25.1 Liều Mạng Cũng Không Sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Sau mấy ngày điều dưỡng trong bệnh viện, cơ thể cậu đã dần bình phục.

May mắn cho cậu vì chặng thi đầu tiên vừa kết thúc nên tổ chương trình cũng không nhanh chóng cho chuẩn bị giai đoạn thứ hai. Mà thay vào đó, họ đem đến cho tất cả thí sinh một kỳ nghỉ để hồi phục sức khỏe.

Môi trường làm việc, chăm sóc bệnh nhân của bệnh viện này tốt hơn nhiều so với bệnh viện trước.

Sau khi xác nhận thời gian với tổ chương trình, ngày mai cậu có thể quay lại đảo.

Giản Tinh Xán đang đọc sách trong phòng bệnh thì có thanh âm từ bên ngoài truyền đến.

"Két."

Cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.

Cậu nhìn sang, thấy một lão nhân lớn tuổi đang đứng ở cửa nhìn cậu.

Giản Tinh Xán lúc đầu có chút bối rối, sau đó lại lộ ra vẻ mặt có phần ngạc nhiên nói: "Sao gia gia lại... ở đây?"

Từ lão tiên sinh đã già, đi đâu cũng phải chống quải trượng, cả người bước đi rất chậm, Giản Tinh Xán trên giường bệnh cũng nhanh chóng đứng dậy đỡ ông.

Từ lão gia mỉm cười đè cậu xuống, nói: "Đừng đứng dậy, đừng đứng dậy, đứa nhỏ này thật là, mau ngồi."

Giản Tinh Xán vẫn đỡ ông ngồi sang một bên.

Ông Từ ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào vai ông.

"Xán Xán, ta nghe nói cháu bị bệnh nên muốn đến gặp." Tóc của Từ lão gia đã bạc trắng làm nổi bật lên khuôn mặt phúc hậu của ông. Ông nắm lấy tay Giản Tinh Xán và nói: "Đứa nhóc, cháu đến tham gia chương trình mà không nói cho ta gì hết, thật là làm người ta bất ngờ mà."

Giản Tinh Xán cúi đầu, nói nhỏ: "Cháu xin lỗi."

Từ lão gia mỉm cười vui vẻ, an ủi nói: "Không phải xin lỗi, cháu đã tìm được thứ cháu thích, gia gia cũng mừng cho cháu."


Đôi mắt đen láy của Giản Tinh Xán như bao phủ một lớp sương mù nhìn ông.

Nắng hè ấm áp mang theo chút độ ấm.

Ông già mặc chiếc áo khoác cổ điển Trung Quốc, dáng ngồi tao nhã, nhìn khuôn mặt của Giản Tinh Xán, dường như đang chìm trong ký ức: "Ta vẫn nhớ ba mươi năm trước, khi mẹ cháu mới xuất sư cũng như vậy, một lòng một dạ chỉ muốn biểu diễn, lại tự có chủ ý, thực bướng bỉnh tùy hứng."


Khi nói, rõ ràng ông đang trách móc, nhưng trên khuôn mặt lại nở một nụ cười khó hiểu.

"Mẹ cháu từ nhỏ đã là một cô gái có chủ ý, cha mẹ qua đời sớm giao nàng cho ta." Giọng nói của ông Từ trầm thấp và đều đều. Sau khi cảm thấy bình tĩnh, ông tiếp tục kể: "Năm đó mẹ cháu gặp cha cháu, là một tiểu tử nông thôn, ta chính là không đồng ý bọn nó ở bên nhau!"

Giản Tinh Xán im lặng nghe câu chuyện xưa của người phụ nữ, một chút cũng không thấy chán.

"Sau đó thì sao ạ?"

Cậu hỏi.

Ánh mắt ông Từ rơi vào một góc nhà, nhưng dường như lại dừng trong hồi ức: "Thằng nhóc đó chẳng ra gì, mẹ cháu lại nhất định phải ở bên hắn. Mẹ cháu nói hắn là người đàn ông có trách nhiệm nên nàng muốn đi theo, không hối hận, ta đã cãi nhau lớn với mẹ cháu và nàng không bao giờ trở về nhà nữa."

Giản Tinh Xán nghe Từ lão kể chuyện, hình ảnh người phụ nữ dường như dần trở nên sống động và cụ thể hóa, dưới ánh mặt trời xinh đẹp, người phụ nữ trong sáng và tươi sáng đó dám yêu dám hận, cậu hỏi: "Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"

Từ lão trả lời: "Sau đó, liền có cháu."

Họ dành cả buổi chiều để nói về quá khứ.

Họ đã nói rất nhiều.

Cho đến khi nói về vụ tai nạn ô tô, quá khứ đã bị phủ bụi từ lâu, có lẽ là do con người luôn thích hồi tưởng lại nhiều hơn khi về già.

"Hôm đó là đại thọ sáu mươi của ta, mẹ cháu mới sinh ra cháu đã quyết định mang cháu về thăm ta. Trên đường đi liền xảy ra một vụ tai nạn ô tô." Giọng lão Từ có vẻ già đi: "Ta vẫn còn nhớ người cảnh sát giao thông giải quyết vụ tai nạn lúc đó nói. Toàn bộ chiếc xe đã hư hỏng hoàn toàn, nhưng cháu, được bảo vệ trong vòng tay của mẹ vẫn bình an vô sự."

Giản Tinh Xán choáng váng không nói nên lời.

Mẹ của nguyên chủ hóa ra lại yêu thương nguyên chủ sâu sắc như vậy.

Từ lão nhìn cậu và gọi: "Xán Xán."

Giản Tinh Xán bối rối ngẩng đầu lên: "Dạ?"

Ông Từ xoa đầu cậu, nói nhỏ: "Thật ra, gia gia rất hối hận."

"Lúc trước, nếu có thể cùng nàng tâm sự thật nhiều thì tốt rồi." Đôi mắt của ông Từ dần dần ngấn nước, ông đã già rồi, giọng nói run rẩy: "Có lẽ những chuyện đó sẽ không xảy ra."

Giản Tinh Xán nắm lấy tay ông. Cậu không biết cách an ủi người khác, nhưng cậu biết lão tiên sinh trước mặt cần được an ủi.

Ông Từ nắm chặt tay cậu, nói: "Cho nên, dù cháu có quyết định gì đi nữa, gia gia cũng sẽ ủng hộ cháu."

Ánh nắng ngoài cửa sổ thực ấm áp.

Rơi vào lòng một cách mềm mại, Giản Tinh Xán cảm thấy trái tim mình đang sôi sục.

Tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó -

Từ lão nói thêm: "Ta nghe nói Lưu Tuyết Tĩnh cũng đến đảo xem cháu biểu diễn à?"

Giản Tinh Xán suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng gật đầu rồi đáp: "Vâng, bà ấy cũng....mang bánh cho cháu."

Cậu do dự một lúc.

Giản Tinh Xán ngập ngừng nói: "Khi cháu biểu diễn ở Tinh Quang, đội của cháu đã giành được vị trí thứ ba, là đội ngũ xuất sắc."

Sau khi nghe, ông Từ mỉm cười và nói: "Tốt lắm, ta cũng có xem. Màn trình diễn của cháu rất tốt. Nếu ta không già và không thể đi xa thì ta đã đến xem trực tiếp buổi biểu diễn của cháu rồi."

Ông đã già, nhưng khi nghe tin cậu bị bệnh thì ông đã vội đến đây sau một chuyến đi dài.

Đôi tay của Giản Tinh Xán hơi cong lên, cậu nói: "Sau này cháu có buổi biểu diễn khác, cháu nhất định sẽ biểu diễn cho ông xem."

Từ lão nghe xong liền vui vẻ nói: "Được, được, ta sẽ đợi. Buổi biểu diễn tiếp theo ta nhất định phải đến xem."

Trong lòng Giản Tinh Xán cảm thấy ấm áp, gật đầu, "Vâng."

Hai người trò chuyện một lúc, trời đã tối, lão gia bước ra ngoài phòng bệnh.

Người quản gia đang đợi bên ngoài.

Khi ông ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt hiền lành biến mất, trở nên u ám.

Quản gia khom lưng phủ thêm áo khoác cho ông: "Tiên sinh, ngài có muốn quay về không?"

"Không, tạm thời ta chưa muốn quay lại." Lão gia cúi đầu ho khan vài tiếng, giọng khàn khàn nói: "Đi tra thử một chút, Lưu Tuyết Tĩnh gửi điểm tâm cho đứa nhỏ có vấn đề gì không?."


Quản gia cúi xuống hỏi: "Đã biết."

Trong mắt Từ lão hiện lên một tia u ám: "Mấy năm nay sức khỏe ta không tốt, vẫn đang tu dưỡng bản thân, không ngờ tới có vẻ xung quanh dần xuất hiện một số thứ không sạch sẽ. Chúng ta phải kiểm tra tất cả những thay đổi trong hoạt động kinh doanh và chủ sở hữu cổ phiếu Tập đoàn Giản trong vài năm qua."

Quản gia đã hiểu, chỉ sợ rằng một hồi tinh phong huyết vũ sắp ập đến, lập tức gật đầu: "Vâng."

Ngày hôm sau,

Là ngày Giản Tinh Xán được xuất viện.

Những học viên khác đều bị quản lý chặt chẽ trên đảo. Người đến đón cậu từ bệnh viện lần này là Thẩm Lâm Kiệt.

Đã mấy ngày không gặp, nam diễn viên mặc vest đen, dáng người cao gầy, mặc bộ vest như vậy lại càng đẹp trai hơn nữa, chắc hẳn anh ấy vừa mới tham dự một sự kiện.

Nắng hè rất nóng, xe đậu ở dưới nhà, anh đeo kính râm đứng bên đường. Có một cô bé đi ngang qua hỏi đường, anh liền nghiêng người trả lời, trò chuyện với cô gái đó có vẻ rất vui vẻ.

"Tôi thực sự thích anh."

"Tôi không ngờ sẽ gặp được anh ở đây!"

"Tôi rất mong đợi bộ phim mới ra mắt vào lần tới của anh!"

Đi lại gần, có thể nghe được tiếng nói chuyện.

Thẩm Lâm Kiệt luôn nở nụ cười nhạt và lịch sự, bóng cây loang lổ bên đường. Anh đang giao lưu với fan hâm mộ.

...... 

Không thể giải thích được, Giản Tinh Xán có chút sững sờ khi nhìn thấy cảnh này.   

Trong lúc bàng hoàng, cậu nhớ ra rằng mình đã từng thấy cảnh tượng tương tự ở đâu đó trước đây rồi.

Đó là dưới chân núi Tề Võ Sơn, những bá tánh sống dưới chân núi thường xuyên bị thiên tai hoặc ma quỷ quấy rối, các sư huynh đệ trong tông môn cũng thường kỳ xuống núi, áp dụng sở học cứu tế bá tánh.

Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ theo sư huynh xuống núi.

Bá tánh dưới chân núi phi thường ngưỡng mộ sư huynh, gặp được liền vui vẻ ra mặt.

Sư huynh của cậu rất lợi hại, ở nơi nào cũng đều là thiên chi kiêu tử, người người sùng bái.

Nhưng mặc kệ địa vị cùng pháp lực có lợi hại ra sao, thì anh đối xử với thường nhân vĩnh viễn khiêm tốn, có lễ.

Hình bóng đó dần dần chồng chéo lên nhau trong tâm trí cậu, dường như chưa có vẻ ngoài rõ ràng, như thể đó chỉ là sự hồi tưởng và va chạm của các mảnh ký ức.

"Giản Tinh Xán." Một thanh âm trầm, mạnh mẽ vang lên, cậu định thần lại, nhìn thấy cách đó không xa có người đang vẫy tay: "Lại đây."

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mày nói: "Đã xuống rồi, sao còn đứng ngốc ở chỗ đó?"

Giản Tinh Xán nhẹ nhàng nói: "Nhìn xem anh đang nói cái gì, sợ tới sẽ làm chậm trễ anh."

Nắng nóng chiếu lên người.

"Có thể chậm trễ chuyện gì?" Thẩm Lâm Kiệt từ trên cao nhìn xuống, quay người mở cửa xe, giọng nói trầm ấm uy lực, khiến người ta cảm thấy yên tâm không thể giải thích được: "Cậu cho rằng tôi đặc biệt đến đây đón cậu giữa mùa hè, không phải là để đưa cậu nhanh trở về tránh cái nóng à?"

Tôi đặc biệt đến đây để đón cậu.   

Năm chữ ngắn ngủi này rơi vào lòng cậu, tràn ngập ấm áp và yên tâm không thể giải thích được.

Giản Tinh Xán vừa cảm thấy vui mừng, vừa sợ hãi. Một người ở một mình lâu ngày khi tiếp xúc với lòng tốt của thế giới bên ngoài, phản ứng đầu tiên của cậu là mím môi, có chút lúng túng. "Cám ơn."

Thẩm Lâm Kiệt chỉ nói: "Lên xe đi."   

Từ đây trở về đảo Tinh Quang mất khoảng nửa giờ.

Giản Tinh Xán cũng vui vẻ trở lại. Ngày mai sẽ có một hoạt động tập thể quy mô lớn trên toàn hòn đảo. Sự kiện này cũng sẽ được phát sóng trực tiếp cho khán giả theo dõi.

Khi trực thăng hạ cánh, đã tới rất gần lâu đài.

Thẩm Lâm Kiệt xuống trực thăng, cách đó không xa là tòa nhà chính của lâu đài. Đạo diễn Ngô Tấn Cương và tổ chương trình đang chuẩn bị trong một căn lều nhỏ. Họ nhìn thấy anh đến liền chào hỏi.

Ngô Tấn Cương gọi: "Lâm Kiệt, có chuyện muốn nói với anh."

Thẩm Lâm Kiệt nói với Giản Tinh Xán bên cạnh: "Chờ tôi ở đây."

Giản Tinh Xán gật đầu.   

Thẩm Lâm Kiệt đi tới trước mặt Ngô Tấn Cương, hắn đi dép lê châm thuốc, chậm rãi trêu chọc: "Anh đã đón tiểu bằng hữu trở lại rồi."

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mi liếc nhìn hắn: "Anh rất rảnh phải không?"

Ngô Tấn Cương cười lạnh, sau đó nói: "Không có gì, chỉ là tôi tra ra được một ít sự tình thú vị thôi. Mấy năm nay người giám hộ Giản Tinh Xán không phải Lưu Tuyết Tĩnh. Về phía Tập đoàn Giản thị, lại do hai vợ chông bà ta nắm giữ cổ phần cho Giản Tinh Xán. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, số cổ phần này đã bị nhiều thế lực, công ty khác nhau mua lại và chia nhỏ từng chút một, mặc dù bề ngoài có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng tôi đã tra xét một chút sau lưng mấy công ty này, liền phát hiện Lưu Tuyết Tĩnh chính là cổ đông đằng sau."

Thẩm Lâm Kiệt khẽ cau mày: "Bao nhiêu?"   

Ngô Tấn Cương giơ tay: "Con số đại khái khoảng 50%. "

Đây là một con số khủng khiếp.

Nói chung, chỉ cần nắm giữ 40% cổ phiếu liền có tiếng nói quyền lực trong một công ty rồi.

Vốn dĩ những cổ phiếu này thuộc về Giản Tinh Xán, nhưng chỉ sau vài năm, nó giống như một miếng bánh tinh xảo bên ngoài, bên trong đã bị sâu bướm ăn hết, lỗ chỗ trống rỗng.

Vẻ mặt Thẩm Lâm Kiệt trở nên lạnh lùng.

Ngô Tấn Cương rít một hơi thuốc, nói: "Đây là những gì tôi đã điều tra đến bây giờ. Tuy rằng sản nghiệp của nhà họ Giản không đáng nhắc tới so với nhà họ Thẩm của anh, nhưng đứa nhỏ Giản Tinh Xán này cũng có chút đáng thương. Nếu chúng ta nhìn vào chiều hướng hiện tại thì có lẽ vợ chồng Lưu Tuyết Tĩnh gần như đã tiêu sạch toàn bộ tài sản của đứa trẻ này."

Thẩm Lâm Kiệt nói: "Thêm nữa."

Ngô Tấn Cương sửng sốt: "Cái gì? "

Lúc này, anh bình tĩnh đến mức đáng sợ: "Điều tra lại đi, tôi muốn biết hết tất cả."

Lúc này, Ngô Tấn Cương rốt cuộc ý thức được có điều gì không ổn, liếc nhìn Giản Tinh Xán cách đó không xa, mỉm cười nói: "Tiểu tử đó thật sự đã lọt vào mắt xanh của anh sao? Không ngờ chỉ sau nhiều năm không gặp như vậy. Từ lâu trước kia, khi lão tiên sinh muốn sắp xếp hôn sự cho anh, anh đã nói anh đã có người trong lòng, không thể quên. Tôi tưởng anh đang lên kế hoạch sống cô đơn một mình suốt quãng đời còn lại?"

Thẩm Lâm Kiệt nghe vậy, nương theo ánh mắt của hắn nhìn về phía người cách đó không xa.

Trong mùa hè nóng nực, bóng dáng chàng trai vẫn đứng đó, rõ ràng có một căn nhà nhỏ râm mát cách đó không xa, nhưng cậu lại không hề di chuyển.

Giống như vì lời nói của anh mà cậu thật sự đứng yên đó chờ đợi.

Hình bóng mảnh khảnh trải dài dưới ánh nắng.

Giản Tinh Xán không hề cử động.

Như thể, dù có mất bao lâu, dù có chuyện gì xảy ra xung quanh, cậu vẫn luôn đứng đó và chờ đợi.

Như thể nhận ra ánh mắt của anh, Giản Tinh Xán ngước lên, từ xa nhìn sang.

Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt thâm trầm hơn, nghe được lời nói nửa đùa nửa thật của Ngô Tấn Cương, nghiêng người nhìn hắn, thấp giọng nói: "Nếu không phải là người đó, có độc thân cũng chả sao."

********
Ý của ảnh là:" liều mạng" cũng chả sao. Mik ko hiểu lắm...mik tạm để vậy hen, về sau hiểu hơn mik sẽ sửa cho hợp lý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro