Chương 119: Lý Đoá Đoá mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mẹ ruột của Lý Đoá Đoá?

Tai của Thẩm Tại Luân tiếp nhận nhiều tin hóng hớt, lập tức tập trung tinh thần nhìn qua.

Người phụ nữ trông có vẻ tuổi tác không nhỏ, nét mặt còn tái nhợt vô cùng, nắm chặt lấy áo của Lý Đoá Đoá như tóm được ngọn cỏ cứu mạng.

"Bà buông tay ra!" Lý Đoá Đoá lắc đầu lia lịa: "Bà không phải mẹ tôi, tôi không quen bà!"

Bên bàn tiệc chính có động tĩnh lớn như vậy, các quan khách khác cũng nhìn sang, mặt mày của ông cụ Lý tái mét, nhìn người phụ nữ mà ngón tay run cả lên.

"Đoá Đoá, sao con có thể không nhận mẹ chứ!" Người phụ nữ gào lên: "Mẹ là mẹ của con đây, là mẹ sinh ra con và Thịnh Khang, hai đứa đều là con của mẹ mà!"

Những vị khách nhìn thấy cảnh trước mắt thì xì xào bàn tán.

"Người phụ nữ này điên rồi sao?"

"Lý Đoá Đoá và Lý Thịnh Khang rõ ràng là con của vợ đầu ông cụ Lý cơ mà."

"Đây có phải là kẻ lừa đảo không, gạt đến tận nhà họ Lý luôn ư?"

"Bảo vệ, bảo vệ đâu!" Lý Đoá Đoá liều mạng muốn giãy thoát khỏi người phụ nữ, nhưng không ngờ bà ta giống như kẹo dẻo tóm chặt lấy mình không buông.

"Đoá Đoá, con còn nhớ không? Lúc nhỏ mẹ từng đi tìm hai đứa, lúc đó hai đứa mới cao từng này thôi"

"Mẹ kêu hai đứa tới, hai đứa nhảy chân sáo đến bên mẹ. Lúc đó mẹ còn nói cho hai đứa nghe, hai đứa là con trai và con gái của mẹ." Người phụ nữ khóc lóc đáng thương.

"Là mẹ mang thai mười tháng sinh ra hai đứa con. Lúc đó hai đứa còn gọi mẹ là mẹ, hai đứa thật sự quên rồi sao?" Người phụ nữ khóc muốn cạn nước mắt.

"Mẹ sinh non, gần như là sinh cùng lúc với Lưu San, nhưng họ lại định ngày sinh nhật của hai đứa vào hôm mẹ đưa hai đứa tới nhà họ Lý , mẹ từng nói cho hai con nghe mấy chuyện này mà!"
"Bà im miệng!" Cuối cùng Lý Đoá Đoá không giả bộ được nữa, hung hăng đẩy người phụ nữ một cái.

"Lý Võ!" Người phụ nữ đưa tay về phía ông cụ Lý , nước mắt lưng tròng: "Ông nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy sao? Ông nhẫn tâm ư?"

Trong sảnh tiệc bỗng dưng xôn xao.

Lý Võ là tên của ông cụ Lý , những gì người phụ nữ nói gần như là thật, không giống bịa đặt.

Lý Đoá Đoá và Lý Thịnh Khang là con riêng, tin này không phải tin nóng bình thường đâu.

Tay ông cụ Lý  chống nạng run rẩy, hình như không dám nhìn đám đông.

"Ba, người phụ nữ này bị điên!" Lý Đoá Đoá chỉ vào bà ta, không màng hình tượng mà lên tiếng: "Con và Thịnh Khang trước giờ chưa từng gặp qua bà ta, không hề biết bà ta là ai."

"Đoá Đoá!" Người phụ nữ khóc lóc suy sụp: "Đoá Đoá, trước ngực con có vết bớt, còn Thịnh Khang, lúc nhỏ hai đứa nghe lời mẹ nhất, mẹ dạy tụi con ức hiếp Lý Hi Thừa, tụi con không những làm được mà còn tới báo cáo với mẹ. Mẹ cho tụi con kẹo, hai đứa quên rồi sao?"
Người phụ nữ nói xong, ánh mắt của đám đông đều nhìn sang Lý Hi Thừa.

"Chẳng trách Lý Hi Thừa bị bệnh, chuyện này đã được lên kế hoạch từ lâu rồi."

"Chậc, con riêng ức hiếp con ruột, còn ức hiếp con ruột ra nông nỗi nà nữa, ông cụ Lý đúng thật là."

"Thật sự không ngờ nhà họ Lý  lại là như vậy."

Chồng của Lý Đoá Đoá nghe người phụ nữ nói vị trí chính xác của vết bớt trên người cô ta, đột nhiên nét mặt thay đổi, anh ta nhìn thẳng vào vợ mình.

"Đoá Đoá, rốt cuộc chuyện này là sao?"

"Ông xã, anh đừng nghe bà ta nói nhảm." Lý Đoá Đoá thở gấp: "Lưu San mới là mẹ em, bà ấy đối xử với em rất tốt."

"Thế à?" Lưu Nam luôn ngồi bên cạnh vợ chồng nhà họ Bạch bỗng đứng lên, nhìn Lý  Đoá Đoá đang hoảng sợ.

"Sao tôi nhớ cô ruột Lưu San của tôi chưa từng sinh cô và Lý Thịnh Khang mà nhỉ?" Giọng của Lưu Nam vang dội: "Lúc trước, tôi nể mặt dượng tôi nên không nói thân phân của hai người cho người ngoài nghe. Hôm nay nghe vậy thì giỏi lắm, hai người lại hợp sức bắt nạt Hi Thừa, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo."

Lưu Nam nhìn sang khách khứa, chỉ vào Lý  Đoá Đoá, ánh mắt kiên định: "Lưu Nam tôi dùng danh nghĩa của nhà họ Lưu làm chứng, người cô đã khuất của tôi, Lưu San, cũng là vợ đầu của ông cụ Lý , mẹ ruột Lý Hi Thừa, chưa từng sinh hai người con là Lý Đoá Đoá và Lý Thịnh Khang!"

Bằng chứng rõ ràng là con riêng.

Khách khứa không hề kiêng dè mà bàn tán xôn xao.

Lưu Nam ngồi vào chỗ, Bạch Sùng Đức nhìn ông ấy rồi cười.

Ông cụ Lý  thấy ông ấy lên tiếng, cũng biết là không giấu được nữa, đau khổ nhìn sang người phụ nữ: "Rốt cuộc bà muốn làm gì?"

"Ba, ba đừng bị bà ta gạt. Bà ta không phải mẹ của tụi con!" Lý Đoá Đoá liều mạng lắc đầu.

"Lần này tôi không phải vì tiền mà tới." Người phụ nữ lau nước mắt, đứng lên, lấy giấy chẩn đoán bệnh từ trong túi ra.

"Tôi bị nhiễm trùng đường tiết niệu, bác sĩ nói tôi chỉ có thay thận thì mới có thể sống sót."

"Đoá Đoá, Thịnh Khang." Bà ta từ từ nhìn sang hai người: "Hai đứa là con ruột của mẹ, tụi con nhất định đồng ý giúp mẹ, có đúng không?"

"Bà điên à?"Lý Đoá Đoá tỏ vẻ không dám tin: "Bà tới đây để kêu chúng tôi hiến thận cho bà ấy hả? Bà có phải bị bệnh không thế?"

"Mẹ có bệnh thật mà." Người phụ nữ xòe hai tay: "Đoá Đoá, con phải giúp mẹ, mẹ cho hai con sinh mệnh, nhưng chỉ cần một quả thận của mấy đứa thôi, không quá đáng chứ!"

"Bà cút ngat!" Lý Đoá Đoá không thể chịu được nữa, dứt khoát cạch mặt với bà ta.

"Phải, tôi biết, tôi và anh trai không phải con của Lưu San, nhưng mẹ ruột của chúng tôi không phải như bà! Tôi không biết bà từ đâu tới, muốn mạo nhận làm mẹ tôi, bà chỉ là loại lừa đảo thôi!"

Ông cụ Lý nghe xong, không dám tin mà nhìn sang Lý Đoá Đoá.

Vậy là hai đứa này thật sự lén lút liên hệ với mẹ ruột của bọn nó sao!

"Mẹ tôi chỉ dạy chúng tôi làm sao sống trong gia đình hào môn." Lý Đoá Đoá như mất hết sức lực, ánh mắt cầu xin nhìn sang ông cụ Lý : "Ba, ba tin con đi, bà ta thật sự không phải mẹ con."

"Chúng mày... chúng mày thật sự liên hệ với Tôn Kiều Lan ư?" Ông cụ Lý  dám tin.

Sao chúng nó dám... sao chúng nó dám liên lạc với người phụ nữ độc ác kia dưới mí mắt của mình chứ!!!

"Mẹ, mẹ cũng là vì nhớ tụi con thôi." Lý  Đóa Đóa cắn môi: "Dù gì tụi con cũng là cốt nhục do bà ấy sinh ra, năm đó là ba và Lưu San cướp tụi con đi khỏi vòng tay bà ấy."

"Cướp chúng mày đi?" Ông cụ Lý cười gượng, từ từ lắc đầu: "Bà ta nói thế với chúng mày à? Năm xưa rõ ràng là mẹ ruột của chúng mày không cần chúng mày."

"Ba nói dối!" Lý Đoá Đoá lắc đầu: "Mẹ từng nói, ba sẽ nói bà ấy như vậy!"

"Thế mày có biết.." Ông cụ Lý  có vẻ đứng không vững được nữa: "Năm xưa mẹ mày đòi tao 3 triệu tệ tiền thai sản, nếu tao không cho thì sẽ bóp chết chúng mày không?"

"Không thể nào." Lý  Đóa Đóa kiên định lắc đầu nhấn mạnh: "Là ba và Lưu San kiên quyết cướp tụi con khỏi vòng tay bà ấy!"

"Cướp chúng mày đi làm gì?" Ông cụ Lý gạt giọt nước mắt đang chậm rãi chảy ra từ trong khóe mắt.

"Tao và San San lúc đó đã có Hi Thừa. Hai đứa mày cũng đâu phải núi vàng núi bạc, tao cướp chúng mày để làm gì, tao ghét chúng mày còn không kịp!"

Lý  Đoá Đoá há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói thế nào.

"Mẹ mày vốn dĩ là côn đồ, tên Kiều Lan, ai có tiền thì là chủ. Sau đó được nhà họ Tôn nhận làm con gái nuôi, tự mình đổi tên thành Tôn Kiều Lan.Nhà họ Tôn dùng thủ đoạn hèn hạ để ám toán tao, để Tôn Kiều Lan mang thai hai đứa, mày tưởng tao sẽ thích hai đứa chúng mày chắc?"

Ông cụ Lý ở trước mặt quan khách kiên quyết vạch ra vết sẹo của mình, khóe môi run run.

"Sau khi Tôn Kiều Lan sinh hai đứa xong thì tới đòi tao 3 triệu tiền thai sản. Nếu tao không cho thì sẽ ở trước mặt tao và San San bóp chết hai đứa mày. San San không thể chịu được, dùng hết tất cả số tiền tiết kiệm lúc đó để cứu hai cái mạng chó của chúng mày đấy."

Ông cụ Lý chậm rãi nói: "Nếu không tin, chúng mày có thể hỏi nhà họ Lưu, lúc đó 3 triệu là tất cả tiền tiết kiệm, cho mẹ mày ba triệu, bọn tao cũng khó mà sống tiếp. San San đã mặt dày đến nhà họ Lưu mượn tiền, bọn tao mới có thể lay lắt sống nổi."

Lý  Đoá Đoá ngơ ngác nhìn ông cụ Lý , liều mạng lắc đầu.

"Ba nói nhảm!"

"Lý Võ này không thiếu hai đứa chúng mày, bây giờ muốn đi thì lập tức cút ngay." Ông cụ Lý dựa vào bàn, khoé môi tím tái: "Đi tìm mẹ ruột của mày đi, từ từ mà hỏi cho rõ."

"Không... không thể nào." Lớp trang điểm tinh xảo của Lý Đoá Đoá sắp nhòe mất: "Ba và Lưu San làm gì tốt bụng như vậy?"

"Cút mau!" Giọng của ông cụ Lý bỗng chốc nâng cao lên, vang vọng khắp sảnh tiệc.

Lý Đoá Đoá lau nước mắt chạy ra ngoài, chồng cô ta đứng yên tại chỗ, không biết nên làm thế nào.

"Lý  Võ tôi từ nay về sau không có đứa con gái Lý Đoá Đoá này." Ông cụ Lý ở trước mặt mọi người nói xong câu này, cả người như mất sức, ngã thẳng xuống bàn.

Thư ký Lý đứng gần nhất, lập tức cấp cứu cho ông cụ Lý . Thẩm Tại Luân nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Chưa tới ba phút, bác sĩ đã tới nơi đưa chủ bữa tiệc đi.

Sao bác sĩ lại tới nhanh vậy?

Thẩm Tại Luân có hơi ngơ ngác, đột nhiên phát hiện người phụ nữ quậy nãy giờ mà không có một người bảo vệ nào tới cả.

Lý Đoá Đoá rời đi, ánh mắt của không ít người đều dồn sang Lý Thịnh Khang vẫn ngồi yên đó.

"Anh hai." Lý Thịnh Khang chua chát lên tiếng: "Em và Lý Đoá Đoá đã cắt đứt từ lâu, anh cũng biết mà. Em thật sự không biết cô ta vẫn còn qua lại với người phụ nữ này."

Lý Hi Thừa khẽ nhướng mi, chậm rãi thản nhiên liếc nhìn Lý Thịnh Khang.

Đôi mắt đen láy không hề có chút cảm xúc nào, cứ như không hề có chuyện gì khiến người đàn ông này để tâm.

Ánh mắt như vậy khiến Lý Thịnh Khang không nhịn được mà ớn lạnh cả người.

"Em... em sẽ giải thích với ba." Lý Thịnh Khang né ánh mắt của Lý Hi Thừa: "Chúng ta xem tình hình của ba đi đã."

Lý Thịnh Khang đưa Trương Vân đang bị dọa cho ngơ ngác đi, kéo Lý Thành Hoàn vài lần. Anh ta đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn sang Lý Hi Thừa và Thẩm Tại Luân, im lặng một lúc lâu không nói gì.

Người phụ nữ lau mặt, giống kẻ điên mà nhìn Lý Thành Hoàn.

"Thịnh Khang, đây chính là cháu của mẹ ư? Thận của nó có hợp với mẹ không?"

"Bà chỉ giống Tôn Kiều Lan thôi, bà không phải bà ấy." Lý Thịnh Khang xô bà ta ra: "Tôi không biết là ai kêu bà tới đây quậy, nhưng người phía sau lưng bà đã đạt được mục đích rồi đấy."

Lý Thịnh Khang kéo Lý Thành Hoàn đứng dậy: "Thành Hoàn, chúng ta đi."

Thẩm Tại Luân nhìn vị trí trống trải trước mặt, liếm khóe môi, đột nhiên tay trên bàn siết chặt. Cậu quay đầu nhìn nét mặt nghiêng thản nhiên của Lý Hi Thừa.

Cuối cùng bảo vệ cũng tới, 'mời người phụ nữ rời khỏi sảnh tiệc, MC xuất hiện đúng lúc, tạm thời đổi bữa tiệc thọ thành tiệc cầu phúc, cầu phúc cho ông cụ Lý.

Thẩm Tại Luân thấy Lưu Nam từ xa liếc về phía này, trên mặt nở nụ cười.

Bệnh tim của ông cụ Lý tái phát, lần này tình hình tương đối nghiêm trọng, được cấp cứu bốn mươi tám tiếng đồng hồ, tình trạng mới ổn định trở lại.

Thẩm Tại Luân biết ông cụ Lý sẽ không chết. Nhưng sau đó ông chỉ có thể nằm dài trên giường bệnh. Dù gì ông cụ Lý cũng là ba ruột của Lý Hi Thừa, Thẩm Tại Luân đưa anh tới thăm vài lần. Ông luôn trong tình trạng hôn mê, cả người đều bị cắm dây.

Chồng của Lý Đoá Đoá đưa con tới bệnh viện tìm Lý Hi Thừa, hy vọng có thể ly hôn với cô ta.

Nhưng bây giờ anh ta không tìm thấy Lý Đoá Đoá ở đâu, gọi điện thì cô ta không nghe máy. Mấy ngày nay chưa tới thăm con lần nào, cả người mai danh ẩn tích.

"Con muốn mẹ cơ..."

Thẩm Tại Luân thấy cô bé từng kiêu ngạo và ngang ngược, giờ lại mặc quần áo lấm lem, khóc đến thở không ra hơi.

"Cô Lý Đoá Đoá đi đâu, chúng tôi quả thật không biết." Mấy ngày nay thư ký Lý cũng luôn canh chừng trong bệnh viện, nụ cười nghề nghiệp vẫn hoàn hảo: "Có thể cô ta đã đoàn tụ với mẹ ruột của mình rồi, đợi cô ta về, tôi sẽ lập tức thông báo cho anh ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro