Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chanh

"Tôi không có."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Du bày ra dáng vẻ đường đường chính chính, không bị sắc đẹp mê hoặc.

Cô phải cố gắng suy nghĩ kế hoạch để hoàn thành nhiệm vụ, không thể chưa làm gì mà đã đánh mất lý trí rồi.

Tạ Cảnh lại cười cười với cô: "Ừ, không nghĩ gì."

Dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi này nhìn cũng khá đáng yêu.

Ánh mắt đen như mực của thiếu niên khẽ dời đi, từ góc độ của hắn có thể thấy rõ cần cổ tinh tế trắng nõn.

Yếu ớt, tươi non, khiến người ta không thể nhịn được mà muốn cắn một cái, hương vị nhất định rất tuyệt vời.

Thích Du liếc qua liếc lại khóe môi hoàn mỹ không chút tì vết đang cong lên của Tạ Cảnh, suýt nữa lại bị mê hoặc.

Thiếu niên này chắc chắn là hồ ly tinh.

Tùy tiện cười cười một cái thôi mà hấp dẫn đến vậy.

Mẹ Thích lúc đầu bị hiệu trưởng cùng hai thầy lôi kéo chào hỏi, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến hai người trẻ tuổi kia.

Nhìn con gái mình từ sau khi trở về đều tỉnh táo đến mức không giống một đứa bé nhưng lúc này lại có biểu cảm thẹn thùng.

Ha ha, quả nhiên vẫn là đứa trẻ đáng yêu.

Yêu sớm mà hiệu trưởng cũng biết, chắc chắn phải xấu hổ rồi.

Mẹ Thích vốn tưởng rằng bị gọi lên gặp các thầy là do vào con gái yêu sớm.

Cho nên, lúc gặp Tạ Cảnh ở trước cửa phòng hiệu trưởng, phản ứng đầu tiên chính là đây chắc chắn là người mà bảo bối để ý.

Cũng chỉ có thiếu niên tuấn tú như vậy, mới xứng làm mối tình đầu của con gái mình

Mẹ Thích nhìn Tạ Cảnh, càng nhìn càng hài lòng.

...

Sau một phút, chợt nghe hiệu trưởng nói: "Thích phu nhân, hai tòa nhà quyên góp kia, trường học không nhận nữa đâu..." Từ bỏ hai toà nhà nhưng để Thích Du ở lại trường của bọn họ thì lãi gấp ngàn lần à nha.

Học sinh ưu tú như vậy mà bỏ lỡ thì quá đáng tiếc.

Nhưng hiệu trưởng còn chưa kịp nói xong, Thích phu nhân đã vội vàng: "Cái gì? Chỉ vì yêu sớm mà muốn để đứa bé nghỉ học, sao lại thế được!"

Hiện tại đã là thời đại nào rồi, trường học vì không cho yêu sớm mà ngay cả nhà quyên tặng cũng không cần.

Chỉ nghe nói phong cách dạy học của cao trung Thừa Hoa khá nghiêm cẩn, không nghĩ tới nghiêm ngặt như vậy

"Yêu sớm? Cái gì yêu sớm cơ?" Hiệu trưởng mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn Thích phu nhân.

Hai thầy giáo chuẩn bị thuyết phục Thích phu nhân đồng ý cho Thích Du lựa chọn về phe của bọn họ, cũng mang theo vẻ mặt vô cùng hỏi chấm.

Thích Du một lời khó nói hết.

Biết ngay mẹ già nhà mình sẽ hiểu lầm mà.

Trong đầu nhớ lại trước kì thi tháng, mama biết mình được gặp thầy giáo thì mặt mũi hưng phấn, vừa rồi còn nắm tay Tạ Cảnh không thả, Thích Du đột nhiên hiểu được vì sao mẹ mình chỉ đến trường thôi mà phải sửa soạn như vậy.

Là vì ――

Bà ấy tưởng rằng đến để gặp mặt thông gia tương lai à.

Thích Du im lặng nửa giây: "..."

Nhanh chóng nắm chặt tay mẹ Thích: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không yêu sớm."

Hệ thống thở dài: 【 Chỉ nghĩ đến yêu sớm thôi, nhưng nam chính không hề đồng ý. 】

Thích Du: 【... 】

Thích phu nhân siết chặt chiếc túi Chanel  ưu nhã cao quý trong tay, nhìn về phía hiệu trưởng: "Vậy mọi người gọi tôi đến để làm gì?"

Thầy Châu vô thức trả lời: "Đương nhiên là vì chuyện tham gia ôn thi Olympic toán học của Thích Du rồi."

Thầy Trần phản bác: "Cái gì mà Olympic toán học, rõ ràng là vật lý nhé."

Cuối cùng mẹ Thích đem ánh mắt nhìn về phía hiệu trưởng.

Hiệu trưởng giải thích nói: "Hai thầy giáo  đều nói đúng."

"Thành tích của Thích Du khá ưu tú, hai thầy đều muốn mời bạn ấy tham gia, không chỉ lần thi tháng này đứng nhất toàn khối, mà Thích Du còn được max điểm môn toán, vật lý, hóa học."

"Cho nên, chúng tôi quyết định một lần nữa mời Thích Du đến nhập học tại trường Thừa Hoa."

"Còn chi phí xây dựng hai tòa nhà kia, trường học sẽ trả cho Thích tổng."

Thích phu nhân bừng tỉnh, thì ra là vậy.

Thế còn...

Bà nhìn về phía đôi 'tiểu tình lữ': "Cho nên, bọn chúng đã xảy ra chuyện gì?"

Nếu không yêu sớm, vậy vì sao lại trùng hợp như vậy?

Trước đây con gái cũng không hề phủ nhận.

Hệ thống: 【 Cơ hội tới, kí chủ làm nhiệm vụ đi. 】

【 Nói cho mẹ cô biết, cô muốn cùng một nhóm với Tạ Cảnh ~ 】

Nói cái đầu mày ấy.

Thích Du khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, đề phòng nội tâm của mình bị nhìn thấu.

Quá thẹn thùng à nha.

Hệ thống trầm mặc vài giây: 【 Thật sự không nhìn được ra cô thẹn thùng chỗ nào. 】

Thích Du: 【 Mày là đồ ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu. 】

Hệ thống: 【 Coi như cô có mắng tôi, tôi cũng sẽ không chết máy ở thời khắc mấu chốt này, vì thăng cấp, lần này tôi nhất định phải nhịn xuống. 】

"Du Du, con quen cậu bé này sao?"

Mẹ Thích nhìn Tạ Cảnh, lại nhìn về phía con gái nhà mình.

Thích Du muốn nói lại thôi: "..."

Thật khó nói.

Không thể nói quen, cũng không thể nói không quen.

Không nghĩ tới ――

Bông hoa cao lãnh, xưa nay không thích nói chuyện cùng người khác, lại chủ động mở miệng.

"Quen."

Thích phu nhân lập tức có hứng thú: "Hả, quen biết kiểu gì vậy?"

Nội tâm: Ha ha, giọng nói của đứa bé này rất dễ nghe, con rể này bà chốt rồi.

Xem xét biểu tình của Tạ Cảnh, Thích Du  biết với tính cách này của hắn sẽ không bao giờ nói láo.

Vậy nói thật thế nào được?

Đút cho hắn ăn cơm? Hay là ôm hắn tỏ tình?

Cmn, bất kể là câu nào, cũng không thể để cho mẹ già của mình biết được!

Mẹ Thích thì hóng chuyện, Thích Du lại nặng nề tâm sự.

"Mẹ, chúng ta vẫn nên nói chuyện quan trọng đi."

"Hai thầy muốn trao đổi với mẹ rằng con nên tham gia môn nào."

Thích Du nhìn các thầy đã bị bầu không khí quỷ dị này làm ảnh hưởng mà lộ ra biểu cảm phức tạp.

Mẹ Thích lúc này mới nhớ tới, à, không phải đến gặp con rể, đây là chuyện liên quan tới sự phát triển trong tương lai của con gái.

Không biết vì sao, Thích phu nhân biết  được thành tích của con mình, ngoại trừ kiêu ngạo thì chẳng có cảm giác kỳ quái nào.

Giống như, đứa bé nhà Thích gia nên ưu tú như vậy.

À, trừ Thích Thần ra, Thích Thần cái đũa bị lệch.

Mẹ Thích từ trước đến nay luôn tôn trọng con gái mình, nói với thiếu niên: "Vậy lát chúng ta trò chuyện tiếp, Tạ Cảnh chờ dì một lát nhé."

Lúc vừa rồi, Thích phu nhân đã hỏi được tên của Tạ Cảnh.

Tạ Cảnh: "..."

Môi mỏng bỗng nhiên hé mở, tiếng nói mát lạnh dễ nghe: "Vâng, dì Thích."

Nhưng mà, lúc cô quay người, đôi mắt của Tạ Cảnh cong lên, thâm thúy mà u ám.

Nốt ruồi son cùng con ngươi đen nhánh đối lập nhau rõ ràng, không khỏi khiến người ta có cảm giác nguy hiểm, tăm tối.

Thích Du đưa lưng về phía Tạ Cảnh, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kia của hắn như nhìn xuyên thấu được trái tim.

Trái tim thình thịch, thình thịch, từng cái đập rất nhanh.

Mà bên này, Thích phu nhân đã cùng hiệu trưởng nhanh chóng xử lý xong chuyện liên quan tới Thích Du.

"Những học sinh khác chỉ có thể chọn một, nhưng bảo bảo của tôi thông minh như vậy nên chắc vào cả hai nhóm không thành vấn đề."

"Bảo bảo, con cảm thấy thế nào?"

Mẹ Thích không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này, nhìn dáng vẻ của con gái không để ý chút nào, nếu không thì đã sớm nói trước với mình, không làm bà hiểu lầm đứa bé yêu sớm.

Thích Du nhún vai, cằm hơi nâng lên: "Cũng được ạ."

"Dù sao bình thường con vẫn làm đề của cả hai môn."

Tham gia cả hai đội tuyển không có vấn đề gì.

Thầy Châu / thầy Trần: "..."

Chỉ vậy thôi?

Giải quyết xong rồi?

Bọn họ vì sao không nghĩ tới cách này nhỉ?

Có lẽ theo bản năng cho rằng, không có mấy học sinh có thể ôn thi cả hai môn nên không để ý đến việc Thích Du không phải học sinh bình thường.

Có thể làm được đề toán khó như vậy, còn hoàn thành rất nhiều đề vật lý trong vòng một đêm, loại hiệu suất này, coi như mười đội tuyển học sinh giỏi cũng không theo kịp.

Hai thầy giáo cuối cùng cũng phản ứng được.

Nhưng hai mẹ con người ta đã chuẩn bị trở về.

Lúc đi ngang qua Tạ Cảnh, bước chân Thích Du đột nhiên đình trệ.

Bởi vì trong đầu hệ thống đã phát ra âm thanh điện tử hỗn loạn: 【 Tích tích tích, trừng phạt cảnh báo, bởi vì kí chủ cự tuyệt tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến, khởi động kịch bản trong sách phát triển, chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt lôi điện. 】

Hả?

Còn mẹ nó thật sự có trừng phạt!

Thích Du dừng bước lại, thà gặp chuyện phiền phức còn hơn là bị sét đánh thành thịt khô.

Thậm chí cô có thể cảm giác được tiếng sấm đang bắt đầu phía trên đỉnh đầu mình: Rẹt rẹt rẹt.

Thích Du nhanh chóng đi lên phía trước, duỗi cánh tay ra, cưỡng ép nắm lấy Tạ Cảnh, ở trước mặt tất cả mọi người tuyên bố: "Mẹ, con muốn cùng tham gia đội tuyển với cậu ấy."

...

...

Phòng làm việc to lớn của hiệu trưởng, trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng nói.

Trọn vẹn ba giây, mọi người mới đồng thời phản ứng:

Hiệu trưởng: "???"

Hai thầy giáo: "!!!"

Ngay trước mặt hiệu trưởng và thầy nói muốn cùng một nhóm với nhau, học sinh này có phải là có chút phách lối không.

Nhưng mà, ánh mắt mama ngay lập tức sáng lên.

Mẹ Thích: "Bảo bảo khá lắm, mẹ đồng ý!" Có phong phạm hồi trẻ của bà!

Gặp được người mình thích là phải dũng cảm một chút, bằng không thì sớm muộn cũng để người khác cướp mất.

Lúc trước nếu không phải bà ra tay chuẩn xác, hung ác, hiện tại lão Thích không biết đã rơi vào tay ai nữa.

Thích Du không biết mẹ già đang cảm thán trong lòng.

Hệ thống: 【 Ting ―― nhiệm vụ hoàn thành, nguy hiểm giải trừ. 】

Thích Du cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn, vừa rồi thậm chí đã có tiếng sấm lóe lên, suýt chút nữa thôi...

Mình biến thành thịt khô.

May mắn, còn sống.

Còn sống vì sao lại tốt như vậy chứ.

Chủ yếu là bị sét đánh chết thật sự, thật sự, thật sự quá xấu!

Thích Du mau chóng buông tay Tạ Cảnh ra.

Cực kỳ giống tra nữ trêu chọc xong liền chạy.

Nhiệm vụ hoàn thành, lúc này không chạy, chờ đến khi nào.

Cô vừa định vô thức đưa tay kiểm tra khuôn mặt của mình có phải là nóng rực lên rồi không.

Ai ngờ, Thích Du vừa buông.

Một giây sau ――

Liền bị bàn tay hơi lạnh của thiếu niên một lần nữa nắm ngược lại, thậm chí còn ở góc độ mà mọi người không xem được, hững hờ vuốt nhẹ.

Thích Du nháy mắt run rẩy một cái.

Cmn!

Có ý tứ gì?

Đây là ý gì!

Trước mắt bao người Tạ Cảnh muốn làm gì.

Cô nhưng là một tiểu tiên nữ rất hiểu chuyện.

Làm ra mấy việc vô lý này tất cả đều do cái hệ thống ngu xuẩn bày ra hết.

Thích Du trong lòng mãnh liệt oán giận, nhưng trên mặt vẫn như cũ không đổi sắc, giống như người vừa bị trêu chọc không phải cô.

Phản xạ có điều kiện trêu chọc ngược lại.

Đầu ngón tay tinh tế gãi gãi lòng bàn tay thiếu niên.

Sau đó hất cằm, ra vẻ đắc ý với Tạ Cảnh.

Đây gọi là thân thể phản ứng nhanh hơn so với đầu óc.

Đợi đến lúc lý trí quay trở lại, nụ cười của cô dừng một chút.

Tiện tay, tiện tay, tiện tay!

Đối diện với đôi mắt đầy ý cười của thiếu niên, Thích Du hơi ngơ ngác, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn đôi mắt của Tạ Cảnh như vậy.

Đôi mắt hơi sâu, một màu đen tuyền, mí mắt lại rất mỏng. Đôi mắt hình dạng hẹp dài, bên trong cụp vào bên ngoài vểnh ra, lúc nhìn chăm chú người khác khiến cho người ta không tự chủ được mà hãm sâu vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

Hắn nhìn cô chằm chằm, môi mỏng khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói: "Muốn cùng nhóm với tôi?"

Thích Du đối diện với cặp mắt u ám thâm thúy, nhanh chóng khôi phục lý trí.

Đây chỉ là nhiệm vụ, nhiệm vụ, nhiệm vụ.

Nam nhan họa thủy, họa thủy, họa thủy, họa thủy.

Cũng bởi vì hoạ thủy như thế, mới hủy hoại thanh danh của mình.

Không biết còn tưởng rằng cô vừa rồi giống hệt một kẻ hám sắc.

Cô bình thường rất đứng đắn.

Ai biết trước mặt cái tên họa thủy này, thân thể phản ứng nhanh như vậy, đầu óc còn chưa kịp nghĩ kỹ gì, tay đã tự động mà sờ rồi.

Tạ Cảnh bị Thích Du cào nhẹ trầm thấp cười ra tiếng, càng nắm chặt ngón tay của cô hơn, không cho phép cô lộn xộn nữa.

Thích Du bị Tạ Cảnh nắm chặt tay, khí lực của cô rất lớn, nếu muốn tránh thoát cũng không phải không có khả năng, nhưng lỡ may lực đạo lớn quá, không cẩn thận làm Tạ Cảnh gãy tay thì phải làm sao bây giờ.

Thích Du nghiêm túc suy tính, tuyệt đối không phải do cô trầm mê đôi tay xinh đẹp này đến mức không bỏ được.

Tuyệt đối không phải!

Nội tâm Thích Du khẳng định chắc chắn.

Tại phòng làm việc rộng rãi của hiệu trưởng, tiếng cười nhẹ của Tạ Cảnh rất rõ ràng.

Hiệu trưởng thật sự là rất không muốn quản.

Dù sao hai người này cũng đều là bảo bối.

Không nói đến Thích Du, riêng Tạ Cảnh sớm đã là hi vọng của toàn trường.

Hiện tại lại thêm Thích Du, chỉ cần hai người kia không làm sập trời, hiệu trưởng đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Thích Du à, mặc dù người lớn trong nhà em đồng ý, nhưng yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới những bạn học khác trong nhóm, các em bình thường ở trường nên khiêm tốn một chút."

Mí mắt rủ xuống, ra hiệu cho bọn họ buông tay ra.

Ngược lại hai thầy giáo, nhìn Thích Du rồi lại nhìn Tạ Cảnh.

Thích Du thì chắc chắn rồi, có thể sẽ giúp nhóm của hai người càng vẻ vang và vinh dự.

Nhưng nếu thêm Tạ Cảnh, niềm vui nhân đôi à nha.

Thầy Châu phản ứng nhanh nhất: "Tạ Cảnh à, em có muốn cùng Thích Du tham gia vài đội tuyển Olympic không? Môn toán học của thầy hoan nghênh em."

Thầy Trần chậm nửa nhịp, trừng lớn mắt: Đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ đến.

Thế mà bị lão Châu vượt lên trước.

Thầy Trần không cam lòng yếu thế chen tới, cố gắng thể hiện mình rất hòa ái dễ gần: "Tạ Cảnh à, thầy cũng hoan nghênh em, dù sao thầy cũng dạy em môn vật lý, coi như em muốn tham gia đội tuyển nào thì cũng phải lựa chọn môn của thầy đầu tiên đó."

Trong nháy mắt, Tạ Cảnh trở thành mục tiêu của hai thầy.

Người bị nắm tay, Thích Du vì các thầy tiến lên mà lùi lại vài bước

Thích Du nghiêng đầu nhìn Tạ Cảnh một chút.

Đã thấy thiếu niên sắc mặt hờ hững nhạt nhẽo, bàn tay nắm chặt thêm mấy lần.

Tạ Cảnh cách cô càng ngày càng gần, trên người cô gái có hương thơm nhẹ nhàng, khiến tâm tình nóng nảy của hắn vì thầy giáo tới gần mà kiềm chế được hai phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro