23. Cậu Rất Giống Con Trai Bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**


Đêm nay định rõ là một đêm không ngủ.

Để chúc mừng cuộc thi thành công tốt đẹp, nhà ăn tối nay đã chuẩn bị bữa lẩu tối cho mỗi thí sinh, tất cả máy quay phát sóng trực tiếp cũng tới, ngay cả khán giả cũng có thể cảm nhận được niềm vui của mọi người nơi đây.

Nhưng lúc này mọi người đang nói chuyện rôm rả:

“Tôi vừa nhìn thấy có người ra khỏi đảo.”

“Ai nha?”

"Hình như là học viên.” 

“Tôi nghe nói cậu ta bị ngất.”

“Hình như bị viêm dạ dày cấp tính, đã được đưa đi bệnh viện..."

Hòn đảo Tinh Quang tư nhân có trực thăng, từ đảo đến bệnh viện chỉ mất chưa đầy nửa giờ.

Khi Giản Tinh Xán tỉnh lại sau cơn hôn mê, cậu có chút bối rối, những gì cậu nghe được trước khi bất tỉnh là giọng nói lo lắng của người phụ nữ kia, nhưng cơn đau dữ dội đã khiến cậu không thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

Cậu còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng nói từ xa truyền đến, có chút lo lắng:

“Bác sĩ, khi nào đứa nhỏ này sẽ tỉnh lại?”

“Bệnh có nghiêm trọng không?”

“Bây giờ cậu bé có thể ăn cái gì?”

Bác sĩ ở bên cạnh giải thích: "Nếu mọi thứ suôn sẻ, tối nay cậu ấy sẽ tỉnh lại. Bệnh viêm dạ dày cấp tính chắc chắn là do dị ứng. Chúng tôi phát hiện ra cậu ấy có phản ứng khó chịu với đậu phộng và bánh mochi, nhưng chỉ là một lượng nhỏ thôi, đáng lẽ không nên xảy ra vấn đề nghiêm trọng như thế, nguyên nhân lớn nhất là do thân thể đã chịu quá nhiều nội thương trong vòng nửa năm, cơ thể gần đây đã làm việc với tần suất cao, không thể nghỉ ngơi và bồi bổ kịp thời. Mới thành ra như vậy…”

Những âm thanh xung quanh cậu tiếp tục vang lên, mãi không ngừng.

Giản Tinh Xán tỉnh dậy với tiếng động như vậy. Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy trần nhà của bệnh viện và mùi thuốc khử trùng quen thuộc.

Tiêu Lâm là người đầu tiên phát hiện ra, bà chạy tới, vừa lo lắng vừa ngạc nhiên nói: “Cháu tỉnh rồi à?”

Giản Tinh Xán nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy khuôn mặt hiền lành và tốt bụng của người phụ nữ, đôi lông mày liễu hiếm hoi và một đôi mắt dịu dàng, nhân hậu. Bà ấy buộc tóc cao, mặc một chiếc váy trắng trông giản dị và thanh lịch. Bà nắm lấy tay Giản Tinh Xán và hỏi: “Thấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không?"

Giọng nói của nàng khiến Giản Tinh Xán cảm thấy hoảng hốt vô cớ.

Mơ hồ nhớ rõ lần trước kia cậu tỉnh dậy từ phòng bệnh, cậu phải đối mặt với những lời buộc tội chỉ trích, nhưng lần này, cậu lại được đối xử nhẹ nhàng quan tâm.

Giản Tinh Xán nói, giọng có hơi khàn: "Cháu không sao a."

Tiêu Lâm nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, mũi bà đau xót: "Như thế này còn nói không sao. Viêm dạ dày cấp tính nguy hiểm lắm. May mắn là cậu đã gặp được tôi đó, nếu không thì thật là khủng khiếp, cậu sẽ ra sao chứ?"

Giản Tinh Xán bối rối an ủi nàng: "Cháu ... không còn cảm thấy đau nữa."

Tiêu Lâm trông như sắp khóc lần nữa.

Bên ngoài phòng bệnh có người đi tới, là Giản Trân, cô nói: "Mẹ đừng khóc nữa, mẹ dọa Xán Xán thì làm sao? Cậu ấy chỉ đau dạ dày, chưa chết đâu. Mẹ cứ khóc như thế thì cậu ấy còn tưởng bị bệnh nan y đấy!"

Tiêu Lâm cười lớn đứng dậy: "Quay lại rồi?"

Giản Trân gật đầu nói với Giản Tinh Xán : "Xin lỗi, mẹ tôi là người như thế đó, bà rất dễ xúc động, đừng quá lo lắng.”


Cậu chậm rãi lắc đầu. Khi còn ở Tề Võ Sơn, mẫu thân cậu cũng là một tiểu thư được phụ thân yêu thương. Mẫu thân có lo lắng chuyện gì phụ thân cũng sẽ tìm cách giải quyết cho bà, bề ngoài bà là người hay khóc sướt mướt, nhưng thực ra bà là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.

Tiêu Lâm cầm lấy hộp cơm nói: “Đi mua đồ ăn có xa không?”

“Thẩm ca đưa con đi mua.” Giản Trân đưa hộp cơm cho mẹ cô: “Bệnh viện này cũng là của Thẩm gia, vừa rồi anh ấy cũng ở đây, bây giờ đang giải thích sự việc với bác sĩ. Anh ấy nói sẽ đến đây sớm."

Tiêu Lâm gật đầu và thở dài: "A Kiệt quả nhiên làm cái gì cũng đều chu đáo."

Giản Trân mỉm cười, có chút kiêu ngạo: “Cũng không nhìn xem đó là ai, dù sao thì Thẩm Lâm Kiệt cũng là đấng toàn năng!"

Nếu là người khác, lời này có thể là quá phóng đại, nhưng Thẩm Lâm Kiệt người này không có sự tình nào mà anh không am hiểu, ở bất cứ phương diện nào đều có thể hoàn thành gọn gàng ngăn nắp, nhiều năm như vậy, dường như chưa từng thấy anh loạn đầu trận tuyến.

Tiểu Lâm mỉm cười gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”

Cách đó không xa, Giản Tinh Xán ngoan ngoãn, yên lặng nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.

Tiêu Lâm để hộp cơm lại phía sau, đi tới ấn công tắc giường bệnh, cúi người ấm áp nói: “Cháu vừa mới tỉnh không ăn được đồ nhiều dầu mỡ, bác mua cháo cho cháu, không biết cháu có thích hay không?"

Giản Tinh Xán ấm áp nói: "Cháu thích."

Nhìn cách cậu cư xử tốt và hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tiêu Lâm có cảm tình hơn, bà bưng bát cháo vừa thơm vừa nóng lên: “Nào, bác đút cho cháu ăn.”

Giản Tinh Xán không dám làm phiền người khác như vậy, giơ tay lên, giọng nói ôn nhu: “Không sao đâu a, cháu có thể tự làm được."

Nhưng Tiêu Lâm nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu liền cảm thấy lo lắng cho đứa trẻ này. Một loại tình cảm không thể giải thích được: "Không sao đâu, cháu còn bệnh đừng cậy mạnh. "

Giản Tinh Xán hiếm khi thân thiết với người khác như vậy, nhưng cậu lại không biết cách từ chối.

Đúng lúc này, cửa bên mở ra, một bóng dáng cao lớn, anh tuấn xuất hiện ở cửa, mặc áo gió, trên người có chút lạnh lẽo từ màn đêm ẩm ướt bên ngoài.

Tiêu Lâm và Giản Trân đều nhìn sang.

Thẩm Lâm Kiệt đóng cửa lại, bước vào và liếc nhìn Giản Tinh Xán: "Tỉnh?"

Giản Tinh Xán gật đầu.

Tiêu Lâm vẫn muốn đút cho cậu ăn, nhưng Thẩm Lâm Kiệt dường như nhìn thấu sự bối rối của Giản Tinh Xán, nói: "Để cậu ấy tự ăn."

"Nhưng cậu ấy chỉ vừa mới tỉnh...."

Giản Tinh Xán nắm lấy cái muỗng, ôn thanh nói: “Không sao ạ, cháu vẫn có thể.”

Cậu bưng bát lên ăn từng ngụm nhỏ, hơi nóng, cậu cau mày nhưng vẫn tiếp tục ăn. Cháo rất thơm, nhưng lại có chút rau, cậu không thích lắm.

Tiêu Lâm nhìn một hồi, nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu tử, cháu cũng không thích rau củ.”

Giản Trân và Thẩm Lâm Kiệt đều nhìn qua.

Giản Tinh Xán dùng cái muỗng tránh rau xanh và củ cải mà chỉ uống cháo. Khi nghe Tiêu Lâm nói, cậu ngập ngừng một lúc, nghĩ rằng nàng không vui nên liền dùng muỗng đào rau xanh múc ra ăn, cậu nhai rất chậm, lông mày cụp xuống, thậm chí không nói một lời, không có nói nhảm hay hồ nháo.

Nhìn thấy tâm tình khó hiểu như vậy, Tiêu Lâm vội vàng nói: "Không sao, không sao, ai u đứa nhỏ này thật là, không thích ăn thì đừng ăn, đừng làm khó chính mình.”

Giản Tinh Xán ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, hình như xác định nàng không sinh khí, lúc này mới tiếp tục uống cháo.

Tiêu Lâm nhẹ giọng nói: “Ăn từ từ thôi, nếu thích thì có thể ăn nhiều hơn.”

Sau khi biểu diễn Giản Tinh Xán cũng không ăn nhiều nên rất đói, nói: “Được ạ.”

Tiêu Lâm sửng sốt nhìn cậu im lặng ngoan ngoãn làm theo, đột nhiên quay đi, xoa xoa khóe mắt buồn bã, nhìn thấy đứa trẻ này hiểu chuyện như vậy, nàng liền đau lòng.

Không biết tại sao, bà lại nghĩ đến con mình.

Đứa trẻ đó có tính cách hoàn toàn trái ngược với Giản Tinh Xán, rất nghịch ngợm.

Có lẽ vì mang trong mình dòng máu linh miêu nên Đông Phương Việt Chi tính cách trời sinh rất bướng bỉnh, rồi lại thực biết cách làm nũng.

Cố tình có người sẵn sàng chịu đựng.

Bà nhớ mỗi lần ăn, đứa trẻ đều không thích ăn rau, mỗi lần bị nàng mắng, liền làm vẻ mặt buồn bã và rất điệu bộ: “Rau xanh dở quá, con không muốn ăn! Nay con ốm, đầu đau quá, hắc hắc, sinh bệnh rồi nương còn la con ~”

Nhóc là một đứa trẻ sợ khổ sợ đau, đồng thời cũng rất kén chọn và kiêu ngạo.

Rõ ràng hoàn toàn khác với Giản Tinh Xán trước mặt.

Tiêu Lâm không biết vì lý do gì mà luôn nghĩ đến con mình, không đành lòng nhìn đứa bé đau khổ: "Bác sĩ nói cháu đã ăn đồ ăn dị ứng dẫn đến viêm dạ dày cấp tính. Trước đó cháu đã ăn gì vậy?" Nghe vậy, cậu dừng lại, suy nghĩ cẩn thận trước khi nói: "Cháu chỉ vừa ăn hai chiếc bánh ngọt."

Giản Trân tò mò: "Ở quán ăn tự phục vụ?"

Thẩm Lâm Kiệt, người đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, nói: "Tôi cho người đi kiểm tra, là Lưu Tuyết Tĩnh, mẹ cậu ấy đã gửi tới."

Tiêu Lâm có chút tức giận: "Làm sao có thể là mẹ nhóc được? Còn không biết con mình bị dị ứng với cái gì! Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi thì mới biết sao?

Giản Trân cũng thở dài nói: “Chắc là hiểu lầm thôi, chắc chưa kiểm tra kỹ càng.”

Tiêu Lâm an ủi Giản Tinh Xán nói: “Cháu đừng lo lắng, cứ an tâm điều trị ở bệnh viện, khỏe rồi hẵng trở về"

Giản Tinh Xán nhẹ nhàng gật đầu.

Ăn xong cháo, cách đó không xa có tiếng nước chảy. Khi cậu ngẩng đầu liền thấy Thẩm Lâm Kiệt đưa thuốc và nước tới: “Uống theo lời bác sĩ dặn”

Giản Tinh Xán nhìn viên thuốc, khuôn mặt nhỏ hiện ra chút rối rắm, ngẩng đầu nhìn nam nhân, nhỏ giọng mở miệng: “Có thể không uống được không?"

Thẩm Lâm Kiệt như nghe được câu chuyện cười nào đó, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười đó thì sao? Nhìn nó rất nguy hiểm: “Cậu nghĩ sao?”

Đầy uy nghiêm.

Cuộc biểu tình không có hiệu quả.

Giản Tinh Xán biết mình chạy trời không khỏi nắng nên đã cầm thuốc lên, đưa vào miệng với vẻ mặt đau khổ, sau đó bắt đầu uống nước.

Gần như ngay sau khi đưa thuốc vào miệng, cậu dã bắt đầu uống nước. Vỏ bên ngoài của viên thuốc đã tan theo nước, cậu cũng uống xong một cốc nước. Khuôn mặt trắng trẻo nheo lại, khổ không nói nên lời.

Giản Trân lo lắng nói: "Sao vậy?"

Thẩm Lâm Kiệt nhìn thoáng qua liền hiểu: "Chưa nuốt được thuốc xuống."

Giản Tinh Xán đáng thương hề hề gật đầu, nước mắt lưng tròng, viên thuốc đắng xộc thẳng vào cổ họng như sự tra tấn của chín tầng địa ngục.

Tiêu Lâm vội vàng đưa cho cậu một ly nước khác: “Đứa nhỏ này, mau uống.”

Giản Tinh Xán cầm lấy, uống tiếp, cậu không nuốt được thuốc, hoàn toàn dựa vào nước cuốn đi.

Tiêu Lâm luống cuống tay chân nhưng vẫn không giúp được.

Lúc này, Thẩm Lâm Kiệt bước tới, thanh âm trong trẻo mà uy lực: “Giản Tinh Xán, thuốc không có độc, càng không nuốt sẽ càng đắng. Đừng dùng lưỡi chạm vào. "

Lông mi của Giản Tinh Xán run lên đầy nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu rồi nuốt thuốc với nước.

Mãi cho đến khi nuốt hết viên thuốc, một hồi đại chiến xem như kết thúc, bây giờ người bệnh cần thời gian nghỉ ngơi, mọi người mới rời phòng bệnh.


Tiêu Lâm thở dài nói: “Tiểu tử này thật  khó uống thuốc.” 

Giản Trân cười nhẹ: “Trước kia sư đệ cũng không chịu uống thuốc, nhóc ấy sợ đắng.”

Bản thân cô cũng choáng váng trong giây lát.

Cũng kỳ lạ, mấy năm nay mọi người đều ngầm hiểu, cơ hồ chưa từng nhắc tới Đông Phương Việt Chi.

Giản Trân theo bản năng nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt.


Đôi mắt của Thẩm Lâm Kiệt như mực. Thân anh như một ngọn núi, cao lớn thâm trầm, mặc dù đã nhiều năm như vậy rồi Giản Trân mới phát hiện, nàng nhìn không thấu nam nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

  
Nụ cười trên mặt Tiêu Lâm cũng biến mất. Người phụ nữ nghĩ đến con trai mình, trong mắt hiện lên một chút hoài niệm: “Đúng vậy, lúc đó thằng bé không chịu uống thuốc, sẽ nịnh nọt, làm nũng một lát. Lâu ngày hù dọa cũng vô ích, chỉ có sư huynh con mới trị được nó."

Giản Trân nhìn vẻ mặt buồn bã của mẹ, an ủi nói: "Được rồi được rồi, hôm nay mẹ cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi. "

Tiêu Lâm gật đầu.

Thẩm Lâm Kiệt từ trong phòng đi ra, đưa hai người ra ngoài, đã có tài xế đang đợi bọn họ.

Tiểu Lâm hỏi con gái: “Nếu con cùng mẹ tới khách sạn, vậy con có quay lại đảo Tinh Quang không?”

Thẩm Lâm Kiệt mở cửa xe, trầm giọng nói: “Người đừng lo lắng, con đã sắp xếp trực thăng rồi, ngày mai con sẽ đưa cô ấy về, khách sạn cũng đã sai người chuẩn bị phòng rồi."

Giản Trân cười hì hì nói: “Chính là vậy đó mẹ, có sư huynh ở đây người còn nhọc lòng cái gì a?”

Tiêu Lâm nhìn Thẩm Lâm Kiệt trong màn đêm, thân hình cao lớn rắn chắc của người đàn ông vững vàng, nói có chút xúc động: "A Kiệt, đã để con lo lắng. Nếu không có con những năm này, e rằng gia tộc của chúng ta đã sụp đổ..."

Khi bà mới sống lại, Giản gia cũng không giàu có, thậm chí còn trong tình cảnh nghèo khó,

Mọi việc đều do Thẩm Lâm Kiệt cứu vãn, lo liệu.

Vào một ngày hè nóng nực, anh phải bế Giản Trân người đang sốt cao bất tỉnh đến bệnh viện để chữa bệnh. Khi mới đến thế giới này, mọi thứ đều xa lạ nhưng anh lại phải gánh mọi gánh nặng.

Đôi mắt của Tiêu Lâm đỏ hoe: “Con đối với chúng ta, còn, còn có ân tình của Trân Trân…”

“Sư nương*.” Thẩm Lâm Kiệt ngắt lời bà. Gió bên ngoài rất mạnh, nhưng sống lưng anh vẫn thẳng: “Một ngày vi sư chung thân vi phụ, chúng ta chi gian, không cần phải nói những lời này.”

* Sư nương: vợ của sư phụ

Tiểu Lâm gật đầu, bà nhìn người đàn ông trước mặt, biết anh đã trưởng thành.

Giản Trân đã ngồi lên xe, chỉ còn hai người đứng ngoài trời, gió mát thổi từ xa thổi bay quần áo.

Tiểu Lâm xoay người định lên xe, nhưng bước chân lại dừng lại. Bà quay lại nhìn Thẩm Lâm Kiệt, cuối cùng nói: “A Kiệt, con là do sư nương nhìn từ nhỏ lớn lên, tâm tư của con nương đều biết,  nhưng bây giờ không còn giống như trước, ta không muốn những việc đó lại trở thành xiềng xích cho con, hài tử, đó không phải lỗi của con, con đã rất tận lực rồi."

Những năm này, Thẩm Lâm Kiệt đã gánh vác biết bao.

Mọi chuyện ở Tề Võ Sơn đã trôi qua từ lâu, thời gian cùng năm tháng đều qua đi, rất nhiều chuyện đều đã dần dần mơ hồ.

Nhưng dường như anh chưa bao giờ tiêu tan được.

Thẩm Lâm Kiệt lại coi đó là trách nhiệm và sống với mọi gánh nặng trên lưng.

“Cách đây không lâu, nương luôn gặp ác mộng, phải nhập viện một thời gian, điều này khiến sư phụ con lo lắng.” Tiêu Lâm nhẹ nhàng thở dài: “Có lẽ là bởi vì ta đã lớn tuổi, nương luôn suy nghĩ nhiều, nhất là khi nhìn thấy đứa trẻ đó trên đảo Tinh Quang, nó còn trẻ như vậy, khi nó mặc bộ quần áo tập luyện đi ngang qua, nương đã nghĩ, nếu Việt Chi còn sống thì chắc chắn nó cũng lớn như vậy rồi.” Bà cúi mặt xuống, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt lăn xuống: "Nương phải làm sao đây? Sư phụ của con luôn bảo nương hãy quên đi, nhưng ta thực sự không thể quên được."

Đó là đứa con mà bà đã mang thai mười tháng sinh ra.

Từ nhỏ đã một tiếng mẫu thân hai tiếng mẫu thân, tuy rằng nghịch ngợm kiêu căng nhưng vẫn là một hài tử hiếu thuận, hiểu chuyện.

Vào ngày Tề Võ Sơn xảy ra chuyện, lúc xuống núi, nhóc còn nói sẽ mang chiếc bánh yêu thích về cho mẫu thân.

Đó là đứa trẻ mà chính mắt bà đã chứng kiến ​​nó lớn lên, chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ đón tuổi mười tám của cậu.

"Nương luôn cảm thấy đứa nhỏ đó không chết, nhất định còn sống. Chúng ta đều có thể tái sinh vào thế giới này, tại sao nó lại không thể? Những năm này chưa có một ngày nào ta ngừng suy nghĩ những điều này." Tiêu Lâm lau mặt, nước mắt lưng tròng, bà nghẹn ngào nói: "Nhưng ngày hôm đó khi nương tỉnh dậy từ bệnh viện, nhìn thấy đôi mắt lo lắng của sư phụ con nhìn ta, nương mới nhận ra rằng mái tóc ông ấy đã hoa râm."

Giọng nói của Tiêu Lâm dường như mang theo thở dài: "Ông ấy nắm tay ta và nói, nếu ta xảy ra chuyện gì, ông ấy làm sao có thể chịu đựng được."

Thẩm Lâm Kiệt nhìn người phụ nữ trước mặt với nỗi buồn và tuyệt vọng.

Mái tóc của Tiêu Lâm xõa xuống, bà cụp mắt xuống nói: “Khi nhìn bộ dạng sư phụ của con, ta đột nhiên cảm thấy nhiều năm như vậy ta vẫn luôn sống trong quá khứ, không quan tâm đến những người xung quanh. Những chuyện này đều là hình phạt của ông trời dành cho ta, ta thừa nhận, nhưng đáng ra nó không phải của con. Nương đã như thế này rồi, nhưng con vẫn còn tương lai tươi sáng..."

Tiêu Lâm nhìn Thẩm Lâm Kiệt, mặc dù vẫn là đệ tử của nàng. Tính tình anh có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra anh là người giàu tình cảm nhất, nhưng nàng cũng hiểu rằng nàng không phải là người duy nhất chưa bao giờ quên đi trong suốt nhiều năm qua.

"A Kiệt... con nhất định phải khỏe mạnh." Tiêu Lâm sức khỏe không tốt, nàng cúi đầu không nhịn được ho khan, thở hổn hển: "Sư nương không yên lòng nhất, chính là con."

Thẩm Lâm Kiệt biết nàng đã kiệt sức. Cởi áo khoác khoác cho bà: "Con không sao, bên ngoài gió lớn sư nương có việc gì nói sau, người về nghỉ ngơi trước đi."

Tiêu Lâm do dự một chút, gật đầu, sau đó lên xe rời đi.

Ánh đèn xe hoàn toàn biến mất ở cuối đường, Thẩm Lâm Kiệt đứng đó hồi lâu không nhúc nhích.

Người đến người đi trong bệnh viện. Anh đang bước đi, ánh sáng mờ chiếu lên người người đàn ông, chiếc bóng kéo dài phía sau dường như nặng trĩu. Bậc thang bệnh viện có người đang khóc, sinh ly tử biệt, âm dương cách biệt, sau đó hết thảy đều sẽ hóa thành hư vô, đây là quy luật của tam giới.


Anh đã hiểu sự thật từ lâu nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được.

Anh không tin vào số phận và không muốn chấp nhận nó.

Trước đây, khi tu tiên, sư phụ luôn khen ngợi sự hiểu biết và tài năng của anh, tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu vĩ đại.

Nhưng đại đạo là gì?

Nếu anh tu đạo, Thiên đạo sẽ cho phép anh đạt được điều mình muốn, vậy tại sao lại phải mang Đông Phương Việt Chi đi!

Thời gian trôi đã làm nhạt nhòa đi quy luật của thế gian, bọn họ đều cầu xin anh hãy quên đi.

Nhưng làm thế nào để buông bỏ?

Đã mấy chục năm trôi qua, mọi thứ trong quá khứ đã trở thành bọt nước tan vỡ nhưng hình bóng của người đó lại ngày càng trở nên rõ ràng.

Anh dừng lại bên ngoài phòng bệnh và mở cửa.

Chàng trai ngồi trước cửa sổ đang nhìn cá trong ao dưới tầng, ánh sáng vàng ấm áp trong phòng chiếu lên khuôn mặt gầy gò của cậu, trầm lặng và nhẹ nhàng, năm tháng dường như cũng vì thế mà trở nên dịu dàng hơn.

Nghe thấy âm thanh, cậu nghi hoặc quay đầu lại.

Nhưng chỉ nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, bóng người đứng ở cửa rất lâu bị kéo dài, giọng nói trầm thấp lại có chút khàn khàn, mở miệng niệm một tiếng: “Việt Chi."

~~~~~~~
Edit: - mik để mẹ Giản xưng "ta" thay vì "tôi" tại mik thấy đọc cứ cấn cấn ấy, đang cảm xúc mà thay "tôi"nó dở ngang
        
       - t7, CN mik sẽ đi chs nên ko có tập mới đou :< - chap này cũng 4k chữ đó :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro