Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nhà họ Hoắc đều bị doạ sợ.

Hoắc Cảnh cùng ba Hoắc dẫn đầu lao ra, quản gia cùng người hầu nâng Hoắc Yến vào trong nhà, bác sĩ gia đình cũng vội vàng chạy.

Sau khi kiểm tra đơn giản bác sĩ đưa ra kết luận: "Tuột huyết áp và đầy khí trong phổi ."

Nói ngắn gọn: Tức giận mà ngất.

Bác sĩ đưa Hoắc Yến về phòng, rồi bổ sung thêm ít đường glucose cho anh ta.

Sau khi náo loạn một hồi, biết được Hoắc Yến không có vấn đề gì, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Nhạc Dao nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng không biết vì sao mình chưa làm gì mà mọi việc đều đi theo chiều hướng tốt, nhưng xác thật đây là chuyện đáng để chúc mừng.

Mặc dù hôm nay anh hai ngã bị thương nhưng lại không đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, còn có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của Tô Thụy.

Chỉ cần anh hai hoàn toàn buông bỏ Tô Thụy thì chắc là sẽ không phát sinh thêm chuyện gì xấu nữa đâu nhỉ?

【 Thôi thì ít ra hôm nay anh hai vẫn còn ở lại Hoắc gia, sau này sẽ không phải đi làm nhân viên giết cá ở siêu thị Đại Nhuận Phát! 】

【 Chỉ là năng lực thừa nhận của anh hai có chút kém. Tô Thụy chỉ là lừa ổng thôi mà đã hôn mê bất tỉnh. Vậy nếu sau này Tô Thụy vì Hà Thời mà lừa ổng nhiều lần thì không phải ổng sẽ suốt ngày hôn mê bất tỉnh sao?】

Nghĩ đến đây, Diệp Nhạc Dao không khỏi nhịn cười:

【 Như vậy thì anh hai mình so với công chúa Đậu Hà Lan còn mong manh hơn a! 】

Trong phòng, người nhà họ Hoắc hai mặt nhìn nhau.

Này thì không có khả năng, không phải Hoắc Yến tinh thần yếu, mà là do con/em nói làm nó tức tới ngất đi!

Mà Diệp Nhạc Dao căn bản là không có nghĩ tới điều này, còn ở trong đầu nhanh chóng phân tích:

【 Bất quá mình thấy Tô Thụy chắc sẽ chưa từ bỏ đâu, hiện tại anh ta vẫn còn đang chia tay với Hà Thời, vì sĩ diện chắc chắn sẽ không đi tìm Hà Thời, nhưng anh ta còn có vài cái hiệp ước, muốn lấy lý do để đòi tiền vì sinh hài tử sẽ cần tiền. Vậy chẳng phải sau này anh ta đến xin tiền anh hai, ông anh hai não tàn của mình chẳng phải sẽ cho sao ? 】

Sau khi được bổ sung thêm đường Glucose, Hoắc Yến rất mau liền khôi phục, hắn mới vừa mở mắt ra, liền nghe được những lời này.

Hoắc Yến giãy giụa ngồi dậy, một đôi mắt phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Nhạc Dao, từng câu từng chữ chậm rì rì giải thích nói: "Anh...... Tiểu Thụy không phải là người mà mọi người nghĩ đâu! Em ấy...... Em ấy khẳng định là có nỗi khổ riêng, em ấy sẽ không đối xử với anh như vậy......"

Diệp Nhạc Dao đối mặt với đôi mắt phiếm hồng của Hoắc Yến, không nhịn được lùi ra đằng sau mẹ Hoắc, trên mặt tất cả đều là vô tội thần sắc: 【 Anh hai anh giải thích với em cũng vô dụng, sự thật chính là Tô Thụy vì tiền mà vứt bỏ anh. 】

Mẹ Hoắc không nhịn được quay đầu lại, muốn cho Diệp Nhạc Dao bớt tranh cãi.

Sau đó liền đối mặt với đôi mắt vô tội của Diệp Nhạc Dao.

Mẹ Hoắc: "......"

Đúng rồi.

Diệp Nhạc Dao cái gì cũng chưa nói, chỉ là nội tâm diễn quá phong phú mà thôi.

Hoắc Yến bị những lời này kích thích, hít ngược một ngụm khí lạnh, lại mở miệng khi thanh âm đều có chút run rẩy: "Anh cùng Tiểu Thụy lưỡng tình tương duyệt! Anh từ thời đại học bắt đầu liền thích em ấy, chỉ là lúc đó không có nói với em ấy, nhưng là hiện tại bọn họ đã chia tay bốn tháng......"

Diệp Nhạc Dao nghe được nghiêm túc, liên tục gật đầu: 【 Đúng vậy, cho nên đứa trẻ trong bụng Tô Thụy là được bốn tháng, không bất ngờ! 】

Người Hoắc Yến run lên, hô hấp đều nặng vài phần, anh ta cố nói: "Không, không có khả năng! Ngày đó buổi tối...... Ngày đó buổi tối......"

Diệp Nhạc Dao như là nghĩ đến cái gì, nhanh tay click mở ghi chú trong điện thoại, dù đã xuyên đến đây được 18 năm nhưng lúc nãy mới khôi phục được kí ức đời trước nên đầu óc Diệp Nhạc Dao vẫn hơi loạn, rất nhiều tình tiết không thể nhớ rõ, nên khi nãy lúc ở dưới nhà Diệp Nhạc Dao đã ghi lại toàn bộ mình gì mình nhớ vào ghi chú điện thoại.

Diệp Nhạc Dao vừa xem ghi chú vừa gật đầu.

【 Thì ra là thế, buổi tối hôm tổ chức tiệc khánh công ngày đó anh hai bị chuốc say, Tô Thụy đỡ ổng về tới khách sạn, sau đó hai người đơn thuần đắp chăn đi ngủ. 】

【 Cho nên là anh hai mình không chỉ yêu mất não mà còn không có kiến thức sinh lý thường thức a! 】

【 Cho em hỏi một câu, một người uống tới say mèm làm sao lại có thể quan hệ với một người khác, lại còn một phát trúng đích? 】

Diệp Nhạc Dao thu hồi di động, giải quyết dứt khoát:

【 Em xác thật là một sinh viên học dốt nhưng không phải là kẻ ngốc a! 】

Mỗi câu mà Diệp Nhạc Dao nói đều khiến sắc mặt Hoắc Yến trắng đi.

Tới rồi cuối cùng, Hoắc Yến giương miệng, tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng biến mất, thân mình khẽ run, còn ở lẩm bẩm lắc đầu: "Không...... Tiểu Thụy không có khả năng gạt anh......"

Ba mẹ Hoắc vẫn luôn nghi hoặc Tô Thụy như thế nào mang thai lúc này cũng có câu trả lời.

Thấy Hoắc Yến vẫn không chịu nhận rõ hiện thực, mẹ Hoắc dùng ánh mắt ý bảo ba Hoắc.

Ba Hoắc hắng giọng, trước mặt ba tiểu bối có chút ngượng, rối rắm một lúc lâu rồi mở miệng: "Mang thai...... Cũng không có dễ như con tưởng tượng. Năm đó ba và mẹ các con......"

Tính hóng chuyện của Diệp Nhạc Dao  tức khắc hừng hực bừng lên, hai mắt sáng ngời nhìn về phía ba Hoắc: 【 Là như nào vậy? Là như nào vậy? 】

Mẹ Hoắc lập tức trừng mắt nhìn ba Hoắc.

Ba Hoắc lập tức nuốt nửa câu còn lại xuống bụng, quay đầu nhìn Hoắc Cảnh.

Ánh mắt ý bảo: Mau, con mau nói tiếp!

Mặc dù Hoắc Cảnh đã 26, nhưng những năm gần đây, anh chỉ say mê sự nghiệp, sinh hoạt cá nhân kia lại là một người thanh tâm quả dục.

Tiếp nhận ánh mắt của ba Hoắc, Hoắc Cảnh hơi nhíu mày lại, lỗ tai hơi đỏ lên, một lúc lâu sau mới khó xử mở miệng: " Chú hai, nếu uống say cồn sẽ ức chế thần kinh trung ương, dẫn tới.... ừm.... Khụ khụ.... khó khăn."

Diệp Nhạc Dao: 【 Đúng! 】

Mẹ Hoắc đúng lúc bổ sung: "Con nhỡ kĩ lại xem, tối hôm đó còn xảy ra chuyện gì khác không?"

Chuyện gì khác á?

Hắn chỉ nhớ rằng ngày hôm đó uống say, Tô Thụy đỡ hắn về khách sạn, sau đó thì không nhớ gì nữa.

Môi Hoắc Yến trắng bệch, vẻ mặt như chịu một đả kích lớn.

Diệp Nhạc Dao thấy thế, không nhịn được lại lần nữa cảm khái: 【 Anh hai hình như là lại muốn......】

"Tiểu Dao," Mẹ Hoắc đúng lúc đánh gãy nội tâm đang phun tào của Diệp Nhạc Dao, không để cậu nói nốt lại lần nữa nói ra, "Thời gian cũng không còn sớm, con đói bụng không?".

Diệp Nhạc Dao định nói con không đói, nhưng chợt nghĩ đến ký ức đời trước vừa mới khôi phục đầu óc vẫn còn đang loạn, cậu cần một chút thời gian để sắp xếp lại toàn bộ một chút.

Mẹ Hoắc lúc này đã thân thiết mà khoác tay cậu, cười nói: " Để anh hai con nghỉ ngơi một chút, chúng ta ra ngoài trước đi."

Nghe mẹ Hoắc nói vậy, Diệp Nhạc Dao cũng không nghĩ ở lại, đi theo mẹ Hoắc ra khỏi phòng.

Tới gần giữa trưa, đầu bếp trong nhà đã sớm chuẩn bị xong cơm trưa.

Chờ ăn uống no đủ, Diệp Nhạc Dao đã buồn ngủ díp cả mắt.

Diệp Nhạc Dao quyết định vẫn là trước ngủ một giấc, nói với ba mẹ Hoắc một tiếng rồi lên phòng.

Trở về phòng ngủ, Diệp Nhạc Dao vừa nằm xuống đã ngủ.

Kỳ thật giấc ngủ này không quá dài, nhưng ký ức đời trước cứ như thuỷ triều ập tới, trong lúc ngủ mơ, Diệp Nhạc Dao cũng nhớ rõ được toàn bộ ký ức đời trước. 

Thân phận của cậu hiên giờ với đời trước giống nhau, đều là sinh viên thích xem các loại tiểu thuyết mạng.

Trong một lần liên tục thức hai ngày hai đêm đọc tiểu thuyết mạng, cậu qua đời đột ngột. Sau đó liền xuyên tới cuốn tiểu thuyết có nhiều thế giới, thànhđứa trẻ của Diệp gia.

Chỉ là đáng tiếc,cha mẹ thân sinh của cậu qua đời ngoài ý muốn khi cậu lên 5 tuổi, sau đó thì được ba mẹ Hoắc nhận nuôi, chẳng qua cả nhà Hoắc gia đều là vai ác trong tiểu thuyết, còn cậu thì lại là một người qua đường giáp không có tên trong tiểu thuyết.

Trải qua mười mấy năm ở chung, trong lòng Diệp Nhạc Dao, ba Hoắc mẹ Hoắc đã là cha mẹ của cậu, tuy rằng quan hệ của cậu với ba anh trai đều bình thường, nhưng Diệp Nhạc Dao vẫn là không hy vọng bọn họ đi đến kết cục bi thảm giống trong tiểu thuyết.

Sau khi tỉnh dậy từ trong mơ, Diệp Nhạc Dao nhân lúc mình vẫn còn nhớ rõ cốt truyện, lập tức ghi chú lại hết vào note điện thoại.

Vừa ghi chú vào điện thoại, một bên không quên cảm khái ——

【 Thì ra mẹ Hoắc mẹ là loại người này......】

【 Thật quá đáng, ba Hoắc thế nhưng......】

【 Không được, mình phải tìm cơ hội nhắc nhở anh ba một chút......】

Dưới lầu cả nhà họ Hoắc: "......"

Việc nghe được tiếng lòng không hạn chế khoảng cách sao?

Trên sô pha ba người nhà họ Hoắc hai mặt nhìn nhau, đồng thời trong lòng có chút bồn chồn không yên, vì sao lần này Diệp Nhạc Dao không nói hết lời vậy?

Rốt cuộc là chuyện gì a!

Mẹ Hoắc nhìn ba Hoắc.

Ba Hoắc có chút giật mình, tuy rằng ông thật sự cái gì cũng chưa làm, nhưng không biết vì sao lại có điểm chột dạ.

Trong khoảng thời gian Diệp Nhạc Dao ngủ, cả nhà họ Hoắc đã mở một cuộc họp gia đình.

Nội dung cuộc họp chính là việc tự dưng họ nghe được tiếng lòng của Diệp Nhạc Dao.

Lúc bất ngờ nghe được tiếng lòng của Diệp Nhạc Dao, bọn họ xác thật đều bị dọa sợ.

Thậm chí mẹ Hoắc còn hoài nghi Diệp Nhạc Dao có phải hay không bị "Đoạt xá", nhưng sau khi quan sát, bà liền xác định, đứa trẻ trước mặt chính là Diệp Nhạc Dao. Đứa trẻ mà chính mình nuôi lớn sao bà có thể không nhận ra?

Tuy rằng không rõ Diệp Nhạc Dao xảy ra chuyện gì, cậu từ nơi nào biết được cái gọi là "Cốt truyện", nhưng chỉ cần Diệp Nhạc Dao thân thể khỏe mạnh không có nguy hiểm, bọn họ đều an tâm.

Với điều kiện là ——

"Cốt truyện" theo lời Diệp Nhạc Dao có phải là thật hay không.

Kỳ thật sau khi trải qua chuyện về Tô Thụy vào buổi sáng, ba mẹ Hoắc cũng đã tin vài phần, chẳng qua khi ấy không có tìm được chứng cứ xác thực phía trước, bọn họ cũng không tiện ngắt lời.

Hơn nữa chuyện quan trong hiện giờ là, có nên nói cho Diệp Nhạc Dao biết là họ có thể nghe được tiếng lòng của cậu không?

Nếu là bọn họ nói cho cậu chuyện này thì liệu "cốt truyện" có ảnh hưởng gì hay không?

Ai cũng không thể đưa ra kết luận, càng không dám để hiệu ứng cánh bướm xảy ra.

Cuối cùng, bọn họ quyết định là tạm thời không nói cho Diệp Nhạc Dao.

Chờ Diệp Nhạc Dao đem toàn bộ cốt truyện ghi chú xong , sắc trời cũng tối.

Cậu cầm di động xuống lầu, vừa lúc gặp được Hoắc Yên đồng dạng từ phòng đi ra.

Hoắc Yến lúc này giống như là quả cà tím, cả người héo héo, hai mắt vô hồn.

Nhìn thấy Diệp Nhạc Dao, trong mắt hắn hiện lên một chút cảm xúc, nhưng sau đó lại bị hắn áp xuống.

Diệp Nhạc Dao chớp chớp mắt, do dự mở miệng: "Anh hai, anh ổn không?"

Cần em an ủi sao?

Hoắc Yến xoay đầu không nghĩ xem Diệp Nhạc Dao.

Diệp Nhạc Dao không hề mở miệng, nhưng ở trong lòng nói: 【 xem ra anh hai thật sự thực yêu bạch nguyệt quang a, đáng tiếc, bạch nguyệt quang lại chỉ yêu tiền của ổng. 】

Hoắc Yến nghiến răng nghiến lợi, ngực kịch liệt phập phồng, nghĩ đến lúc chiều mẹ Hoắc dặn dò, hắn hít sâu một hơi, quyết định không cùng Diệp Nhạc Dao so đo, xoay người xuống lầu.

Diệp Nhạc Dao đi theo xuống lầu, hai người bước xuống cầu thang, vừa lúc nghe được ba mẹ Hoắc đang nói chuyện:

"Nó vẫn không chịu tin?" ba Hoắc hỏi.

Mẹ Hoắc nói: "Con trai anh tính tình ngang bướng, anh chẳng lẽ lại không biết?"

Ba Hoắc thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Mẹ Hoắc: "Hoắc Cảnh ngày mai phải đến Trì gia nói về chuyện hôn sự, còn về phần Tô Thụy......"

Mẹ Hoắc có chút do dự, hiển nhiên cũng cảm thấy rất khó giải quyết.

Muốn xét nghiệm DNA phải chọc nước ối, phải cần Tô Thụy phối hợp mới lấy được......

Hoắc Yến nghe đến đó rốt cuộc nhịn không được, hắn đang muốn tiến lên mở miệng, liền nghe được ân thanh vang lên từ phía sau  ——

【 Này thì có gì khó a! Tô Thụy chính là muốn tiền, nếu muốn Tô Thụy không dây dưa với anh hai, mẹ Hoắc có thể trực tiếp lấy chi phiếu, sau đó khí phách mà nói với anh ta: "Cho cậu 1000 vạn, rời xa con trai tôi!" 】

Hoắc Yến giật mình.

Mắt mẹ Hoắc sáng lên.

Ý kiến hay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro