Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:  Mẹ chồng độc ác

......

Hai ngày sau.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Tô Thụy rời đi khỏi Hoắc gia.

Trong khoảng thời gian này, Tô Thụy không nhận được một tin nhắn nào từ Hoắc Yến.

Tô Thụy cầm điện thoại di động đi đi lại lại bên cửa sổ lo lắng, có chút khó tin, chẳng lẽ Hoắc Yến thật sự tức giận vì mình đã bỏ hắn lại sao?

Tô Thụy cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Không nên a.

Hoắc Yến thích Tô Thụy bảy năm, vẫn là một tên luyến ái não. Tuy chưa đến nỗi Tô Thụy nói gì thì nghe nấy, nhưng chỉ cần có việc gì liên quan đến Tô Thụy thì hắn sẽ đặt lên hàng đầu.

Nói trắng ra, cho dù Hoắc Yến thực sự giận với Tô Thụy, sau khi rời khỏi Hoắc gia, hắn cũng đã gửi tin nhắn xin lỗi cho anh, Hoắc Yến đáng lẽ phải nguôi giận lại khi nhìn thấy tin nhắn đó.

Chuyện có khác thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà Tô Thụy không ngờ tới.

Chỉ là bây giờ Tô Thụy không liên lạc được với Hoắc Yến, toàn bộ tình huống của hắn quá bị động.

Tô Thụy cau mày, bất an đưa tay sờ bụng dưới, lời nói của bác sĩ khám thai ngày hôm qua vẫn còn in rõ trong đầu hắn:

"...Cậu phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Thai nhi hiện tại đã được mười ba tuần, nếu muốn phẫu thuật ở nước ngoài, cậu có thể chuẩn bị ngay bây giờ..."

"Mặc dù điều kiện y tế trong nước cũng tốt, nhưng tôi nghĩ với khả năng của cậu, tốt nhất không nên ở lại trong nước trừ khi thực sự cần thiết..."

Tô Thụy hít sâu một hơi, tại sao hắn không biết hiện tại lựa chọn tốt nhất của mình chính là ra nước ngoài?

Nhưng đi nước ngoài nào có dễ dàng như vậy?

Chưa kể hắn ta còn có hai chương trình truyền hình đã được thương lượng, nếu tạm thời phá vỡ hợp đồng, hắn ta sẽ phải bồi thường gấp đôi số tiền bồi thường đã dự định.

Ngay cả khi Tô Thụy thực sự trả số tiền bồi thường hợp đồng, hắn sau đó cũng sẽ không có đủ tiền để trả chi phí phẫu thuật cao ở nước ngoài.

Đứa con trong bụng này tới ngoài ý muốn, khi đó Tô Thụy vừa mới chia tay Hà Thời nên cũng chưa có chuẩn bị gì cả.

Chờ hắn phản ứng lại, thì hắn đã không thể liên hệ được với Hà Thời. Tô Thụy cũng đang suy nghĩ có nên bỏ đứa bé hay không, nhưng dù sao đó cũng là cốt nhục của hắn và Hà Thời...

Lúc đó, Tô Thụy đang rất cần một người có thể hỗ trợ cho chính mình.

Và Hoắc Yến tình cờ trở thành ứng cử viên hoàn hảo.

Không có ứng cử viên nào tốt hơn Hoắc Yến vừa đẹp trai và giàu có, lại đã yêu thầm Tô Thụy trong nhiều năm.

Đêm đó trong khách sạn là do Tô Thụy cố ý thiết kế, mỗi bước đi tiếp cận càng được sắp xếp và dàn dựng.

Phải tốn nhiều công sức mới làm Hoắc Yến khăng khăng một mực với Tô Thụy, nhưng không ngờ sự việc lại không như ý muốn.

Sớm biết như vậy...... Ngày ấy Tô Thụy liền không nên đáp ứng Hoắc Yến đi Hoắc gia, hắn không nên chấp nhất với một thân phận, mà là hẳn nên chặt chẽ bắt chẹt Hoắc Yến.

Chỉ cần Hoắc Yến luôn đứng phía sau chống lưng cho hắn, hắn sẽ có một chỗ dựa vững chãi.

Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, buồn bực cũng vô dụng.

Tô Thụy vỗ về bụng nhỏ, cầm lấy di động, thử gọi cho Hoắc Yến một lần.

Không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc điện thoại này vẫn không được kết nối.

Trong lúc Tô Thụy đang lo lắng thì điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, vẻ mặt vui vẻ, không thèm nhìn mà nhận điện thoại: "Xin chào——"

"Là Tô Thụy à?" Một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên bên tai hắn, nụ cười trên mặt Tô Thụy chợt cứng đờ.

Mẹ Hoắc đang cầm điện thoại di động, bên cạnh là ba Hoắc, bên phải là Diệp Nhạc Dao, cách đó không xa, còn có Hoắc Yến với vẻ mặt rối rắm đang ngồi cách đó không xa.

Đầu bên kia điện thoại im lặng không lâu, rất nhanh, giọng nói có chút do dự của Tô Thụy vang lên: "Xin hỏi ngài là?"

Mẹ Hoắc nói thẳng: "Ta là mẹ của Hoắc Yến. Cậu có thời gian gặp mặt ta một lần không?"

Tô Thụy cau mày, hắn vốn đoán trước là Hoắc gia sẽ liên lạc với hắn, nhưng lúc này hắn căn bản không liên lạc được Hoắc Yến, Tô Thụy vốn không có dự định một mình đi gặp mẹ của Hoắc Yến.

Suy tư một lát, Tô Thụy liền lễ phép mở miệng nói: "Xin lỗi, bá mẫu......"

Mẹ Hoắc đoán trước hắn sẽ từ chối nên giọng điệu vẫn không thay đổi, ngắt lời: "Hai ngày qua cậu không thể liên lạc với A Yến đúng không?"

Ngón tay đang cầm điện thoại của Tô Thụy đột nhiên siết chặt, thầm nghĩ quả nhiên, sắc mặt khó coi: "Là mấy người......"

Mẹ Hoắc liếc nhìn Hoắc Yến đang ngồi bất an, trong mắt hiện lên một nụ cười: "Vậy chúng ta gặp nhau nhé. Lát nữa ta sẽ gửi địa điểm và thời gian cho cậu."

Nói xong câu đó, mẹ Hoắc liền cúp điện thoại.

"Thế nào?" Hoắc mẹ hơi nâng cằm hướng Diệp Nhạc Dao nói.

Diệp Nhạc Dao trợn mắt, giơ ngón tay cái lên: "Tốt lắm!"

[Rất giống bà mẹ chồng ác độc trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn! 】

Nụ cười trên mặt mẹ Hoắc trở nên cứng đờ.

Ba Hoắc thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Hoắc Yến là người duy nhất có vẻ mặt nhăn nhó, hắn do dự một hồi rồi mới nói: "Mẹ, nếu không ngày mai ta cũng......"

"Đừng lo lắng, con nhất định phải ở đó." Mẹ Hoắc đoán được ý Hoắc Yến muốn nói nên ngắt lời anh.

Diệp Nhạc Dao cũng gật đầu.

【 Nhị ca chính là không đến Hoàng Hà là chưa từ bỏ ý định, huynh ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tận tai nghe thấy Tô Thụy thừa nhận rằng hắn ta đã tiếp cận huynh ấy vì tiền. 】

Mẹ Hoắc tán đồng gật gật đầu.

Hoắc Yến mở miệng, muốn bảo vệ người mình yêu, nhưng lời vừa đến bên môi, lời nói của Diệp Nhạc Dao ngày đó tựa như ma chú vang lên, lại quanh quẩn bên tai hắn.

Nghĩ đến bộ dáng quả quyết của Tô Thụy khi rời đi, Hoắc Yến cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, khó chịu.

Hai ngày trước, ý kiến ​​của Diệp Nhạc Dao đã được ba Hoắc mẹ Hoắc nhất trí tán thành.

Không chờ Hoắc Yến có cơ hội từ chối, hai người lập ra một loạt kế hoạch, trong đó đương nhiên bao gồm việc yêu cầu Hoắc Yến không được liên lạc với Tô Thụy trong hai ngày.

Không phải Hoắc Yến không muốn từ chối, nhưng điều kiện lần này mà bố Hoắc mẹ Hoắc đưa ra quá hấp dẫn——

Chỉ cần Tô Thụy có thể vượt qua bài kiểm tra lần này, ba Hoắc mẹ Hoắc sẽ không ngăn cản Hoắc Yến và Tô Thụy ở bên nhau.

Cho dù sau này Hoắc Yến có muốn cưới Tô Thụy thì bọn họ cũng sẽ ủng hộ.

Hoắc Yến do dự.

Bên cạnh Tô Thụy có người đại diện chăm sóc, nếu mình hai ngày không liên lạc với Tô Thụy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Chờ Tô Thụy và mẹ Hoắc gặp mặt nhau một lần, là có thể khiến cho bọn họ ở chung cùng nhau.

Một bút giao dịch cực kỳ có lời, Hoắc Yến căn bản là tìm không thấy lý do cự tuyệt.

Nhưng Hoắc Yên không khỏi nghi ngờ——

Tô Thụy thực sự có thể vượt qua bài kiểm tra này sao?

Hoắc Yến hiểu mẹ Hoắc, bà không phải là người hung hãn, Hoắc Yến cũng có mặt khi bố Hoắc và mẹ Hoắc lập kế hoạch, cũng biết được toàn bộ cuộc trò chuyện ngày mai giữa mẹ Hoắc và Tô Thụy.

Đây đều là những câu hỏi thông thường, Tô Thụy nhất định có thể trả lời tốt.

Trừ bỏ một ngàn vạn cuối cùng kia ......

Tô Thụy thật sự có thể vì chính mình không chút do dự cự tuyệt một ngàn vạn sao?

Nếu Tô Thụy thật sự đáp ứng cầm một ngàn vạn mẹ Hoắc đưa rời đi, vậy chính mình......

Chỉ nghĩ đến suy đoán này, trái tim Hoắc Yến liền cảm thấy đau đớn tột độ.

Hoắc Yến cố gắng thuyết phục trong lòng mình nhất định phải tin tưởng tính cách của Tô Thụy, Tô Thụy nhất định là thích chính mình nên mới muốn ở bên mình, Tô Thụy nhất định sẽ không chút do dự cự tuyệt lời dụ dỗ của cha mẹ mình.

Nhưng không biết vì sao, sau chuyện xảy ra hai ngày trước, Hoắc Yến bỗng nhiên không chắc chắn như vậy.

......

Vào ngày gặp mặt, đoàn người của Diệp Nhạc Dao đã sớm mà tới ghế lô.

Mẹ Hoắc chọn vị trí thực ẩn nấp, trang trí cổ kính, rất là yên tĩnh.

Ngoài ra, điều quan trọng nhất chính là phía trên ghế lô này có một gian gác mái.

Mẹ Hoắc ngồi ở phía dưới ghế lô, còn Diệp Nhạc Dao, ba Hoắc cùng với Hoắc Yến thì ngồi ở trên gác mái.

Lo lắng bọn họ chờ đến nhàm chán, mẹ Hoắc còn sai người phục vụ bưng một bàn điểm tâm lên.

Ba Hoắc không có hứng thú với điểm tâm ngọt, lấy iPad ra bắt đầu xử lý công việc của công ty.

Trong lòng Hoắc Yến lo lắng, căn bản ăn không vô.

Vì thế tất cả điểm tâm đều được đặt trước mặt Diệp Nhạc Dao.

Diệp Nhạc Dao một ngụm cắn bánh bông lan nhân chocolate tan chảy, một ngụm cắn bánh hoa quế mật ong, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, đồng thời còn không quên ở trong lòng lẩm bẩm:

【 Tô Thụy như thế nào còn không có tới? 】

Mẹ Hoắc nhìn đồng hồ, thấy Tô Thụy đã trễ nửa tiếng đồng hồ.

Ba Hoắc quay đầu lại liếc nhìn Hoắc Yến.

Hoắc Yến đang ngồi bất an cầm điện thoại di động, đang định đứng dậy đi ra ngoài xem xét thì lại nghe thấy Diệp Nhạc Dao phân tích:

【 Chẳng lẽ Tô Thụy biết khó mà lui, chuẩn bị từ bỏ nhị ca, cho nên hôm nay không quan tâm đến ấn tượng hôm nay của mẹ Hoắc đối với hắn, nên cố ý đến muộn?】

Hoắc Yến cau mày, Tô Thụy luôn là người cẩn thận và đúng giờ, hôm nay vẫn là ngày đến gặp trưởng bối, sao có thể cố ý đến muộn?

Khẳng định là trên đường đã gặp điều ngoài ý muốn.

Hơn nữa, Tô Thụy còn chưa gặp được mẹ Hoắc, làm sao có thể từ bỏ chính mình?

Đột nhiên có tiếng gõ cửa từ người phục vụ ở tầng dưới——

"Thưa phu nhân, khách nhân của ngài đã đến rồi."

Diệp Nhạc Dao lập tức hưng phấn:

【 Tới, tới, tới! 】

Ba Hoắc đặt chiếc iPad xuống.

Hoắc Yến hơi thẳng người ngồi dậy .

Mẹ Hoắc nói: "Mời vào."

Cửa ghế lô được mở ra, Tô Thụy bước vào, người phục vụ từ bên ngoài đóng cửa ghế lô lại.

Hoắc mẹ đánh giá một chút Tô Thụy, ra hiệu cho cậu: "Ngồi đi."

Tô Thụy ngồi xuống ở phía đối diện của mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc đưa thực đơn qua : "Cậu muốn uống gì?"

Tô Thụy rũ mắt nhìn lướt qua thực đơn, không có trả lời.

Hoắc mẹ hơi chọn hạ mi, tùy tay buông thực đơn.

Tô Thụy ngẩng đầu nhìn thẳng mẹ Hoắc, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu bá mẫu đã mời ta đến đây gặp mặt, ta sẽ không vòng vo nữa. Nhưng trước đó, ta còn có một vấn đề muốn hỏi."

Mẹ Hoắc nói: "Cậu hỏi đi."

Tô Thụy từ lúc mới vào ghế lô vẫn luôn quan sát cẩn thận, sau khi xem xét cẩn thận, thấy không có camera, mới thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Bá mẫu sẽ không nói cho ai biết chuyện chúng ta nói chuyện ngày hôm nay phải không?"

"Đương nhiên là không." Mẹ Hoắc nói.

Nhận được câu trả lời khẳng định của mẹ Hoắc, Tô Thụy mỉm cười: "Vậy thì tốt. Hôm nay ta đến đây với tấm lòng chân thành, ta tin bá mẫu cũng như vậy. Ngày hôm nay bá mẫu hôm nay tìm đến ta chắc là vì muốn ta hoàn toàn rời xa Hoắc Yến...."

Trên gác mái lông mày của Hoắc Yến lập tức nhíu lại, đồng thời trong lòng cũng nhấc lên lo lắng.

Tại sao Tô Thụy lại chủ động đưa ra đề tài này?

Diệp Nhạc Dao nghe thấy lời này, đột nhiên cảm thấy lời thoại này nghe quen tai, vội vàng mở bản ghi nhớ ra, đọc qua nội dung đã ghi lại.

Đột nhiên:

【 Tìm được rồi! 】

【 Hà Thời là con ngoài giá thú của Hà gia, được Hà gia phát hiện là khi Tô Thụy đang quen với Hà Thời, mẹ Hà tìm đến Tô Thụy muốn cùng hắn nói chuyện, Tô Thụy đương nhiên không muốn chia tay với Hà Thời, nhưng vì để Hà Thời thuận lợi kế thừa gia sản của Hà gia, đồng thời để bảo bảo lớn lên khỏe mạnh, cho nên Tô Thụy nói với Hà mẫu muốn...... 500 vạn! 】

Sắc mặt Hoắc Yên tối sầm, vừa định nói thì nghe thấy giọng nói của Tô Thụy từ ghế lô truyền đến——

"500 vạn."

Hoắc Yến sửng sốt.

Tô Thụy nói: "Cho ta 500 vạn, ta liền rời khỏi nhi tử của người."

Hoắc Yến trượt tay, mộtchiếc ly pha lê rơi xuống đất, các mảnh thủy tinh vỡ tung khắp nơi, giống nhưtrái tim đầy mong chờ của anh, trong phút chốc chia năm xẻ bảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro