Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13: Ta cũng muốn xem

Trên đài Từ phụ chính nói đến kích động, nắm microphone lã chã rơi lệ.

Từ Nghiêu đứng ở bên cạnh người Từ phụ, thấy thế nhanh chóng lấy khăn giấy ra, đích thân lau nước mắt cho ông bằng thần sắc chuyên chú và động tác thân mật.

Mẹ Từ đứng ở bên cạnh hai người, nhìn thấy hành động của Từ Nghiêu, trên mặt không còn chút cảm xúc dư thừa nào, dường như bà đã quen với sự gần gũi giữa hai cha con họ. Khi Từ phụ nhìn sang, bà còn ân cần đưa cho ông ly cocktail trên tay.

Từ phụ thấy Từ mẫu không có phát hiện dị thường, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay tiếp nhận.

Từ mẫu lại lấy một ly rượu vang đỏ khác từ trên tay người hầu, đưa cho Từ Uẩn Tri bên cạnh người.

Từ Nghiêu lướt qua chén rượu nhìn về Từ Uẩn Tri phía bên kia, nhìn được một màn này, trong mắt hiện lên một mạt thực hiện được ý cười, vừa lòng mà dời đi ánh mắt.

Trên đài Từ phụ nâng chén: "Ở cái ngày đáng để chúc mừng như thế này, thay mặt cả nhà, kính đại gia một ly!"

Nhìn thấy Từ phụ uống hết cocktail trong ly, mẹ Từ đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn ông, trên môi thoáng nở một nụ cười rồi biến mất.

Diệp Nhạc Dao cau mày quan sát bầu không khí quỷ dị trong buổi tiệt, tựa hồ không có gì khác thường, nhưng hắn lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nghĩ đến cốt truyện của cuốn tiểu thuyết đã đọc trước đây, cậu tức khắc bừng tỉnh——

【 Ta hiểu rồi!!! 】

Một giọng nói hưng phấn đột nhiên vang lên, sợ tới mức ba Hoắc mẹ Hoắc trong lòng lộp bộp.

Không chờ bọn họ hòa hoãn một chút, đã nghe thấy Diệp Nhạc Dao nói với giọng càng hưng phấn hơn:

[Khó trách trước đó mình cảm thấy logic có gì đó không ổn, theo logic mà nói, một kẻ đầy tham vọng và mưu mô như Từ Nghiêu chắc chắn sẽ không phạm sai lầm trong một sự kiện lớn, và hắn chắc chắn sẽ không thể làm ra việc vụng trộm với dưỡng phụ trong ngày hôm nay... ... Cho nên hắn căn bản là không biết ly rượu Cocktail này đã bị bỏ thuốc!]

【 Từ Nghiêu vừa mới nhìn chính là Từ Uẩn Tri...... Chắc là muốn hạ dược Từ Uẩn Tri! 】

【Nhưng hắn không ngờ rằng Từ phụ đã uống ly rượu bị bỏ thuốc này!】

【Ngoài ra, bữa tiệc hôm nay cũng có rất nhiều phóng viên truyền thông được mời đến, nhưng trang viên lớn như vậy, lại có nhiều phòng khách sạn như vậy, sao có thể trùng hợp như vậy mà một nhóm phóng viên lại đụng phải? Trừ khi người chủ trì bữa tiệc cố tình hướng dẫn bọn họ đi vào căn phòng đó!】

Diệp Nhạc Dao đưa ra kết luận chắc chắn: 【 Từ mẫu khẳng định đã sớm biết chuyện này! 】

Đoàn người Hoắc gia cùng với Tần Diệu nghe đến đó cũng bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.

Thì ra là thế!

Chẳng phải Từ mẫu đã sớm biết chuyện ngoại tình của Từ phụ và Từ Nghiêu sao?!

Mẹ Hoắc cau mày, không nhịn được thấp giọng nói: "Vất vả cho nàng..."

Ba Hoắc cũng gật đầu theo.

Không dễ gì tìm được đứa con trai đã thất lạc bên ngoài hơn mười năm, kết quả là người con nuôi đang sống cùng đã lo lắng địa vị của mình sẽ bị đe dọa nên đã câu dẫn dưỡng phụ người đã dưỡng dục chính mình mười mấy năm!

Cố tình Từ mẫu không thể vạch trần ngay mà luôn ẩn nhẫn cho đến tận bây giờ.

"Ta nhớ rõ hộ khẩu của Từ Nghiêu không có ở trong Từ gia phải không?" Ba Hoắc nghĩ đến cái gì đó thấp giọng hỏi mẹ Hoắc.

Hoắc mẹ gật đầu trước đó bà cùng Từ mẫu giao tình cũng không tệ, nhỏ giọng nói: "Từ mẫu lo lắng sẽ nuôi lớn dã tâm của Từ Nghiêu nên đã đề phòng trước. Ta phía trước còn nói nàng quá cẩn thận rồi..."

Nhưng hiện tại xem ra, không phải đứa trẻ nào đều giống như là Diệp Nhạc Dao.

Mẹ Hoắc nói: "Nhân tiện, khi nào con có thời gian ngươi nhớ rõ làm Nhạc Dao ký vào thỏa thuận tặng cổ phần."

Ba Hoắc cười: "Yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị tốt, vốn dĩ lúc trước ta cũng nói, chờ khi Tiểu Dao trưởng thành ta sẽ chuyển cổ phần cho nó."

Trên đài Từ phụ cùng Từ Nghiêu còn ở "Phụ tử tình thâm", sau khi uống xong ly rượu được bỏ thuốc, bước đi của Từ phụ có chút phù phiếm, Từ Nghiêu liền bước tới vững vàng mà giữ chặt ông.

Lão nam nhân nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở trên mặt Từ Nghiêu, mang theo một tia mê ly, tay liền thuận thế đáp ở Từ Nghiêu trên eo, thậm chí còn nhéo nhéo.

Từ Nghiêu không có né tránh, chỉ là tức giận liếc mắt Từ phụ một cái.

Ngay sau đó Từ phụ cười khẽ lên.

Từ Nghiêu còn lại là hơi thẹn thùng mà cúi thấp đầu xuống.

Diệp Nhạc Dao xem thấy chân mày đều nhăn ở bên nhau, cảm giác hai mắt của mình đang bị cưỡng hiếp:

【 Mình đang đọc một bộ tiểu thuyết dở tệ gì thế này, thật sự không nghĩ nhìn đến trường hợp loại này cay đôi mắt——】

【 Cứu mạng, ai đó có thể giúp mình rửa mắt được không?】

Tần Diệu bị ồn ào đến nhức cả đầu, nhanh chóng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Diệp Nhạc Dao: "Nhạc Dao, lần trước cậu từ chối lời mời tham gia chương trình giải trí của tôi, cậu có điều gì băn khoăn sao?"

Suy nghĩ của Diệp Nhạc Dao trong nháy mắt bị kéo lại, cậu quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của Tần Diệu ở gần trong tầm tay, đôi mắt hơi mở to, không khỏi nói: [Oa, sao trước đây mình không nhận ra Tần tổng đẹp trai như vậy. ! ]

Tần Diệu: "......"

Cho nên hai lần gặp mặt phía trước ngươi đến tột cùng đang xem cái gì?

Chỉ có thấy tiền?

Diệp Nhạc Dao ngữ khí đương nhiên:

【 Phía trước mình chỉ lo kiếm tiền, thậm chí còn không để ý đến điều này! 】

Tần Diệu: "......"

Hảo hảo hảo.

Hắn không nên tốt bụng đến mức cứu rỗi đôi mắt của Diệp Nhạc Dao.

Diệp Nhạc Dao không chú ý tới thần sắc dị thường của Tần Dao, nói: "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy mình còn chưa ra mắt, vừa mới ra mắt, nên cảm thấy có chút gánh nặng khi tham gia một chương trình giải trí nổi tiếng như vậy." ."

【 Tùy tiện bịa chuyện thôi, chủ yếu là vì nếu tham gia một tiết mục với một nhóm khách mà không ai có thể sống sót. Thật sự rất đáng sợ!】

Thiếu niên trước mặt khá thành thật, nhưng thật ra rất thẳng thắn thành khẩn nhờ có Diệp Nhạc Dao, Tần Diệu lúc này đã bắt đầu điều tra tất cả nghệ sĩ trong danh sách mời hiện tại.

Nghĩ đến đây, Tần Diệu hỏi: "Vậy nếu ta đổi một nhóm khách mời, ngươi có nguyện ý tham gia tiết mục đó không?"

Diệp Nhạc Dao: "Hả?"

【 Thay đổi người? Tại sao Tần tổng lại nghĩ đến việc thay đổi người? 】

【Chẳng lẽ ta thật sự đến chùa cúng bái và nhận được sự chỉ điểm của cao nhân?】

Tần Diệu nhìn Diệp Nhạc Dao trước mặt thần sắc mờ mịt, tâm nói xác thật cũng coi như là cao nhân rồi.

Nếu không có Diệp Nhạc Dao, hắn sẽ thất bại liên tiếp ở hai cái hạng mục.

Nghĩ tới Diệp Nhạc Dao ham tiền, Tần Diệu cảm thấy đây chính là điểm đột phá: "Nếu như cậu tới tham gia, ta sẽ cho cậu một kỳ 50 vạn."

Mức thù lao này đối với rất nhiều nghệ sĩ hạng hai trong ngành là khá cao, nhưng Diệp Nhạc Dao lúc này vẫn chỉ là người mới nên nhận được mức thù lao cao như vậy đã là hiếm rồi.

Diệp Nhạc Dao nghe vậy đôi mắt bỗng chốc sáng một chút.

Một kỳ 50 vạn, vậy mười hai kỳ chính là 600 vạn!

【 Có một chút...... Tâm động! 】

Nhưng hắn vẫn là không có lập tức đáp ứng, chỉ nói: "Ta sẽ suy nghĩ lại ..."

Tần Diệu cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Diệp Nhạc Dao quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Từ phụ trên mặt lúc này đã che kín hồng nhạt, nhìn giống như là đã uống quá nhiều, Từ Nghiêu đứng bên cạnh không ngừng đỡ ông để ông không bị ngã.

Không biết là do Từ phụ quá nặng hay là do tay ông đặt trên eo Từ Nghiêu không thành thật, nhưng trên mặt Từ Nghiêu cũng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Diệp Nhạc Dao nhìn một cái rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác:

【 Quá cay đôi mắt, mình nên xem ít lại những cảnh như thế này. 】

【 Nhưng mà Từ phụ dường như không thể chịu đựng được nữa...】

Diệp Nhạc Dao vừa dứt lời, liền thấy Từ Nghiêu đột nhiên quay người lại nói gì đó với Từ mẫu ở bên cạnh.

Từ mẫu gật đầu, Từ Nghiêu liền đỡ Từ phụ xuống sân khấu, đi về phía khách sạn phía sau đại sảnh.

【 Ngao ~~~ bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Hiện tại liền phải đi sao?! 】

Diệp Nhạc Dao nóng lòng muốn thử, sau đó quay đầu nhìn Tần Diệu ở bên cạnh.

Đang lúc hắn đang do dự không biết vì lý do gì tách hắn ra, âm thanh của Hoắc Yến từ bên cạnh vang lên: "Diệp Nhạc Dao."

Diệp Nhạc Dao nhìn qua: "Nhị ca."

Hoắc Yến hướng Tần Diệu gật đầu, vẻ mặt nhìn bình thường nhưng thực ra nội tâm lại cực kỳ hưng phấn, hắn đã bị quản lý mắng một lần vì đã xin nghỉ một ngày, còn không phải chỉ xem thời khắc này sao?

Hoắc Yến đè nén hưng phấn trong lòng, bình tĩnh nói: "Cùng ta lên phòng trên lầu thay quần áo."

Bữa tiệc hôm nay sẽ tổ chức cả một ngày, để có chỗ cho khách nghỉ ngơi, Từ gia đã chuẩn bị một căn phòng trên lầu cho mỗi khách nghỉ ngơi.

Diệp Nhạc Dao: 【Hả? Nhị ca cũng cần có người đi cùng khi thay quần áo?】

Hoắc Yến khóe miệng giật giật.

Hắn là tới giải vây cho Diệp Nhạc Dao, cậu nhìn không ra tới sao?!

Cũng may Diệp Nhạc Dao tựa hồ ý thức được đây là cơ hội tốt để trốn đi, vội vàng bổ sung: "Được!"

Hoắc Yến nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Tần Dao lúc này mới nói: "Ta cũng muốn lên lầu nghỉ ngơi, chúng ta cùng đi đi."

Có thể có cơ hội ăn dưa tại hiện trường tốt như vậy, hắn cũng sẽ không liền như vậy buông tha.

Hoắc Yến liếc hắn một cái, cũng không nói gì, mang theo Diệp Nhạc Dao đi ở phía trước.

Ba người vừa bước vào thang máy, lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Diệp Nhạc Dao quay đầu lại, thấy ba Hoắc mẹ Hoắc.

Đối mặt với ánh mắt có chút nghi hoặc của Diệp Nhạc Dao, ba Hoắc hắng giọng: "Ta và mẹ con hơi mệt, đang định lên lầu nghỉ ngơi."

Diệp Nhạc Dao gật gật đầu.

【 Hiểu, con người khi đến trung niên xác thật sẽ hữu lực không từ tâm thời điểm. 】

Ba Hoắc nghiến răng nghiến lợi.

Hoắc mẹ đỡ trán.

Đồng thời ở trong lòng hô: Ngươi biết cái gì mà hiểu?! Chúng ta còn không phải đi theo ngươi tới ăn dưa sao?!

Người phục vụ đang đợi sẵn ở thang máy bước tới và dò hỏi: "Xin hỏi vài vị yêu cầu đi lầu mấy?"

Ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc nhìn Hoắc Yến.

Hoắc Yến liếc nhìn Diệp Nhạc Dao bên cạnh, trầm mặc một lát: "Tầng tám."

Tần Diệu theo sau mở miệng: "Lầu sáu."

Người phục vụ quẹt thẻ và nhấn tầng thang máy.

Một tiếng "tích" vang lên, cửa thang máy mở ra, Tần Diệu đi ra khỏi thang máy trước.

Tới lầu tám, ba Hoắc mẹ Hoắc đi ra ngoài trước, Hoắc Yến theo sát sau đó.

Diệp Nhạc Dao vẫy tay với ba người: "Nhị ca, ngươi tự mình đi thay quần áo đi. Cha mẹ, các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ta đi trước."

Hoắc Yến nheo mắt: "Ngươi đi đâu nhi?"

Diệp Nhạc Dao:

【 Đương nhiên là đi ăn dưa nha! 】

【 Mình nhớ rõ Từ Nghiêu cùng Từ phụ đi vào giống như là đã làm lên, sau đó chính là hiện trường bắt gian, ta phải nhanh lên đi qua, nếu không chờ lát nữa không đuổi kịp! 】

Trên mặt Diệp Nhạc Dao tùy tiện đưa ra một lý do: "Ta có hơi đói nên xuống lầu ăn chút gì đó."

Hoắc Yến không thể ngăn cản được nữa, chỉ có thể nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại.

Ba người hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, mẹ Hoắc dẫn đầu hỏi: "Không ở lầu tám sao?"

Hoắc Yến nói: "Diệp Nhạc Dao không nói là ở tầng nào."

Ba Hoắc sốt ruột: "Kia hắn nhưng thật ra nhanh lên nói a!"

Đúng vậy!

Rốt cuộc thời gian nhưng không đợi người!

Diệp Nhạc Dao ngươi nhưng thật ra mau nói a! Gấp chết người rồi!

Đang ở lầu sáu Tần Diệu cũng có cùng suy nghĩ với họ.

Rốt cuộc là ở tầng mấy, Diệp Nhạc Dao như thế nào còn không nói?

Bên này, Diệp Nhạc Dao đi thang máy trở lại tầng một.

Đầu tiên cậu nhìn lướt qua hội trường, sau đó nhìn thấy một nhóm nhân viên truyền thông đang mang theo thiết bị, mắt cậu sáng lên, cậu chộp lấy một chiếc bánh nhỏ ở khu vực đồ ăn bên cạnh rồi vội vàng đi theo.

【 Được rồi được rồi, có vẻ như chính là bọn họ, mình phải theo sát bọn họ! 】

Lầu tám Hoắc gia người:

"Tìm được rồi?"

"Cho nên rốt cuộc ở đâu?"

Thang máy vừa rồi của Diệp Nhạc Dao dừng lại ở tầng năm, rồi đến tầng ba, cuối cùng dừng ở tầng một.

Mẹ Hoắc nhìn về phía Hoắc Yến, quyết đoán: "Ngươi đi trước lầu 5 nhìn xem!"

Hoắc Yến lòng có câu oán hận nhưng không dám làm trái, nhanh chóng nhấn thang máy đi xuống tầng dưới.

Theo thang máy "Tích" mà một tiếng mở ra, hắn cùng Tần Diệu trong thang máy nhìn nhau.

Hoắc Yến: "...... Ngươi như thế nào lên đây?"

Tần Diệu ho nhẹ một tiếng: "Quần áo còn chưa thay?" Sau đó lại nhìn sang một bên, "Thúc thúc và a di cũng ở đây, sao ta không thấy Diệp Nhạc Dao?"

Hoắc Yến tìm được cớ: "Ta đang muốn đi tìm hắn đây."

Tần Diệu gật đầu: "Vậy chúng ta cùng nhau đi tìm."

Hoắc Yến trong lòng nói thầm, Tần Diệu tìm Diệp Nhạc Dao làm cái gì? Nhưng hiện tại hắn có việc quan trọng hơn phải làm nên cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ nói: "Được."

Ba Hoắc mẹ Hoắc do dự một chút, triều Hoắc Yến vẫy vẫy tay.

Mẹ Hoắc làm động tác gọi điện thoại. Hoắc Yến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cửa thang máy mới vừa đóng lại, giọng nói của Diệp Nhạc Dao lại vang lên ——

【 A, cái bánh nhỏ này ngon quá, nhưng mình lấy ít quá.】

Hoắc Yến ánh mắt sáng lên.

Bánh nhỏ, ở lầu một!

Ba Hoắc mẹ Hoắc lập tức bước vào thang máy.

Tần Diệu ấn nút tầng một: "Ta xuống lầu ăn gì đó trước đã."

Ánh mắt Hoắc Yến rơi xuống tầng năm nơi anh vừa nhấn nút, anh nghiến răng nghiến lợi hận mình vì đã nhấn nút thang máy quá nhanh!

Vừa đến tầng năm, Hoắc Yến không chút do dự lao ra khỏi thang máy, sau đó đợi thang máy của Tần Diệu rời đi rồi nhanh chóng nhấn nút thang máy bên cạnh.

Ba làn sóng người đang lao về phía Diệp Nhạc Dao với tốc độ nhanh nhất có thể.

Khi thang máy đi xuống tầng một, đôi mắt sắc bén của Tần Diệu nhìn thấy góc quần áo của Diệp Nhạc Dao ở góc hành lang tầng một, anh chạy theo sau, đi được vài bước thì nhìn thấy nhóm phóng viên ở phía trước.

Đoàn người nói nói cười cười.

"Trước đi nghỉ ngơi đi, chờ lát nữa liền có thể phỏng vấn."

"Ngươi chuẩn bị bản thảo phỏng vấn của mình như thế nào?"

"Toàn bộ chuẩn bị tốt, yên tâm đi, ta đã chuẩn bị trước một tuần, chỉ chờ phỏng vấn Từ Nghiêu tiên sinh ——"

Theo tiếng "Tích ——" một tiếng trước mặt cửa phòng bị mở ra, các phóng viên thảo luận thanh âm đột nhiên im bặt.

Hai giọng nói ái muội nháy mắt vang vọng hành lang ——

"Không... không được... lát nữa chúng ta phải ra ngoài..."

"Không sao đâu, tiểu Nghiêu, giúp ta đi, sẽ nhanh thôi..."

Âm thanh ẩn nhẫn ái muội trộn lẫn, phóng viên phía trước bỗng nhiên dừng lại bước chân.

Người quay phim đi phía sau nghiêm túc giơ máy quay lên.

Diệp Nhạc Dao bước tới và nhìn xuyên qua đám đông——

【 Oa nga —— quần áo hỗn độn, không khí chính nùng! 】

Nhìn kỹ lại lần nữa——

【 A a a a a a a a a a a a a a a —— ta ô uế! Mau chóng bỏ tay ra khỏi quần cậu ta——————】

Tần Diệu ở phía sau Diệp Nhạc Dao: "..."

Màng tai thật sự muốn vỡ!

Ba Hoắc mẹ Hoắc vừa mới đuổi tới:!!!

Hoắc Yến vẫn đang chạy về phía này: Đợi ta với! Ta cũng muốn xem! ! !

Người nhanh hơn Hoắc Yếnchính là Từ mẫu vội vàng chạy tới, chen qua đám đông nhìn hai người quần áo xộcxệch trong phòng, nước mắt sắp rơi xuống nhưng vẫn cố kìm nén suy sụp. gầm lên:"Các người đang làm gì vậy?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro