Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa tan tầm như những viên đạn trút xuống mái nhà. Căn phòng ẩm thấp, không có lấy một tia sáng, dù là chút le lói của đèn bàn hay bất cứ ánh sáng từ thiết bị điện tử nào. Duy chỉ khi có sấm chớp mới thoáng có chút nguồn sáng vào trong căn hộ.

Giữa phòng khách tối om, xám xịt. Có một người con gái ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, phóng tầm mắt của mình ra ngoài phía ban công cửa kính trong suốt. Ngắm nhìn những hạt mưa tí tách, dội vang trên khung cửa. Không khí ảm đạm bao trùm lấy cả căn phòng.

Chợt có một tiếng mở cửa từ bên ngoài vọng vào. Sau một loạt tiếng sột soạt kèm theo tiếng những giọt nước va chạm với sàn, một thân ảnh cả đầu ướt sũng tiến vào trong. Người con gái đó từ từ bước vào, ngắm nhìn một loạt cả căn phòng tối om. Cô nghiêng đầu vắt nước trên mái tóc đen của mình vừa đánh mắt sang người đang ngồi ủ dột đằng kia.

"Mưa lớn nên bị cúp điện sao? Lạ nhỉ, đèn ngoài căn hộ vẫn sáng mà nhỉ." Tông giọng khàn đặc do trời mưa, lạnh lùng hỏi.

Người kia sau khi nghe xong thì cũng cựa quậy, đứng phắt dậy đi tới công tắc đèn ở gần lối vào. Đưa tay bật công tắc lên rồi trả lời.

"Không, chỉ là mưa nên tâm trạng cảm thấy khá thoải mái. Tắt hết điện đóm thư giãn chút." , người con gái kia nói nhưng mắt không hướng đến người đang đứng kia.

"Ồ, lập dị thật." Người tên An Yujin cộc lốc nói.

"Haiz, sao chả được. Giờ thì đèn sáng rồi đấy, chị nên nghỉ ngơi đi, sáng mai còn đi làm nữa." , cô gái tên Jang Wonyoung phẩy tay rồi lặng lẽ tiến tới cửa phòng của mình.

"Em không muốn ăn uống gì sao." Yujin nói khi đang loay hoay hâm lại đồ ăn ở bếp.

"Không, em ăn rồi." Nói xong, Wonyoung đi từ phòng lấy ra một chiếc khăn tắm trắng rồi đặt lên thành ghế sofa. "Lau khô tóc hoặc tắm nước nóng đi rồi hẳn ăn."

Wonyoung lại quay về phòng của mình, chỉ nghe vỏn vẹn câu ậm ừ của người kia.

Mưa ngoài trời vẫn không ngớt đi chút nào, thậm chí còn nặng hạt hơn. Không hiểu sao nhưng khi trời mưa tâm trạng của Wonyoung lại nhẹ nhõm hẳn. Cô mở tấm màn bên ô cửa sổ trong phòng mình rồi chống cằm nhìn ra ngoài. Cô muốn tận hưởng những hạt mưa rơi xuống vạn vật, như mọi thứ được gột rửa, kể cả tâm trạng ủ dột của cô.

"Thích trời mưa đến vậy mà lại trú ở trong nhà thôi sao."

An Yujin từ đâu đã đứng trước cửa phòng của em, và chỉ đến đó thôi, cô không được phép bước thêm một bước nào nữa qua ranh giới vô hình giữa hai người.

Wonyoung ngoảnh lại nhìn Yujin, em mò tới kệ sách vớ đại lấy một quyển sách nào đấy rồi ngồi xuống giường, như thể em muốn nói với người kia là em đang bận vậy.

"Em cần nghỉ ngơi, chị cũng đi ngủ đi, sáng còn làm."

Yujin đảo mắt ngán ngẩm, cô thở dài rồi lẳng lặng đóng cửa lại rời đi. Căn phòng vẫn chỉ dành cho một người.

Yujin sau khi rời khỏi phòng của Wonyoung liền bay về phòng đi tắm rửa sạch sẽ, rũ hết mọi muộn phiền trong công việc trôi theo dòng nước mà chảy đi thật xa. Cô chợt suy nghĩ đến điều gì đấy, bâng quơ khiến cô đứng hình lại đôi chút, nước từ vòi sen cứ xối thẳng xuống thân thể ấy, miệng cô có chút nhoẻn cười nhưng lại chợt vụt tắt.

Tắm rửa, ăn uống xong xuôi, Yujin thả mình xuống ghế sofa ấm áp tiện lấy một cái gối ôm vào lòng. Cô bắt đầu mở điện thoại lên lướt mạng xã hội thì có tiếng tin nhắn hiện lên. Yujin bất giác mỉm cười. Cô nhanh chóng bấm vào phần tin nhắn rồi rep lại một cách tốc độ cho người kia.

Minju
Đã về tới nhà chưa đấy.

Yujin
Đáp về nhà thành công kk. Còn chị thì sao?

Minju
Haha, là em chở chị về mà còn hỏi nữa sao.

À mà ngày mai có thể qua chở chị đi làm nữa được không? Bên sửa xe báo chị là ngày mai vẫn không kịp sửa.

Yujin
Okieee 👌 . Vẫn nhà chị lúc 7h sáng nhé.

Minju
Ái chà, cảm ơn bé yêu nhiều nha <3

Yujin
Xùy xùy đi ngủ sớm đi. Nhớ giữ ấm cơ thể, dạo này mưa lạnh dễ bệnh lắm.

Minju
Có em lo cho chị rồi mà 🫶

Yujin mỉm cười toe toét sau khi nhắn tin với Minju xong. Cảm giác như cả người phấn chấn lên hẳn mặc dù đi làm đã rất mệt mỏi rồi.

----------------------------/--------------

Sáng sớm trời cũng không còn mưa nữa, nhưng không khí lạnh vẫn còn len lỏi. Yujin dậy từ lúc 6h, vội vã vệ sinh cá nhân, thay đồ cho chỉnh chu, còn không quên xịt nước hoa. Đứng ngắm nhìn lại mình trong gương, Yujin mỉm cười gật đầu như mọi thứ đã ổn.

Yujin vừa mở cửa ra thì một hương thơm ngào ngạt lẫn sự ấm áp men theo từ lối căn bếp tỏa ra. Cô vội tiến đến thì thấy Wonyoung đang bưng hai dĩa súp nóng hổi lên bàn. Wonyoung đặt súp lên bàn xong thì lúi húi quay lại dọn dẹp bàn bếp, cởi bỏ cái tạp dề con thỏ màu hồng ra, cô xắn tay áo hoodie trắng cỡ rộng của mình lên, ngồi vào bàn tận hưởng bữa sáng.

"Oaa thơm thật đấy." Yujin mỉm cười vui vẻ rồi thổi phù phù muỗng súp, rồi ăn một cách ngon miệng

"Ngonnnnn." Yujin vừa ăn vừa đưa ngón cái lên.

"Ăn từ thôi, nóng đấy. Với lại bây giờ còn sớm mà, vội vã gì." Wonyoung khẽ cười rồi cũng bắt đầu ăn.

"Ừmmm, hôm nay qua nhà chị Minju đón chị ấy đi làm chung nên phải đi sớm." Yujin trả lời.

"Hửm? Sao hôm nay hai người lại đi chung vậy?" Wonyoung hỏi nhưng không ngước mặt lên nhìn Yujin, vẫn cặm cụi ăn.

"Thì xe của chị ấy bị hư nên nhờ rước ấy mà." Yujin vội vã hoàn tất bữa sáng, đứng dậy dọn dẹp rồi nhanh chóng rời đi.

"Nhớ mang theo áo mưa đấy, trời có thể đổ mưa bất cứ lúc nào." Wonyoung nói vọng ra trong khi đang nhìn về phía Yujin ngồi lúc nãy.

Chỉ vọng lại tiếng ừm rõ to rồi tiếng cửa đóng sầm lại. Lại chỉ có một người ngồi đấy. Wonyoung ăn xong rồi thì cũng về phòng mình sửa soạn để đi làm. Em không vội, bởi vì cũng chẳng sẽ có ai đợi chờ em ngoài cửa.

Khi em vừa bước ra khỏi cửa thì trời bắt đầu rơi từng hạt nhỏ xuống. Trời lại mưa rồi, em thích mưa nhưng không có nghĩa là em thích nó khi chuẩn bị đi làm như thế này, ẩm ướt cả người cũng khó chịu đó chứ.

Quay đầu vào nhà, Wonyoung tiện tay vớ lấy cây dù màu xanh ở góc cửa vào. Cũng may hôm nay dậy sớm, chỗ làm em cũng gần nhà, đi bộ tầm 10 phút là tới.

Bước xuống cầu thang dẫn lên căn hộ, chạm vào nền đất loang lỗ những hạt mưa đang dần kết lại thành mảng với nhau, mùi đất khi mưa xuống bốc lên, thú thật thì em thích cái không khí này. Bước dạo từng nhịp vui vẻ đến chỗ làm, thỉnh thoảng lại xoay dù cho nước bắn tung tóe ra. Tiếng lộp độp trên ô khiến tâm trạng em cảm thấy vô cùng thoải mái.

'Em thích trời mưa, nhưng lại chỉ trú trong nhà mà ngắm nó'

Em thích mưa, nhưng mà bây giờ em vẫn đang tránh nó dưới tán ô. Em không muốn bị ướt sũng khi đến chỗ làm. Ai nói em chỉ đứng một nơi an toàn nào đó rồi ngắm nó chứ. Em thích mưa chỉ khi đi làm về, em mới có thể thoải mái đắm mình vào làn mưa mát lạnh, mà không cần phải lo mình sẽ bệnh.

Cũng như Wonyoung từng thích một người vốn dĩ em biết sẽ chẳng bao giờ có tình cảm với em, nhưng em lại ở đồng ý với một điều kiện ngớ ngẩn chỉ để bên người đấy. Và đã từng giữ khoảng cách an toàn để yêu thương, ngắm nhìn người ấy một cách đơn phương. Đã từng thôi.

Jang Wonyoung đã từng yêu An Yujin.

Những suy nghĩ đó lại ùa về khiến cho Wonyoung ngẩn đi đôi chút. Em nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi vui vẻ tiếp tục cất bước đi. Mạnh mẽ, dứt khoát bước ra khỏi quá khứ đang cố níu lấy em. Em đã quên đi, em từng yêu An Yujin đến nhường nào.

"Sao lúc ấy mình lại đồng ý cái thỏa thuận ngớ ngẩn như vậy nhỉ."

Wonyoung thừa biết tại sao.

------/------

"Thế này nhé. Chị biết là em có tình cảm với chị, nhưng chị thật sự xin lỗi. Và cũng cảm ơn em vì mọi thứ, vì đã thích chị. Nhưng chị không muốn yêu đương lúc này, hay nói thẳng ra là..chị không yêu em, Wonyoung ạ."

----------------------------------------------------
P/s: Lần đầu viết fanfic Kpop ✨️ nên cũng không biết nói gì.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro