Chương 1: Sự phiền muộn của Lưu thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cẩu Oa Cẩu Đản, mau về đây, có trứng luộc với sữa ăn nhẹ!"

Trương Cúc vươn cổ và hét lớn nhiều về phía cửa sân, nhưng vẫn không có bất kì phản ứng nào cả. Thế này sợ là đã chạy xa rồi. Nàng hậm hực, hùng hùng hổ hổ nói: "Này hai cái nhãi ranh cũng không biết dã chạy đi đâu." Nói xong, nàng cũng lười tiếp tục thổi ở trong sân, nhấc chân chuẩn bị quay về phòng.

Lưu thị thấy vậy liền tức giận, nghiến răng mắng: "Ngươi còn không mau ra ngoài tìm đi, từ sáng đến giờ ta chỉ thấy ngươi ở chỗ này, cha người và tộc trưởng còn đang bàn bạc chuyện trong nhà với nhau. Nếu để họ phát hiện thì kiểu gì cũng mắng ngươi té tát."

Thật đúng là một người tham ăn lười làm, cũng không hiểu vì sao lúc đầu đại nhi tử lại coi trọng, lại còn bất chắp sự phản đối của cha mẹ, sống chết muốn cưới về nhà. Chỉ sợ là mắt bị mù rồi.

Nhìn vẻ mặt không vui của bà bà, Trương Cúc không khỏi bữu môi, thầm nghĩ trong lòng ngày lạnh thế này, ai lại đi ra ngoài để bị trúng gió đâu. Hơn nữa có gì phải đi tìm đâu, đến lúc đói bụng tì tụi nhỏ sẽ tự quay về thôi.

Nàng hà hơi vào lòng bàn tay, đi vào trong nhà bếp, nhìn vào nồi, rồi sau đó cười hì hì với Lưu thị nói: "Nương, nếu không ta đem trứng gà mang về phòng trước đi, chờ lát nữa chờ bọn Cẩu Oa trở lại, ta lại cho bọn hắn ăn." Nói xong, nàng cũng không đợi Lưu thị đồng ý, nhanh tay lấy trứng gà ra khỏi nổi, bọc trong áo mang vào phòng

"Thật thiển cận" Lưu thị nghĩ.

Bà lắc đầu, lười phản ứng, dù sao này trứng gà đều là cho tôn nhi của bà ăn, liền cứ quăng cho nàng vậy. Hơn nữa trong lòng bà đăng có một đống lớn phiền lòng, nào có thời gian rỗi cùng nàng phí lời. Làm xong việc, Lưu thị ngẩng đầu nhìn phía nhà chính bên kia, bên trong cũng không biết khi nào có thể xong việc. Trượng phu của bà - Chu Hướng Đông là tộc trưởng của tông tộc Chu thị, bởi vì trong tộc còn chưa có từ đường, nên mỗi lần trong tộc có chuyện lớn gì đều sẽ trực tiếp tới nhà bà bàn bạc. Vừa rồi bà lấy cớ đưa chậu than để đi vào một chuyến, còn không chờ bà mở miệng nói cái gì thì đã bị lão già nhà mình đuổi ra ngoài..

Trong lòng Lưu thị tất nhiên rất bưc mình, quy củ của lão già xưa nay vẫn luôn nghiêm khắc, luôn nói cái gì mà chuyện lớn trong tộc còn chưa tới phiên một nữ nhân như bà tham gia. Theo tính tình thường ngày của Lưu thị, bà mới lười đi vào tham gia nhưng chuyện hôm nay có liên quan đến chất nữ nhà mẹ đẻ của bà nên bà mới nóng lòng. Chất nữ bà tên Lưu Liên Chi tính tình mềm, hiện giờ điệt nữ tế lại ốm đau ở trên giường, dù có phân gia thì tiền bạc không sai biệt lắm đều tiêu vào việc thỉnh đại phu và thuốc men.

Mắt thấy một nhà Chu Phú Quý sắp phải khởi hành đi lên kinh thành, Lưu thị muốn ông nói với Chu Phù Quý một câu, xem có thể đem một nhà chất nữ đi theo không, dù làm một nghề vô dụng kiếm ít bạc cũng tốt. Bằng không chất nữ của bà, một nữ nhân mang theo mấy hài tử làm sao mà sống. Lại nói Chu Phú Quý cùng Vương Thúy Hoa này là đang làm cái gì vậy, thế này không phải bức người ta vào đường chết sao. Ai! Thật thật gấp chết mà.

Bên kia, tiểu tôn nữ đang ăn trứng gà lảo đảo lắc lư đi tới, tiểu nha đầu đem nửa quả trứng gà trong tay lên bên miệng nãi nãi. Lưu thị theo bản năng mà cắn một miếng, nhai nhai, mùi hương lòng đỏ trứng nháy mắt lan tỏa khắp miệng. Bà hoàn hồn, thấy là tiểu tôn nữ ngoan ngoãn nhà mình, bực bội trong lòng ngay lập tức hòa hoãn đi một chút. Bỏ dây thừng trong tay, Lưu thị ôm chầm lấy đứa bé, hôn hôn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô bé, trong miệng còn nhắc mãi bé ngoan nhà chúng ta. Trêu đến nỗi đứa bé trong lòng cười khanh khách không ngừng.

Trương Cúc vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy một màn này. Nàng nhịn không được bĩu môi. Phi! Chỉ là một nha đầu bồi tiền hóa*, lão thái bà vậy mà đối xử với nàng như bảo bối. Vậy mà chính mình sinh hai tôn tử cho Chu gia, sao không thấy bà hiếm lạ như vậy. Hừ, thật là bất công không giới hạn.

*Bồi tiền hóa: chỉ người con gái lấy chồng, cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn.

Trương Cúc trong lòng tuy hận ngứa răng nhưng trên mặt lại không có biển lộ ra nửa phần. Nàng như không có việc gì mở miệng nói: "Nương, đường thúc và đường thẩm, bọn họ thật sự định mặc kệ cả nhà biểu muội ạ?" Vừa nói còn vừa bày ra một bộ dáng thực lo lắng, nhưng ngữ khí vui sướng khi người khác gặp họa đều không áp xuống được.

"Này ta sao biết được." Lưu thị tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái. Trời mới biết bà mấy ngày nay đều hối hận xanh ruột, sớm biết điệt nữ tế như vậy, cha mẹ huynh đệ không chịu quan tâm, lúc trước dù nói cái gì bà cũng đều phải ngăn ca tẩu đem chất nữ gả cho hắn. Vốn dĩ nghĩ trong nhà Chu Phú Quý gạch xanh nhà ngói khang trang, đồng ruộng lại nhiều, chất nữ nhà mình gả đến nhà hắn tuy không thể chỉ vào hưởng phúc, nhưng tóm lại là không lo cơm áo gạo tiền. Nhưng hiện nay, tình hình hoàn toàn khác dự kiến của bà. Hai ngày này bà giống như bị người ta dùng nước lạnh đổ vào đầu, lạnh thấu tâm can.

Ai có thể nghĩ Vương thị làm việc không phúc hậu như vậy, đối với cốt nhục thân sinh của chính mình có thể tàn nhẫn như vậy. Nói bỏ ra liền bỏ, không một chút do dự. Còn có mấy huynh đệ kia của điệt tôn tế cũng không ai tốt, lại là quan lão gia đấy. Phi! Vị quan này sợ là đã sớm đã có suy nghĩ chó này ở trong bụng đi. Làm khổ cho Chu Thanh Lâm trước kia vẫn luôn đối tốt với bọn họ như vậy, lòng người à...Ai! Chất nữ của bà rốt cuộc là cái mệnh gì a!

Năm đó lúc Lưu Liên Chi cập kê đã định một mốt hôn sự, nào biết gần đến lúc thành thân, nhà trai lại cùng nữ nhi của chưởng quầy ở cửa hàng lớn trên trấn cặp với nhau. Chất nữ của bà là bị đối phương tìm một cái cớ mạnh mẽ lui thân. Tiểu cô nương bị từ hôn về sau nào còn có thanh danh tốt đẹp gì đâu, quả nhiên về sau việc làm mai cho chất nữ liền trở nên khó khăn hơn.

Vốn dĩ Lưu thị nghĩ là dứt khoát cho đại nhi tử nhà mình cưới Liên Chi, vậy là thân càng thêm thân. Nào biết rằng đại nhi tử nhà bà đã sớm nhìn trúng nữ nhi lớn nhà Trương thợ mộc ở trong thôn. Cuối cùng chẳng những việc hôn nhân không thành, Lưu thị còn bị trượng phu cùng đại nhi tử của bà oán trách rất lâu. Đặc biệt là đại tức phụ Trương Cúc, việc này qua đi đã mười mấy năm, nhưng mỗi lần đối với diện với Liên Chi, nàng vẫn là không cho sắc mặt tốt.

Có thể nói là một bước không thuận, từng bước khó theo.

Đến gần 20 tuổi, Lưu Liên Chi vẫn chưa tìm được cuộc hôn nhân nào ưng ý, ca tẩu vì nữ nhi càng trở nên sầu muộn, đêm đến cũng không thể ngủ. Lưu thị cũng tìm vài bà mối giúp đỡ hỏi thăm, nhưng đối phương hoặc là không thích việc nàng từng lui thân, hoặc là muốn nạp nàng làm thiếp.

Làm thiếp? Sao có thể!

Hộ gia đinh trong sach đang tốt đẹp làm sao có thể đưa khuê nữ của chính mình cho người ta làm tiểu thiếp, kia còn không phải là bị nước miềng của người trong thôn dìm cho chết đuối a. Sau này vẫn là nam nhân nhà bà đề nghị, nói đem Liên Chi mai cho đường chất không cùng chi của hắn cũng được. Chu Hướng Đông nói hài tử này tuy tính tình hơi kém chút, nhưng hắn đối gia nãi hiếu thuận hiếu kính, phẩm hạnh khẳng định là không kém. Huống hồ gia cảnh của Chu Thanh Lâm cũng không tồi, làng trên xóm dưới cũng coi như là hộ gia đình giàu có, Liên Chi gả qua sau này khẳng định sẽ không kém hơn nơi nào.

Lưu thị nghe xong lại không phải rất đồng ý, gia cảnh của Chu Thanh Lâm kia rất là tốt, không sai, nhưng nam tử bây giờ kết hôn phần lớn đều 17-18 tuổi, Chu Thanh Lâm đã ngoài hai mươi, không thiếu tay chân, đầu óc cũng bình thường, có thể kéo dài tới tuổi này còn chưa thành thân, thật đúng là không nhiều lắm thấy.

Hơn nữa, đệ đệ hắn là Chu Thanh Thủy sớm đã cưới vợ sinh con, người bình thường cưới con dâu gả khuê nữ đều là dựa vào quy củ lớn nhỏ mà làm, nào có đạo lý hạt thóc chín không cắt lại cắt mạ trước, có thể thấy được đối phương ở nhà hẳn là ở nahf không được bố mẹ coi trọng.

Còn có Vương thị kia, nữ nhân này vừa thấy liền biết không phải là người dễ đối phó. Đừng nhìn trên mặt luôn là một bộ gương mặt hiền từ, ở trong thôn danh tiếng cực tốt, nhưng kia chỉ là làm cho người khác xem. Nhiều năm làm chị em dâu, Lưu thị nào không biết Vương thị tuy khôn khéo nhưng khó ở chung, bà lo lắng Liên Chi gả qua sẽ chịu sự làm khó của bà bà.

Ai ngờ ca tẩu nhà mẹ đẻ của Lưu thị lại nghe được lời đề nghị của Chu Hướng Đông, không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng. Ngay cả chính Liên Chi lúc ấy cũng gật đầu đáp ứng. Hai tẩu tử trong nhà đã sớm ghét bỏ nàng ở nhà, mỗi ngày xem đủ rồi lại xem thường nàng , nàng nào còn có thể ở lại nhà mẹ đẻ nữa. Nếu hài tử đã nguyện ý, Lưu thị cũng không thể nói gì hơn.

Người trong thôn làm hỉ sự không có quá rườm rà. Cả hai bên đều có ý tứ kết thân, Vương thị liền tìm bà mối đem việc hôn nhân của hai nhà định xuống. Bởi vì hai người Chu Thanh Lâm cùng Liên Chi tuổi tác cũng đều không nhỏ, bây giờ hai nhà cũng không có lại trì hoãn, ngày thành thân cũng không chọn xa.

Tháng Sáu quyết định, tháng Chín liền thành thân.

Nhìn vợ chồng son nắm lụa đỏ vào động phòng, Lưu thị cũng coi như hiểu rõ trong lòng đây là một cọc chuyện lớn.

Vốn dĩ cảm thấy chất nữ về sau mọi chuyện đều nên trôi chảy, nào biết đâu trời không chiều lòng người, Lưu Liên Chi liên tục sinh nữ nhi, thành thân mười năm ước chừng sinh năm khuê nữ, nhi tử thì một người cũng chưa có. Vì việc này mà chất nữ của bà không thiếu bị Vương thị quở trách. Nếu không phải lão già nhà bà đang là tộc trưởng, Vương thị hẳn đã sớm khuyến khích Chu Thanh Lâm hưu thê. Không nói tới việc nữ nhân không sinh được nhi tử thì dù ở đâu cũng bị người ta ngồi lên đầu, chính người không có nhi tử - Chu Thanh Lâm cũng càng thêm bị cha mẹ, huynh đệ khinh thường. Cũng vì vậy, cho nên lần này đi kinh thành không có mang theo bọn họ.

Nghĩ đến sinh hoạt sau này của chất nữ, cả người Lưu thị phảng phất như bị rút hết thời gian, cả người không có tí sức lực nào.

Trương Cúc biết bà bà lúc này đang phiền lòng chuyện của Lưu Liên Chi. Trong lòng nàng lại đang cao hứng cực kỳ. Nghĩ đến tương lai khỏ sở sau này của nữ nhân ti tiện kia, khóe miệng Trương Cúc nhịn không được hơi hơi nhếch lên, lại sợ bà bà nhìn thấy lại muốn quở trách nàng, vì vậy vội vàng quay đầu, làm bộ ngáp một cái, dùng tay che đi khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Lúc này, cửa nhà chính kẽo kẹt một tiếng, từ bên trong vài ông lão bước đi tập tễnh lục tục đi ra. Đây đều là các tộc lão trong tộc, hôm nay tụ họp lại cùng nhau chính là vì bàn bạc việc Chu Phú Quý quyên đất đai và học sự. Nghe được chuyện tốt như vậy khi, nhóm các tộc lão hưng phấn vô cùng, đêm qua cũng không thể ngủ ngon một giấc, đều nghĩ làm thế nào để giải quyết cho tốt.

Cho nên sáng sớm hôm nay, mấy lão gia hỏa liền tụ tập lại cùng nhau.

Sự tình hiện tại đều đã thương nghị thỏa đáng, chỉ chờ buổi tối kêu tất cả mọi người trong tộc, sau đó đem an bài bọn họ rồi báo cho tộc trưởng là được.

Nghĩ tới ngày sau, hậu bối trong tộc đều có tiền đồ cùng nhiều thêm mấy chục mẫu đất, sự loạng choạng của nhóm tộc lão dường như trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn đến người đều đi rồi, Lưu thị giương mắt nhìn nhìn lão nhà mình. Chu Hướng Đông sắc mặt không tốt lắm, vẫn còn ở đang bực mình vì vừa rồi Lưu thị xông vào nhà chính. Lưu thị cũng không dám hé răng, xoay người chỉ huy nhóm tức phụ đi vào nhà bếp nấu đồ ăn. Vào đông, đại đa số nhà nông đều chỉ ăn hai bữa, cơm sáng hay cơm tối đều giống nhau, đều ăn đến tương đối trễ.

Chờ đồ ăn đều ở trên bàn, người một nhà mới cùng vây quanh bàn ăn cơm.

_______________________

Đây là lần đầu mình edit! Hy vọng được mọi người ủng hộ🥰🥰!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro