Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Chiêu sau khi ngồi xuống cũng không làm gì nữa, hắn đeo tai nghe như cũ, cúi đầu lướt điện thoại, một bộ dạng rời xa nhân thế.

Một đám người xung quanh hai mắt nhìn nhau, lén giải tán.

Chỉ còn Giang Trác cùng Chúc Lạp Lạp đứng đây, hai người có suy nghĩ giống nhau: Vì sao Du Chiêu muốn hỏi Bạch Kiều ngồi đâu?

Chỉ là hai người một người lo lắng cho Bạch Kiều, một người đứng xem phim.

Không chờ Du Chiêu ngẩng đầu, Bạch Kiều mở miệng trước, cậu nhìn Giang Trác nói: "Vẫn muốn ngồi chỗ này hả?"

Giang Trác hoảng hồn một phen, tàn nhẫn trừng mắt liếc Bạch Kiều một cái.

Bây giờ nó còn ngồi được sao?

Cùng Du Chiêu tranh chỗ ngồi? Người này muốn nó chết hay gì?

Còn bày đặt hỏi trước mặt Du Chiêu, muốn trả thù chuyện xấu mình mới làm hay sao? Sợ nó chết không đủ nhanh?!

Một lát sau nó bỗng nhiên nghĩ cái gì, liếc Du Chiêu một cái, lại nhìn Bạch Kiều cười lạnh một chút, đi lên phía trước tìm chỗ ngồi.

Bạch Kiều khó hiểu, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chúc Lạp Lạp đang nhìn cậu, những người khác đang lén nhìn lúc chạm ánh mắt cậu, cũng là vẻ mặt "Tự cầu nhiều phúc".

"......"

Nhóm bạn này sao vậy?

Bạch Kiều vẻ mặt quái lạ, hoàn toàn không tự ý thức được cảm giác đồng cảm của các bạn học khi bản thân sở hữu thứ đồ cấm kị.

Đằng nào bây giờ cậu nhìn Du Chiêu, thấy thế nào cũng chỉ là một nhóc con miệng còn hôi sữa!

Điều cậu khó hiểu nhất là, vì sao Du Chiêu muốn ngồi chỗ này?

Dựa theo sự phát triển của kịch bản, chỗ ngồi thứ hai từ dưới đếm lên cạnh cửa sổ mới là chỗ của vai chính!

Chẳng lẽ vì hắn không phải là vai chính?

Vậy cũng không nên ngồi cùng bàn với mình chứ......

【 cậu xem manga anime vườn trường nhiều quá rồi đó! 】

"......"

Trong đầu vang lên một tiếng khinh thường của hệ thống.

Bạch Kiều tinh thần hơi run: "Đột nhiên vậy, cậu còn xem manga anime vườn trường?"

【 đó là, bác học nhiều kiến thức cũng là truyền thống tốt đẹp hàng đầu. 】

"......" Thật ra xem manga anime nhiều là cậu chứ gì?

Bạch Kiều: "Vậy cậu nói xem vì sao cậu ta lại ngồi chỗ này?"

【 không đánh không quen nhau, chắc do nhìn cậu tương đối thuận mắt. 】

"Tôi cũng không đánh nhau với hắn......"

Bạch Kiều lẩm bẩm trong lòng một câu, không thèm chấp nhất với vấn đề này.

Có khi thật sự giống Nhị Bát nói, chỉ là nhìn cậu tương đối thuận mắt.

Nói kiểu gì cũng cùng nhau sóng vai làm quan hệ bạn chiến, dù sao so sánh cùng những người khác cũng phải có điểm đặc biệt?

Ngẫm lại còn thấy chút đắc ý nho nhỏ là sao vậy nè?

Bạch Kiều một tay chống đầu, mặt hướng qua phía Du Chiêu.

Từ hướng của cậu chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Du Chiêu, Du Chiêu hơi cúi đầu, mi mắt buông xuống, lông mi mảnh dài vừa dày lại cong vút, đường cong hình dáng sườn mặt từ trán đến hàm dưới có thể nói là hoàn mỹ, khuôn mặt như vậy mà nhảy vào giới giải trí, tuyệt đối sẽ có một đoàn cô gái trẻ khóc la muốn sinh khỉ con cho hắn.

Người như vậy sao lại treo cổ trên một thân cây?

"Nhị Bát."

【......】 Nhị Bát dùng làn đạn hình thức bày tỏ sự kháng cự.

Bạch Kiều không để ý: "Cuối cùng cậu ấy thành tội phạm bắt cóc thật?"

【 Ừm. 】

"Vì sao cậu ấy lại bắt cóc?"

Xem xét trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, ấn tượng của Bạch Kiều đối với Du Chiêu thật ra cũng không giống miêu tả trong tư liệu mấy.

Tuy rằng tính cách Du Chiêu có chút quái gở, nhưng hắn chịu vì bạn bè lộ mặt đánh nhau, có thể đi học đúng giờ, đối xử với người cũng coi như là có lễ phép......

Ít nhất trong mắt Bạch Kiều, hắn đối xử với người khác vẫn rất tốt.

Nếu bây giờ những người khác trong lớp biết cậu có cái suy nghĩ này, phỏng chừng sẽ đồng loạt chấn động.

Tóm lại Bạch Kiều không thể tưởng tượng nổi, dáng vẻ Du Chiêu biến thành tội phạm bắt cóc!

Hệ thống nửa ngày cũng không đáp lại, cuối cùng nghẹn phun ra một câu: 【 đừng hỏi, hỏi sẽ bị nữ chính hố. 】

Bạch Kiều: "......"

Nói trắng ra chính hệ thống cũng không biết!

Bạch Kiều bĩu môi.

Lại nói tiếp cuối cùng cậu cũng bị con tin hố chết.

Nếu thế giới này nữ chính cuối cùng thành con tin, ở mặt ý nghĩa nào mà nói thì, cậu cùng Du Chiêu cũng coi như là đồng bệnh tương liên.

Đều bị hố!

Cậu đột nhiên cười một chút, chính cậu cũng không rõ, vì sao khóe miệng lại tự động giơ lên.

Mà Du Chiêu đại khái bị cậu nhìn chằm chằm rất lâu, lúc cậu bật cười, rốt cuộc cũng phát hiện ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt chạm nhau.

Hình như bọn họ luôn lơ đãng đối diện nhau như vậy.

Bạch Kiều khóe miệng tươi cười còn chưa hạ xuống, không khí bỗng trở nên có chút xấu hổ.

"Cậu......"

"Du Chiêu! Du Chiêu tới rồi hả?"

"......"

Một nữ sinh đứng ngay cửa phòng học, dáng người không cao, cỡ 1m65, cô mặc một bộ váy liền màu vàng nhạt, tóc uốn hơi xoăn, còn trang điểm nhẹ...... Vừa thấy đã biết không phải thể loại học sinh đứng đắn gì cho cam!

Bạch Kiều nghĩ thầm.

Giọng nói nữ sinh rất thanh, cô kêu hai tiếng tất cả mọi người trong lớp đều nghe được, tầm mắt tập thể chuyển hướng từ cửa phòng học về lại sau ghế trong phòng, chỉ thấy Du Chiêu thờ ơ, còn nhìn chăm chú mặt bạn cùng bàn.

Tất cả mọi người đổ mồ hôi giùm Bạch Kiều.

Chẳng lẽ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Bạch Kiều đã chọc giận Du Chiêu?

Gương mặt vô cảm kia càng nhìn càng thấy không có ý gì tốt.

Hình như tay Bạch Kiều đâu có vượt rào?

Cánh tay cậu còn giữ được sao?

Thành viên khắp lớp tinh thần căng chặt, mắt thấy đại chiến chạm là nổ, khói thuốc súng bắt đầu tràn ngập, Bạch Kiều bỗng hướng tới cửa phòng học chu chu môi: "Có người tìm."

"......"

Du Chiêu thấy rõ khẩu hình cậu, theo tầm mắt cậu ngó qua, ngoài cửa có người vẫy vẫy tay với hắn.

Du Chiêu tháo tai nghe, đứng dậy đi ra ngoài.

Ám chiến giữa đôi bạn ngồi cùng bàn hóa vô hình.

"......"

"......"

Dõi theo Du Chiêu ra khỏi phòng học, Bạch Kiều đang muốn thu tầm mắt, nữ sinh ngoài cửa kia lại lộn về, chỉ thấy cô bước lên bục giảng, cầm phấn viết lên bảng đen hai chữ "Triệu Lộ", quay đầu nói: "Đầu tiên giới thiệu một chút, tôi là chủ nhiệp lớp mười ba, họ Triệu, tối nay tôi có chút việc cần xử lý, lớp sẽ hoãn lại đến tiết sau, bây giờ học tiết tự học trước, không mang sách có thể ngủ, người không muốn học cũng không được ồn ào ầm ĩ, một hai muốn ồn ào ầm ĩ cũng phải khống chế giọng nói dưới 40 đề-xi-ben cho tôi, rõ chưa?"

"......"

Có người gật đầu có người dạ, có người bật cười có người phát ngốc.

Bạch Kiều chính là một người phát ngốc.

Ai mà ngờ được cô nữ sinh diện mạo đáng yêu còn không cao lắm kia lại là chủ nhiệm lớp họ?

【 Ừm, vừa thấy liền biết không phải cái dạng chủ nhiệm lớp đứng đắn gì cho cam. 】

Bạch Kiều: "......"

Cậu có tội, cậu tự kiểm điểm, cầu xin có thể buông tha được chưa?

Hệ thống gian ác không biết xấu hổ thả cho cậu một tiếng huýt sáo.

Bạch Kiều quyết định bỏ qua nó, chỉ là tìm một vòng cũng không tìm ra đồ vật có thể dời lực chú ý.

Ngày đầu tiên xếp lớp, phòng học sạch sẽ như khai giảng hồi cao nhất, cậu lôi ra chiếc cặp duy nhất trong nhà, cất điện thoại cùng sách giáo khoa lung tung, còn có một ít tiền mặt.

Bạch Kiều chán muốn chết lôi điện thoại ra, nghĩ ngày mai đem sách trong nhà dọn đến phòng học, còn phải đi tiệm sách mua mấy quyển tài liệu học tập.

Hồi cao nhất nguyên chủ vẫn luôn học ngoại trú, Bạch Kiều lại không muốn mỗi ngày tốn hơn hai mươi phút trên đường, còn phải làm một chút thủ tục học nội trú......

Đang chuẩn bị kế hoạch ngày mai cho bản thân, trong phòng học một trận ồn ào, Bạch Kiều ngẩng đầu, thấy ngoài phòng học một giáo viên xách một học sinh đi ngang qua, các bạn học còn nhỏ giọng bàn bạc.

"Kia không phải Trịnh Mãn Ân sao? Nó sao mà cũng bị gọi ra theo?"

"Cái này có gì kỳ lạ? Nó lúc nào cũng quậy chung với Du Chiêu, khẳng định lần này lại gây chuyện rồi."

"......"

Bạch Kiều nghe, đầu tiên liền nghĩ tới vụ hẹn đánh nhau trong ngõ hôm nay.

Quan trọng là làm sao trường học biết được?

La Bưu bị bế về đồn cảnh sát nên mách lẻo với trường học? Mấy học sinh cao trung trong tay hắn thua cũng không chê mất mặt?

Cái loại người như La Bưu trong xã hội hỗn loạn này, mồm giảng toàn nghĩa khí cùng mặt mũi.

Lúc nó đánh không lại cũng không có một người em trai nào bỏ nó chạy trốn, theo lý thuyết cũng không nên đem thất bại của mình khoe khoang bốn phía!

Nhưng nếu không phải vụ hẹn hò đánh nhau, Du Chiêu cùng Trịnh Mãn Ân vì sao cùng lúc bị giáo viên gọi đi?

Đang lúc Bạch Kiều nghĩ không ra, chủ nhiệm lớp đáng yêu của cậu lại xuất hiện: "Bạch Kiều, Hà Kiêu nữa, hai người các cậu, ra đây với tôi một chút."

"......"

Nếu chỉ mỗi Du Chiêu cùng Trịnh Mãn Ân chưa đủ để chứng tỏ chuyện gì, còn gọi thêm Bạch Kiều cùng một bạn khác, sự việc này chính là ván đã đóng thuyền.

Bạch Kiều tuy không biết Hà Kiêu là ai, nhưng lúc cùng nhau ra khỏi phòng học, Bạch Kiều xác nhận cậu ở hiện trường đánh lộn đã gặp qua nam sinh cao 1m85 này.

Nhưng mà vẫn thấy sai sai ở đâu á.

Bọn Du Chiêu có thể là do La Bưu mách lẻo, nhưng Bạch Kiều hoàn toàn không hề quen biết đám lưu manh kia, nếu có mách lẻo cũng không liên quan tới cậu!

Trừ khi tên nhóc Trịnh Mãn Ân kia khai cậu ra.

Nhóc con kia cũng không đến mức không nghĩa khí vậy chứ?

Bạch Kiều mang tâm trạng vừa thấp thỏm vừa phức tạp như vậy đi theo chủ nhiệm lớp tới phòng giáo viên.

Vì tiện lợi cho cả học sinh và giáo viên, phòng giáo viên cũng được xây tại khu dạy học, chung với phòng học của học sinh, cách một bồn rửa tay.

Vừa vào văn phòng, mấy học sinh Hải Bắc tham gia cuộc hẹn đánh đều bị xách cổ tới, đang ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích trong văn phòng.

Nhìn thấy Triệu Lộ dẫn theo Bạch Kiều cùng Hà Kiêu bước vào, trong văn phòng một thầy giáo trung niên hơi béo nhìn nhìn ảnh chụp trên tay, "Trường học chúng ta, là mấy cậu này?"

Nhìn thấy ảnh chụp trong tay thầy giáo, Bạch Kiều nháy mắt biết được mình đã hiểu lầm Trịnh Mãn Ân.

Là có người chụp được vụ đó, thọc đến lãnh đạo trường học này.

Hiện tại đứng trước mặt bọn nhóc, nghiêm danh chính huy, là chủ nhiệm cao nhị của họ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn họ.

Bạch Kiều trước tìm kiếm Du Chiêu, nhìn thấy hắn đứng ở đầu hàng bên trái, không đeo tai nghe cũng không chơi điện thoại, chỉ cúi đầu, cũng không giống biết mình làm sai nên cúi đầu nhận sai, chỉ thuần túy nhìn chằm chằm mũi giày bản thân, phảng phất đó là thế giới thân mến sáng sủa độc nhất vô nhị đáng để thưởng thức.

À, đó là thân mến sáng sủa độc nhất vô nhị!

Lúc Bạch Kiều đang nhìn Du Chiêu, bỗng nhiên cánh tay bị vỗ vỗ, Trịnh Mãn Ân không hề có cảm giác gấp gáp thò qua: "Huynh đệ, cậu cũng đến, cậu học lớp nào?"

Bạch Kiều từ kẽ miệng nói từng chữ: "Lớp mười ba."

"Móa, cậu học cùng một lớp với Chiêu ca hả? Cùng lão Hà cũng là! Tôi......"

"Má!" Đối diện vang lên một tiếng quát chói tai, "Cậu má cái gì mà má!"

Nghiêm chủ nhiệm đối với thái độ của Trịnh Mãn Ân thập phần bất mãn: "Trịnh Mãn Ân, đừng tưởng rằng ba cậu quen biết tôi thì tôi sẽ buông tha cho cậu, hôm nay tôi còn không nói rõ lẽ phải với cậu......"

"Thầy Nghiêm, em yêu cầu được chuyển lớp, em muốn học lớp mười ba!"

Chủ nhiệm đang nói bỗng bị ngắt ngang, một câu nghẹn trong cổ cứng đến đỏ mặt tía tai, rốt cuộc nhịn không được bước tới, một cái tát hạ trên trán Trịnh Mãn Ân: "Chuyển lớp! Cậu còn không biết xấu hổ mà đòi chuyển lớp! Chuyển lớp cho cậu tiếp tục gây chuyện sao?"

"......"

Cú đánh mười phần có cảm giác nhịp nhàng, Trịnh Mãn Ân tức khắc đổi thành biểu cảm ủy khuất, che lại cái trán đáng thương hề hề nhìn chằm chằm lão Nghiêm.

Đáng tiếc Nghiêm Chính Huy không quan tâm điệu bộ này của nhóc, đánh cho nhóc phục rồi thu tay lại, lui về sửa sang quần áo, lại hỏi: "Nói đi,vì sao các cậu đánh nhau?"

"......" Không ai trả lời.

Đùa, hồi trước Chiêu ca có bao giờ phải đến văn phòng khai báo đâu! Ai dám nói thật?

"Không nói đúng không? Được, tôi không thể làm các cậu mở miệng, luôn có người có thể làm các cậu mở miệng." Nghiêm chủ nhiệm lôi ra phép tắc cơ bản trong gia đình.

Nhìn lão Nghiêm lấy điện thoại ra, quả nhiên có người bắt đầu khẩn trương.

Bạch Kiều bỗng nhiên bước lên một bước: "Thầy Nghiêm, em có thể xem ảnh chụp trong tay thầy được không?"

"Làm gì? Cậu còn muốn thưởng thức một chút dáng vẻ anh dũng của bản thân sao?"

"Nói thế cũng đúng ạ."

"......"

Trước khi lão Nghiêm lại lần nữa nổi bão, Bạch Kiều nói: "Em có chứng cứ giải thích việc này không phải lỗi của bọn em, nhưng trước tiên em muốn biết là ai chụp hình."

Nghiêm Chính Huy hồ nghi nhìn cậu một cái, thật vất vả mới có một bạn nguyện ý mở miệng, lão cũng không muốn dễ dàng buông tha, vì thế đưa ảnh chụp qua.

Nhìn đến hiện trường hỗn chiến trên ảnh chụp, Bạch Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Không có chụp cảnh hỗn chiến hai bên giằng co lúc trước là được.

Cậu trả lại ảnh chụp, lại lấy ra di động bản thân, mở ra ảnh chụp lúc trước bản thân đã chụp, tỉ mỉ xem xét một lúc, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời.

Trong ảnh chụp đứng sau cách La Bưu hai người, cậu nhìn thấy một gương mặt vẫn được coi là quen thuộc —— Bạch Thịnh.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro