Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Tạo thành thói quen

"Cái này là cho con sao?" Diệp Nhạc Dao mắt mở to, nhìn sáng lấp lánh.

Mẹ Hoắc vui vẻ xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, cười nói: "Đương nhiên!"

Diệp Nhạc Dao đưa tay che lại trái tim nhỏ bé của chính mình.

Có chút khó có thể tin.

500 vạn đối với Hoắc gia mà nói cũng không tính nhiều, nhưng đối vơi Diệp Nhạc Dao mà nói, đó lại là một số tiền rất lớn.

Không có lý do nào khác, hài tử của Hoắc gia, cho dù là mẹ Hoắc thân sinh ba cái ca ca hay là con nuôi Diệp Nhạc Dao, từ nhỏ đã bị quản lý thật chặt chẽ.

Khi Diệp Nhạc Dao còn rất nhỏ, mẹ Hoắc mẹ đã dạy dỗ hắn, nam hài tử nên coi trọng tiền tài và nên sớm học cách kiếm tiền.

Vì thế đại ca Hoắc Cảnh vào lúc hắn 16 tuổi cũng đã bắt đầu đi theo ba Hoắc học tập xử lý công việc của công ty.

Nhị ca Hoắc Yến 15 tuổi được đạo diễn coi trọng, tham gia bộ phim điện ảnh đầu tiên của bản thân.

Mà tam ca Hoắc Trạch thậm chí còn gia nhập đội huấn luyện trẻ của câu lạc bộ thể thao điện tử khi mới 14 tuổi và tham gia nhiều cuộc thi khác nhau.

Có thể nói, Diệp Nhạc Dao là người duy nhất trong Hoắc gia không có việc gì làm cho đến năm 18 tuổi.

Vào lúc 10 tuổi, tiền tiêu vặt mỗi tháng của Diệp Nhạc Dao chỉ có 1 vạn.

Khi cậu 15 tuổi, mẹ Hoắc đã tăng số tiền tiêu vặt của cậu lên 30 vạn mỗi tháng.

Diệp Nhạc Dao hôm qua vừa mới xem qua tiểu kim khố của chính mình, tổng cộng những năm qua cậu chỉ tiết kiệm được hơn 100 vạn.

Kết quả hôm nay mẹ Hoắc chỉ vẫy tay cho cậu 500 vạn, Diệp Nhạc Dao như thế nào có thể không cao hứng?

"Cảm ơn mẹ Hoắc!"

Diệp Nhạc Dao cầm chi phiếu, cảm thấy một cảm giác không chân thật:

【 Chẳng lẽ là hôm nay mình đã làm cái gì chuyện tốt? Hoắc mẹ mới khen thưởng cho mình? 】

Trong mắt mẹ Hoắc tràn ngập ý cười.

Giúp con lừa cố chấp nhi tử của nàng nhận ra con người thật của Tô Thụy, đó không phải là chuyện tốt sao?

Diệp Nhạc Dao đếm mấy số 0 trên tờ chi phiếu, suýt ngất vì hạnh phúc, cầm chi phiếu vui vẻ một lúc, lại nhìn Hoắc Yến trước mặt.

【 Mình có nên kiềm chế sự vui vẻ một chút không ta? Rốt cuộc nhị ca vừa mới thất tình......】

Hoắc Yến liếc nhìn kính chiếu hậu, nghĩ thầm Diệp Nhạc Dao rốt cuộc học được cách quan tâm người, sau đó nghe thấy Diệp Nhạc Dao trong lòng bổ sung thêm một câu ——

【 Haizz, dù thế nào đi chăng nữa , luyến ái não không đáng đau lòng! Trong lúc nhị ca và Tô Thụy yêu nhau, chắc là cũng đã đưa cho Tô Thụy không ít tiền đi? 】

【 Thật là muốn phỏng vấn một chút nhị ca, cảm giác mất cả người lẫn của sẽ như thế nào!】

Hoắc Yến: "......"

Một ngụm máu mắc kẹt trong cổ họng.

Diệp Nhạc Dao có thể ngậm miệng lại được không?

Nga không đúng.

Hắn vốn dĩ đã ngậm miệng.

Hoắc Yến tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ba Hoắc mẹ Hoắc ngồi ở ghế sau tâm trạng vui vẻ lạ thường.

Ít nhiều là nhờ Diệp Nhạc Dao, nếu không con lừa bướng bỉnh nhi tử của bọn họ, không chừng sẽ thật sự phải đi sát cá tại Đại Nhuận Phát.

Ngoại trừ Hoắc Yến, cả gia đình vui vẻ trở về Hoắc trạch.

Diệp Nhạc Dao vừa về đến nhà liền trở về phòng của mình.

Hai ngày trước, Diệp Nhạc Dao còn đang suy nghĩ làm sao có thể ngăn cản Hoắc gia trở thành những kẻ phản diện có kết cục bi thảm.

Cuối cùng, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, chẳng có gì hơn ngoài một từ - "Tiền".

Chỉ cần có tiền, cho dù tập đoàn Hoắc thị phá sản, Diệp Nhạc Dao cũng có thể mang theo ba Hoắc mẹ Hoắc cùng với ba ca ca kéo chân sau sinh hoạt thật tốt.

Cho nên mục tiêu chính của Diệp Nhạc Dao bây giờ là tiết kiệm tiền!

Không ngờ, kế hoạch được đặt ra không bao lâu, tiểu kim khố của Diệp Nhạc Dao đã nhận được nguồn thu nhập đầu tiên!

Nhưng chỉ có 600 vạn, hình như không đủ nuôi một gia đình sáu người?

Diệp Nhạc Dao lần này suy nghĩ, liền suy nghĩ suốt bảy ngày.

Bảy ngày sau, trước khi Diệp Nhạc Dao có thể nghĩ ra cách kiếm tiền, bố Hoắc mẹ Hoắc đã không thể chịu đựng được nữa.

Không có nguyên nhân nào khác, nếu như Diệp Nhạc Dao có thể yên lặng mà suy nghĩ, bọn họ chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa.

Nhưng cố tình là Diệp Nhạc Dao ở trong lòng mà suy nghĩ——

Năm giờ sáng, trước khi cha Hoắc và mẹ Hoắc tỉnh dậy, họ nghe thấy Diệp Nhạc Dao lẩm bẩm bên tai họ:

[Vẫn giao dịch cổ phiếu thì sao? Nhưng thị trường chứng khoán hiện tại có vẻ không lạc quan, mình không học kinh tế ở đại học nên không nhạy cảm với thị trường ? Lỡ như không cẩn thận lỡ tay mất hết 500 vạn thì sao... Không, không, không! Tuyệt đối không được! 】

Hai âm thanh cuối cùng đột nhiên lớn hơn, nghe ở bên tai như hai luồng sấm sét.

Ba Hoắc bị âm thanh này làm cho giật mình, trực tiếp xoay người ngồi dậy.

Tại sao tiếng lòng còn có thể cất cao âm lượng a!

【 Hoặc là...... Học đại ca đầu tư? Những ngành nào có triển vọng phát triển tốt hiện nay ta? 】

【 A! Đúng rồi, ,mình có thể đi đầu tư vào lĩnh vực làm đẹp! Ha ha ha ha ha ta mình thật thông minh ——】

Hoắc mẹ xoa đầu, đi theo ba Hoắc ngồi dậy.

Không chỉ có thể cất cao âm lượng, còn có thể thay đổi giọng điệu và tâm trạng của mình nữa!

Hai vợ chồng ngồi ở trên giường hai mặt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy quầng thâm mắt của đối phương.

Nhà ai hảo hài tử 5 giờ sáng đã thức dậy rời giường bắt đầu muốn kiếm tiền a!

Hoắc Cảnh cũng không có chăm chỉ như vậy!

Ba Hoắc mẹ Hoắc những người bị thiếu ngủ trầm trọng, cảm thấy mắt họ tối sầm lại.

Buổi sáng ăn cơm.

Diệp Nhạc Dao thất thần mà cắn một miếng bánh bao ướt, hai mắt sáng lên:

【Bánh bao nhân cá tuyết ướt ăn thật ngon! Nếu không mình đi mua mấy con cá tuyết bỏ vào hồ nước của ba Hoắc đi? 】

Hoắc ba trực tiếp bị sặc: "Khụ khụ khụ khụ khụ ——"

Những con cá cẩm lý trong ao của hắn có giá trị từ 50 vạn trở lên!

Tại sao lại muốn nuôi cá tuyết để làm hại cá của hắn?

Với lại cá tuyết không phải là cá biển sao?!

Sự chú ý của Diệp Nhạc Dao lực bị hấp dẫn:

【 Chắc là thực phẩm chức năng? Ba Hoắc mới 50 tuổi làm sao uống cháo mà có thể bị sặc......】

Ba Hoắc lại ho đến lợi hại hơn.

Hắn đây là bởi vì ai!

Tốc độ suy nghĩ của Diệp Nhạc Dao đặc biệt nhanh, hắn chuyển sự chú ý về phía trên người mẹ Hoắc .

[Ngành công nghiệp thú cưng thì thế nào? 】

[Nhưng mình không học y khoa, tại sao mình không đổi chuyên ngành trước và học y khoa? 】

【 Đúng rồi! Vừa lúc có thể dùng Tiểu Trà để luyện tập! 】

Mẹ Hoắc: "Khụ khụ khụ ——"

Tiểu Trà là con chó cưng của mẹ Hoắc, năm nay nó đã được 15 tuổi.

Nó nhưng chịu không nổi sự lăn lộn của cậu a!

Sau bữa sáng, ba Hoắc và mẹ Hoắc ngồi cùng nhau, hai vợ chồng đều có vẻ mặt phức tạp, trong lòng còn sợ hãi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là một biện pháp tốt.

Mẹ Hoắc là người lên tiếng đầu tiên: "Nếu không...... Ông cho Tiểu Dao đi công ty của ông học tập thì sao?"

5 giờ sáng mà bắt đầu tụng kinh vào, thực sự không thể chịu nổi!

Sắc mặt của ba Hoắc đột nhiên thay đổi: "Hắn nếu là ở công ty, đừng nói ta, không chừng ngay cả lão đại đều phải cùng nhau chịu khổ!"

Hài tử của Hoắc gia chỉ cần thành niên, đều có thể đi ra ngoài ở.

Sau khi từ ghế lô trở về ngày hôm đó, ngày hôm sau Hoắc Yến cũng trở về chỗ ở của hắn, mấy ngày nay đều là ba Hoắc mẹ Hoắc còn có Diệp Nhạc Dao ba người ở tại nhà cũ.

Mẹ Hoắc lại nói: "Vậy hãy mua cho Tiểu Dao một căn hộ, cho hắn dọn ra?"

Vừa dứt lời, mẹ Hoắc lại lắc đầu: "Không... Tiểu Dao khác với ba đứa còn lại. Ba người bọn họ sau khi đã có sự nghiệp riêng thì chuyển ra ngoài sống. Nếu đột nhiên mua nhà cho Tiểu Dao và nói Tiểu Dao hãy dọn ra đó ở, chắc chắn nó sẽ nghĩ nhiều..."

Hoắc ba: "Vậy......" Bỗng nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, "Nếu không, để lão nhị mang theo Tiểu Dao đến trường quay nhé?"

Mẹ Hoắc sửng sốt: "Trường quay?"

Hoắc ba đưa tay che lại lỗ tai, Diệp Nhạc Dao lại bắt đầu ở trên lầu lãi nhãi, giọng hơi cao mà nói: "Tiểu Dao dạo này không phải muốn kiếm tiền sao? Tại sao chúng ta không để Tiểu Dao ra mắt luôn đi? Dù sao nhà của chúng ta có sản nghiệp, hắn có nổi tiếng hay không cũng không sao, chỉ cần có việc cho hắn làm là được!"

Đôi mắt của mẹ Hoắc sáng lên, làm theo che lại lỗ tai, liên tục gật đầu: "Là một biện pháp tốt!"

Hai vợ chồng nói làm liền làm, lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Yến, nói rằng ngày mai Diệp Nhạc Dao sẽ đến thăm đoàn làm phim.

Không đợi Hoắc Yến hỏi rõ ràng nguyên nhân, mẹ Hoắc đã cúp điện thoại, đi lên lầu đi tìm Diệp Nhạc Dao.

Khi Diệp Nhạc Dao nghe được mẹ Hoắc đề nghị hắn tham gia đoàn phim, trong tiềm thức hắn muốn từ chối, sau đó lại nghe được mẹ Hoắc nói: "Tiềm năng phát triển của giới giải trí gần đây thực sự rất tốt. Nhị ca của ngươi cách đây không lâu đã thất bại trong chuyện tình cảm, và trong khoản thời gian này sự nghiệp của hắn trở nên tốt hơn.

【 Giới giải trí......】

Đôi mắt của Diệp Nhạc Dao đột nhiên mở to.

【 Đúng nha! Mình như thế nào đã quên còn có cái giới giải trí nha! 】

[Ngành kiếm tiền nhanh nhất, bỏ ngoài quy định của luật hình sự, còn không phải là giới giải trí sao! 】

Mí mắt mẹ Hoắc giật giật khi nghe thấy điều này.

Quy định của pháp luật hình sự là gì?

Có vẻ như đưa Diệp Nhạc Dao vào làng giải trí, không chỉ cần tìm một đội ngũ quản lý tốt mà còn phải tìm một đội ngũ luật sư hàng đầu!

"Mẹ Hoắc, ta đi!" Diệp Nhạc Dao lập tức đồng ý.

Mẹ Hoắc cười đến nheo mắt lại: "Được rồi, ngày mai mẹ bảo tài xế đưa con đến đó."

Ngày hôm sau, đúng 5 giờ.

Mẹ Hoắc mở mắt ra, thoáng thấy ba Hoắc đang ngồi trên giường, bà giật mình: "Sáng nay ta không nghe thấy giọng nói của Tiểu Dao..."

Ba Hoắc lắc đầu, ấn vào thái dương đang co giật: "Không, nó vẫn đang ngủ."

Hắn vừa mới lên lầu xem qua.

Hoắc mẹ nghi hoặc: "Vậy ngươi ——"

Hoắc ba phiền muộn mà thở dài: "Bảy ngày, ta đã tạo thành một thói quen......"

Mẹ Hoắc: "......"

Nàng im lặng mà trở mình, ai nói không phải đâu?

Thức dậy lúc 5 giờ sáng là một thói quen xấu!

9 giờ, Diệp Nhạc Dao cuối cùng cũng tỉnh dậy, sau khi ăn bữa sáng ngon lành, anh tạm biệt ba Hoắc và mẹ Hoắc rồi lên xe đi đến trường quay.

Nhưng không biết có phải là do hắn tưởng tượng hay không, hắn luôn cảm thấy khi ba Hoắc và mẹ Hoắc đưa hắn ra xe... hình như bọn họ có chút vui mừng quá phải không?

[Có lẽ mình đã nhìn nhầm——]

Một giờ sau, tài xế đỗ xe ở bãi xe Phim Ảnh Thành.

Phim Ảnh Thành mới được xây dựng trong vài năm trở lại đây, xung quanh có rất nhiều fan đến check-in nên an ninh xung quanh tương đối chặt chẽ, may mà Hoắc Yến đã chào hỏi bảo vệ trước nên xe của Hoắc gia thông suốt mà đi vào.

Gần đến nơi, tài xế tìm chỗ đậu xe và gọi cho người đại diện của Hoắc Yến.

Có thể đầu bên kia đang bận và cuộc gọi không được kết nối.

"Thiếu gia có khả năng chúng ta phải chờ một lát ở trên xe." Tài xế nói.

Diệp Nhạc Dao nói: "Vậy ta xuống đi dạo một chút."

Tuy bình thường đọc rất nhiều tiểu thuyết nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Nhạc Dao đến trường quay của đoàn phim, nhìn thấy mọi thứ đều mới mẻ.

Sau khi nói chuyện với tài xế, hắn liền bước ra khỏi xe.

Ánh nắng tháng 7 khá gay gắt, Diệp Nhạc Dao dọc theo nơi râm mát đi dạo một lát, liếc nhìn thấy một dòng chữ –

Lễ khai mạc bấm máy phim《Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn》.

Diệp Nhạc Dao lập tức có hứng thú.

Đây không phải là một bộ web drama nổi tiếng trong cuốn tiểu thuyết của nhị ca sao?

Bởi vì là cảnh so sánh của Tô Thụy vả mặt đoạn phim, cho nên trong tiểu thuyết có một đoạn cốt truyện có nhắc đến.

《Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn》đã vượt xa các bộ phim truyền hình khác cùng thời điểm về rating và danh tiếng trong giai đoạn đầu phát sóng, đáng tiếc là bộ phim chỉ mới đi được nửa chặng đường thì một trong những nhân vật nam chính thụ bị lộ...

Diệp Nhạc Dao nghĩ tới những lời nói xấu xa đó, lùi về sau một bước, không ngờ lại đụng phải một lồng ngực.

Hắn giật mình, nhảy về phía trước, quay lại xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Người đàn ông mặc một bộ thường phục, dáng người cao lớn, đội một chiếc mũ rộng vành, đeo khẩu trang đen, nên chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.

"Không có việc gì." Hắn nói giọng nghèn nghẹt.

Diệp Nhạc Dao gật đầu, di chuyển sang một bên, tiếp tục xem: " Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn ", vừa xem vừa thở dài:

[Thật đáng tiếc vì một bộ phim lớn như vậy lại không thể chiếu đến hết được. 】

Nam nhân đang đi phía trước đột nhiên ngừng lại , quay đầu lại xem.

Diệp Nhạc Dao không có chú ý tới tầm mắt của hắn, nội tâm còn ở nói thầm:

【Mình không biết nhà đầu tư của bộ phim này là ai.】

【 Người ngu ngốc này chắc là bồi thường đến quần cộc còn không còn đi? 】

Người ngu ngốc-Tần Diệu dừng bước chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro