Chương 1: Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editer: Cải một lá

Trên giường bệnh, một cô gái gầy trơ xương đang nằm, đôi mắt vô thần tái nhợt nhìn chằm chằm trần nhà. Cô gái trẻ trên mặt ngũ quan tốt đẹp, sắc mặt tái nhợt cũng không thể che đậy được ngũ quan xinh đẹp kia, bởi vậy có thể thấy được nếu còn khỏe mạnh thì đây chính là một cô gái kinh diễm. Bên tai ồn ào tiếng quát mắng cô đều mắt điếc tai ngơ, một đôi ảm đạm không ánh sáng giống như giếng cổ không gợn sóng hai mắt liền chuyển động một chút đều cảm thấy là một loại bố thí.

Hộ sĩ bệnh viện mang theo bảo an lại đây đem người chửi bậy lôi đi cô cũng thờ ơ.

"Xin các người làm rõ ràng, nơi này là bệnh viện, các người làm như vậy sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng cho người bệnh trong bệnh. Các người phụ trách được không? Được rồi được rồi, đều tan đi, đừng nhìn."

"Đây là người nào a? Thù lớn đến bao nhiêu mới có thể mắng tàn nhẫn như vậy!"

"Đừng kéo ta, lôi kéo ta làm gì? Ta là mẹ nó, ta dạy dỗ con của ta thì có làm sao?"

"Tao nói mày Hà Thanh Việt, tao sinh mày nuôi mày, không phải cho tao nuôi ra cái kẻ thù."

"Mày chính là cái bạch nhãn lang, tao nuôi chó nó còn biết nhìn tao vẫy đuôi, nuôi mày, mày trừ bỏ ăn của tao ra, một câu cảm ơn cũng không có."

"Trong nhà hiện tại cần dùng tiền gấp, mày tình nguyện giấu tiền cũng không chịu giúp trong nhà. Mày là đồ thiếu đại đức."

"Như thế nào người khác không mắc cái này bệnh, mày liền mắc cái bệnh này. Bởi vì mày thiếu đạo đức a, mày bất hiếu a, mày tổn hại a! Ông trời đều nhìn không được, mày là muốn bị thiên lôi đánh xuống."

"Dù mày có như vậy chết cũng sẽ chẳng có ai sẽ thương tiếc mày, mày phải phơi thây hoang dã, chết không toàn thây!"

"Mày đừng đợi, dì cả của mày bọn họ là sẽ không tới. Mày lòng lang dạ sói, ba mày nghĩ mày là người nhà tao, trên thực tế mày chính là cái chó má. Không ai yêu mày thương mày, mày hãy mau xuống dưới địa ngục đi."

Âm thanh mắng chửi dần dần đi xa, nhưng cuối cùng những lời này vẫn là làm cô gái vẫn luôn thờ ơ trong mắt nổi lên một tia gợn sóng.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn vào di động ở đầu giường.

Trong đầu không ngừng vang lên lời chị gái đã từng nói.

"Chị cùng ba mẹ cũng chưa nghĩ đến em có thể đi, ở nhà một dưỡng dưỡng mười mấy năm, sau đó em nói đi là đi."

"Em nói thành phố lớn điều kiện giáo dục tốt, em nghĩ đi theo mẹ em đi."

"Em đi rồi lúc sau ba mẹ không yên tâm về em, mang theo chị đi theo đi. Mẹ em người nọ em lại không phải không biết, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, giống như chúng ta đều đem con mình trở về còn đi đoạt lấy hài tử dường như."

"Chúng ta đi rồi lúc sau mẹ lại mang thai, ba cùng mẹ liền nghĩ đem đứa nhỏ này lưu lại, mẹ đi về nhà dưỡng thai. Nhưng người khi đó tuổi lớn, tuổi trẻ khi gặp không ít tội, kia một thai khi phản ứng lớn, ăn cái gì không vô đi, nghe vị đều không được. Trong nhà lại không ai chiếu cố. Sau lại, hài tử liền không có."

"Khi đó chị ở xưởng quần áo, ba ở mỏ than. Bên kia tín hiệu không tốt, chị nhớ kỹ mỗi lần em một tá điện thoại lại đây, ba liền bò lên chỗ cao, trên kia núi than đá gân cổ lên kêu."

"Một cuộc điện thoại của em cũng đủ cho bố buổi tối đều có thể cao hứng uống nhiều hơn một lọ rượu, uống uống đôi mắt liền đỏ."

"Trước hai năm thời điểm đồng học của chị tụ hội còn hỏi chị rằng, tiểu nhị nhà chị đâu. Mọi người đều cho rằng em chính là con gái nhà chị."

"Không sợ, có bệnh chúng ta liền trị. Ba cùng mẹ đi chỗ người môi giới kia hỏi thăm, phòng ở đã treo lên, tùy thời đều có thể bán đi. Hôm nay buổi tối chị cùng ba mẹ liền đi xem em."

"Gì đều không cần sợ, chờ chúng ta......"

Chờ chúng ta......

Chờ ta......

Chờ......

Chờ......

Đôi mắt đỏ đậm rốt cuộc có cảm xúc, từng giọt nước mắt lăn theo khóe mắt không ngừng xẹt qua. Không một lát sau liền dính ướt gối đầu.

Cô nâng lên bàn tay chỉ còn da bọc xương che miệng lại, đem tất cả những âm thanh nức nở kia hết thảy ngăn lại.

Thật lâu sau, cô cầm lấy di động làm một vài thao tác. Tài khoản ngân hàng của cô có không ít tiền, bệnh của cô lại là một cái động không đáy, không có khả năng chữa khỏi, chỉ có thể dùng tiền treo lên mạng sống. Mẹ ruột một lòng nghĩ từ cô lấy tiền trợ cấp đem cho gia đình em gái, lại không nghĩ đến một khi không còn tiền nữa cô liền sẽ vĩnh viễn nhắm mắt lại.

Đúng vậy! Ở trong lòng cô, dù sao là đã trị không hết, sao không dùng số tiền làm một đứa trẻ khác có cuộc sống tốt hơn một chút, cô – đứa trẻ vừa không cha lại không mẹ, sống hay chết có cái gì khác nhau đâu chứ.

Khả năng ở trên lễ tang sẽ rơi vài giọt nước mắt cá sấu đi. Trải qua hôm nay như vậy một nháo, phỏng chừng liền mặt mũi sống đều không cần.

Cô lạnh lùng mà cười một tiếng. Cô nghĩ đem tiền để lại cho cha nuôi mẹ nuôi, nhưng cô biết tính của họ, cũng biết rõ tính cách không biết xấu hổ của mẹ đẻ, chỉ cần để lại cho họ, số tiền này bọn họ giữ không nổi.

Một khi đã như vậy cô đương nhiên sẽ không ôm ảo tưởng, trực tiếp đem khoản tiền trước tiên liên hệ tốt với quỹ bảo hiểm.

Thẳng đến khi phòng bệnh bị mở ra, tiểu hộ sĩ đẩy cửa mà vào. Trong mắt mang theo thương hại cùng bất đắc dĩ, "Hà tiểu thư, tài khoản của cô số tiền còn lại không nhiều lắm, nếu tiếp tục trị liệu yêu cầu cần có phí dự phòng trị liệu."

"Còn có thể duy trì tới khi nào?" Hà Thanh Việt nâng lên con ngươi trong trẻo sâu thẳm.

Tiểu hộ sĩ nhìn người con gái cho dù nằm ở giường bệnh cũng khó nén được mỹ mạo trên khuôn mặt, thanh âm đều nhịn không được nói đến càng nhẹ. "Không có gì bất ngờ xảy ra nói có thể kiên trì đến ngày kia."

Hà Thanh Việt gật gật đầu, "Tôi đã biết. Tôi có chút mệt mỏi, phiền chị lúc đi ra ngoài giúp tôi đóng cửa phòng, tôi muốn ngủ một giấc thật tốt."

Tiểu hộ sĩ muốn nói lại thôi, nhưng ánh mắt thấy khuôn mặt tái nhợt của cô gái cùng đáy mắt đen láy vẫn là nhịn không được thở dài một hơi.

Toàn bộ bệnh viện đều biết phòng bệnh 718, bên trong ở một vị mắc chứng bệnh nghiêm trọng, một thân thần sắc có bệnh cũng khó nén tuổi trẻ mạo mỹ, làm người ôn hòa có lễ phép, cho dù đối mặt lần lượt thống khổ khi trị liệu cũng cắn chặt răng không rên một tiếng.

Cô gái giao hữu rộng lớn, sau khi vào bệnh viện có không ít bạn bè tới thăm.Không ngại tình trạng bệnh nghiêm trọng của cô gái, không thể tiến vào phòng bệnh thăm hỏi, người tới thăm vẫn nối liền không dứt. Bởi vậy có thể thấy được cô ấy trong vòng bạn bè có bao nhiêu được hoan nghênh.

Cùng tới chính là người thân của cô gái, lâu lâu cũng lại đây thăm. Ngay từ đầu còn tương đối ôn hòa, đến khi biết được cô ấy về sau chỉ có thể dựa vào tiền để duy trì mạng sống thì gương mặt liền thay đổi.

Người tự xưng là mẹ cô gái trực tiếp tìm được lãnh đạo bệnh viện, hy vọng đình chỉ trị liệu, nói rất nhiều trong nhà không dễ dàng gì. Bác sĩ nhóm nhìn quen tình người ấm lạnh, không thể nói thất vọng buồn lòng vẫn là thất vọng.

Chính là cô gái đã thành niên, tiền thuốc men của cô ấy vẫn luôn là tự mình chi trả, cho dù đình chỉ trị liệu cũng phải chính cô ấy mở miệng mới được tính trên sổ sách.

Từ đó về sau, mẹ cô ấy thường xuyên tới nháo, nháo đến bệnh viện không được sống yên ổn, nháo đến cô ấy không thể tĩnh dưỡng. Cái gì khó nghe nói cái đó, lời nói bên trong ác độc quả thực chưa từng nghe thấy, này thế nhưng lại xuất phát từ miệng của một người mẹ.

Mỗi lần người nhà tiến đến bệnh viện đều như lâm đại địch, nhưng khó lòng phòng bị, vẫn là lưu lại cho cô ấy thật nhiều lời khó nghe.

Thấy cô gái không muốn nhiều lời, lời an ủi của tiểu hộ sĩ cũng nói không nên lời. Xem xét một lần phòng bệnh vẫn tốt và thiết bị vẫn duy trì bình thường mới đi ra ngoài cửa.

Cửa phòng bị nhẹ nhàng khép lại, Hà Thanh Việt lại mở to mắt. Ánh mắt quyến luyến đảo qua khắp nơi nhìn đến mọi chỗ, muốn đem hết thảy trước mắt đều thu thật sâu vào đáy mắt, khắc sâu trong lòng.

Cửa phòng bệnh từ bên trong bị khóa trái trụ, các thiết bị trong phòng bệnh cũng theo đó không còn một tiếng vang. Người nằm ở trên giường bệnh giống như ở trong nháy mắt có vẻ càng thêm gầy yếu, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh chứng minh cô gái như vậy còn có một chút sức sống.

Hà Thanh Việt có thể cảm giác được sinh mệnh đang dần dần xói mòn, không thể nói rõ là cảm giác gì. Từng đợt choáng váng tập kích quấy rối cô, lục phủ ngũ tạng đều giống như bị một đôi tay nắm chặt đến gắt gao, cảm giác ghê tởm buồn nôn dần dần nảy lên, đáng tiếc cô đã không có sức lực đi nôn mửa, nghĩ đến cho dù có sức lực cũng không có gì cô có thể nhổ ra.

Loại cảm giác này quá khó tiếp thu rồi, cô chỉ có thể dựa vào ý niệm đang dần rời đi chống đỡ cảm giác không khỏe cuồn cuộn ở lục phủ ngũ tạng.

Nghĩ đến đoạn thời gian nghèo khổ nhưng lại ấm áp, tưởng niệm đến tiểu sơn thôn pháo hoa khí, nghĩ đến mình cũng đã từng sống ở nơi đó.

Nhớ đến thời điểm cùng chị chia nhau gói mì ăn liền, khi bị chị lừa đi 5 mao tiền mà ủy khuất gào khóc, nghĩ đến cảm giác vui sướng khi tết đột nhiên được nhận quần áo mới , nghĩ tới những lời mắng lúng ta lúng túng của ba cùng những lời mạnh miệng nhưng lại mềm lòng của mẹ, nghĩ tính tình ương ngạnh đối với tiểu bối và mềm mại lão nhân.

Không tự giác trên mặt cô liền treo lên ý cười, mãnh liệt thống khổ đều bị cô ngăn cách bên ngoài ý thức. Lúc này, mọi thống khổ đều không thể tác động đến cô, chỉ có đoạn thời gian trong quá khứ kia mới có thể ngừng ở đáy lòng cô vĩnh viễn không phai màu.

Kim đồng hồ vội vàng chỉ xuống phía dưới 5 giờ chiều, hộ sĩ theo lệ thường kiểm tra phòng. Ấn xuống tay nắm cửa phòng mơ hồ cảm giác được không đúng, vội vàng tìm chìa khóa dự phòng mở ra cửa phòng, tất cả thiết bị y tế trong phòng đều đã dừng lại, trên giường bệnh cô gái trẻ khóe môi hơi câu, khuôn mặt điềm đạm, phảng phất như chỉ là lâm vào ngủ say trong giấc mộng.

Chính là cô biết, hết thảy trước mắt này đều chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.

Tay cô đột nhiên run lên, nhịn không được muốn lùi lại hai bước. Nhưng hai chân giống như là dính tại chỗ , "Chủ nhiệm, chủ nhiệm......"

Tác giả có lời muốn nói: Cầu bao nuôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro