Chương 133: Lâm trận phản lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi, tôi còn có thể làm gì?" Trương Vân vô thức rụt rụt vai, lùi sát vào ghế tránh xa An Nhu.

"Làm những gì cô nên làm." An Nhu hơi mỉm cười với Trương Vân, đưa danh sách giao dịch đồ cổ tranh chữ kia cho Mạc Thịnh Hoan.

"Tôi, nên làm?" Trương Vân hơi ngơ ngác, "Báo cảnh sát, hay.....báo cho lão gia tử?"

"Chúng ta không thể báo cảnh sát vì không có chứng cứ, hơn nữa bác sĩ kia đã trốn ra nước ngoài rồi, còn y tá kia, Mạc Thịnh Khang hoàn toàn có thể giải thích là do Thịnh Hoan bồi thường cho họ." An Nhu cân nhắc, "Cho nên cứ dẫn xà xuất động thì hơn."

"Tôi không hiểu lắm." Trương Vân xấu hổ lắc đầu, chỉ một buổi sáng thôi mà bà ta như đã dùng hết tế bào não của cả một năm rồi.

Nói thật nếu ngày xưa đi học mà thông minh như này thì đã chẳng phải lấy chồng sớm.

"Không phải Mạc Thịnh Khang bảo cô ra tay với tôi sao?" An Nhu cười cười, "Cô nghe lời hắn ta thử xem."

"Không không không!" Trương Vân liên tục xua tay, còn vô thức ngồi sát vào ghế.

"Có phải bảo cô làm thật đâu."

An Nhu thở dài, "Tôi dám khẳng định, mục đích Mạc Thịnh Khang bảo cô ra tay với tôi cũng không đơn thuần như vậy đâu."

"Nghĩa là sao?" Trương Vân vô cùng khó hiểu.

"Cô cảm thấy dù hắn thực sự muốn hại tôi thì cô có thể ra tay thành công sao?" An Nhu nghiêm túc hỏi lại người mẹ chồng đời trước của mình.

Dù là đời trước, dưới điều kiện tốt như vậy Trương Vân cũng chẳng làm gì được An Nhu, chỉ ỷ vào thân phận mẹ chồng mà bắt nạt cậu thôi, nữa là đời này.

Giờ bên người An Nhu có Mạc Thịnh Hoan, có Mạc lão gia tử thiên vị, còn có Bạch gia, dù ai trong số họ ra mặt cũng vẫn có thể phủ đầu Trương Vân.

Mà chẳng cần người khác, trước đây An Nhu có thể xử bà ta trước mặt bao nhiêu người thì giờ cũng vẫn có thể ấn bà ta trên đất, dù cậu đang mang thai.

Cứ như vậy, giờ bà ta muốn làm hại An Nhu thì tỷ lệ thành công gần như bằng 0.

Trương Vân cau mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn ngẩng lên, hai mắt vô thần lắc lắc đầu.

Dù bà ta có gọi điện cho người khác tới cũng chưa chắc đã làm gì được An Nhu nữa là một chọi một.

"Vậy cô nghĩ Mạc Thịnh Khang không biết điều này sao?" An Nhu sờ sờ bụng mình, nhìn Trương Vân.

Trương Vân ngây ra, cân nhắc một lúc, quả đúng là vậy!

Tâm tư Mạc Thịnh Khang thâm trầm như thế, sao có thể không biết bà ta không làm gì nổi An Nhu?

"Vậy thì sao anh ta lại xúi giục tôi!" Trương Vân không hiểu nổi.

Đó chẳng phải là để vợ mình ra làm mồi nhử sao?

An Nhu lẳng lặng nhìn Trương Vân.

Trương Vân ngây ngốc nhìn thiếu niên đối diện, vẫn không hiểu lắm.

"Trong mắt Mạc Thịnh Khang, cô đã trở thành vật hy sinh rồi." An Nhu bất đắc dĩ nói thẳng, "Hắn muốn lợi dụng chút giá trị cuối cùng của cô, giống như y tá kia vậy, sau đó chắc chắn hắn sẽ còn có thủ đoạn khác."

Trương Vân ngây dại, không nhúc nhích.

Sao có thể như vậy......

Làm vợ chồng hai mươi mấy năm, sớm chiều ở chung, dù tính tình mình có kém nhưng cũng đã sinh con cho anh ta, còn giữ gìn cái này cái kia, không có công lao cũng có khổ lao!

"Cô có thể nghĩ lại, nếu cô thực sự nghe lời Mạc Thịnh Khang mà đối phó với tôi thì hậu quả sẽ là gì." An Nhu thở dài, để Trương Vân nghĩ kỹ lại.

"Tôi....." Trương Vân vừa nói một chữ, rồi lập tức nói không nên lời.

Đúng, nếu mình thực sự ra tay với An Nhu, Mạc Thịnh Hoan sẽ là người đầu tiên không tha cho mình, dù may mắn còn mạng thì Mạc lão gia tử cũng sẽ để Mạc Thịnh Khang ly hôn với mình, Thành Hoàn cũng sẽ không muốn nhận người mẹ này nữa.

Còn ba mẹ mình, dù họ muốn cứu mình cũng sẽ hữu tâm vô lực.

Kết cục là mình sẽ phải vào nhà giam, bạn bè thân nhân cùng xa lánh, chịu đựng người khác mắng chửi, có lẽ rồi sẽ chết trong tù!

Trương Vân càng nghĩ càng hãi hùng.

Mạc Thịnh Khang thật tàn nhẫn!

"Dù sao....chúng tôi cũng là vợ chồng bao năm." Trương Vân vô cùng chua xót, "Sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy."

"Nếu cô không tin, vậy có thể làm theo kế hoạch của tôi, để xem thái độ của Mạc Thịnh Khang sẽ thế nào." An Nhu đã dự liệu trước, "Vừa lúc tôi cũng muốn xem xem hắn ta còn chiêu gì."

Tay đột nhiên bị nắm chặt, An Nhu quay đầu, thấy ánh mắt Mạc Thịnh Hoan rất nặng nề, anh lắc đầu với cậu.

Chú Mạc đang lo lắng sao?

An Nhu thấy vậy liền an ủi Mạc Thịnh Hoan, "Anh yên tâm, em không sao đâu mà, chỉ phối hợp diễn kịch thôi."

An Nhu cũng có tâm tư nho nhỏ.

Trước kia chú Mạc bị bệnh đã phải chịu cho Mạc Thịnh Khang bắt nạt như vậy, việc này sao có thể cho qua, không báo thù chẳng lẽ cứ để hắn tác quái?

Cơ hội này vô cùng hiếm có.

Mạc Thịnh Khang cho rằng mình đang trong thời điểm yếu ớt nhất, tựa như tấn công một con thú đang mang thai vậy, vì hạn chế của thân thể, con thú sẽ không phát huy được đến một phần ba thực lực bình thường.

Nhưng dã thú vẫn có thể nhân cơ hội này kéo kẻ địch ra giao phong chính diện, đạp lên thi thể kẻ địch, đồng tử dựng đứng, răng nanh dính máu trào phúng rít gào, dù ta chỉ dùng một phần ba thực lực thì ngươi cũng còn lâu mới là đối thủ!

An Nhu muốn làm một con thú như vậy.

Trương Vân nhìn An Nhu, lại nhìn Mạc Thịnh Hoan, hơi do dự, "Vậy, tôi phải làm gì bây giờ?"

"Cô về nói với Mạc Thịnh Khang là bản thân vô cùng bất mãn với tôi, nhưng không biết phải làm sao, Mạc Thịnh Khang tự khắc sẽ chỉ đường cho cô." An Nhu nhanh chóng đáp, "Tốt nhất là nên có thiết bị ghi âm, phải chỉ rõ được là hắn ta đã lợi dụng cô để đối phó với tôi."

"Được....." Trương Vân cúi đầu, hơi thấp thỏm.

"Nếu đã muốn phản bội thì phải dứt khoát một chút, lập trường rõ ràng, đừng do dự." An Nhu lại nói, "Nếu cô còn chưa nghĩ kỹ thì vẫn có thể nghĩ lại."

Trương Vân nghĩ đến hậu quả nếu bản thân nghe lời Mạc Thịnh Khang, lập tức run rẩy.

"Tôi nghĩ kỹ rồi!"

"Được." An Nhu tươi cười, "Giữ liên lạc, nhớ đừng để Mạc Thịnh Khang phát hiện ra chuyện cô đã găp chúng tôi, ngày thường ở cạnh hắn ta nhớ phải cẩn thận."

Trương Vân gật đầu liên tục, rồi đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, hơi ngượng ngùng mở miệng.

"Cứ nói đi." An Nhu còn chưa ăn cơm, đám nhóc trong bụng đang kháng nghị rồi.

"Ờm, nếu tôi phối hợp với cậu, cậu sẽ không làm luôn một lượt, cuối cùng đối phó luôn cả tôi chứ?" Trương Vân hơi lo lắng.

"Cô yên tâm, tôi còn muốn tích đức cho con mình." An Nhu nói, "Sau khi bọn tôi tóm được Mạc Thịnh Khang cùng người đứng sau hắn thì sẽ trả lại trong sạch cho cô."

"Cảm, cảm ơn!" Trương Vân thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói cảm ơn.

Nhìn Trương Vân rời đi, cuối cùng An Nhu cũng được ăn cơm, đồ ăn đã nguội, Mạc Thịnh Hoan mượn lò viba của quán café hâm nóng lại rồi mới mang cho cậu ăn.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, thấy ánh mắt chú Mạc âm trầm, bàn tay nắm đũa rất chặt.

"Ông xã." An Nhu đặt tay mình lên tay Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan hơi cau mày nhìn An Nhu.

"Anh biết em không muốn em lấy bản thân ra mạo hiểm, nhưng đối với em, chuyện này cũng không nguy hiểm." An Nhu nói nhẹ nhàng.

Mạc Thịnh Hoan nhìn vào mắt An Nhu, chậm rãi lắc đầu.

"Chờ thêm một chút."

An Nhu nhìn bụng mình, bất đắc dĩ cười cười.

"Em biết ông xã đã có tính toán với Mạc Thịnh Khang từ lâu rồi."

Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn An Nhu.

"Vì chuyện y tá, vì anh là đương sự, vì anh là người có trong cuộc." An Nhu nghiêm túc nhìn Mạc Thịnh Hoan.

"Anh muốn điều tra rõ xem rốt cuộc là ai đã hại mình." An Nhu nói phỏng đoán của mình ra.

"Dựa theo tính tình Trương Vân, cô ta chắc chắn không phải kẻ có tâm tư kín đáo như vậy, thực ra chỉ cần nhìn thấu bản tính Trương Vân thì sẽ không khó đoán ra người đứng sau cô ta.

Mạc Thành Hoàn còn quá trẻ, không thể có nhiều tài sản và mối quan hệ như vậy được, không thể thực hiện những việc này; Mạc Đoá Đoá lúc ấy còn đang ở tỉnh khác, tin tức không nhanh nhạy; vậy chỉ còn Mạc Thịnh Khang."

"Em nghe nói có rất nhiều người dùng đồ cổ tranh chữ để rửa tiền, thậm chí là hối lộ, có lúc còn dùng để giao dịch những việc không thể để lại dấu vết." An Nhu tiếp tục nói.

"Cho nên, Mạc tiên sinh, anh đã đoán được chuyện này từ sớm rồi."

Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay An Nhu.

"Em có thể nhìn ra, trước đây Mạc tiên sinh thực sự không muốn đến công ty, nhưng anh vẫn đến, lý do không chỉ là vì ba bị ốm." An Nhu mím môi.

"Bởi vì anh biết nếu anh còn không đi, vậy lão gia tử chắc chắn sẽ để Mạc Thành Hoàn ra trận, một khi Mạc Thành Hoàn đã cắm rễ ở công ty thì vị thế nhà họ sẽ cao hơn, khi đó anh sẽ càng khó đối phó với Mạc Thịnh Khang."

"Còn nữa, sau khi em mang thai, anh đã yêu cầu lão gia tử cho mình cổ phần thì mới quay lại công ty, vốn em còn tưởng anh chỉ lấy lại những thứ anh đáng được, nhưng em sai rồi." An Nhu hơi ngượng ngùng cúi đầu.

"Hẳn là khi đó anh đã tạm dừng kế hoạch trả thù, vì nghĩ em đang trong giai đoạn yếu ớt, muốn em được an toàn tuyệt đối.

Nhưng đồng thời anh cũng phải đứng vững chân, cách tốt nhất là nắm hơn 50% cổ phần trong công ty, có được quyền quyết định tuyệt đối, rồi gạt một nhà Mạc Thịnh Khang ra ngoài.

Còn Mạc Đoá Đoá, hẳn là anh vẫn nhớ rõ việc ở bể bơi lần trước nên anh đã nhanh chóng xử lý cô ta, nhân tiện nhắc nhở ba và cảnh cáo Mạc Thịnh Khang."

An Nhu gãi gãi đầu, nhìn Mạc Thịnh Hoan chăm chú, muốn xem xem rốt cuộc mình đoán có đúng không.

Mạc Thịnh Hoan nghe An Nhu nói, thấy cậu dừng thì rót một chén nước cho cậu.

An Nhu dở khóc dở cười nhận ly nước, nói một tràng cũng khô cổ thật.

"Tóm lại." An Nhu uống hai ngụm rồi buông ly xuống, mắt sáng ngời nhìn Mạc Thịnh Hoan.

"Ông xã, anh muốn tạm dừng nhưng đối phương không muốn, hắn còn muốn xuống tay lúc em yếu ớt nhất, chúng ta không thể bị động ngồi chờ." An Nhu cảm giác bản thân cứ như đang tổng động viên.

"Cho nên, lần này là một cơ hội tốt." An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đặt lên bụng mình.

"Em sẽ đảm bảo an toàn cho chính mình và các con. Ông xã, anh muốn làm gì thì cứ yên tâm mà làm, còn em, em cũng sẽ không dừng lại."

Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, im lặng cảm thụ cảm giác mềm mại dưới tay.

Chú Mạc còn đang trầm tư, An Nhu thì liếc đồ ăn bên cạnh, ôi thơm nức mũi.

Hai nhóc trong bụng đang đạp, Mạc Thịnh Hoan cảm nhận được động tĩnh, anh nhìn An Nhu.

"Anh thấy đó." An Nhu nhanh chóng ứng biến, "Hai nhóc cũng đồng ý muốn kề vai chiến đấu cùng em kìa."

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan khẽ động, anh chậm rãi gật đầu với An Nhu.

An Nhu thở phào nhẹ nhõm, cho ông xã một nụ cười đắc thắng rồi lập tức quay sang giải quyết đồ ăn.

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan âm trầm, nhưng vẫn gắp một miếng sườn heo gạo nếp cho cậu.

Cuộc chiến đã im lặng khai hoả, ngày hôm sau Trương Vân về nhà, cúi đầu nghịch nghịch cúc áo của mình, bỗng nghe tiếng chốt cửa lay động, Trương Vân cuống quýt ngẩng đầu, là Mạc Thịnh Khang. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy