Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Dương "xuy" một tiếng.

"Cậu ta thật sự am hiểu xã giao, trước đây có nhà thiết kế Z.L thay cậu ta thanh minh, buổi chiều lại có người nước ngoài cùng cậu ấy đi dạo triển lãm."

Nghe hiểu được người ta nói gì sao?

Còn đang ghi hình chương trình, còn không để ý đến ống kính mà mua vui chuốc cười à , thật không biết xấu hổ.

mua vui chuốc cười ( nguyên văn là 卖笑màixiào bán rẻ tiếng cười) : chỉ những kỹ nữ bán tiếng cười để kiếm sống, ở đây có thể hiểu là thằng Ngụy cho là bé Thanh không ngại bị người ta cười vô mặt à

"Chúng ta qua chào hỏi đi?" Thích Nam mỉm cười, bước vài bước tiến tới.

"Trạch Thanh ca."

Người nước ngoài đang đứng cùng LộTrạch Thanh dừng một chút, hỏi.

"Ami?"

[Bạn bè?) ]

"collègue." Lộ Trạch Thanh nói xong lại bổ sung thêm một câu. "temporaire."

[Lộ Trạch Thanh thế mà lại biết nói tiếng Pháp??? Anh ta không phải là cặn bã sao? Anh đang nói về cái gì vậy? 】

[Lộ Trạch Thanh trả lời: là đồng nghiệp. 】

[Tôi thật sự biết cười, anh ấy ghét bỏ bao nhiêu, còn phải bổ sung thêm một câu: tạm thời. 】

[Im lặng.] Tiểu Thích chúng ta cũng không có bằng hữu như cậu ta, nếu không phải cùng nhau làm cùng một chương trình, ai mà lại để ý tới cậu ta chứ】

[ Lộ Trạch Thanh nói tiếng Pháp đang phát sáng!!! Hơn nữa cậu ta còn đẹp như vậy, ta rất khó không động tâm】

【Xem toàn bộ chương trình, tôi thật sự không Lộ Trạch Thanh có chỗ nào đáng hắc đâu? 】

【Có lẽ các cậu biết có một loại hắc, gọi là nghề hắc】

Thích Nam mang ống kính trực tiếp tới, Lộ Trạch Thanh giải thích với người của phòng triển lãm và ông Lợi mua tranh.

"Excusez-moi."

[Tôi xin lỗi! ]

"L'émission est enregistrée ici."

[Chương trình đang được ghi lại ở đây.] ]

"[ Si cela vous dérange, nous pouvons d'abord vous emmener dans d'autres salles d'exposition. 】"

[Nếu bạn quan tâm, chúng tôi có thể đưa bạn đến các phòng trưng bày khác đầu tiên.】

Nghe được là đang ghi hình chương trình, đám người Lợi tiên sinh có vài phần kinh ngạc, cười tỏ vẻ không ngại, còn hỏi Lộ Trạch Thanh có phải là minh tinh hay không.

"Tiếng Pháp Trạch Thanh nói giỏi thật, bọn họ đang nói cái gì vậy?" Kiều An Nhiên vẻ mặt kinh ngạc hỏi Trần Minh Phỉ.

"Tôi nào biết, tôi cũng không biết tiếng Pháp." Trần Minh Phỉ trả lời xong bỗng nhiên nghĩ đến Thích Nam là đại học F," "cậu" không bằng đi hỏi Thích Nam đi. "

"Tôi không hỏi cậu ta." Kiều An Nhiên yên lặng đứng bên cạnh Trịnh Tiền Phương, "Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng Lộ Trạch Thanh trâu bò thật, không chấp nhận phản bác. "

"Đoàn thăm viếng nước ngoài còn bố trí người hướng dẫn, chúng ta có thể đi theo không?" Kiều An Nhiên có chút hưng phấn, "Lộ Trạch Thanh có phải đang phiên dịch cho người hướng dẫn hay không. "

"Cậu ấy thật sự rất lợi hại."

Kiều An Nhiên chỉ cảm thấy lúc Lộ Trạch Thanh nói tiếng Pháp cả người đều phát sáng, cũng không biết có phải nghe không hiểu hay không, mới cảm thấy lợi hại, dù sao lợi hại là được rồi.

"Ừm, cậu ấy nấu phở cũng rất ngon."

" Em đang thèm sao." Trịnh Tiền Phương vô tình vạch trần cậu.

"Bọn họ hẳn là tới mua tranh sưu tầm hoặc tổ chức triển lãm."

Kiều An Nhiên hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng thỉnh thoảng cậu phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng lại không ngốc, biết có một số lời trước ống kính không thể nói.

Lúc trước cậu không biết Lộ Trạch Thanh, cũng bởi vì trên mạng có chút thành kiến đối với Lộ Trạch Thanh. Hai kỳ ở chung, cậu cảm thấy Lộ Trạch Thanh căn bản không phải như vậy.

Ăn vạ, cao ngạo, kiêu kì, ngạo mạn vô lý, còn thích kéo người giẫm người... Cũng không biết tin đồn từ đâu ra.

( hạ thấp phẩm giá người khác để nâng cao giá trị bản thân)

Lộ Trạch Thanh rõ ràng rất tốt!!!

Bọn họ cũng không hiểu rõ Lộ Trạch Thanh, liền phóng đại cùng làn gió đen.

Lộ Trạch Thanh không biết có người âm thầm bất bình thay cậu, vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt fanboy của Kiều An Nhiên.

Lộ Trạch Thanh: "..."

Y chậm rãi dời tầm mắt, giả vờ không nhìn thấy.

Mấy vị khách quý đều tụ tập cùng một chỗ, tổ livestream trực tiếp chuyển ống kính về phía mấy người nước ngoài, bọn họ đang cùng nhân viên công tác trong phòng triển lãm, mà Lộ Trạch Thanh ở một bên làm phiên dịch.

Nhiệm vụ dịch thuật của y không phải là khó khăn.

Những người nước ngoài này đến mua tranh, họ tìm kiếm các bức tranh của các họa sĩ trẻ đương đại từ các quốc gia khác nhau, dự định trở về đất nước của họ để tổ chức một triển lãm tranh, còn mang theo chuyên gia đánh giá.

Lộ Trạch Thanh chỉ cần giúp trả lời các câu hỏi liên quan đến bán hàng hoặc cho thuê.

【Tôi cho rằng Lộ Trạch Thanh là một mình xem triển lãm nhàm chán quá mới đuổi theo đoàn nước ngoài, thì ra là cậu ta đi làm phiên dịch sao】

[Mọi người ơi, tôi có dự cảm tôi sẽ phải tự vả đây! 】

[Chị em, tôi cũng vậy! Bây giờ thành fan có kịp không? 】

Xuất phát từ sự tò mò về lộ Trạch Thanh làm phiên dịch, Kiều An Nhiên lôi kéo Trịnh Tiền Phương đi cùng y.

Trần Minh Phỉ không biết thưởng thức tranh vẽ, một mình đi triển lãm cũng cảm thấy nhàm chán, những người bạn nước ngoài này không ngại bọn họ đang ghi hình chương trình, cũng gia nhập cùng bọn họ.

"Muốn đi cùng không?"

Chu Sam cũng tràn ngập tò mò về phiên dịch, không thể không thừa nhận lần đầu tiên thấy Lộ Trạch Thanh liền bị ngoại hình của y hấp dẫn, nhưng sau khi nghe được tin tức hắc về y, phản ứng đầu tiên là rời xa.

Trong tập đầu tiên của chương trình, anh ta hầu như không nói chuyện với Lộ Trạch Thanh. Hơn nữa có Thích Nam miệng ngọt ngào lại hiểu lòng người, lực chú ý của anh ta căn bản là không đặt trên người Lộ Trạch Thanh.

Hiện tại, khi nhìn thấy Lộ Trạch Thanh dùng tiếng Pháp nói chuyện cùng mấy người nước ngoài, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là kinh ngạc, mà là thấy bộ dáng Lộ Trạch Thanh tự tin hào phóng không giống bình thường.

Không hiểu sao lại thu hút sự chú ý của anh ta.

Đương nhiên, sự chú ý của anh ta đối với Lộ Trạch Thanh xuất phát từ một loại thưởng thức, nhưng rơi vào trong mắt Thích Nam cũng không phải là một chuyện bình thường.

(Truyện đã cập nhật và update chương mới nhất ở wordpress: goodriviu.com và wattpad: KurumiKajaki, mọi nơi khác đều là reup, cảm phiền mọi người đọc ở những trang chính chủ để ủng hộ editor, cảm ơn và thân ái!)

"Anh hối hận?"

"Cái gì?" Chu Sam nhất thời không kịp phản ứng Thích Nam đang nói cái gì.

"Hối hận không chọn Lộ Trạch Thanh."

Chu Sam: "... Không, làm thế nào em có thể nghĩ như vậy được. "

"Tôi, tôi chỉ muốn góp vui, nếu em không thích, chúng ta đi lên tầng ba cũng được." Chu Sam có chút hoảng hốt lại có chút cao hứng.

Anh ta sợ mình an ủi không tốt Thích Nam, lại có chút cao hứng Thích Nam lại để ý chuyện này.

Đây có phải là đang muốn nói rõ rằng, Thích Nam đối với anh ta không phải là hoàn toàn vô cảm.

"Không. Em nghĩ anh hối hận rồi. "Thích Nam thu lại tâm tình nhỏ nhoi trên mặt, cười nói với anh ta." Vậy thì cùng nhau đi, em cũng có chút tò mò về việc phiên dịch của Lộ Trạch Thanh. "

Chu Sam thở phào nhẹ nhõm.

"Phải không? Tôi đã xem một bộ phim trước đây, nói về người phiên dịch. Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với ngành dịch thuật có chút tò mò. "

"Tôi không hiểu tiếng Pháp, tô cảm thấy rất lợi hại. À đúng rồi. "Chu Sam đột nhiên nói: "Anh gần như quên mất, em tốt nghiệp đại học F, tiếng Pháp của em chắc chắn rất tốt. "

"Không. Vẫn chưa đến mức có thể làm dịch thuật. Thích Nam khiêm tốn cười cười, "Trạch Thanh rất lợi hại, lúc trước quá mức khiêm tốn rồi. "

"Đúng không, em cũng cảm thấy như vậy à?"

Chu Sam thích Thích Nam, nhưng khi hai người ở cùng một chỗ, anh không tìm được đề tài, lo lắng lại náo loạn xấu hổ, cho nên mới muốn đi theo bọn Lộ Trạch Thanh.

Trước mắt nhắc tới đề tài có chút đồng cảm, lúc này nói nhiều hơn.

" Em nói xem, tôi có nên nói lời xin lỗi với Lộ Trạch Thanh hay không. Trước đây tôi có thành kiến với cậu ta, ở trong giới giải trí lâu như vậy, nên biết rất nhiều dưa nửa thật nửa giả, không nên toàn tin. "

"Bất quá Trạch Thanh đại khái không cần tôi xin lỗi."

"Tôi cho rằng tính tình cậu ấy đơn độc, hiện tại xem ra, cậu ấy rất vui vẻ. Đại khái là cảm thấy có thể ở cùng một nói chuyện với chúng ta, nhưng cũng lười nghênh đón chúng ta. "

Thích Nam một câu không nghe máy, Chu Sam tự mình nói một đống lớn, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, "Có phải tôi nói nhiều quá hay không. "

Anh ta ngượng ngùng cười một tiếng, "Xin lỗi. "

Chu Sam có vài phần xấu hổ.

Cơ hội ở chung tốt như vậy, anh ta lại cứ mãi nói về Lộ Trạch Thanh làm cái gì, nhưng cùng Thích Nam cùng một chỗ, anh ta thật sự không biết phải nói cái gì.

Đành phải cứng nhắc chuyển đề tài.

"Chúng ta cũng nhìn thấy bức họa này."

Thích Nam tâm tình không cao đáp một tiếng.

"J'adorecetableau." Ông Lợi chỉ vào bức tranh trên tường. "Pouvez-voustactercepeintre?"

[Tôi thích bức tranh này rất nhiều.]

[Tôi có thể liên lạc với họa sĩ này không?"]

Lộ Trạch Thanh tầm mắt dừng lại ở cột hồ sơ họa sĩ, lại là vị họa sĩ trẻ tuổi này, cậu ta không để lại tên thật, chỉ để lại một chữ Q. Cũng không biết có phải là duyên phận hay không, mấy vị người nước ngoài đã nhiều lần chọn trúng tranh của Q.

Y dịch các từ nước ngoài cho nhân viên.

"Ông Lợi nói anh ấy rất thích bức tranh này, bên gian hàng có thể liên lạc được với họa sĩ này không?"

"Có thể liên lạc được. Tuy nhiên, họa sĩ này rất kín tiếng, không thích tham dự sự kiện, và bức tranh của ông không được bán, chỉ để thưởng thức. "

"Vậy thật đúng là tiếc nuối."

Kiều An Nhiên tuy rằng thưởng thức không được, nhưng hắn có thể hiểu được tâm tình của một người sành điệu sưu tầm muốn gặp chủ nhân của bức tranh.

"Nhưng tôi không hiểu, bức tranh này có gì đặc biệt không?"

"Tôi không phải nói bức tranh này không tốt, chỉ là tôi không hiểu sơn dầu." Bức tranh này ở một mức độ nào đó, có chút giống với bức tranh của Thích Nam, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.

Đồng dạng là bãi biển dưới ánh mặt trời lặn, một thiếu niên phản chiếu hoàng hôn, đi qua nơi lưu lại một chuỗi dấu chân.

"Ý cảnh bất đồng." Ngụy Dương hừ nhẹ một tiếng, tự hạ thấp địa vị giải thích một câu. "Một số nhà sưu tập thích phong cách vẽ nặng nề này."

【Tôi vẫn thích bãi biển mà Tiểu Thích chúng ta vẽ, thoạt nhìn ấm áp, tông màu tươi sáng, ngay cả tâm tình cũng tốt hơn】

【Tôi cũng vậy. Bức họa này nhìn rất buồn bực, lấy tên cũng lạ】

【Không ai cảm thấy bố cục của bức tranh này rất giống Tiểu Thích sao? 】

【Đại khái là muốn học Tiểu Thích chúng ta nhưng lại học không được, tông màu quá nặng nề, làm cho người ta không thoải mái】

Lộ Trạch Thanh không hiểu vẽ, nhưng y không cảm thấy nặng nề, ngược lại cảm nhận được một loại khẩn cấp, trong đầu trong nháy mắt có cảm giác hình ảnh.

Ánh mặt trời lặn kéo dài bóng dáng thiếu niên.

Thiếu niên nghênh đón ánh sáng, đó là một loại tâm tình sung sướng.

Nghĩ như vậy, trong đầu Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng mơ hồ, chợt lóe lên, nhanh đến mức không cách nào bắt được.

Khi nghe ông Lợi muốn gặp họa sĩ Q, Lộ Trạch Thanh cũng sinh ra vài phần chờ mong. Thấy trên mặt ông Lợi tỏ ra tiếc nuối, Lộ Trạch Thanh cười nói với ông.

"Nousl'avonsdéjàrentré."

"On découvre son universàtravers les toiles. Dans uaine mesure,c。 ''est un。 "rendez-vous。" romantique qui n。 ''a jamaisétérentré."

Lợi tiên sinh sửng sốt vài giây, trên mặt lộ ra nụ cười sáng sủa.

【Lộ Trạch Thanh nói cái gì vậy, vì sao tiểu ca ca tóc xoăn lại bỗng nhiên nở nụ cười. 】

[Tôi chết đây! Lộ Chọn Thanh thật biết nói a, a a a a a, bỗng nhiên bị bắt mất rồi. 】

[Anh ấy đã nói gì!!! Phiên dịch tùy thân của trẫm đâu? 】

[Thanh Thanh: Chúng ta từ trong tranh tìm hiểu về thế giới của cậu ấy, ở một mức độ nào đó, kỳ thật cũng đã xem như là một cuộc hẹn chưa từng gặp mặt. 】

【DMDMDM! Lộ Chọn Thanh biết nói như vậy sao】

Ngay khi màn đạn vì Lộ Trạch Thanh nói một câu mà thét chói tai, một giọng nói trầm thấp dễ nghe liền chen vào.

"Alors,chaque rentre fortuite peut-elleêtre sidérée e une romance?"

Lộ Trạch Thanh xoay người, nhìn thấy người đứng ở phía sau của các vị khách quý, chân hắn cao dài, diện mạo chói mắt lại một lần nữa tạo thành công kích, tấn công thị giác Lộ Trạch Thanh.

Gương mặt Giang Tư Úc nhuộm đầy ý cười dịu dàng.

Tầm mắt của hắn lướt qua mọi người ở đây, thẳng tắp nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, lại dùng tiếng Trung thuật lại một lần nữa.

"Như vậy mỗi một lần ngẫu nhiên gặp nhau, cũng có thể coi là làng mạn chứ?"

***

Tiểu kịch trường:

Tiểu Giang: "Tất cả tránh ra, để ta bắt đầu tán tỉnh vợ nào."

Thanh Thanh: "Làm ơn tránh ra, anh làm phiền tôi kiếm tiền rồi."

* tiếng Pháp đến từ translate.

***

Cảm ơn mọi người đã đón đọc, cũng rất xin lỗi vì không cập nhật thường xuyên, vậy nên để tạ lỗi hôm nay Mận up một lúc mấy chương luôn...
Mọi người dừng chút thời gian để cmt, bình chọn cho Mận nha... Yêu mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro