24. Cậu Ấy Là Sư Đệ Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Bóng cây ngoài cửa sổ đung đưa.

Giản Tinh Xán quay đầu lại nhìn anh, không chớp mắt một lúc. Đồng tử của cậu đen nhánh, trong trẻo.

Thẩm Lâm Kiệt vững vàng và mạnh mẽ đi tới, đôi giày da cao cấp phát ra âm thanh rõ ràng trên nền gạch, tuy chỉ cách cậu vài bước chân, nhưng lại khiến người ta cảm thấy giống như đã đi qua năm tháng sông dài nước trôi, lướt qua thật lâu, thật dài...

Ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng ve sầu mùa hè yếu ớt.

Thẩm Lâm Kiệt đứng trước mặt cậu, ánh đèn trong phòng chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, có thể nhìn thấy quai hàm có phần sắc bén của anh cùng đôi mắt như mực không thể hòa tan trong đêm tối. Thấp giọng như sợ cậu nghe rõ, lại lần nữa mở miệng: “Việt Chi.”


Đôi mắt của Giản Tinh Xán lập tức mở to.

Bàn tay của chàng trai trẻ bất giác cuộn lên, giọng nói có chút mềm mại, có chút run rẩy: "Đó là ai...?"

Gió ngoài cửa sổ từ xa thổi vào, tấm rèm trắng trong gió xoay tròn, buông xuống.


Trong phòng có một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Thẩm Lâm Kiệt đứng ở trước mặt cậu thấp giọng nói: “Cậu thật sự không biết tôi sao?”

Lông mi Giản Tinh Xán khẽ run, hô hấp vô thức trở nên nhanh hơn, trên trán  toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Ngồi ở đó là thân hình thiếu niên đơn bạc, mỏng tanh như chỉ cần một làn gió thổi qua liền sẽ rơi đi, biến mất.

Việt Chi.

Việt Chi……

Trái tim truyền đến đau đớn, cậu gần như không thể cử động được.

Ở kiếp trước, trong suốt trăm năm bị giam cầm, xiềng xích trấn áp cùng đống chú pháp cấm thuật. Bọn chúng sợ cậu oán niệm quá sâu mà thành ma, cho nên đã hạ vô số cấm chú làm cậu quên đi rất nhiều chuyện cũ năm xưa, trước đây cậu vẫn luôn cố gắng ghép lại những mảnh ký ức vụn vỡ, cố gắng nhớ lại những thứ mà cậu cho là quan trọng để chúng in sâu vào trong tâm hồn và máu thịt cậu.

Cậu nhớ cậu có gia đình riêng, một sư tỷ và một sư huynh yêu thương cậu.

Cậu quên mất khuôn mặt và tên của họ.

Nhưng có một số thứ quan trọng đến mức cậu thà quên chính mình còn hơn.

Việt Chi.

Đó là ai...

Vô số thứ đè nén cậu xuống, không thể cử động, cảm giác áp bức ngột ngạt khiến cậu thở dốc nặng nề.

Trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Cơn đau đầu đến từ tâm hồn khiến Giản Tinh Xán rên rỉ đau đớn.

Thẩm Lâm Kiệt dường như nhận thấy có gì đó không ổn, liền vội vàng bước tới đỡ. Giọng nói vừa dồn dập vừa nặng nề: "Giản Tinh Xán!"

Trước khi bất tỉnh, cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Lâm Kiệt.

Trong ấn tượng của cậu, nam diễn viên luôn bình tĩnh, thờ ơ như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát và không ai có thể ảnh hưởng đến anh. Nhưng là lần đầu tiên, cậu nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, đáng tiếc chưa để cậu kịp nghĩ nhiều đã rơi vào trạng thái hôn mê.

....

Khi cậu tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã là ban ngày.

Giản Tinh Xán vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng gay gắt, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của bác sĩ xung quanh.

Có người hỏi: “Tầm khi nào thì cậu ấy sẽ tỉnh lại?”

Bác sĩ trả lời: “Cụ thể thì vẫn chưa rõ. Chúng tôi cần theo dõi và quan sát thêm.”

“Chắc chắn cậu ấy đã bị thương trước đó. Chúng tôi đã kiểm tra lại hồ sơ bệnh án và phát hiện ra rằng bệnh nhân đã từng bị thương. Một vết thương do tai nạn xảy ra cách đây hai tháng nên tình trạng thể chất và tinh thần hiện tại có thể không ổn định lắm."Bác sĩ thì thầm: “Sau khi tôi kiểm tra, cơ thể vẫn bình thường. Hơn nữa cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần giữ gìn bản thân cho tốt, sau đó cần giảm bớt môi trường khiến cậu ấy căng thẳng."

Bác sĩ có chút lo lắng khi đối mặt với Thẩm Lâm Kiệt, sắc mặt nam diễn viên tối tăm không rõ, khiến hắn không thể hình dung được anh đang nghĩ gì, xung quanh Thẩm Lâm Kiệt dường như sắp nổi bão, khiến người ta khó thở.

Nhưng đó chỉ là thoáng hoảng hốt.

Thẩm Lâm Kiệt dường như đã che dấu tất cả những cảm xúc bộc lộ ra, trở lại với vẻ ngoài thường ngày. 

Anh ấy gật đầu và nói: "Vâng, đã biết, bác vất vả." 

Khi anh rời đi, sự im lặng quay trở lại. 

Giản Tinh Xán cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm không thể bỏ qua, cậu hiện giờ còn không biết phải làm sao. 

......

Ngay khi cậu đang suy nghĩ lung tung. 

Trong phòng vang lên một thanh âm: "Tỉnh rồi?"

Giản Tinh Xán chắc chắn đây là đang nói chuyện với cậu, liền ngoan ngoãn mở mắt, nhìn Thẩm Lâm Kiệt, thấp giọng nói: "Làm sao anh biết tôi đã tỉnh?" Đôi chân thon dài đi đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, nhướng mi liếc nhìn cậu: “Có ai bảo với cậu là không được cử động mắt khi đang giả vờ ngủ và nghe lén người khác không?” 

Giản Tinh Xán cảm thấy mình sắp bị túm rồi, nhẹ nhàng nói: “Tôi không cố ý mà.” 

“Cũng không phải không cho cậu nghe.” Thẩm Lâm Kiệt nâng ván giường lên một chút: “Còn cảm thấy không thoải mái chút nào không?" 

Giản Tinh Xán chậm rãi lắc đầu. 

Sau khi cậu tỉnh dậy thì cảm thấy rất mờ mịt, thậm chí còn không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. 

Giản Tinh Xán nhìn Thẩm Lâm Kiệt, nhẹ nhàng nói : "Tôi lại ngất đi."

Thẩm Lâm Kiệt gật đầu. 

Nắng chiều buông xuống trước giường bệnh, ấm áp và khoan khoái. 

Vừa lúc có người đi đến và mang theo một bữa ăn, trong đó có một số thực phẩm bổ dưỡng cho cơ thể, tất cả đều được chuẩn bị và nấu nướng cẩn thận bởi một chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt được thuê. 

Thẩm Lâm Kiệt nói với cậu: “Dậy ăn đi.” 

“Được.” Giản Tinh Xán ngồi dậy trên giường bệnh, cậu đứng dậy khỏi giường, ngập ngừng nói: “Có phải tôi… đang mắc bệnh hiểm nghèo nào đó không?” 

Thẩm Lâm Kiệt chậm rãi nói: "Không phải bệnh nghiêm trọng đâu." 

"Ồ."

Giản Tinh Xán ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó nhìn lên Thẩm Lâm Kiệt, ngoan ngoãn nói: "Thầy Thẩm, tại sao... lại ở đây?" 

Thẩm Lâm Kiệt thấy môi cậu khô khốc đưa tới một ly nước: "Tôi không thể ở đây?" 

Giản Tinh Xán lắc đầu: "Không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi" 

Không đợi Thẩm Lâm Kiệt trả lời, Giản Tinh Xán dường như lại nhớ tới điều gì đó: "Ồ, tôi nhớ rồi, anh đã từng nói đó là vì gia gia nhờ." 

"..." 

Căn phòng im lặng một lúc.

Thẩm Lâm Kiệt mở miệng nói: "Không phải."

Giản Tinh Xán có chút nghi hoặc, nhìn về phía anh.

“Cho dù không có quan hệ với lão tiên sinh thì tôi cũng sẽ không thể trơ ​​mắt nhìn một bệnh nhân cấp cứu ngã xuống đất mà không để ý tới.” Thẩm Lâm Kiệt nhướng mày nhìn, bình tĩnh nói: “Hòn đảo đó trên danh nghĩa là của tôi, và trực thăng khẩn cấp chỉ có thể sử dụng khi có lệnh của tôi."

Lông mi của Giản Tinh Xán khẽ run lên. Cậu nhìn chằm chằm vào Thẩm Lâm Kiệt một lúc rồi mỉm cười nhẹ nhàng: "Thì ra là vậy."

Trong một khoảng khắc nhìn người trước mặt, cậu nhớ tới sư huynh cậu.

Từ nhỏ đến lớn đều có sư huynh chăm sóc.

Nguyên tắc sống thành người tốt và làm việc tốt đều là do sư huynh dạy dỗ từng chút một.

Phải đối xử công bằng và chính đáng với người khác.

Dù là thường dân yếu đuối hay là người tu tiên mạnh mẽ, họ đều đáng được tôn trọng và đối xử bình đẳng.

Trừ bạo giúp kẻ yếu, trợ giúp khi có yêu cầu.

  
Có rất nhiều nguyên tắc đã được sư huynh dạy kĩ.

Cậu thích nhất trong tất cả những mảnh ký ức mơ hồ, trong tất cả những năm tháng đau khổ, kể cả khi có những  tâm ma, oán khí quẩn quanh trong lòng, cũng chính nhờ những lời dạy dỗ chân thành mà sư huynh truyền dạy mà cậu đã không sa ngã thành một con quái vật.

Cậu thực sự muốn nhìn thấy anh ấy.

Cậu thực sự muốn gặp lại anh ấy.

.....

Giọng của Thẩm Lâm Kiệt truyền đến: "Đang nghĩ gì vậy."

Giản Tinh Xán thoát ra khỏi ký ức của mình. Cậu nhìn anh, nói một cách ấm áp: "Tôi đang suy nghĩ khi nào tôi mới có thể quay lại đảo Tinh Quang.

Thẩm Lâm Kiệt kinh ngạc nhướng mày: “Cậu đang sốt ruột sao?

Giản Tinh Xán gật đầu: "Vâng. "

“Nếu không quay về, tôi sẽ không thể theo kịp huấn luyện.” Giản Tinh Xán nói một cách nghiêm túc: “Tôi có nền tảng hơi kém, tôi sợ lần thứ hai thi đấu của tôi không tốt, sẽ ảnh hưởng toàn đội."

Nghe xong lời này, Thẩm Lâm Kiệt không có phản ứng gì, nói: "Chuyện này cậu không cần lo lắng. "

Giản Tinh Xán nghi ngờ hỏi: "Tại sao? "

*Bởi vì…” Thẩm Lâm Kiệt dừng một chút, nâng lên mí mắt nhìn cậu, rõ ràng không có biểu tình dư thừa nào nhưng lại đảm bảo hết thảy đều trong tầm kiểm soát: “Tôi là cố vấn chính của nhóc ngốc cậu đấy.”

Thậm chí không cần bất cứ bổ sung nào.

Không cần bất kỳ sự an ủi đảm bảo nào.

Thẩm Lâm Kiệt đúng là có khả năng này. Dù anh ấy ở đâu, không có đội nhóm hay học viên nào anh không thể dạy tốt, anh ấy chính là Định Hải Thần Châm.*"

*定海神針: Định Hải Thần Châm (Gậy như ý)

Giản Tinh Xán hiểu được, khẽ gật đầu nói: “Vậy tôi phải cố gắng hơn nữa."

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mi nhìn cậu: “Không tin tôi?”

"Không phải."Giản Tinh Xán quay mặt đi với một nụ cười nhẹ trông đặc biệt đẹp trai và nghiêm túc: "Tôi không muốn làm mất mặt anh. "

.....

Căn phòng lại rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi.

Điện thoại di động reo lên, Thẩm Lâm Kiệt có cuộc gọi đến, nhưng anh chưa vội nghe máy, đứng dậy, cúi đầu nhìn Giản Tinh Xán. Người đàn ông không rời đi liền mà giơ tay lên chạm vào đầu Giản Tinh Xán.

Cậu ngạc nhiên nhìn anh,

Giọng anh trầm thấp đầy uy lực: “Cậu chưa bao giờ làm tôi mất mặt. "

Đồng tử của Giản Tinh Xán giãn ra một chút, hơi run lên.

Thẩm Lâm Kiệt tiến lên một bước và nói: "Tôi ra ngoài nhận điện thoại. Cậu đợi tôi ở đây. "

Giản Tinh Xán ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Thẩm Lâm Kiệt đi ra ban công hành lang vắng vẻ bên ngoài, dựa vào lan can để nghe điện thoại: "Có việc?"

Ngô Tấn Cương ở đầu bên kia điện thoại nói: “Anh không quan tâm đến học viên ở đây sao? ”

"Nếu có thời gian quan tâm thì sao anh không quản lý thật tốt vấn đề ăn uống của tổ chương trình?". Giọng nói của Thẩm Lâm Kiệt lạnh băng: “Bằng không, cậu ấy cũng sẽ không bị viêm dạ dày.”

Ngô Tấn Cương chết oan uổng: “Đại ca, anh có thể nói lý một chút được không? Đây rõ ràng là trước đây cậu ấy không chú ý đến chế độ ăn uống, làm việc quá sức trong thời gian dài. Tôi nghe nói cậu ấy có vấn đề về dạ dày trước khi tham gia chương trình lận, không phải lỗi của tôi. Mà tại sao Lưu Tuyết Tĩnh lại nuôi dưỡng hài tử như vậy nhỉ?, không hề quan tâm đến ăn uống của đứa nhỏ gì cả! "

Nhắc đến Lưu Tuyết Tĩnh, hai mắt Thẩm Lâm Kiệt hơi nheo lại, mang theo vẻ u ám nguy hiểm. Anh chậm rãi nói: "Lưu Tuyết Tỉnh cố ý. "

"Không biết có vấn đề gì, nhưng..." Ngô Tấn Cương dừng một chút, ngữ khí càng nghiêm túc hơn: "Ao cá trong lâu đài luôn được người tận tâm chăm sóc. Hôm qua như thường lệ người của chúng ta đang dọn dẹp tảo trong ao. Cậu đoán xem họ đã nhặt được gì?"

Thân thể Thẩm Lâm Kiệt như bị bao phủ một tầng lạnh lẽo vô hình: “Cái gì?"


Ngô Tấn Cương cười nói: “Hay anh hỏi tiểu bằng hữu nhà anh một chút, cậu ta không tiếc bị viêm dạ dày cấp tính mới đạt được huy chương đội ngũ ưu tú, thế thì vì sao nó lại ở trong hồ nước.”

....

Ban đầu Ngô đạo diễn đề cập đến điều này chỉ như một lời tán gẫu ngẫu nhiên với bạn bè của hắn thôi.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ -

"Đi tra Lưu Tuyết Tĩnh một chút." Thẩm Lâm Kiệt thấp giọng nói: “Tôi muốn tất cả thông tin về bà ta trong những năm qua và cả lai lịch của tập đoàn Giản thị.”

Ngô Tấn Cương nghe vậy có chút kinh ngạc: “Không, anh cho dù có quan hệ với lão tiên sinh, cũng không cần phải quan tâm đến đứa nhỏ đó như vậy chứ, dù sao cậu ấy cũng là đứa nhỏ nhà người khác, cũng không cần chúng ta quản đi?”

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên hiểu Thẩm Lâm Kiệt.

Người đàn ông này kỳ thật rất lạnh lùng, tuyệt đối không phải hạng người lương thiện gì.

"Cậu ấy không phải hài tử của người khác." Thẩm Lâm Kiệt nhíu mày, ánh nắng giữa trưa buông xuống phủ một tầng bóng tối lên người anh, giọng nói bình tĩnh và kiên định: “Cậu ấy là sư đệ của tôi. "

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro