Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)


"Lộ Trạch Thanh, trông cậu hôm nay thật sự rất đẹp trai nha."

Kiều An Nhiên nhìn anh một hồi lâu mới định thần lại, lúc này mới chậm rãi hoàn hồn, nửa đùa nửa thật nói.

"Hay là cậu chuyển sang thành khách mời đội xanh đi, tôi nhất định chọn cậu."

Trần Minh Phỉ ít nói, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được gật đầu, đồng ý với lời của Kiều An Nhiên.

Lộ Trạch Thanh khí chất xuất chúng, nhan sắc ưa nhìn, vóc dáng cao 1m83 cũng không hề lùn. Chỉ nhìn bề ngoài, cũng không thể phân biệt được là công hay thụ. Bọn họ chỉ có thể biểu thị, rằng Lộ Trạch Thanh tối hôm nay, vô cùng đẹp trai , vô cùng cuốn hút!

"Nếu đạo diễn đồng ý."

Lộ Trạch Thanh quay lại cười, sắc mặt Kiều An Nhiên nổi lên ửng đỏ.

"Cậu đừng cười với tôi, nó làm cho tim tôi đập nhanh hơn."

Kiều An Nhiên né tránh mỹ nhan trùng kích, không kịp đề phòng đối diện trực tiếp với ánh mắt ai oán của Trịnh Tiền Phương. Trịnh Tiền Phương trong tập đầu tiên của chương trình đã thể hiện thiện cảm với Kiều An Nhiên, thiếu niên ngây thơ lại đáng yêu luôn khiến người ta yêu mến.

"Tôi không có ý nói cậu không tốt." Kiều An Nhiên lập tức giải thích, "Là Lộ Trạch Thanh quá đẹp trai thôi. "

"Đúng vậy, Trạch Thanh không ăn diện cũng đã đẹp rồi, ăn diện nghiêm túc một xíu, chúng ta có so cũng chẳng với tới được." Thích Nam cũng phụ họa một câu.

Lộ Trạch Thanh nhấc đuôi lông mày lên, Thích Nam nghe có vẻ là khen hắn, nhưng Lộ Trạch Thanh lại có tiếng xấu ở trong giới, fan các nhà sợ nhất chính là caca nhà mình có quan hệ với Lộ Trạch Thanh.

Mà Thích Nam nói những câu này, là đã thẳng thắn nói Lộ Trạch dìm caca nhà bọn họ xuống.

Lộ Trạch Thanh không nói tiếp, Thích Nam lại nói.

"Bộ âu phục này của Lộ Trạch Thanh thoạt nhìn hình như là đặt may, là nhà nào vậy? Tôi cũng muốn ghé đến xem. "

"Vẫn là do khí chất tốt của Lộ Trạch Thanh thôi, quần áo có rẻ tiền thế nào đi nữa thì cậu ấy mặc cũng sẽ như tạp chí." Ngụy Dương là người ghét Lộ Trạch Thanh nhất trong tất cả các khách mời, anh ta nói bóng gió mỉa mai bộ âu phục của Lộ Trạch Thanh không đáng giá.

"Vậy thì nó càng chứng tỏ khí chất thanh cao của Lộ Trạch Thanh, có vài người có mặc trên người quần áo hoa lệ đến mấy cũng không che giấu được cảm giác rẻ tiền của mình." Kiều An Nhiên không chút khách khí thay Lộ Trạch Thanh đáp trả lại, cũng không hoàn toàn là vì Lộ Trạch Thanh, mà là thấy không đáng giá thay cho Trần Minh Phỉ.

Nếu Ngụy Dương kiên định thẳng thừng từ chối Trần Minh Phỉ, để cho người ta sớm ngừng mấy cái tâm tư chờ mong đi . Nhưng Ngụy Dương không từ chối cũng không chấp nhận, rõ ràng chính là cố ý níu kéo Trần Minh Phỉ.

Bây giờ gặp Thích Nam, quay đầu bỏ mặc Trần Minh Phỉ ra sau đầu.

Trần Minh Phỉ kéo góc áo Kiều An Nhiên, lắc đầu với cậu. Kiều An Nhiên hừ nhẹ một tiếng, xoay người không muốn nhìn Ngụy Dương.

"Được rồi, đừng đứng đây. Tất cả vào đi. "Trịnh Tiền Phương đứng ra giảng hòa, " Đi thôi, nghe nói có thể nhìn thấy cảnh đêm của cả hải đảo. "

Kiều An Nhiên lập tức bị lôi kéo sự chú ý.

"Thật sao?" Tôi chưa bao giờ đến nhà hàng xoay tròn, phải mất bao lâu để có thể đi hết 1 vòng? "

"Khoảng hai tiếng đồng hồ."

.( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Mấy vị nhân viên phục vụ dẫn các vị khách mời đến vị trí của mình, Lộ Trạch Thanh được đưa đến vị trí trung tâm nhất, cách cửa sổ sát đất xa nhất, chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh xa xa hơn một chút.

Tần Diên Xuyên muốn mượn lần hẹn hò đầu tiên này, trừng phạt khách mời bị lẻ ra, vì muốn để cho các khách mời sau này sẽ có chút khẩn trương, chương trình phải cạnh tranh thì mới có chút thú vị.

Kỳ thật anh ta là muốn làm ra thật nhiều drama, ví dụ như Thích Nam nhân khí cao nhất hiện nay, nếu ba vị khách nhân đội xanh đều hướng mũi tên về một mình cậu ta, loại người "vạn người mê triệu người sủng" này khẳng định sẽ là điểm nhấn trong showbiz.

Nhưng trước mắt bây giờ cũng xem như khá là kích thích.

Khách mời đội đỏ Trần Minh Phỉ yêu sâu đậm. Cá nhân cậu ta chỉ thích Ngụy Dương. Mà Ngụy Dương và Chu Sam lại cùng một mũi tên hướng về Thích Nam, Thích Nam và Lộ Trạch Thanh đối với ai cũng không có mũi tên rõ ràng.

Cuối cùng, mối quan hệ tương đối ổn định là Trịnh Tiền Phương và Kiều An Nhiên, có thể sẽ có xu hướng phát triển thành mũi tên kép hướng về nhau.

Bất quá lúc này mới ghi hình kỳ thứ hai, rất có thể sẽ có sự xáo trộn lớn trong giai đoạn sau.

Một số khách mời đã được đưa đến chỗ ngồi độc quyền và ba cặp khách mời hẹn hò được sắp xếp ở vị trí tốt nhất có tầm nhìn toàn cảnh. Mà Lộ Trạch Thanh được an bài ở giữa, hắn chỉ có thể nhìn thấy cảnh sắc xa hơn một chút, xung quanh tất cả đều là tình nhân.

Sắc mặt anh lạnh nhạt, coi đôi tình nhân ân ái ngọt ngào xung quanh như không thấy, cũng không có nửa phần xấu hổ, thong dong bình tĩnh lấy thiết bị ra khỏi túi xách, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Từ cuốn "sổ tay làm việc" của chủ cũ, Lộ Trạch Thanh đã tìm được một số nghề phụ của nguyên chủ, dự định tiếp tục phát triển. Lộ Trạch Thanh đã lên kế hoạch tốt, phải làm nhiều tiền, thuận tiện cho việc sau này chạy trốn.

Nguyên chủ có một tài khoản để đánh giá ẩm thực, nhưng cậu ta không bao giờ xuất hiện, chỉ chụp ảnh môi trường trong cửa hàng, đánh giá dịch vụ, và đánh giá hương vị. Bất cứ khi nào có thời gian, tần suất cập nhật của nguyên chủ được duy trì một hoặc hai lần một tuần.

Từ khi Lộ Trạch xuyên qua nó vẫn chưa được cập nhật.

Nguyên chủ không nhận được hoa hồng từ cửa hàng, cũng không lấy tiền từ người bán hàng. Mỗi món ăn ngon của anh đều không có nửa chút hỗ trợ, anh chỉ kiếm được từ quảng cáo được cấy vào video. Bởi vì người hâm mộ không phải quá nhiều, các nhà quảng cáo thì lại tính phí theo số lượng người hâm mộ.

Lộ Trạch Thanh muốn kiếm thêm tiền quảng cáo, phải tăng số lượng người hâm mộ. Ngoài việc đảm bảo chất lượng video, số lượng cập nhật cũng phải được đảm bảo. Vốn đang lo rằng tham gia show tạp kỹ sẽ không có thời gian làm review, không ngờ đánh bậy đánh bạ, còn có thể có lương làm nghề phụ.

Tần Diên Xuyên ngồi trước màn hình, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lộ Trạch Thanh đặt thiết bị chụp ảnh lên giá đỡ, đầu tiên là chụp một vòng môi trường nhà hàng, sau đó kéo cận cảnh, chụp cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, trình độ chuyên môn không thua gì người quay phim của tổ làm chương trình.

Lộ Trạch Thanh quay xong môi trường nhà hàng, lại chuyển ống kính về phía biểu diễn violin ở giữa sân khấu.

Anh được nhân viên phục vụ đưa đến vị trí trung tâm, trên vải ăn còn bày một vòng cánh hoa hồng đỏ hình trái tim, muốn mượn chuyện này "nhắc nhở" Lộ Trạch Thanh đang ngồi trên một mình trên bàn ăn.

Các cặp vợ chồng ăn uống thưởng thức cảnh đêm và giai điệu. Nói chuyện tình yêu, chỉ có Lộ Trạch Thanh là một mình, lại còn ngồi ở vị trí dễ thấy nhất.

【Mẹ kiếp, xung quanh toàn là bong bóng màu hồng, tiếng cười nói vui vẻ là của người khác, độc thân tôi ăn cơm chó ngay trước màn hình】

【Tôi đang muốn hỏi Lộ Trạch Thanh có thấy xấu hổ không? 】

[Tổ tiết mục  đúng là tuyệt vời, dao kéo cũng có cặp, hoa hồng ở giữa vải ăn là đang ám chỉ cho  Lộ Trạch Thanh cái gì đây? 】

"Cho tôi xem cận cảnh."

Bởi vì Lộ Trạch Thanh cúi đầu, Tần Diên Xuyên cho rằng độ tương phản không đủ rõ ràng, thông qua đối hệ thống liên lạc nội bộ yêu cầu các camera ở đây chuyển ống kính về phía Lộ Trạch Thanh.

Khán giả trong lúc livestream nhất thời mất hứng thú, chỉ thấy người quay phim di chuyển ống kính xuống, chụp được cằm Lộ Trạch Thanh, tiếp theo là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lộ Trạch Thanh, thần sắc anh tuấn nghiêm túc mà chuyên chú.

Ngón tay xinh đẹp điều chỉnh máy ảnh trong tay, chụp một vòng hoa hồng hình trái tim đầy yêu thương.

Ừm.

Đây đều là những tư liệu, trước tiên cứ ghi lại trước, buổi tối trở về rồi chậm rãi chỉnh sửa sau.

【Không phải, sao vẻ mặt Lộ Trạch Thanh lại trông đắc ý như vậy? 】

【Cô đơn đã nói là cô đơn thì sao? 】

【Cười chết rồi, làm thế nào mà xung quanh tất cả đều là tình nhân, chỉ có một mình cậu ta mà vẫn có thể vui vẻ như vậy. 】

【Có vào một chút tôi đã muốn trốn rồi, Lộ Trạch Thanh là trâu đất à】

[Anh ta cầm máy quay làm gì vậy, làm nhật kí cuộc sống à?] 】

【Thật không có kiến thức a, cái này là cũng muốn chụp ảnh, vể gửi cho bạn bè để giả vờ đó】

Kiều An Nhiên và Trịnh Tiền Phương ngồi ở vị trí phía trước bên trái Lộ Trạch Thanh, cũng không biết hai người nói gì, truyền ra tiếng cười của Kiều An Nhiên.

Lộ Trạch Thanh không có quay đầu lại nhìn, y điềm tĩnh tự nhiên, không có nửa điểm xấu hổ. Sự chú ý tập trung vào việc quay video.

Không bao lâu, hai vị phục vụ viên một trước một sau đi tới, ba món ăn đồng thời lên bàn.

"Tiên sinh, chàng buổi tối."

Nhân viên phục vụ chỉ vào lời giới thiệu đơn giản.

"Đây là bánh phồng phô mai."

Kích thước chỉ vừa miệng, mùi thơm nồng đậm, tan nhanh trong miệng, ngon thật, nhưng không tính là đặc biệt hấp dẫn, ít nhất là không đủ ngon miệng để làm món khai vị.

Y nghĩ rằng món ăn đầu tiên nên ngon miệng hơn.

Tiếp theo là nước sốt champagne và pate nấm hắc tùng.

Lớp biểu bì giòn tan, hương thơm nồng đậm còn mang theo chút đắng, Lộ Trạch Thanh tinh tế thưởng thức, sợ sau khi trở về sẽ quên đi, còn cố ý mở thêm sổ ghi nhớ, ghi lại điểm đặc sắc của mỗi món ăn.

【Mẹ kiếp, nhìn Lộ Trạch Thanh ăn cái gì tôi cũng thấy tôi nản chí rồi】

【Xem ra, cậu ta thật sự không thèm để ý đến việc ăn một mình, còn có tâm trạng chụp ảnh ghi lại】

【Quả thật không thèm để ý, dù sao một người ngay cả bữa ăn Pháp cũng chưa từng ăn qua, rõ ràng chính đây chính là một món quà mà】

【 Chửi Lộ Trạch Thanh thì nên chửi Lộ Trạch Thanh thôi, có thể đừng nói đến cái khác thôi được không, chưa từng ăn đồ Pháp thì đâu có gì đâu mà đáng để nói ra vậy】

【Chưa ăn thì cứ coi như chưa từng ăn, nhưng có cần phải chụp ảnh như vậy không, thật mất mặt】

Ống kính livestream không phải lúc nào cũng hướng về phía Lộ Trạch Thanh, nhiếp ảnh gia xoay người đi ghi lại hiện trường hẹn hò của ba cặp CP khác. Không có máy quay, Lộ Trạch Thanh lại càng tùy ý ghi hình.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ bưng con hến sống tới.

Kết hợp với trứng cá muối và táo kem tươi, ăn ngọt và mang theo hương thơm, hương vị vào miệng rất có cảm giác đẳng cấp.

Tiếp theo là cua hoàng đế.

Múc trong chén sứ trắng hình vòng cung, Lộ Trạch Thanh hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh, món ăn phụ của cua hoàng đế là gì.

"Là cà chua lá tía tô, ăn vào là vị ngọt thanh khiết." Nhân viên phục vụ bên cạnh mỉm cười nói, "Ăn với trứng cá muối sẽ ngon hơn. "

"Thì ra cậu ngay cả đồ ăn Pháp cũng chưa từng ăn qua."

Ngụy Dương cười nhạo một tiếng, từ trên cao nhìn Lộ Trạch Thanh. "Sớm nói đi, có cần tôi giúp thêm cậu thêm mấy món ăn không?"

Lộ Trạch Thanh dừng một chút, trước ống kính Ngụy Dương coi như thu liễm, bên ngoài ống kính hắn sẽ không khách khí, ý tứ xấu hổ chọn rõ ràng.

Mỗi chỗ ăn đều có nhân viên phục vụ riêng, nghe Ngụy Dương nói, nhân viên phục vụ được phen đổ mồ hôi hột, sợ hai người một lời không hợp lại cãi nhau.

Nhân viên phục vụ không thể biểu hiện ra ngoài, nhưng trong trường hợp này chủ động khiêu khích có vẻ rất là thiếu tôn trọng.

Tuy nhiên, Lộ Trạch Thanh không tức giận.

"Không ngờ là, Ngụy lão sư nhiệt tình hào phóng như vậy, vậy tôi cũng không khách khí." Lộ Trạch Thanh nhìn về phía nhân viên phục vụ đứng ở một bên, lễ phép hỏi.

"Tôi thực sự chưa bao giờ ăn một bữa ăn Pháp, cô có thể giới thiệu cho tôi các món ăn khác không? Tôi cũng không tiện phụ lòng tốt của Ngụy tiên sinh. "

Nhân viên phục vụ nghe xong thiếu chút nữa bật cười, căng mặt xoay người đi lấy thực đơn.

Ngụy Dương thì khó có thể tin trừng mắt nhìn Lộ Trạch Thanh, mục đích của hắn là chọc giận Lộ Trạch Thanh, nhưng tuyệt đối không ngờ được, Lộ Trạch Thanh lại thờ ơ, còn mặt dày như thế.

Anh ta không có phẩm giá sao?

"Thế nào?" Lộ Trạch Thanh vẻ mặt khó hiểu. "Ngụy lão sư đang luyến tiếc sao?"

Đúng lúc này, người quay phim chú ý tới hai người xoay ống kính lại quay trực tiếp.

Đáy lòng Ngụy Dương đè nén lửa, nhìn thấy ống kính livestream quét tới, nhất thời nhếch lên một nụ cười.

"Sao có thể như thế được. Tôi lo lắng cậu ăn đồ Pháp nên không quen, không hợp khẩu vị, vậy mời cậu ăn nhiều một chút. "

Ngụy Dương há mồm ngậm miệng nói là Lộ Trạch Thanh chưa từng ăn qua đồ pháp, chỉ thiếu chút nữa nói y không có kiến thức.

Ý cười của Lộ Trạch Thanh không thay đổi, thản nhiên nói.

"Ừm, vốn không biết xấu hổ để Ngụy lão sư tiêu tiền, nhưng lòng tốt của Ngụy lão sư khó mà từ chối, nhất quyết mời khách. Vậy nên tôi chỉ đành..." Lộ Trạch Thanh ra vẻ buồn rầu nói. "Hình như cũng chỉ có thể tiếp nhận."

【Ngụy Dương sao đột nhiên hào phóng mời Lộ Trạch Thanh ăn cơm thế】

【 ha ha ha ha ha, Ngụy Dương đúng là vác đá đập chân mình.】

【Tôi rất ghét người mưu mô chọc ghẹo, nhưng so thấy, cảm giác tự mãn của Ngụy Dương thật sự rất low】

【Tôi thay Lộ Trạch Thanh nói: Nghe tôi này, cảm ơn cậu ~】

【 Chết tiệt, sao cậu có thể phát ra giọng nói như thế, còn mang theo giai điệu của riêng mình】

【Cảm ơn Lộ Trạch Thanh, người chưa từng ăn đồ Pháp tỏ vẻ buồn bã】

---

( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Thanh Thanh: Cảm ơn Ngụy lão sư cung cấp tư liệu sống cho công cuộc review đồ ăn.

Thu nhập ổn định, thức ăn miễn phí, tư liệu sống miễn phí rồi kéo thêm một ba người xem để tăng giá trị hảo cảm, toàn bộ đều nhờ Ngụy Dương hỗ trợ.

Chương 6 --->

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro