Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vị tiên sinh này vết thương hơi sâu, mặc dù đã được khâu lại băng bó, nhưng bệnh viện đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày."
"Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn"

Trong căn phòng đơn độc tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Chu Chu thẫn thờ nhìn trần nhà trắng xóa, đợi đến khi cánh cửa phòng bệnh đóng sầm lại, mới đưa mắt nhìn người đàn ông ưu tú ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh giường.

“Còn muốn nói cái gì, hiện tại có thể nói.” Nam nhân ngữ khí không tốt, đem bác sĩ đưa tới bệnh án cùng báo cáo toàn bộ ném lên bàn bên cạnh, ‘Ầm’ một tiếng.

Thân thể Chu Chu run lên, ánh mắt lại đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, lẩm bẩm nói: "Giống như là một giấc mộng, tỉnh lại đi. . ."

"CHU CHU!"

Người đàn ông chịu đựng anh ta quá lâu, và cuối cùng tức giận hét lên: "Cậu nên hiểu rõ tình hình hiện tại!"

Tiếng gầm này mạnh mẽ kéo lại những suy nghĩ vẩn vơ của anh ta, và não của Chu Chu về cơ bản là tỉnh táo.

Không phải bởi vì người này nóng nảy, mà là bởi vì Chu Chu không cẩn thận.

Đương nhiên, Chu Chu là ám chỉ nguyên chủ, tức là chủ nhân của thân thể này, người cùng họ và tên với Chu Chu.

Thế giới này là một quyển tiểu thuyết 《 Ảnh đế cùng hắn thế thân bạnh nguyệt quang》trong cuốn sách, Chu Chu là một trong rất nhiều người theo đuổi nhân vật chính là vua điện ảnh, một tấm bia đỡ đạn thậm chí không thể gọi tên một diễn viên.

Hôm nay lại có thêm một đợt tỏ tình của bia đỡ đạn Chu Chu dưới sự tấn công rình rập của ảnh đế Diệp Kỳ Thanh , sau khi bị nam diễn viên làm nhục và từ chối trước công chúng, bia đỡ đạn Chu Chu chán nản và chọn đến quán bar G để giải trí, nhưng cuối cùng uống quá chén và theo trai lạ Đến khách sạn để tình một đêm, chân trước vừa tới thì chân sau đã bị chính lão công của mình bắt gặp và bắt gian.

Đúng vậy, lão công, đây là một thế giới hiện đại có thể kết hôn đồng tính.

Chu Chu cũng rất bối rối, với tư cách là một nhà văn, khi nghiên cứu tiểu thuyết tiêu biểu đề tài ăn khách 《Ảnh đế cùng hắn thế thân bạch nguyệt quang》, anh ấy đã rất khó chịu với âm mưu đuổi tôi bỏ trốn, anh ấy chỉ nằm xuống bàn Ngủ một giấc trên giường, tỉnh dậy là một cảnh tượng như vậy.

Khi đó, Chu Chu ôm cái trán chảy máu, ngượng ngùng cười lễ phép với nhân tình và lão công vẫn đang đối đầu với nhau.

"Vậy thì sao, làm ơn, anh có thể đưa tôi đến bệnh viện trước được không? "

Sau đó, anh ta ngất đi vì mất máu quá nhiều, và khi anh ta mở mắt ra lần nữa, thì đó là phòng bệnh VIP.

Chu Chu chậm rãi xoay cổ, lại để ánh mắt dừng lại trên người đàn ông ưu tú trong bộ âu phục.

Đây là lão công của Chu Chu trong cuốn sách, Phó Hằng Chi.

Chủ tịch của một công ty đã niêm yết, cao 1m85, vai rộng eo thon, ngũ quan thâm thúy, không để ý đến vẻ mặt tức giận của đối phương lúc này, huống chi đối phương còn có khí chất lanh lợi, có năng lực và kiên quyết, thậm chí còn là nam nhân, người không thích đồng giới bị hấp dẫn bởi điều kiện này, nguyên chủ thực sự lừa dối?

Ý tưởng gì? Hay là đối phương có bệnh ẩn giấu?

Nghĩ đến Chu Chu lần này nhìn nhau, ánh mắt dần dần nhu hòa, tràn đầy thương hại.

Phó Hằng Chi bị hắn nhìn trần như nhộng, khác với ánh mắt thèm thuồng lúc trước, ánh mắt lần này của đối phương trong veo thuần khiết, hình như có một tia... đồng cảm?

"Đừng nhìn ta, cho dù ba mẹ có tức giận, lần này chắc chắn phải ly hôn rồi"

Phó Hằng Chi không thể chịu đựng được nữa và không thể ở lại đây dù chỉ một phút. Hắn liếc nhìn đồng hồ đã mười một giờ năm mươi.

"Những chuyện khác tôi có thể giải quyết cho cậu, nhưng tám giờ sáng mai tôi sẽ bảo thư ký mang thỏa thuận ly hôn đến, cậu có thể ký vào nếu biết tâm tư của mình."

Nói xong, anh đóng sầm cửa bỏ đi, không đợi Chu Chu đáp lại.

Từ khi vào đến khi rời khỏi, Phó Hằng Chi ở trong phòng không đầy năm phút.

Cơn thịnh nộ này.

Chu Chu khẽ mở miệng, nhìn chằm chằm khung cửa run rẩy, sau đó lại ngậm miệng lại.

Nhìn chằm chằm lại trần nhà, anh than thở sâu sắc trong khi tiêu hóa ký ức về chủ sở hữu ban đầu.

Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, lẽ ra anh không nên mua cuốn sách này chỉ để nghiên cứu những chủ đề phổ thông, không mua thì không đọc, không đọc thì không cáu kỉnh, nếu không cáu kỉnh, anh ấy sẽ không muốn chợp mắt để tĩnh tâm, nếu không thư giãn đầu óc, sẽ không bước vào thế giới ma quỷ này qua sách.

May mắn thay, trước khi xuyên không vào sách, anh chỉ có một mình và không có gì phải lo lắng, nếu không bây giờ anh có thể phải nghĩ cách để quay lại.

“Xì—” Vết thương trên trán vừa được băng bó đột nhiên co giật, Chu Chu đau đớn thở hổn hển.

Chu Chu ôm trán, cầm điện thoại di động trên bàn lên, xuyên qua màn hình đen quan sát vết thương của anh ta, nhân tiện nhìn một chút dung mạo của thân thể này.

"U a?" Chu Chu hơi kinh ngạc, nguyên chủ thoạt nhìn rất đẹp trai.

Trên màn hình phản chiếu khuôn mặt của một chàng trai trẻ trắng trẻo, sống mũi cao, đôi môi thanh tú, đôi lông mày nhướng lên, đôi mắt biết cười, hai bên má có chút ngấn mỡ non nớt theo năm tháng, nhìn như mới lớn, nhưng Chu Chu biết nguyên chủ đã hai mươi lăm.

“Không hổ danh là người trong giới giải trí.” Chu Chu sờ sờ mặt thở dài, lấy nguyên chủ tướng mạo, cũng không thể nói cùng hắn giống hệt, nhưng không có quan hệ gì với hắn.

Mặc dù trước khi xuyên không cũng được coi là một anh chàng đẹp trai cư xử tốt, nhưng suy cho cùng, không ai tuyệt vời bằng những người khác trong vòng.

Chu Chu mở điện thoại và nhập mật khẩu của nguyên chủ để mở khóa.

Nếu kế thừa ký ức thân thể của nguyên chủ, anh nhất định phải vì bọn họ mà sống thật tốt, càng đừng nói đến sống như nam chính xuyên không, một cái búng tay là có thể phá sản, nhưng ít nhất anh ta có thể thoát khỏi âm mưu bi thảm, sống đàng hoàng.

Nói đến cốt truyện bi thảm, Chu Chu bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo.

Phó Hằng Chi chỉ nói rằng anh ấy sẽ ký vào thỏa thuận ly hôn vào sáng mai, theo sổ gốc, sau khi ly hôn, anh ấy sẽ nhận được 3000 vạn từ đối phương.

Nguyên chủ được chiều chuộng, quen thói xa hoa, cuối cùng tiêu hết 3000 vạn, bị công ty đóng băng mất nguồn thu nhập, chết thảm trên đường phố.

3000 vạn! số tiền khổng lồ!

Chu Chu cảm thấy rằng với số tiền khổng lồ này, anh sẽ bắt đầu lại sự nghiệp nhà văn cũ của mình, tránh kết cục đẫm máu bi thảm và đi đến đỉnh cao của cuộc đời.

Lưu lại quá trình phấn đấu, hắn sẽ sớm sống cuộc sống có vợ con, hắn có chút phấn khích khi nghĩ đến điều đó. Chu Chu hưng phấn chui vào trong chăn cười ha ha. Hắn đã không nhắm mắt cả đêm.

Vào lúc 1:30 sáng, trong văn phòng CEO của công ty niêm yết , Phó Hành Chi chậm rãi xoa xoa thái dương trước bản thỏa thuận ly hôn mới được soạn thảo.

"Thằng nhóc Tiểu Chu đó cũng là một đứa trẻ tội nghiệp. Cho dù cậu không thích nó như vậy, nhưng trước tiên cũng có thể coi nó như em trai. Cậu muốn ly hôn với nó vì những gì nó đã làm..." Có lẽ là do đầu dây để ý Phó Hằng Chi hồi lâu không nói chuyện, giọng nữ dừng lại, một lúc sau mới thận trọng hỏi: "... Hằng Chi, ngươi còn đang nghe không?"

“Tôi đây, dì Phùng.” Phó Hằng Chi nhấc điện thoại, tắt chế độ rảnh tay, nhìn thời gian ở góc trên bên trái, dùng giọng nói lạnh lùng nhưng ấm áp thuyết phục: “Muộn lắm rồi, dì nên nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi sẽ lo. Trước mắt, đừng nói với ba mẹ tôi chuyện này."

Nói đến đây, di động bên kia truyền đến một tiếng thở dài: "Được, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngươi còn trẻ, đừng thức đêm hại sức khỏe, đúng rồi, Tiểu Chu ở bệnh viện nào, ngày mai ta muốn đi thăm thằng bé."

"Ngày mai, tôi sẽ tìm tài xế qua đón dì đi, dì nghỉ ngơi sớm đi."

Sau khi cúp điện thoại, Phó Hằng Chi ấn vào thái dương đang co giật.

Khi ba anh hứa trước với anh sẽ trao quyền thừa kế công ty, yêu cầu duy nhất ông đưa ra là cưới Chu Chu,  con trai cuối cùng của nhà họ Chu.

Anh ban đầu không quan tâm, anh ấy chỉ muốn thoát khỏi những kẻ cầu hôn khó tính bằng cách kết hôn, nhưng anh ấy không biết rằng Chu Chu, một kẻ chuyên gây rối, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Lùm xùm trong làng giải trí lần lượt giao cho anh, lần này anh phải giải quyết chuyện giữa hai người bọn họ.
*

Bây giờ đang là đầu hè, mặt trời chói chang mọc lên từ phương đông, một tia nắng vàng xuyên qua khe hở giữa rèm cửa, phản chiếu trên lông mày của chàng trai trẻ ngoan ngoãn đang ngủ trên giường.

Thanh niên mí mắt run lên, hắn chậm rãi mở mắt ra, lật người không chút dao động trong mắt, lại bình yên nhắm mắt lại.

'Bang bang'

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Chu Chu xuyên qua một khe hở có thể nhìn thấy mở mắt ra, khép hờ mắt, xuống giường đi mở cửa.

“Phó Hằng Chi?” Chu Chu bị khuôn mặt tuấn tú kia trong mắt tỉnh táo tại chỗ, buột miệng nói: “Ngươi tới đưa tiền sao?”

"......."

Đầu óc Chu Chu tràn ngập 3000 vạn sắp có được và quyền tự do kết hôn, nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm không nói lời nào của Phó Hằng Chi, anh chú ý tới hình như có một người đang đứng sau lưng.

Chu Chu huy động trí nhớ của nguyên chủ với tốc độ ánh sáng, mới nhớ ra người phụ nữ có khuôn mặt hiền từ, dáng vẻ giản dị này chính là dì Phùng, bảo mẫu đã làm việc hơn 30 năm ở nhà họ Phó, đồng thời cũng là người hòa giải về mối quan hệ giữa nguyên chủ  và Phó Hằng Chi, Phó Hằng Chi rất tức giận và dì Phùng đã ngăn anh ta lại.

Dì Phùng đã ly hôn một lần và chưa bao giờ tái hôn. Ngoài ra, Phó Hằng Chi và Chu Chu là bạn thân, thường xuyên đi du lịch khắp nơi, cô ấy coi Phó Hằng Chi và Chu Chu như người thân của mình, đặc biệt là khi có chuyện gì xảy ra Chu gia, dì Phùng thậm chí còn cảm thấy đau khổ hơn Chu Chu, một đứa trẻ không cha không mẹ, ngoại trừ trưởng bối của hai bên, có thể nói là người tốt nhất đối với nguyên chủ.

“Dì Phùng?” Chu Chu thử gọi một tiếng, nhìn thấy Phùng Tiểu Hà đang cầm phích nước trong đôi mắt lờ mờ sáng lên, hắn càng thêm tự tin gọi, đối với người lớn tuổi cung kính mà chào hỏi, “Dì Phùng, đến đây sao người không nói với tôi, đi đi, vào đây ngồi."

Chu Chu vươn tay chặn Phó Hằng Chi lại, đón dì Phùng vào phòng trước, lấy phích nước trong tay đối phương đặt lên bàn cạnh giường, kéo dì Phùng ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn được cung cấp trong khu VIP.

Dì Phùng ngồi xuống, nhưng đôi mắt lại dán lên khuôn mặt của Chu Chu.

Đưa tay chạm nhẹ vào miếng băng dính đầy máu trên trán anh, dì cau mày quan tâm hỏi: "Quay phim sao mà lại bị ngã như thế này? Chắc là rất đau đúng không?"

“Quay phim?” Chu Chu ngước mắt nghi ngờ nhìn Phó Hằng Chi đồng thời đứng bên cạnh.

Biểu cảm của người sau hơi ảm đạm, nhưng không có phản ứng nào khác trên nét mặt của anh ta.

"Ang, đúng, đang quay phim, lực ép không mạnh." Nói bị bắt gian tại khách sạn rồi đập đầu vào góc tủ đầu giường cũng không hay, hai bên đều định ly hôn, còn bên nào bữa tiệc thậm chí còn giữ thể diện cho mình.

Bá tổng có một tính khí nóng nảy, nhưng ông ấy khá chu đáo.

"Làm diễn viên nguy hiểm quá phải không? Không phải nói có người thay thế sao? Tiểu Chu, tại sao con lại tự mình làm?"

"Ngành nào cũng có rủi ro của nó, và rất đơn giản nên không cần người thay thế. Con phải xứng đáng với nghề của mình." Chu Chu dỗ dành dì Phùng, và cảm thấy nhẹ nhõm khi những lo lắng của bên kia được xua tan.

“Mà này, Tiểu Chu, dì có nấu một ít canh gà cho con.” Dì Phùng mở phích ra, một mùi thơm nồng nặc tỏa ra khắp phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy