Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7Sau khi trở lại trường học, tôi mời Giang Trì đi ăn tối.Chuyện xảy ra hôm đó, nhờ anh ấy giúp đỡ.Anh ấy giúp tôi tìm phóng viên, giúp tôi liên hệ với giám đốc Lưu, tôi thậm chí còn không biết anh ấy lấy ở đâu giấy khai sinh của La Minh là thứ quan trọng nhất.Tôi rất biết ơn anh ấy.Anh ấy cũng có vẻ rất vui, cụng ly nước trái cây của tôi: "Chúc mừng chúng ta thành công trong thời gian ngắn."Có lẽ anh ấy nói điều đó một cách tùy tiện, nhưng tôi biết rất rõ rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc.Kiếp trước em gái tôi cùng Kiều Lôi im hơi lặng tiếng suốt mười tám năm rồi đoạt tài sản và giết tôi, kiếp này bọn họ làm sao có thể vì thất bại trước mặt mà dừng lại.Họ sẽ chỉ ghét tôi nhiều hơn và muốn tôi c.h.ế.t hơn nữa.Và hậu quả của sự cố vừa rồi đều do một mình em gái tôi chịu đựng, Kiều Lôi cũng không hề xuất hiện.Tôi có cảm giác rằng anh ta luôn ở xung quanh tôi, luôn theo dõi mọi hành động của tôi.Giang Trì nói: "Chuyện còn chưa kết thúc, tôi tạm thời buông tha cho cậu, hiện tại cậu chưa cần làm bạn gái của tôi."Tôi đùa: "Đằng nào cũng là bạn gái giả".Anh ấy cạn lời ngay lập tức.Trường học chính thức khai giảng, trong lúc làm bài tập nhóm, tôi hỏi thăm về Kiều Lôi.Tôi cũng đã liên lạc với các bạn học cũ của mình.Tôi vẫn không thể hiểu được tôi có thù hận gì với anh ấy.Kiếp trước tôi không biết rõ về anh ta, nhưng kiếp này tôi đã quan sát anh ta rất kỹ.Kiều Lôi không thích hay yêu em gái tôi, anh ấy dường như sử dụng La Tiểu Nhạc như một công cụ để tống tiền tôi, và con trai anh ấy cũng vậy.Nửa năm trôi qua thật vội vàng, trong kỳ nghỉ đông, một bạn nữ thời trung học đột nhiên liên lạc với tôi, nói rằng cô ấy có quen một người tên Kiều Lôi.Tôi hỏi cô ấy là ai và làm thế nào để liên lạc với cô ấy.Cô ấy đã cho tôi một địa chỉ.Ở quận nơi tôi học trung học.Giang Trì sau khi biết chuyện này liền nhắc nhở tôi: "Kiều Lôi sáu tháng qua không có động tĩnh gì. Bây giờ đột nhiên có người liên lạc với cậu, có thể là âm mưu của hắn, cậu phải cẩn thận."Tôi biết.Nhưng tôi vẫn phải tới.Tôi không thể đợi anh ta lần nào cũng tấn công trước rồi mới tìm cách đối phó, tôi muốn đào người này ra khỏi cuộc đời mình từ gốc. (Diệt cỏ tận gốc á)Giang Trì lo lắng liền mua vé cùng tôi tới đó.Tôi giả vờ không thích anh ấy: "Vé mua rồi không hoàn trả được"Anh ấy một mặt bị lừa nhưng vẫn cam chịu: "Vậy tôi chỉ có thể trước ghi sổ nợ, hy vọng cậu về sau sẽ hoàn trả tiền vé cho tôi."(Khúc này tui cũng k hỉu lắm, chắc là vì La Tiểu Hoan giả vờ k thích Giang Trì đi cùng nên mới cố ý bảo k muốn cho anh đi cùng, không trả được vé. Còn anh cam chịu đi cùng và ghi nợ đợi cô trả tiền vé.)Tới nơi, tôi liên lạc được với bạn nữ kia.Cô ấy liếc nhìn Giang Trì hai lần, đến gần tôi hỏi: "Bạn trai của cậu à?"Tôi không trả lời, chỉ hỏi cô ấy: "Cô nói những người quen biết Kiều Lôi trước đây đều là hàng xóm của anh ấy, còn bố mẹ anh ấy thì sao?""Làm sao tôi biết được, tôi cũng nghe nói rằng cậu đang hỏi về anh ấy từ những người già khác.""Vậy bây giờ chúng ta đi tìm hắn."Bạn nữ cùng lớp chậm rãi lên xe với tôi, dọc đường phải đi vệ sinh và uống nước.Chuyến đi mười phút từ thị trấn nhỏ của quận đã dừng lại vì cô ta tới ba lần.Cả tôi và Giang Trì đều nhận ra rằng cô ta đang trì hoãn thời gian.Cho nên khi cô ta đi xuống lần thứ ba, tôi cùng đi xuống: "Người mà cô nhắc tới hẳn là không biết Kiều Lôi đúng không?"Cô ta lập tức hoảng sợ: "Làm sao có thể, chúng tôi quen biết nhau, bọn họ đã từng là hàng xóm.""Cậu nên là người biết Kiều Lôi." Tôi chỉ vào cô ta.Bạn học nữ sắc mặt nhất thời căng thẳng: "Vậy nếu như tôi biết hắn, tôi cũng biết cậu, La Nhất Hoan, cậu còn nhớ tôi sao?"Tôi thấy cô ta rất thần bí.Khi gọi điện cho tôi, bạn học này cũng nói chỉ là học sinh cùng khối chứ không cùng lớp.Nhưng giờ phút này, cô ta lại là nhe răng cười một tiếng, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Tôi đã sớm biết cậu quên tôi, đúng vậy, chúng tôi là học sinh hư không đáng nhớ."Cô ta vội lau mặt: "Nhưng tôi mặc kệ, đi thôi."Lần này cô ta không dừng xe đi vệ sinh hay uống nước nữa, nhưng lại không đến địa chỉ mà cô ta đã cho tôi."Trời lạnh nên hắn đã chuyển đi nơi khác," cô nói.Tôi và Giang Trì liếc nhau và lấy điện thoại trong túi.8Một khu phố cổ ở phía đông thành phố.Bạn học nữ đưa chúng tôi lên tầng ba.Cánh cửa khép hờ, cô gõ cửa nhưng không ai trả lời."Có lẽ hắn đã ra ngoài mua cơm tối, hãy vào trong đợi." Cô ta bước vào cửa trước, bật đèn.Căn phòng rất đơn sơ, ngoài cửa còn có TV, bàn ghế, giày cũ, nhìn qua có người thường xuyên sinh hoạt.Cô ta đá văng hai chiếc ghế nhựa: "Ngồi đi, 2 người muốn uống gì không?""Không cần."Nhưng cô đi vào bếp và rót hai cốc nước nóng.Ngoài trời rất lạnh, trong nhà cũng chẳng khá hơn là bao, không khí lạnh như ùa về tứ phía, tay chân tôi tê cóng.Chúng tôi đợi mười phút, nhưng không ai quay lại.Lúc này, bên ngoài trời đã tối, trong nhà càng lạnh hơn.Cô ta đem một cái bếp than nhỏ đặt ở trước mặt chúng tôi, đổ nước nóng rồi lại thêm nước nóng: "Lấy một chén sưởi ấm tay đi, đợi lát nữa nếu hắn không trở lại, chúng ta sẽ quay trở lại vào ngày mai."Cầm trên tay chiếc cốc nóng hổi quả thực còn gì tuyệt hơn.Chúng tôi không trò chuyện, không nói một lời nào.Cô ta nói hắn không có điện thoại di động, ngoại trừ ngủ thì mọi khi căn bản không ở nhà, đây cũng là lý do cô ta dừng lại trên đường nhiều lần.Tôi không thể gặp hắn ta sớm hơn.Tôi hỏi cô ta học lớp nào ở trường trung học và làm thế nào cô ấy biết tôi đang tìm Kiều Lôi.Cô ta giật giật khóe miệng: "Có nói cậu cũng không nhớ. Tôi nghe bạn học nói cậu tìm Kiều Lôi, sau đó tôi tới gặp ông nội ở công viên biết được Kiều Lôi nên gọi điện thoại cho cậu. "Không biết có phải hay không ngồi trong phòng quá lâu, tôi cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.Quay đầu nhìn Giang Trì, anh cũng nhíu mày."Nhà này không có lỗ thoát khí, tắt bếp đi, tránh ngộ độc khí."Anh đứng dậy muốn mở cửa sổ, nhưng anh đột nhiên nghiêng sang một bên.Tôi đưa tay muốn đỡ anh ta, lại phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được, đầu càng ngày càng choáng váng.Cửa mở vào ngay lúc này.Kiều Lôi mang theo một nam một nữ từ bên ngoài đi vào.Anh ta lạnh lùng nhìn tôi một cái, nói với những người phía sau: "Chỉ có hai người bọn họ, mang bọn họ đi."Hai người đằng sau lấy ra cái bao đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu khoác lên người Giang Trì.Anh ấy muốn giãy giụa nhưng căn bản không dùng được chút sức lực nào, tay chân rất nhanh đã bị trói lại.Kiều Lôi ánh mắt sắc như dao, đi tới trước mặt tôi: "Tao cho mày biết thế nào là bán hàng, nghe nói bọn họ có rất nhiều phương thức bán hàng, mày có thể từ từ thưởng thức."Lưỡi tôi tê dại, mắt tôi choáng váng và tôi không thể nhìn rõ.Tôi đã cố gắng hết sức để ngăn cản Kiều Lôi: "Anh, anh giở trò đồi bại với tôi như thế nào?"Tôi không nghe thấy câu trả lời của hắn vì tôi đã ngất đi.9Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang ở trong xe và xe đang đi trên một con đường gập ghềnh.Tay chân tôi bị trói, bọc trong bao tải, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào qua những ô vuông nhỏ li ti chiếu vào người trong xe.Có hai người đàn ông ngồi ở ghế trước, một người lái xe, một người ngồi ghế phụ lái.Ở ghế sau là ba bao tải.Khi tôi bật dậy và ngã lại về chỗ của mình, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của hai bao tải kia.Tôi thực sự bị bán.Tôi nhanh chóng chạm vào cổ tay, chiếc đồng hồ đã biến mất.Túi xách và điện thoại di động chắc chắn sẽ không còn.Tôi không biết mình đang đi đâu, nhưng dù có đi đâu thì đó cũng sẽ là một kết quả tồi tệ.Cơ hội tốt nhất để trốn thoát là trên đường.Tôi không giãy giụa, chỉ nằm im lặng nghĩ cách giải quyết.Hai cô gái kia chắc vừa mới ngủ dậy, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Miệng tôi bị dán băng keo và tôi nghĩ họ cũng vậy.Nhưng chúng tôi mặc dù không nói được, vẫn khơi dậy sự cảnh giác của những người phía trước: "Mẹ kiếp, tỉnh lại sớm như vậy.""Vẫn còn một chặng đường dài phía trước, cho chúng nó thêm một ít thuốc đi."Chiếc xe dừng lại và chiếc bao tải được cởi trói.Người đàn ông ngồi ghế phụ lái lắc chai nước khoáng, túm tóc một trong hai cô gái và đổ vào miệng họ.Cô gái đó không chịu uống mà lắc đầu ngọ nguậy, hắn ta tát vào mặt cô gái đó.Tôi nằm ngoan ngoãn và tiếp tục ngất đi.Dù thế, hắn ta vẫn rót cho tôi từng chút một, nhưng tôi đã kìm lại không nuốt.Khi hắn ta quay lại ghế trước, tôi lập tức nhổ nước ra.Đi một lúc lâu, xe vào thị trấn, có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.Trước khi xuống xe, họ lại ghé qua để kiểm tra xem chúng tôi đã tỉnh chưa.Thấy không ai nhúc nhích, chúng khóa cửa xe bỏ đi.Tôi đợi họ đi khuất, định gọi hai cô gái kia nhưng họ không động đậy.Tay chân bị trói chặt, càng giãy giụa càng bị siết chặt.Tôi chỉ biết úp mặt vào bao tải, vò mạnh cố gỡ băng dính ra.Da mặt tôi tê dại, thậm chí có một chút da bị bong ra.Lúc này, bên ngoài có động tĩnh, hình như là một đám nam nhân.Tôi nhanh chóng ngừng cử động và lại nằm xuống.Những người đó càng ngày càng tới gần, chẳng mấy chốc đã ở trước đầu xe.Họ bắt đầu gõ cửa sổ.Có một tấm màng đen trên kính xe, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.Họ đội những chiếc mũ màu xanh đậm với quốc huy màu vàng ngay trước mặt.Tôi đột ngột ngồi dậy, đập đầu thật mạnh vào cửa kính ô tô và phát ra tiếng "hự hự" thật mạnh, cố nói với họ rằng có người bên trong.Kiếp trước tôi chưa từng tiếp xúc với cảnh sát. Cho đến khi c.h.ế.t, lúc bị La Minh chém vào mắt, tôi còn đang nghĩ, giá như có người giúp tôi báo cảnh sát.Tôi sẽ để họ bảo vệ tôi ở mọi nơi.Hóa ra, họ thực sự có thể bảo vệ tôi.Chúng tôi đã được giải cứu, có camera xung quanh, người lái xe chắc chắn không thể trốn thoát, nhưng Kiều Lôi ở cách xa hàng ngàn dặmĐương nhiên, tôi không thể để hắn ta thoát.Tôi đột nhiên nhớ ra rồi khẩn trương kéo một anh cảnh sát nói: "Còn có một người...""Ý của cô là Giang Trì? Anh ấy hiện tại không sao."10Tôi bị đưa lên xe cảnh sát và đưa đến một bệnh viện gần đó.Sau khi kiểm tra thể chất, tôi thực sự nhìn thấy Giang Trì.Đầu tóc rối tung, quần áo nhăn nhúm và đôi mắt đỏ hoe.Anh ấy nhìn tôi chằm chằm trong hai giây, lao tới với tôi và ôm tôi vào lòng trước mặt rất nhiều người trong bệnh viện."Cậu không sao là tốt rồi, cậu không sao là tốt rồi, tôi sợ muốn c.h.ế.t ."Tôi đơ ra đó, một lúc sau mới vỗ lưng anh "Không ngờ cậu thoát ra trước.""Hi vọng cậu luôn có thể thoát ra trước, không, hi vọng cậu sẽ không gặp phải nguy hiểm."...Chúng tôi đến đồn cảnh sát để ghi chép lời khai.Trên đường đi tôi hỏi Giang Trì: "Cảnh sát nói anh đã bắt được Kiều Lôi?""Đúng vậy.""Vậy tại sao chúng ta cùng trúng độc?"Nói về điều này, tôi hỏi anh ấy, "Khí độc... hay là nước?""Cậu thật ngốc, chúng ta không uống nước. Đó là khí gas có độc. Sau đó, cảnh sát kiểm tra tro bên trong, phát hiện có rất nhiều thành phần hóa học, có thể làm người hít phải ngất xỉu."Căn phòng đó hoàn toàn không phải là nhà của ông nội, mà là của Kiều Lôi.Mọi thứ bên trong đều được hắn chuẩn bị từ trước.Nếu chúng ta không đi vào, hắn vẫn có rất nhiều cách để ngăn cản chúng ta ra ngoài.Giang Trì nói: "Nếu không phải hai chúng ta bị khí độc làm cho bất tỉnh, không chừng đã bị hắn đánh bất tỉnh, dù sao hắn cũng sẽ không buông tha cho chúng ta."Tôi xin lỗi anh ấy lần nữa: "Tôi xin lỗi.""Không sao." Anh nghiêm túc trả lời, "Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị định vị rồi."Sau đó anh nói: "Tôi không phải tự mình tỉnh lại, cậu quên khi chúng ta tới đây đã chuẩn bị định vị sẵn rồi sao?"Đúng vậy a, hai chúng tôi rời thành phố rồi chúng tôi đến quận mà tôi đã học trung học, chúng tôi đã cài đặt GPS trong giày và điện thoại di động.Vốn là để đề phòng tai nạn và có thể liên lạc với nhau, nhưng không ngờ, Giang Trì lại đưa định vị này cho một người anh em của anh ấy.Khi tôi đang trò chuyện với bạn học nữ kia, anh ấy đã dùng điện thoại di động của mình để gửi tin nhắn cho cảnh sát, thông báo rằng chúng tôi có thể gặp nguy hiểm và thông báo về định vị trong giày, anh ấy sẽ gửi tin nhắn cho họ sau nửa giờ. Chỉ là anh ấy không ngờ rằng tôi và anh ấy sẽ bị tách riêng.Nửa giờ sau, cảnh sát thông qua định vị ở giày tìm được được anh.Nhưng khi đang tìm tôi, họ phát hiện ra rằng vị trí của tôi chỉ được kết nối với điện thoại di động của Giang Trì, và điện thoại di động của anh ấy đã bị Kiều Lôi ném xuống sông bên ngoài thành phố từ lâu.Tôi đang ở trong xe cố gắng tìm cách thoát ra.Cảnh sát cũng chia thành hai nhóm, suốt đường thẩm vấn Kiều Lôi và bạn học nữ kia.Và họ đã tìm ra cách khác để giải quyết vấn đề định vị.Vì vậy, việc tôi được giải cứu ở một thị trấn nhỏ không phải là ngẫu nhiên, mà họ đã đuổi theo tôi suốt chặng đường.Giang Trì sờ sờ vết thương bị bóp cổ trên cổ tay đã được bôi thuốc của tôi: "Nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ, sau này cậu không thể tham gia loại chuyện này, cứ giao cho tôi đi.""Còn có loại chuyện như này về sau sao? Chẳng lẽ lần này Kiều Lôi có thể trốn thoát?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro