Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chung Yến Sanh năm 18 tuổi vô tình rơi xuống nước,sau một đêm mơ hắn phát hiện bản thân lại đang sống trong một cuốn sách. 
  Trong sách hắn là thiếu gia hầu phủ giả bị ôm sai, thiếu gia thật sau khi trở về không được cả nhà coi trọng, bị đuổi tới biệt viện ngoài kinh thành, cha mẹ chỉ sủng ái mình Chung Yến Sanh, khiến thiếu gia thật trở nên hắc hóa, cuối cùng khiến cho hắn cửa nát nhà tan.
   Sau khi tỉnh lại, Chung Yến Sanh biết được tin tức thiếu gia thật ba ngày trước đã trở lại trong phủ nhưng cả nhà lại đang vây quang lo lắng cho bệnh tình của hắn.
   Dựa theo tuyến thời gian, hiện tại thiếu gia thật đã bị đưa tới biệt viện ngoài kinh thành.
   Tình huống khẩn cấp, vì thay đổi hướng đi của vận mệnh trong tương lai, Chung Yến Sanh ba ngày hai lần đều chạy ra bên ngoài, nhìn thấy thiếu gia thật liền quấn lấy đối phương nói tốt, cả ngày dán ở phía sau đối phương gọi ca ca.
   Thẳng đến sau này Chung Yến Sanh mới phát hiện hắn tìm lầm người người hắn tìm so với vai ác là thiếu gia thật còn ác hơn.
    Càng đáng sợ hơn là ngày biết được sự thật, hắn bị hạ dược, trời xui đất khiến cùng đối phương lắm giường.
     Chung Yến Sanh bị dọa sợ, đêm đó liền trộm bỏ trốn.

   Tiêu Lộng ngủ một giấc dậy phát hiện cái đuôi nhỏ của hắn không thấy đâu, hắn cho rằng đối phương là đang thẹn thùng, kiên nhẫn đợi người về.
   Đợi một ngày, hai ngày, ba ngày...đuôi nhỏ của hắn vẫn không thấy đâu.
   Tiêu lộng sắc mặt âm trầm bắt đầu ra cửa tìm người.
   Mọi người trong kinh thành nghe nói vị đại lão dưỡng thương ngoài kinh kia vừa trở về liền đem kinh thành lật đến long trời lở đất tìm người đắc tội hắn.
    Chung Yến Sanh nghe được tin tức vẻ mặt đau khổ trốn trong phủ nửa bước cũng không dám bước ra, nếu phải ra ngoài phải mang mũ có rèm che.
     Trước ngày đại hôn, cảnh vương mở tư yến có mở Chung Yến Sanh.
     Chung Yến Sanh trốn một thời gian thấy tiếng gió bên ngoài đã dừng liền nghĩ mình an toàn, thoải mái cùng thiếu gia thật đi dự tiệc, khi hơi say dựa vào người đối phương thì thầm gọi ca ca.
     Chợt thấy một ánh mắt lạnh căm liếc qua.
     Người đến tột cùng có mấy người ca ca tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro