Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

"Khúc Thiên Dao."

Giọng nói của Mẫn Hạo Phong từ trong bóng tối truyền đến, thứ đầu tiên mà Khúc Thiên Dao nhìn thấy chính là ánh sáng của màn hình điện thoại.

Khúc Thiên Dao liếc nhìn Lương Gia Hứa bên cạnh, trong lòng thở dài, cao giọng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

"Tham ban" Mẫn Hạo Phong cũng nhìn thấy Lương Gia Hứa, vẻ mặt có chút không vui, "Trần Đan Mạn đã về rồi, tôi đưa cậu về."

"Không cần phiền phức như vậy..." Khúc Thiên Dao hơi do dự, xem ra lần sau nhất định phải nói với Trần Đan Mạn một tiếng, tránh cho cô suốt ngày muốn làm mai mối.

"Nếu không thì cậu muốn về bằng cách nào?"

"Tôi sẽ đưa Thiên Dao về." Lương Gia Hứa ở bên cạnh bỗng lên tiếng nói, "Không cần phiền Mẫn tổng bận tâm nữa."

Mẫn Hạo Phong nhướng mày: "Thiên Dao? Cậu và cô ấy rất thân sao?"

Lương Gia Hứa "Ừm" một tiếng, không nói có cũng không nói không, nhưng Mẫn Hạo Phong rõ ràng đã ngầm thừa nhận trước rồi, hắn lập tức sa sầm mặt, "Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy."

"Tôi chỉ đưa Thiên Dao về nhà, ai cũng vậy thôi." Lương Gia Hứa nhẹ nhàng đáp lời xong, hắn vỗ nhẹ lên vai Khúc Thiên Dao, "Thiên Dao, đi thôi."

"Khúc Thiên Dao, qua đây."

Khúc Thiên Dao: "..." Tại sao vô duyên vô cớ lại biến thành cục diện Tu La Tràng* rồi?

*Tu La tràng: Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.

"Hay là..." Khúc Thiên Dao nuốt nước miếng, "Hai người đưa nhau về, còn tôi tự mình bắt taxi?"

Hai người: "...?"

Nhìn vẻ mặt không nói nên lời của hai người, Khúc Thiên Dao cũng có chút ủy khuất: "Hôm nay tôi rất mệt, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, không muốn quan tâm đến những khúc mắc giữa hai người, và tôi cũng không muốn hiểu."

Lương Gia Hứa nghe vậy thì cau mày, "Rất mệt?"

"Mệt chứ, cậu không mệt à?" Khúc Thiên Dao nói: "Ngày mai tôi còn phải dậy sớm."

"Vậy thì về thôi."

Hai người còn chưa kịp phản ứng, Mẫn Hạo Phong đã kéo Khúc Thiên Dao rời đi, để lại Lương Gia Hứa vẫn đứng đó, vẻ mặt hắn ẩn trong bóng tối, không rõ là vẻ mặt gì. Khúc Thiên Dao hất tay ra nhưng không được, đành phải vừa bị kéo đi vừa nói xin lỗi với Lương Gia Hứa: "Tôi về trước nha, cậu cũng về sớm đi."

"Cậu quan tâm hắn nhiều vậy làm gì?"

"Anh quan tâm tôi nhiều vậy làm gì?"

Tới khi đi đến bên chiếc xe rồi Mẫn Hạo Phong buông Khúc Thiên Dao ra, cậu mới ngồi ở phía sau, mím môi.

"Có bao nhiêu người muốn tôi quan tâm tôi còn không để ý tới! Ra phía trước ngồi đi."

"Hơ, không ngồi, tôi muốn ngủ." Khúc Thiên Dao vừa nói vừa ngã người ra phía sau, trông cậu cực kỳ mệt mỏi, "Bác tài, phiền anh đưa tôi về nhà, cảm ơn."

Mẫn Hạo Phong thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, cũng không nói gì, hắn lên xe nhưng không khởi động xe. Khúc Thiên Dao ngã người ra sau, gần như đã ngủ rồi, thấy hắn không có động tĩnh gì, cậu lại nhướng mí mắt hỏi: "Lại làm sao nữa?"

Mẫn Hạo Phong hỏi: "Ngày mai cậu đến tỉnh G à?"

"Đúng vậy, tôi tới trấn Thanh Hà." Khúc Thiên Dao nói: "Tôi sẽ ở đó một khoảng thời gian, sau đó sẽ đến núi Hương Hoá, phần của tôi sẽ được quay xong."

"Cậu ở đó rất lâu sao?"

"Anh là lão đại, loại chuyện này còn cần phải hỏi tôi sao?" Khúc Thiên Dao nói: "Chắc là trước cuối tháng có thể quay xong."

"Khi cậu trở về thì sao?"

Khúc Thiên Dao có chút bất đắc dĩ: "Tôi không biết, anh hỏi chị Mạn đi, chắc là chỉ chụp áp phích thôi."

"Rồi sao nữa?"

Khúc Thiên Dao lúc này mới chống người ngồi thẳng dậy: "Rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?"

Mẫn Hạo Phong nghe vậy liền trầm mặc, công việc của hắn tới bây giờ mới xong, nhớ ra mình đã bỏ lỡ một cuộc hẹn, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng gọi điện cho Trần Đan Mạn, sau khi biết được Khúc Thiên Dao ở đây nên hắn đã lái xe tới.

Thật ra hắn không có gì để hỏi, chỉ đơn thuần là muốn đến gặp và nói chuyện với cậu mà thôi.

"Cậu và Lương Gia Hứa là sao?"

Nghe được câu hỏi không đầu không đuôi của hắn, Khúc Thiên Dao dứt khoát không để ý đến hắn nữa, cậu nghiêng đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu thư giãn đầu óc, kết quả là đã ngủ thiếp đi.

Lần này Mẫn Hạo Phong trái lại gọi Khúc Thiên Dao dậy, bình thường sau khi nghỉ ngơi một lát cậu đã lấy lại sức, nhưng bây giờ trạng thái tinh thần lại càng kém hơn.

"A..." Khúc Thiên Dao từ mũi phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, bàn tay chống đỡ thân người cậu hơi yếu ớt, còn chưa kịp ngồi thẳng thì ngã về phía sau.

Mẫn Hạo Phong thấy có gì đó không đúng, lập tức xuống xe, mở cửa ghế sau, hắn kéo tay Khúc Thiên Dao lại gần, nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu cao hơn hắn rất nhiều: "Khúc Thiên Dao, tỉnh lại đi!"

Nghe được thanh âm này, Khúc Thiên Dao đáp lại: "Chị Vân, em không muốn nhận..."

"Cậu không muốn nhận cái gì?" Mẫn Hạo Phong hỏi, nhưng Khúc Thiên Dao vẫn đang nói gì đó đại loại như "không muốn", cuối cùng còn bật khóc: "Khúc Thiên Dao?"

Khúc Thiên Dao nghe thấy tên mình, cậu nhướng mí mắt, đầu óc quay cuồng suy nghĩ một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu, cậu khó khăn ngồi dậy, dùng giọng mũi khàn khàn nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Khúc Thiên Dao xuống xe, thân thể vẫn còn lắc lư, Mẫn Hạo Phong đỡ cậu, đặt tay lên trán cậu xem thử, hắn lập tức nhíu mày: "Cậu sốt rồi."

"Thật sao?" Khúc Thiên Dao sờ sờ trán mình, "Không, không nóng, không sao."

Thấy cậu vừa nói vừa muốn đi vào trong, Mẫn Hạo Phong do dự một hồi rồi vẫn đi theo đỡ cậu: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện."

"Không được." Khúc Thiên Dao lắc đầu, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hổi đang tỏa ra, ​​"Ngày mai tôi phải đáp chuyến bay, không thể đi bệnh viện."

"Cậu như vậy có thể đi sao?"

"Có thể, trên lầu nhà tôi có thuốc." Khúc Thiên Dao được dìu lên trên lầu, sau khi vào cửa liền chạy đến lục lọi ngăn tủ, lấy ra một hộp thuốc, rồi lấy nước ấm trong máy nước nóng lạnh uống thuốc.

Mẫn Hạo Phong ở ngoài cửa quan sát, lúc Khúc Thiên Dao thu dọn quần áo đi tắm, hắn mới ngăn cậu lại nói: "Cậu cứ nghỉ ngơi luôn đi."

Khúc Thiên Dao lắc đầu: "Tôi thay quần áo, anh về trước đi."

Mẫn Hạo Phong vẫn không rời đi, hắn ở trong phòng khách chờ Khúc Thiên Dao thay quần áo đi ra, cho dù bị đuổi hắn cũng không rời đi, hắn ôm người vào phòng nhét vào trong chăn, "Hay là cậu đi trễ chút đi."

"Anh bị khùng hả, không cần tiền à." Khúc Thiên Dao cau mày nói: "Nhiều tiền lắm đấy, Mẫn Hạo Phong, anh hãy suy nghĩ cho kỹ."

Mẫn Hạo Phong nói: "Không sao, cùng lắm thì đi đòi Thiên Tứ."

Khúc Thiên Dao đã ngủ say, không trả lời nữa, Mẫn Hạo Phong trông chừng cậu một lát, xác định cậu sẽ không tỉnh lại nữa mới nhẹ nhàng tắt đèn rời khỏi nhà Khúc Thiên Dao.

Có vài cuộc gọi nhỡ trên điện thoại bị bỏ quên trên xe, đều là của cùng một người, hắn liếc nhìn rồi ném sang một bên, sau đó ngồi vào ghế lái ngây người.

Khúc Thiên Dao lúc ngủ rất an phận, hơi bĩu môi, hai tay ôm chăn trước ngực, giống như một đứa trẻ, mặt cậu đỏ bừng vì sốt, trông rất đáng yêu.

Trong khoảnh khắc đó, Mẫn Hạo Phong suýt chút nữa đã hôn cậu.

Rõ ràng là cùng một gương mặt, sao có sự khác biệt lớn như vậy...

Khúc Thiên Dao đã uống thuốc, một giấc này cậu ngủ rất say, đêm qua quên đặt đồng hồ báo thức, khi Trần Đan Mạn gọi đến làm cậu giật mình, cậu liếc nhìn đồng hồ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy tắm rửa, thay quần áo.

Nhìn quần áo nữ trên người cùng bộ ngực phẳng che kín, Khúc Thiên Dao liền muốn thở dài, cậu còn phải đóng giả đến khi nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro