Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Thật kích thích

Lâm Tuyết Tình luôn ghen ghét chính mình mẹ Hoắc vẫn luôn biết.

Nhưng trộm đồ vật?

Lâm Tuyết Tình đã trộm thứ gì?

Không chờ mẹ Hoắc suy nghĩ cẩn thận, Diệp Nhạc Dao đã thay giày đi vào, ngồi xuống bên cạnh mẹ Hoắc còn vui tươi hớn hở mà nói với mẹ Hoắc: " Mẹ Hoắc, ta đã trở về!"

Mẹ Hoắc mỉm cười, còn chưa nói lời nào, ngồi ở bên cạnh dì hai Lâm Tuyết Tình liếc nhìn Diệp Nhạc Dao với ánh mắt khinh thường, cười nhạt một tiếng nói: "Quả nhiên, không phải thân sinh nhi tử, chính là không được nuôi dạy tốt."

Hoắc mẹ nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, lập tức nhìn Lâm Tuyết Tình bằng ánh mắt cảnh cáo.

Lâm Tuyết Tình hoàn toàn không để ý đến sự cảnh cáo trong ánh mắt mẹ Hoắc, tiếp tục nói: "Muốn ta nói, hài tử chính là phải quản giáo nghiêm, không được chiều chuộng, nếu không thì ngay cả ai tốt với mình cũng không biết! Giống như con trai của ta phía trước cũng có chút nổi loạn còn nói không cần người mẹ như ta nữa. Nhưng ta đã chấn chỉnh và giáo huấn cho nó một trận. Nó không phải đã trở nên ngoan hơn rồi sao? Nhưng ta vẫn còn tức giận đây, ta thực sự còn không muốn nhận hắn đây!"

Lâm Tuyết Tình đây là đang châm chọc Diệp Nhạc Dao đến nay còn gọi bà là mẹ Hoắc, chưa có kêu bà là mẹ đâu!

Cha mẹ của Diệp Nhạc Dao đã qua đời trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn khi Tiểu Nhạc Dao 5 tuổi, khi đó Tiểu Nhạc Dao cũng đã có ký ức.

Mẹ Hoắc và mẹ của Tiểu Nhạc Dao là bạn thân, sau khi sinh Tiểu Dao đã nhận mẹ Hoắc là mẹ đỡ đầu, sau khi Tiểu Nhạc Dao học được cách nói chuyện, thì vẫn luôn kêu nàng là mẹ Hoắc.

Vì vậy sau khi mẹ Hoắc nhận nuôi Diệp Nhạc Dao, bà cũng không có kêu cậu thay đổi cách gọi.

Bà còn lo lắng Diệp Nhạc Dao sẽ buồn bã thương tâm, ra lệnh cho cả nhà không được nhắc đến chuyện này trước mặt Diệp Nhạc Dao.

Mặc dù hiện tại Diệp Nhạc Dao đã trưởng thành, gia đình bọn họ cũng hiếm khi nói chuyện này trước mặt Diệp Nhạc Dao, chứ đừng nói đến việc khiến Diệp Nhạc Dao thay đổi cách gọi!

Cả nhà Hoắc gia cũng chưa dám ý kiến, còn cần Lâm Tuyết Tình thay bà bất mãn sao?

Mẹ Hoắc trên mặt đã có chút tức giận, nhưng vì Diệp Nhạc Dao còn ở đây, nên nàng không thể hiện ra.

Nàng chỉ có thể quay đầu liếc nhìn Diệp Nhạc Dao, thấy vẻ mặt cậu vẫn như thường lệ, nàng thở phào nhẹ nhõm, mẹ Hoắc đang muốn chuyển chủ đề thì đột nhiên nghe thấy giọng nói nghi hoặc của Diệp Nhạc Dao——

[Này, sau khi nghe dì hai nói, dì có biết đứa con nuôi mà dì nhận nuôi thực chất là đứa con ngoài giá thú do chồng ngoại tình với người khác sinh ra không? ]

Sắc mặt của mẹ Hoắc liền thay đổi.

Cái gì?

[Sau khi nhị thúc mang đứa bé về, dì hai không thích đứa bé này lắm, nhưng sau khi con gái đầu lòng dì hai người này... Sức khỏe lại không được  tốt lắm, bác sĩ cũng khuyên không nên mang thai lần nữa, nhưng dì hai cực kỳ trọng nam khinh nữ, cho rằng trong gia đình không có con trai, liền không thể nối dõi tông đường. Không biết nhà Thanh sụp đổ bao nhiêu năm rồi mà dì hai vẫn còn cái tư hưởng cổ hủ đó! ]

[ Chính vì vậy mà dì hai đã đồng ý nhận đứa trẻ này làm con nuôi, nhưng đứa trẻ này không phải đến từ cô nhi viện! Đó là đứa con ngoài giá thú mà chú hai đã có với tình nhân ở ngoài! ]

【 Nếu mình nhớ không lầm, người tình nhân kia hình như còn sống cùng tiểu khu với dì hai? 】

Mẹ Hoắc nháy mắt trợn to đôi mắt, cơn tức giận đều biến mất vài phần.

Thật hay giả?

Diệp Nhạc Dao vẫn đang cố gắng nhớ lại cốt truyện, thuận tiện mở ra bản ghi nhớ trong di động.

【 Đúng, đúng, đúng, mình không có nhớ lầm, dượng hai có mua cho tiểu tình nhân một căn phòng. Mỗi ngày nói là mang con nuôi đi học ngoại khóa bên ngoài, thật ra chính là dượng hai mang theo con nuôi đi qua mẹ ruột của hắn. 】

【 Con nuôi nháo không cần người mẹ là nàng...... Hẳn là đã biết dì hai không phải mẹ ruột của hắn đi? Dù sao, dì hai bình thường rất nghiêm khắc với con nuôi, mà tiểu tam mỗi lần gặp mặt đều đối xử rất tốt với hắn, con nuôi sao có thể thích dì hai được? 】

【 Cho nên dì hai hiện tại là trái tim băng giá? 】

【 Nhưng buồn lòng thì buồn lòng, nhưng mà trộm trang sức của mẹ Hoắc chuyện này vẫn là không thể tha thứ! 】

[Toàn bộ là hai trăm vạn lận đó! ]

Diệp Nhạc Dao cau mày, hai trăm vạn này còn nhiều hơn số tiền cậu dành dụm trước đó!

【 Không được, khi nào có thể mình phải tìm cơ hội nói với mẹ Hoắc... phải lấy lại số tiền này! 】

Ánh mắt mẹ Hoắc nhìn về phía Lâm Tuyết Tình vốn dĩ đã toát lên đau lòng, nhưng sau khi nghe những lời này, đôi mắt bà mở to vì kinh ngạc.

Bao nhiêu?

Con nói bao nhiêu?

Hai trăm vạn?!

Lâm Tuyết Tình rốt cuộc đã trộm bao nhiêu đồ trang sức của mình?!!

Hoắc mẹ tức giận đến ngực đều đau.

Lâm Tuyết Tình kỳ thật cũng không phải là em ruột của mẹ Hoắc, mà là em họ của mẹ Hoắc.

Khi còn trẻ thúc thúc bận rộn với công việc kinh doanh, nên Lâm Tuyết Tình thường xuyên được gởi nuôi ở nhà bọn họ.

Từ nhỏ Lâm Tuyết Tình liền tranh cường háo thắng, thích so sánh với mẹ Hoắc.

So dáng người, so dung mạo, so thành tích, thậm chí cả kết hôn, đều phải so một lần.

Thậm chí khi mẹ Hoắc kết hôn với ba Hoắc, Lâm Tuyết Tình vẫn cảm thấy Hoắc gia chỉ là gia tộc nho nhỏ, nên không muốn tham dự đám cưới của mẹ Hoắc thậm chí còn cắt đứt liên lạc với bà.

Sau đó mẹ Hoắc phấn đấu cùng ba Hoắc, tập đoàn Hoắc thị thành công đưa ra thị trường, trở thành một trong những công ty hàng đầu trong ngành. Ngược lại Trần gia mà Lâm Tuyết Tình chọn lựa kỹ càng dần dần suy thoái, xí nghiệp đang đứng trên bờ phá sản, Lâm Tuyết Tình lại như keo dính chuột mà đến đây.

Mẹ Hoắc dựa trên tình cảm cùng nhau lớn lên nên cũng đã giúp Lâm Tuyết Tình cùng Trần gia không ít.

Kết quả là nàng đã dưỡng ra một cái bạch nhãn lang như vậy!

Khó trách phía trước có một cái vòng cổ mà mẹ Hoắc như thế nào đều tìm không thấy, nàng còn tưởng rằng là mình đã sơ ý ném nó đi đâu đó, nhưng hóa ra đã bị Lâm Tuyết Tình trộm mất!

Hoắc mẹ tức giận đến ngứa răng, nổi giận đùng đùng mà liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Tình.

Lâm Tuyết Tình nói xong đang đợi phản ứng của mẹ Hoắc, nhưng không đợi được lời nhận đồng của mẹ Hoắc còn bị nàng trừng mắt nhìn bà.

Nàng đột nhiên cảm thấy bối rối vô cớ.

Tại sao mẹ Hoắc lại trừng chính mình?

Không lẽ bà ấy đã phát hiện ra điều gì đó phải không?

Không nên a.

Nàng mỗi lần làm việc đều rất cẩn thận, nếu thật sự bị phát hiện, nàng sẽ không thể ngồi yên ở đây.

Chẳng lẽ bà không hài lòng với lời nói của mình với Diệp Nhạc Dao sao?

Chắc là vì chuyện này.

Ở trong lòng mẹ Hoắc, cái người con nuôi không có chút huyết thống quan hệ nào còn quan trọng hơn cháu gái của bà!

Lâm Tuyết Tình nghĩ đến điều này liền tức giận, sau khi sinh con gái lớn, sức khỏe của nàng không tốt, khi nhìn thấy mẹ Hoắc nhận nuôi Diệp Nhạc Dao, nàng đã nghĩ đến việc gửi con gái của mình qua muốn để mẹ Hoắc cùng nhau nuôi dạy.

Kết quả không nghĩ tới mẹ Hoắc lại không chút do dự liền cự tuyệt!

Vì thế Lâm Tuyết Tình ghi hận nàng thật dài một đoạn thời gian, đồng thời cũng chán ghét Diệp Nhạc Dao.

Người không có chút quan hệ huyết thống với Hoắc gia này làm sao có thể được chia tài sản của Hoắc gia?

Hiện tại chính mình bất quá là nói một câu lời nói thật, Hoắc mẹ thế nhưng còn dùng loại này chán ghét ánh mắt xem chính mình, Lâm Tuyết Tình trong lòng càng tức giận, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng liếc nhìn Diệp Nhạc Dao, chuẩn bị thay mẹ Hoắc giáo dục hắn. "Nhạc Dao, ngươi nghĩ thế nào?"

Diệp Nhạc Dao vẫn đang hồi tưởng lại cốt truyện, nghe được lời này, hắn sửng sốt một lát mới nói: "Vậy thì bỏ đi."

Lâm Tuyết Tình sửng sốt: "Ngươi muốn bỏ ai?"

Diệp Nhạc Dao nghi hoặc: "Dì không phải nói không nghĩ muốn Gia Vượng sao?"

Gia Vượng chính là con nuôi bảo bối của Lâm Tuyết Tình.

[ Dù sao cũng không phải con ruột, vẫn là một bạch nhãn lang, tốt nhất là không nên giúp người khác nuôi nấng càng sớm càng tốt. ]

Diệp Nhạc Dao thiệt tình thực lòng mà kiến nghị.

Lâm Tuyết Tình lại bị lời này của hắn làm nghẹn.

Mẹ Hoắc suýt chút nữa bật cười.

Không vấn đề gì với việc đấy cả!

Nhưng Lâm Tuyết Tình làm sao có thể bằng lòng vứt bỏ đứa con trai quý giá của mình?

Đừng nhìn ngày thường Lâm Tuyết Tình quản giáo hài tử khi xác thật nghiêm khắc, nhưng ở nhà bọn họ, người có địa vị cao nhất vẫn là con nuôi của nàng.

Sau khi vừa đưa con trai nuôi về, nàng liền không muốn nuôi con gái ruột nữa, định giao cho mẹ Hoắc nuôi dưỡng.

Mẹ Hoắc thuyết phục nàng một phen, nàng mới không tình nguyện mà đem nữ nhi mang trở về.

Hiện tại khen ngược.

Đứa con mà nàng yêu thương bao nhiêu năm hóa ra lại là đứa con ngoài giá thú của chồng nàng.

Không biết Lâm Tuyết Thanh nếu biết sự thật thì sẽ có biểu tình như thế nào.

Diệp Nhạc Dao vừa nói xong liền cảm thấy có gì đó không ổn, bỏ con là một tội ác, thế là đổi lời nói: "Hoặc là dì hai, sau khi ly hôn dì hãy từ bỏ quyền nuôi con?"

【Nhưng mà trước khi ly hôn, phải làm cho dì hai trả tiền cho Hoắc gia cái đã. 】

[ Mình mơ hồ nhớ rằng dì hai cũng đã lấy trộm một món đồ trang sức đặc biệt quan trọng, điều này khiến cho ba Hoắc mẹ Hoắc sau này ... Rốt cuộc nó là gì? 】

Lâm Tuyết Tình tức giận đến mức vẻ mặt vặn vẹo.

Vừa rồi mình mới vừa nói âm dương quái khí một đống lớn, Diệp Nhạc Dao thật sự cho rằng nàng là đang nói nàng bảo bối Gia Vượng a?!

Diệp Nhạc Dao lướt sang ghi chép trên bản ghi nhớ, tiếng lòng đột nhiên cất cao:

【Mình nhớ rồi! Nhẫn đính hôn! Dì hai đã lấy trộm chiếc nhẫn đính hôn mà ba Hoắc tặng cho mẹ Hoắc rồi bán đi! Sau đó chiếc nhẫn đã rơi vào tay người phụ nữ thèm muốn ba Hoắc, mẹ Hoắc cho rằng ba Hoắc đã bí mật đưa nó cho cô ta, vì điều này mà hai người trực tiếp ly hôn! 】

Vừa bước vào cửa nhà, cha Hoắc đã nghe thấy một câu nói gây sốc như vậy, một tin tức cực lớn, khiến cho đông tác của ba Hoắc dừng lại, ngước mắt nhìn mẹ Hoắc.

Cầu hôn nhẫn bị Lâm Tuyết Tình trộm đi bán?

Bọn họ còn bởi vì điều này mà ly hôn?

Chuyện đến tột cùng là sao?!

Mẹ Hoắc càng sốc hơn, chiếc nhẫn đính hôn mà hằng ngày mình luyến tiết mang, sợ không cẩn thận mà đánh mất, thế mà bị Lâm Tuyết Tình ăn trộm mà bán đi?!!

Lâm Tuyết Tình sắc mặt khó coi, nàng không chú ý tới sự biến hóa của biểu tình của mẹ Hoắc, cũng không chú ý đến ba Hoắc đang ở cửa, nàng vẫn còn tức giận với những lời Diệp Nhạc Dao vừa nói.

Hãy nghe một chút những lời mà Diệp Nhạc Dao nói!

Nàng bất quá chỉ muốn giáo dục cậu một chút, cậu lại nói mình hãy ly hôn đi!

Không được, hôm nay nàng phải làm cho tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng này nhận ra mình chỉ là một tên khát máu tanh loài, bằng cái gì mà muốn ở lại Hoắc gia?

Lâm Tuyết Tình lạnh lùng nói: "Diệp Nhạc Dao, ngươi chỉ là người ngoài ——"

"Lâm Tuyết Tình!" mẹ Hoắc không nhịn được nữa, mạnh mẽ ngắt lời nàng.

Lâm Tuyết Tình bị giọng nói đó làm cho giật mình, những lời còn lại bị nuốt vào trong, nàng quay lại nhìn mẹ Hoắc, mới nhận ra sắc mặt của bà cực kỳ khó coi.

Nàng còn chưa nói cái gì, đường tỷ liền che chở Diệp Nhạc Dao như vậy?

Lâm Tuyết Tình trong lòng càng khó chịu: "Đường tỷ, ta lại chưa nói......"

"Tiểu Dao là nhi tử của ta, mà ngươi, "mẹ Hoắc dừng lại, mới mở miệng nói, "Chỉ là khách mà thôi."

Lâm Tuyết Tình một khuôn mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.

Thấy nàng còn muốn nói gì nữa, mẹ Hoắc lại lên tiếng lần nữa: "Nhân tiện, cách đây không lâu ta chợt phát hiện mình đã bị mất rất nhiều trang sức."

Giọng nói của mẹ Hoắc không có chút ấm áp nào, vừa nói đôi mắt vừa nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Tình.

Mí mắt Lâm Tuyết Thanh đột nhiên giật giật, giống như bị dội một chậu nước đá từ trên xuống dưới, cơn tức giận trong nháy mắt dịu xuống, máu trong cơ thể trở nên lạnh hơn.

Trên mặt nàng hiện lên vẻ hoảng sợ không giấu được, cụp mắt xuống không dám nhìn mẹ Hoắc.

Nàng ta đã phát hiện sao?

Không nên a?!

Lâm Tuyết Tình kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi: "Vậy, vậy sao...... Ta nhớ rõ đường tỷ ngày thường ngươi liền thích vứt bừa bãi, có thể hay không là ngươi nhớ nhầm chỗ để đi?"

Ba Hoắc ba lúc này cũng đi đến, liếc nhìn quản gia ở một bên: "Kiểm tra camera một chút chẳng phải sẽ biết sao?"

Lâm Tuyết Tình sắc mặt càng thêm khó coi, trên chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, đứng ngồi không yên mà phụ họa hai tiếng, dứt khoát cầm túi xách đứng dậy: "Tỷ, tỷ phu đã trở lại, vậy ta liền đi trước......"

"Đừng nóng vội a," mẹ Hoắc lộ ra một cái cười nhạt với nàng, "Đã đến giờ ăn cơm, như thế nào có thể không để khách nhân lại ăn cơm? Đúng hay không?"

Một câu cuối cùng của mẹ Hoắc là nói với Diệp Nhạc Dao.

Diệp Nhạc Dao lập tức gật đầu như đào tỏi: "Đúng vậy!"

【 Mới vừa nãy mình còn đang suy nghĩ làm thế nào đem dì hai trộm trang sức nói cho mẹ Hoắc đâu, nhưng không ngờ rằng mẹ Hoắc thế nhưng đã sớm biết! Không hổ là mẹ Hoắc! 】

【 Vậy chờ lát nữa chẳng phải sẽ mặt đối mặt trực tiếp vạch trần sao? 】

【 Oa, thật là kích thích a!!! 】

Bị giọng nói cao vút bất ngờ cất lên, ba Hoắc mẹ Hoắc lặng lẽ đưa tay bịt tai lại.

Có như vậy thôi không cần phải phấn khích quá. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro