Chương 77: Quan Hệ Hữu Nghị Của Hai Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dọc đường trở về nhà, Thẩm Tại Luân sờ soạng đôi môi bị cắn sưng múp của mình, vô thức quay đầu qua nhìn Lý Hi Thừa, chỗ bị gặm cắn trên môi của chú Lý nhuốm màu đỏ rực, nhưng cũng may không bị rách da.

Hai người họ không rành rẽ kỹ thuật hôn môi, lúc mới bắt đầu chỉ biết thăm dò từng chút một, đợi sau khi thân thể dần dần thả lỏng, đầu tiên răng đụng trúng răng, sau đó mới thành công môi chạm môi.

Thẩm Tại Luân đau điếng người, nước mắt tuôn đầy mặt, một lúc lâu sau Lý Hi Thừa mới vỡ lẽ hai đôi môi đã va mạnh vào nhau.
Thần kinh đau đớn không nhạy cảm, thật không biết điều này là tốt hay xấu đây.
Sau khi Thẩm Tại Luân và Lý Hi Thừa về tới nhà, thím Dương bước ra cửa đón hai người vừa liếc mắt một cái đã phát hiện sự khác thường lồ lộ.

Đôi chồng chồng có cùng một vị trí bị sưng trên môi, thím Dương nhìn thấu chân tướng cố nhịn cười.
Sau giờ cơm chiều, điện thoại của Thẩm Tại Luân bất ngờ đổ chuông.

Đợi cậu mở ra xem thì thấy lời mời call video của Bạch Sùng Đức, Thẩm Tại Luân nhanh tay chỉnh sửa lại tóc tai rồi kết nối video, Bạch Sùng Đức và dì Triệu lập tức xuất hiện trên màn hình.

Hai người ngồi cạnh nhau, mỉm cười hiền lành nhìn Thẩm Tại Luân.
"Thẩm Tại Luân."

"Ngài Bạch, dì Triệu."Thẩm Tại Luân lễ phép chào hỏi hai người.

"Ba nghe nói trường các con được nghỉ đông rồi phải không?" Bạch Sùng Đức nhìn con trai bằng ánh mắt đầy quan tâm.

"Nghỉ rồi ạ." Thẩm Tại Luân vừa nói vừa gật đầu.

"Tại Luân, con từng đi Maldives chơi chưa?" Dì Triệu nhích người về phía trước để nhìn kỹ dáng vẻ của con trai, trong ánh mắt chất chứa vô vàn sự yêu thương.

(*) Maldives: một quốc đảo với các nhóm đảo san hô tại Ấn Độ Dương phía Nam Ấn Độ, đây được xem là thiên đường nghỉ dưỡng, ngoài ra còn là thánh địa hưởng tuần trăng mật của các cặp đôi.

"Chưa ạ." Thẩm Tại Luân lắc đầu.

Đừng nói là Maldives, số lần cậu rời khỏi Tấn Thành đều có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Ba mẹ đã lên kế hoạch đi du lịch Maldives, con đi cùng gia đình chúng ta có được không?" Dì Triệu mong mỏi nhìn Thẩm Tại Luân.

Thẩm Tại Luân im lặng một lát rồi chậm rãi lắc đầu: "Thật xin lỗi, cháu muốn ở bên cạnh chú Lý, cháu không thể đi xa như thế được."

"Nếu nước ngoài không được thì trong nước cũng không thành vấn đề." Bạch Sùng Đức lên tiếng: "Con có thể dẫn theo Lý Hi Thừa, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi du lịch."

"Có lẽ chú Lý không đi được."Thẩm Tại Luân kiên trì lắc đầu.

Nhưng bây giờ trực tiếp nhảy tới mục tiêu đi du lịch, còn đi đến một nơi xa xôi như vậy.

Cổ tay bị Lý Hi Thừa kéo một cái nhẹ, Thẩm Tại Luân đang suy nghĩ lung tung lập tức đứng không vững, ngã người vào lồng ngực người đàn ông.

"Ông cụ Lý bày trò nhằm tách riêng chúng ta ra!" Thẩm Tại Luân ngước nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, bĩu môi tỏ vẻ bản thân cực kỳ tức giận với hành vi của ông cụ Lý.

"Luân Luân" Lý Hi Thừa cúi đầu, vài nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi Thẩm Tại Luân.

"Em biết tỏng rồi, ông cụ Lý yêu thương chú, nhưng trong lòng ông ấy nhà họ Lý càng quan trọng hơn." Thẩm Tại Luân không khỏi buồn bực, dựa vào sự thật rành rành ngay trước mắt, tại sao đời trước lại có chuyện sau khi Lý Hi Thừa qua đời không lâu thì ông cụ Lý bị bệnh nặng đến nỗi nằm liệt giường?

Không lẽ ông cụ Lý sống theo châm ngôn: Có không giữ, mất tiếc ghê?

Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Thẩm Tại Luân, Lý Hi Thừa duỗi tay cầm vài hạt lựu, tự mình bỏ vào miệng ăn thử trước, sau khi xác định lựu không có hạt mới cho Thẩm Tại Luân ăn.

"Quá đáng lắm luôn!" Thẩm Tại Luân ngấu nghiến ăn nhưng vẫn không quên dặn dò: "Chú Lý, sau này trăm ngàn lần không thể mắc bẫy của ông cụ Lý nữa, trong lòng ông ấy chú chả là cái đinh gì so với nhà họ Lý cả."

"Ừ." Lý Hi Thừa tỏ vẻ đã biết, tiếp tục đẩy mấy hạt lựu vào trong miệng Thẩm Tại Luân.

Lúc cậu thiếu niên bị hôn một cách đầy thô bạo, màu môi cũng nhuốm màu hạt lựu.
...
"Quan hệ hữu nghị với nhà họ Bạch?" Trương Vân nhăn mày, rùng mình nhớ lại mụ đàn bà điên kia, cơn đau đớn phảng phất lại trỗi dậy từ ngón tay đã lành lặn.

"Ba đã đích thân dặn dò, chúng ta không muốn đi cũng phải đi thôi."Lý Thịnh Khang thở dài một tiếng: "Nhà họ Bạch làm như vậy là muốn cảnh cáo chúng ta đấy."

"Bọn họ dựa vào đâu mà dám cảnh cáo chúng ta?" Trương Vân không phục phản bác lại ngay.

"Bà còn không hiểu sao? Bây giờ nhà họ Bạch chính là chỗ dựa vững chắc của Thẩm Tại Luân, nếu Thẩm Tại Luân đã gả vào nhà họ Lý, chứng tỏ nhà họ Bạch có tư cách nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lý"

"Khi nhà họ Bạch giúp đỡ nhà họ Lý, chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách giúp Thẩm Tại Luân có quyền lên tiếng ở nhà họ Lý.Đối mặt với những lời đàm tiếu không phục, sao không được cảnh cáo?"

Lý Thịnh Khang nhìn chằm chằm Trương Vân, thiếu điều nói huỵch toẹt ra: Mục tiêu mà người nhà họ Bạch muốn cảnh cáo không ai khác ngoài bà.

Trương Vân nhớ lại nhà mẹ đẻ của mình, không nhịn được hơi ghen tị.
"Thẩm Tại Luân bước vào nhà họ Bạch thì sao? Thứ quê mùa như nó đừng có mơ kế thừa được nhà họ Bạch.Trên đầu nó còn đè nặng cái bóng đầy ưu tú của Bạch Tiêu, làm gì tới phiên nó chiếm được món hời này."

"Bạch Sùng Đức đương tuổi tráng niên, chuyện sau này cứ mạnh miệng nói trước rồi lại bước không qua." Lý Thịnh Khang thở dài thườn thượt: "Bà đấy, sau này bớt kiếm chuyện với Thẩm Tại Luân lại, kẻo có ngày mất trắng thân phận người thừa kế của Thành Hoàn."

Trương Vân rối rắm không thôi, vừa nghe tới Lý Thành Hoàn lại càng nhức đầu hơn.
"Đúng rồi, chắc ông còn chưa hay biết con trai của ông đã gây ra chuyện tốt gì đâu.Tôi cực khổ sắp xếp một buổi xem mắt cho nó với con gái nhà họ Lận, nhưng nó thì giỏi rồi, mắng xối xả con gái nhà người ta không còn một manh giáp."

"Nhà họ Lận không phải hạng dễ chọc, báo hại tôi mới sáng sớm đã phải lật đật tìm tới tận cửa để xin lỗi người ta.Kết quả bọn họ chẳng những không thèm rót cho tôi một ly nước mà còn bảo nếu đói bụng thì nhớ đứng tại chỗ nâng cao chân 30 cái.Thứ gì đâu không biết!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro