều người xem, An Nhu kinh ngạc nhướng mày, xác định chính mình không có nhìn lầm con số.

Mới phát sóng mà có liền 3000 lượt?

Số lượt người xem hầu như mỗi giây đều tăng lên, mỗi lần An Nhu chớp mắt, số liệu lại tăng lên từng chút một.

【 tôi còn tưởng rằng chủ phòng sau một đêm đột ngột giàu lên, liền từ bỏ làm công, hưởng thụ cuộc sống chứ. 】

【 chủ phòng, tôi có thể hỏi sau một đêm đột nhiên giàu lên cậu có cảm nhận gì? Hài tử toan. 】

【 hôm nay còn có thể nhìn thấy chủ phòng, xem ra chủ phòng là người có chí hướng lên cao! 】

【 không, đại ca đầu bảng đều không có đi, đó chính là núi vàng núi bạc, chủ phòng càng không thể đi! 】

Làn đạn một loạt chính là một tảng lớn, An Nhu nhìn thoáng qua số fans của chính mình, từ khi cuộc chiến biệt thự mèo kết thúc đến bây giờ, lại tăng ba bốn vạn, sắp đột phá mười vạn fan tới nơi.

"Cảm ơn đại gia chú ý, chủ phòng vẫn là muốn tiếp tục làm công." An Nhu không trải qua trường hợp này, còn chút thấp thỏm.

Giàu lên, có cái gì mà tiền tăng lên chứ.

Đều là tiền của chú, còn bị ngôi cao lấy đi một nửa.

Không nghĩ còn tốt, nghĩ đến rồi lại cảm thấy lòng đau như cắt.

【 nhìn chủ phòng xem, ngày thu nhập trên trăm vạn, còn muốn tiếp tục làm công, chúng ta có cái gì lý do không nỗ lực! 】

【 Không được rồi, tôi cũng muốn làm chủ bá, nói không chừng một ngày nào đó có một đại gia mắt mù liền coi trọng tôi, cũng cho tôi tới một hai trăm vạn. 】

【 chủ bá vẫn là học sinh, đột nhiên có nhiều tiền như thế không phải là bị người lớn thu lại rồi sao? 】

Nói đến người lớn, An Nhu không biết vì sao lại không tự chủ được ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan đang đọc sách một cái.

Cũng không biết vì cái gì, chú ngày đó đột nhiên cùng "Hoa Biểu 123" chiến lên, còn đem hắn đẩy xuống nằm trong top 3 cũng không được.

Cùng Mạc Thịnh Hoan ở chung lâu như vậy, An Nhu cảm giác chú làm việc luôn là nói có sách mách có chứng, hơn nữa trước nay đều là một bộ dáng thản nhiên, đối thế cục hỗn loạn thờ ơ.

Duy nhất một lần thấy chú động thủ, vẫn là lúc Mạc Thành Hoàn khiêu khích.

Mạc Thành Hoàn kia thật là chó......

An Nhu suy tư một lát, mơ hồ một ý nghĩ không kiểm soát được hiện lên, nhanh chóng mở thông tin Hoa Biểu 123 ra xem xét.

Là người mới, mới vừa đăng ký không lâu.

Hoa Biểu 123, này nick name liền lộ ra điểm quái lạ.

An Nhu từ trước đến nay tin tưởng cảm giác của chính mình, chính loại cảm giác này ở thế giới cũ trợ giúp chính mình rất nhiều lần.

Có đôi khi là tìm được mấy đồ hộp bị người trước chôn giấu, có đôi khi là tránh khỏi tang thi tập kích, dù sao cảm giác tới, phải nghiêm túc đối đãi.

An Nhu tự hỏi một lát, thử thăm dò mở ra tìm kiếm, tìm hiểu cái nick name kì quái này.

Thanh tìm kiếm bắn ra một từ, có một cái là "Hoa Biểu" cái này từ Bách Khoa Baidu.

"Hoa Biểu, cổ xưng Hoàn biểu......"

Chỉ này một câu khiến cho áp suất trong đôi mắt của An Nhu nhanh chóng giảm.

Hoàn, Mạc Thành Hoàn!

Trách không được chú như vậy mau tiến lên, trách không được chú còn xuống lầu tìm thím Dương và bà Triệu giúp lên bản! Phải biết rằng chú lúc trước sẽ không chủ động tiếp xúc với người lạ trong nhà là bà Triệu, trừ bỏ ăn cơm thời gian, mặt đều sẽ không thấy!

An Nhu vừa nhớ tới chính mình cảm ơn hắn thật nhiều thứ, liền không nhịn được đem chính mình một phát tát chết.

Mạc Thành Hoàn hắn muốn làm gì?

Đời trước không cung cấp tiền để lo cho con, hiện tại hào phóng như vậy, là do cách xử sự  chính mình sao?!

Trước khi tổ chứ lễ đính hôn khi có người mang vật quý đến nhà, An Nhu đều sẽ không chút do dự ném xuống, huống chi hiện tại!

An Nhu lập tức liên hệ bên trụ sở chính của Mể Trảo tỏ ý muốn hoàn khoản đó lại, Mể Trảo biết được chủ phòng muốn hoàn khoản, luôn mãi dò hỏi tình huống.

An Nhu khó mà nói rõ ràng tình huống, đành phải đem đối phương là kẻ thù không đội trời chung của mình.

Người phía trên tỏ vẻ uyển chuyển,  đối phương không phải trẻ vị thành niên, dựa theo hợp đồng không thể hoàn khoản trở về được, An Nhu cứng cổ nói nếu không thể hoàn khoản đối phương thì chính mình sẽ chấm dứt hợp động.

An Nhu ở đời trước có thấy Mễ Trảo thưa kiện những người chủ phòng khác muốn đi ăn máng khác, cuối cùng toà án phán quyết là, chủ phòng một mình vi phạm hợp đồng, bồi thường ngôi cao ba vạn đồng tiền, lại thêm một vạn tiền vi phạm hợp đồng.

An Nhu mấy tháng nay đã kiếm được cho phía công ty hơn trăm vạn,  cái nào nặng cái nào nhẹ, An Nhu tin tưởng ngôi cao sẽ có cân nhắc.

Nói lời tàn nhẫn một lược, chỉ chốc lát ngôi cao liền phát tin tức tới, tỏ vẻ có thể hoàn khoản trở về đối phương.

Nhưng loại tình huống này không thể công khai, đối ngoại cần thiết tỏ vẻ vị "Hoa Biểu 123" này là trẻ vị thành niên, cho nên hoàn lại toàn khoản, còn làm một phần bảo toàn bí mật để An Nhu kí kết.

Mắt thấy tiền lời của chính mình bị trừ hơn bốn mươi vạn, An Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, làm quản lý viên đem "Hoa Biểu 123" xếp vào sổ đen, mới lần thứ hai phát sóng.

Rất nhiều người xem chất vấn An Nhu vì sao đột nhiên dừng phát sóng, còn có người xem phát hiện bảng bốn biến mất, ở làn đạn trên màn hình dò hỏi An Nhu.

An Nhu mặt mang mỉm cười, "Thật đúng là bị tôi đoán trúng, vị Hoa Biểu 123 kia là trẻ vị thành niên, cầm điện thoại cha mẹ , không biết trời cao đất dày  làm xằng bậy, chính là vì chuyện này nên tôi phải thương lượng lại với bên công ty chính và lập tức hoàn trả lại khoản tiền cho hắn, lập tức cho id xuống và kéo vào sổ đen."

【 chủ phòng làm tốt, tôi cũng không kém về điểm này. 】

【 lại là vị thành niên à, ta đã thấy nhiều trường hợp nhue trên, cha mẹ thế nào mà không xem trọng con đâu? 】

【 xem tư thế ngày hôm qua, hẳn là ông chủ hướng điện thoại đánh thưởng, sau đó bị con của mình đập nồi đi? 】

Nhìn làn đạn spam , An Nhu bảo trì mỉm cười, "Tóm lại, thỉnh các ông chủ xem trọng con cái của chính mình, cũng xem trọng mật khẩu ngân hàng của chính mình, đừng tạo cơ hội làm cho con cái có cơ hội làm chuyện bậy bạ, vừa hại người cũng hại mình."

Sau khi hoàn trả tiền cho Mạc Thành Hoàn, An Nhu quả thực một thân nhẹ nhàng, cùng nhóm người xem vừa nói vừa cười, mở ra nhiệm vụ hằng ngày ở tận thế thức tỉnh.

【 nếu nói ngày hôm qua người cùng ông chủ đứng đầu bảng chiến là vị thành niên thì ông chủ đầu bảng sẽ không hối hận, cũng tìm chủ phòng để hoàn khoản đi? 】

【 chính là nói, ông chủ đầu bảng sẽ không cảm giác chính mình bị lừa đi? 】

【 chủ phòng thật thảm, giấc mộng tuột không phanh. 】

Người xem bắt đầu lo lắng thay chủ phòng, An Nhu lặng lẽ giương mắt, nhìn thoáng qua chú.

Mạc Thịnh Hoan trong tay cầm thư, như thấy được nội dung của làn đạn, không chậm trễ nhấn vài điểm trên màn hình.

Một thân soái khí mèo siêu chạy, chạy như bay mà đến, cho chủ phòng một cái wink.

"Cảm ơn đại ca đầu bảng đưa mèo siêu chạy." An Nhu nhịn không được cười lên một tiếng, triều màn hình giơ tay so tâm.

【 bảng một đại lão YYDS! 】

Làn đạn bắt đầu sôi trào, An Nhu xinh đẹp ổn định tâm tình, thường thường giương mắt, trộm xem chú một cái.

Giờ này khắc này, Trương Vân đứng ở trước biệt thự Mạc Thành Hoàn , đối với con trai tức giận không thôi, "Con vì cái gì tắt máy, mẹ nói con hai câu, con liền không kiên nhẫn?Ta chính là mẹ con!"

Mạc Thành Hoàn lạnh nhạt ngẩng đầu, "Tiền là trên danh nghĩa của con, tiêu sài như thế nào cũng không liên quan đến mẹ."

"Như thế nào không có quan hệ, con là con trai mẹ, con ít nhất cũng nên nói cho mẹ, con đem tiền tiêu đến chỗ nào rồi!" Trương Vân khí không đánh vừa ra tới, "Ba là như thế này, con cũng là như thế này!"

Xem con trai không nói lời nào, Trương Vân liền đem mục tiêu chuyển lên người Trình Thịnh.

"Trình Thịnh cậu nói, có phải hay không cậu đem tiền của Thành Hoàn đi mất!"

Trình Thịnh vô tội nằm cũng trúng đạn, cả người đều ngốc, "Thành Hoàn làm gì, thật sự cùng con không quan hệ, con oan uổng a."

"Cậu oan uổng? Cậu vốn dĩ liền không phải cái thứ tốt!" Trương Vân nổi phận, "Nếu không phải cậu, con trai ta như thế nào sẽ đột nhiên biến thành như vậy?"

Trình Thịnh miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất.

Mạc lão gia tử nói chính mình cũng liền thôi, Trương Vân tới chạy tới mắng chính mình.

Rõ ràng đều là Mạc Thành Hoàn một người làm.

"Con đem tiền tặng người." Trầm mặc hồi lâu Mạc Thành Hoàn mở miệng, "Đưa cho một cái yêu tiền như mạng người, phát huy giá trị của tiền lên bậc cao hơn, có vấn đề sao?"

Trương Vân sững sờ ở tại chỗ, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nên nói cái gì.

Vừa dứt lời không lâu, điện thoại Mạc Thành Hoàn đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, ba giây sau điện thoại của Trương Vân  cũng vang lên tiếng chuông.

Hai mẹ con liếc nhau, lấy ra di động.

Mạc Thành Hoàn nhìn tin nhắn trên điện thoại, ý thức có một lát chỗ trống.

"Ngài đuôi hào 3786 dự trữ tạp, Mễ Trảo giả thuyết tiêu phí lui hàng tồn nhập nhân dân - tệ 942808.00 nguyên......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro