Chương 25: Xin chào, tôi là Thôi Âu Ninh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ed: junie

Tất cả blog

Thôi Âu Ninh ngồi trong WC rất lâu, lâu đến mức khi Lâm Á Hòa vào WC, mở cửa ra vẫn thấy Thôi Âu Ninh ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay ôm đầu gối, như đang trầm tư về cuộc sống.

Lâm Á Hòa hoảng hốt dụi mắt để xác định rằng Thôi Âu Ninh đang ngồi trên nắp bồn cầu, chứ không phải đang mở bồn cầu ra để phô bày một cách kỳ quặc.

Hắn ngạc nhiên nói: “Thôi Âu Ninh, cậu đang làm gì vậy!?”

Thôi Âu Ninh bị tiếng kêu của Lâm Á Hòa làm cho tỉnh lại, mới nhận ra mình vẫn đang cầm cái khăn bông, ngồi lặng lẽ trong WC.

Chiếc khăn bông đã dần trở về nhiệt độ bình thường, nhưng tay Thôi Âu Ninh thì vẫn đỏ ửng vì lạnh, nó chứng minh rằng hắn đã từng cầm khăn lông lúc nó còn rất lạnh.

Mới lúc đầu, khi khăn bông còn lạnh, Cố Chiết Phong đã cầm nó lâu…

Thôi Âu Ninh liếc nhìn chiếc khăn bông, khẽ nhếch miệng rồi ném nó vào thùng rác.

Hắn đứng dậy, nhanh chóng chào hỏi Lâm Á Hòa mà không giải thích điều rồi đi thẳng ra khỏi WC.

Nhưng vừa ra khỏi WC, hắn lại dừng lại.

Hắn quay lại nhìn cánh cửa WC đóng lại, như thể muốn xuyên thấu qua cánh cửa để nhìn thấy điều gì đó bên trong.

Hắn nhìn một hồi lâu, cuối cùng quyết định đẩy cửa WC ra rồi quay lại.

Hắn quay lại chỗ mình đã ngồi, cúi xuống nhặt chiếc khăn bông từ trong thùng rác.

May mắn là thùng rác mới được thay, bên trong hoàn toàn rỗng, nên khăn bông không có bị dơ.

Lâm Á Hòa vừa đi ra khỏi WC thì thấy cảnh Thôi Âu Ninh cúi xuống lấy khăn bông từ trong thùng rác ra

Cậu trợn tròn mắt, kinh ngạc không biết nói gì: “Cậu điên rồi sao? Khăn bông trong thùng rác còn dùng được sao? Cậu đang làm gì vậy?!”

Thôi Âu Ninh đứng thẳng, mặt không đổi sắc nói: “Đây là hành vi nghệ thuật.”

Hắn vỗ vỗ vai Lâm Á Hòa: “Rác rưởi trước khi trở thành rác rưởi, cũng có thể là những vật dụng hữu ích. Cậu không thể có cái nhìn nông cạn như vậy. Việc khăn bông trong thùng rác không thể dùng cũng giống như việc không thể tha thứ cho người đã từng phạm lỗi vậy. Đó là một ấn tượng không hề khoan dung. Tôi hy vọng về sau cậu có thể tránh điều này và học cách phát hiện giá trị từ những thứ tưởng chừng như rác rưởi.”

Nói xong, Thôi Âu Ninh cầm chiếc khăn bông rồi rời đi để lại Lâm Á Hòa ngẩn người, mắt mở to nhìn theo.

Cậu cúi đầu nhìn vào thùng rác nơi cậu vừa ngồi xổm, bên trong là đống giấy vệ sinh bẩn thỉu.

Lâm Á Hòa tự nhủ: Không, tôi nghĩ mình vẫn nên là một người không có tấm lòng cao thượng thì hơn.

Thôi Âu Ninh trở lại phòng tập luyện, thấy tất cả mọi người đang bận rộn luyện tập, không biết Cố Chiết Phong đã rời đi lúc nào.

Hắn cầm một cái bao nilon đem khăn bông bọc lại và đặt bên cạnh áo khoác của mình.

Lưu Nghi Vĩ vừa lau mồ hôi vừa đi tới chào hỏi Thôi Âu Ninh: “Thôi ca, đã về rồi à.”

Thôi Âu Ninh đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Hắn nhìn quanh phòng: “Các cậu vẫn đang tập luyện à, Cố ảnh đế đi đâu rồi?”

Lưu Nghi Vĩ vừa uống nước vừa nói: “Không biết nữa. Sau khi anh đi WC không lâu thì Cố ảnh đế cũng rời đi, cũng không biết là ngài ấy đi đâu rồi. Khi nãy em thấy trợ lý của ngài ấy, có thể là bọn họ việc gì đó chăng.”

Thôi Âu Ninh chỉ “Ừm” một tiếng, không có phản ứng nhiều.

Lưu Nghi Vĩ thở dài: “ Mà, mặc dù được Cố ảnh đế chỉ dẫn là một vinh dự, nhưng áp lực thật sự quá lớn, em không chịu nổi.”

Thôi Âu Ninh cười một cái, nụ cười này lại có phần kỳ quái như bị kẹt trong cổ họng vậy, vừa buồn cười lại vừa dễ nghe.

Lưu Nghi Vĩ cảm thấy tai mình hơi tê, khen ngợi: “Thôi ca, không biết tại sao, em luôn cảm thấy mình có chút ‘nhất kiến chung tình’ với anh.”

Thôi Âu Ninh ngạc nhiên.

Lưu Nghi Vĩ xấu hổ đẩy nhẹ Thôi Âu Ninh: “Không phải ý đó đâu, anh đừng suy nghĩ nhiều. Ý em là, em chỉ cảm thấy anh rất thuần khiết như một người anh em vậy.”

Cậu cảm thán: “Không biết tại sao, lần đầu tiên gặp anh, khi thấy anh làm mặt quỷ trước gương, em đã cảm thấy anh đặc biệt tốt, đặc biệt Men, đặc biệt nam tính. Em rất muốn làm bạn với anh.”

Thôi Âu Ninh nhìn vào gương, nhìn thấy trên mặt mình hôm nay có nhiều điểm đen : “Cảm ơn sự giúp đỡ của đồng đội.”

Lưu Nghi Vĩ:……

Lưu Nghi Vĩ bỏ cuộc với việc “thổ lộ” liền nói: “Thôi ca, anh đúng là một thẳng nam, mọi người đều là kiểu đàn ông tinh tế, anh sẽ không hiểu đâu.”

Thôi Âu Ninh không quan tâm, chỉ nhếch khóe miệng đáp lại.

“À, đúng rồi, Thôi ca.” Lưu Nghi Vĩ đột nhiên nhớ ra điều quan trọng: “Một lát nữa sẽ có hoạt động, anh nhớ nhé.”

Thôi Âu Ninh không phản ứng: “Hoạt động gì?”

Lưu Nghi Vĩ bất lực nói: “Thôi ca, anh có thể chú ý một chút đến tiết mục của chúng ta không?”

Thôi Âu Ninh nhìn cậu với ánh mắt không hiểu.

Lưu Nghi Vĩ giải thích: “Ca, anh đã quên rồi sao? Tối qua đạo diễn có nói, chúng ta phải tham gia hai hoạt động. Hoạt động đầu tiên là gọi điện thoại về nhà, tất cả mọi người đều phải tham gia.”

“À.”

“Hoạt động thứ hai là phát sóng trực tiếp và chơi trò chơi, ví dụ như Người Sói hoặc nằm vùng. Nếu thua, có thể phải lựa chọn thực hiện giữa thử thách hoặc là đại mạo hiểm. Anh nhớ chưa?”

Dù có nhớ hay không cũng không sao, vì những hoạt động kiểu này thường do tổ tiết mục sắp xếp để tăng thêm sức hấp dẫn. Vạn Trí, Hà Vi Long, Lưu Nghi Vĩ, Lâm Hi Tịch… Một đống người trong tổ tiết mục đều được ưu ái, còn hắn thì không, hắn có thể yên tâm mà đi ngủ…

Lưu Nghi Vĩ hạ giọng: “Em có một tin tốt cho anh, em có được thông tin độc quyền. Lần này phát sóng trực tiếp và chơi trò chơi, em có thể tham gia cả hai hoạt động!”

Thôi Âu Ninh nghĩ thầm: Tối muốn đi ngủ cơ.

Thôi Âu Ninh không thể tin nhìn Lưu Nghi Vĩ: “ Cậu đi thì cứ đi tại sao cứ phải kéo tôi đi?”

Lưu Nghi Vĩ nhỏ giọng đáp: “Anh bây giờ chính là học trò ngoan  của Cố ảnh đế! Đạo diễn chắc chắn muốn phủng ngươi! Lúc đạo diễn nói với em về chuyện này, em còn nói mấy lời tốt đẹp cho anh! Anh yên tâm, đệ đệ ở ngoài tuyệt đối không bôi đen hình tượng của anh đâu!”

Thôi Âu Ninh nghiêm túc nói: “Lưu đệ.”

Lưu Nghi Vĩ cũng nghiêm túc đáp lại: “Thôi ca.”

” Cậu rốt cuộc muốn tôi nhắc nhở bao nhiêu lần nữa thì cậu mới để chuyện tôi sắp bị đào thải ở trong lòng?”

Lưu Nghi Vĩ: ……

“ Tôi không quan tâm đến hình tượng, vậy nên cậu cứ thoải mái bôi đen, ca ca không trách ngươi đâu.”

Lưu Nghi Vĩ: ……

“Lần sau nếu có việc vô bổ kiểu này, mời cậu tìm cách đẩy cho người khác giúp tôi. Cảm ơn.”

Lưu Nghi Vĩ: ……

Ngay lúc đó, loa phóng thanh bất ngờ vang lên:
“ Mời toàn thể thí sinh chú ý, hoạt động quay chụp hôm nay sắp bắt đầu. Tất cả các thí sinh sẽ tham gia theo nhóm mười người. Mời chuẩn bị và làm theo hướng dẫn của nhân viên công tác. Xin nhắc lại…”

>>> Còn tiếp

Mình đăng trên Wordpress, cho mình xin một sao và nhắn tin mình gửi link cho nhé!!!!

Xin lỗi vì sự bất tiện ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro