22.4 Gặp Mặt Cha Mẹ Kiếp Trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

.....

Khi đi tới sân khấu, họ gặp thoáng qua một nhóm khác.

Lúc bước lên sân khấu, bọn họ được bao quanh bởi những cây huỳnh quang và ánh sáng rực rỡ. Vào vị trí, tiếng reo hò cổ vũ ùa thẳng vào tai. Màn trình diễn vừa kết thúc của nhóm trước rất xuất sắc, điều này có thể gây bất lợi cho họ.

Sau khi xem liên tiếp bốn tiết mục, khán giả sẽ hơi mệt. Nếu họ không thể thu hút được ánh nhìn thì rất dễ thất bại.

Lăng Phong đứng ở giữa bốn người, bật mic: "Xin chào các vị cố vấn, bọn em không có đánh nhau như mọi người nói đâu, và bài chúng em biểu diễn hôm nay là -"

Dừng một cách khéo léo.

Giới thiệu tên đội hài hước nhưng khán giả còn chưa kịp bật cười.   

Các thành viên khác trong nhóm đồng thanh trả lời, hô to: ""Hope""   

Đèn trên sân khấu tắt trong giây lát, đèn đỏ mờ ảo chiếu xuống sân khấu. Không khí im lặng ngay lập tức.

Có đám mây mù từ từ tràn ngập toàn bộ sân khấu, đúng lúc mọi người đang nín thở chờ đợi, nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy nhảy múa.

Đột nhiên -   

Một tiếng đàn tranh vang lên, âm thanh trong trẻo và hữu lực, toàn bộ sân khấu giống như có cơn lốc mây mù từ trên núi bốc lên.

Sau phần nhạc dạo đầu của "Hope". 

Có người xuất hiện trong ánh sáng mờ ảo, như đang luyện công phu quyền pháp của Trung Quốc, thu phóng tự nhiên, điệu nhảy của Thẩm Dã nhanh nhẹn, động tác có lực mà tràn ngập sự dẻo dai. Động tác của hắn mạnh mẽ và đầy dứt khoát giống như một con báo săn nhanh nhẹn. Đứng giữa những ngọn núi giả là thiếu niên mặc đồ đen cầm trên tay một cây sáo, những động tác và chuyển động của cậu tạo nên một bữa tiệc thị giác tuyệt vời.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp gào thét đến bật khóc:

"Trời ơi, chết tiệt!"

"Thật không thể tin được!"

"Mọi người trong nhà tôi phải bật dậy!"

Trên sân sương mù dần dần tràn ngập, khó để phân biệt.

Tiếng sáo nhỏ dần. Trong lòng mọi người chùng xuống, lại nhìn thấy đèn tụ quang của sân khấu chiếu xuống bốn chỗ!

Trong nháy mắt, bóng người biến thành hai người, ba người, bốn người...   

Âm nhạc cao vút và bùng nổ, trái ngược hẳn với tiếng sáo trầm tĩnh và nhàn nhã trước đó. Từng động tác đều đều theo nhịp điệu, tiết tấu, khiến người ta nổi da gà khắp người!

Khi mọi người đang đắm chìm trong điệu nhảy bùng cháy -

Ánh đèn sân khấu tối lại một lần nữa, phần nhạc đệm ban đầu của "Hope" đã được thay thế bằng tiếng sáo du dương cao vút. Tiếng sáo không hề đột ngột, nó đưa khán giả nhập vào một thế giới giả tưởng hiệp sĩ và đầy rẫy quái vật!

Các vũ công chính Thẩm Dã và Lăng Phong phối hợp rất ăn ý với nhau. 

Một đường trượt eo thấp đẹp đẽ và gọn gàng, thậm chí với sức mạnh tuyệt vời của vòng eo để vươn lên khỏi mặt đất.

Các vũ công đỉnh cao của "Tinh Quang" phối hợp rất kinh người. Khi nhạc điện tử của "Hope" bắt đầu phát, cậu nghiêng người, đưa cây sáo vào tay Ô Lan Đạt Thố.

Sau đó là một màn múa sáo đẹp mắt, động tác đẹp đẽ và gọn gàng của Ô Lan Đạt Thố đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Dường như trên sân khấu này không có ai là nhân vật chính, mọi người đều là nhân vật chính!

Tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp tăng lên mấy lần:

"A a a aa (ta đã chết)!!"

"Mắt của tôi không thể rời khỏi màn hình!"

"Lăng Phong Thẩm Dã là vua của chúng ta!

"Đẹp trai!"

"Tôi không thể thốt lên bất cứ từ nào!"

Giản Tinh Xán có ít động tác nhảy nhất từ ​​​​đầu đến cuối. Cậu ấy giống như một cậu bé thuần hóa rồng hung dữ, các điệu nhảy của bốn vũ công đồng đều, dẻo dai làm người ta huyết mạch sôi trào. Như một cậu bé và một con rồng trong thế giới mộng mơ. Sự chuyển động và tĩnh lặng tột độ được kết hợp với nhau. Bức tranh có vẻ sẽ không phù hợp nhưng lại hài hòa thị giác một cách khó hiểu!

"Tại sao cậu ấy biết thổi sáo!"

"Hầu Vương còn biết chơi nhạc cụ nào nữa không?"

"Tôi không biết bỏ phiếu cho ai, tất cả đều tuyệt vời!"

Khi buổi biếu diễn kết thúc, bọn họ đều đứng tại chỗ, thở hổn hển không ngừng, mồ hôi chảy dài trên má, không ai cử động và toàn bộ sân khấu tràn ngập tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Giản Trân cầm micro lên thở dài: "Màn trình diễn của các bạn khiến tôi gần như quên hít thở từ đầu đến cuối."

Lưu Quang cũng gật đầu: "Tôi rất bất ngờ ở khúc cải biên bài đấy."

Sáng tạo xuất sắc, thậm chí còn rất táo bạo.

Có thể nói, nếu không có những người này, hoặc nếu bị thay thế bởi một nhóm khác thì sẽ không đạt được hiệu quả như thế.

Có thể nói rằng người trong nhóm này hỗ trợ lẫn nhau, khuyết thiếu một ai đều không được.

Trên sân khấu, họ là một, họ là những đối tác trời sinh, sinh ra để dành cho sân khấu!

Cao Hạc Vân cầm lấy micro nói: "Tôi thấy vũ đạo của các cậu rất tốt, có ai chuyên môn thiết kế động tác đúng không?"

Lăng Phong gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi tự biên đạo rất nhiều, Thẩm Dã và tôi chịu trách nhiệm chính về vũ đạo. Ô Lan và A Nam tinh chỉnh và hoàn thiện."

Nói như thế, mọi người đều nhận thấy sự hiện diện của Giản Tinh Xán vô cùng nhỏ bé.

Mọi người xem điệu nhảy nhưng lại  quên rằng nếu không có tiếng sáo du dương và âm nhạc thì sẽ không đạt được hiệu quả tốt như vậy.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào các vũ công, mọi người đều kinh ngạc trước sự xuất sắc và tài năng của họ. Không ai để ý đến nỗ lực của Giản Tinh Xán ở bên cạnh, nhưng vào lúc này, Thẩm Lâm Kiệt cầm micro lên, ánh mắt của người đàn ông nhìn lên sân khấu: " Ai sáng tác đệm chính bằng nhạc cụ cho bài hát này?"

Mọi người quay lại.

Giản Tinh Xán bước lên và nói một cách ấm áp: "Là tôi đệm."

"Đệm rất hay." Thẩm Lâm Kiệt nhìn những giọt mồ hôi mịn màng trên trán Giản Tinh Xán, dừng lại một chút, cong môi: "Có sự tiến bộ."   

Lúc mọi người đều đang khen ngợi màn trình diễn xuất sắc của các vũ công. Anh là người duy nhất nhìn thấy cậu đứng trong góc, nhìn thấy rõ mọi nỗ lực và sự cống hiến của cậu, nhìn thấy sự tiến bộ của cậu và khen ngợi.

Đôi mắt của Giản Tinh Xán đột nhiên sáng lên, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, rất nhẹ nhàng, rất đẹp.

Dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo ngày thường hiếm khi cười, nhưng khi mặt mày giãn ra, tỏa nắng chói chang khiến lòng người choáng váng.

Khán giả ngay lập tức trở thành người hâm mộ:

"Mẹ kiếp, Hầu vương sát tâm quá!"

"Trái tim nhỏ bé của dì đột nhiên rung động."

"Trước đây tôi chưa bao giờ nhận ra rằng Hầu vương cũng rất xinh đẹp."

"Hahaha, tôi thích nụ cười đó!"

Cao Hạc Vân bị phớt lờ, hắn cảm thấy khó thở một cách khó hiểu, nói: "Tôi xem qua thì thấy bài hát “Hope" là một bài rap dance. Nếu thêm nhạc cụ cổ điển và cải biên vào thì sẽ mất đi một ít hương vị ban đầu của nó."

Đây là công khai phủ định công sức của Giản Tinh Xán.

Những người cố vấn khác sửng sốt, không ngờ hắn ta sẽ nói ra điều này. Tuy nhiên, họ lại càng không ngờ rằng Thẩm Lâm Kiệt sẽ đáp trả một cách chậm rãi nặng nề, khinh mạn* : "Hương vị ban đầu của một buổi biếu diễn và âm nhạc là khuôn mẫu. Còn những trải nghiệm khác nhau do sự va chạm giữa các nền văn hóa và sự đổi mới mang lại là điều mà mọi nhạc sĩ, thậm chí cả người biểu diễn nên luôn theo đuổi. "

*Khinh mạn: khinh thường, ngạo mạn.

Cao Hạc Vân mới vào nghề được một thời gian ngắn, đột nhiên được tranh cãi với một ông chủ lớn như Thẩm Lâm Kiệt nên có chút choáng ngợp trong giây lát.

Giản Trân cười nói: "Tôi nghĩ sân khấu "Tinh Quang " của chúng tôi là dành cho giới trẻ. Những ý tưởng mới mẻ và sự sáng tạo của họ đều được hoan nghênh. Cố lên, tôi nghĩ nó rất tuyệt đó. Tương lai thuộc về các bạn."

Trên sân khấu, năm thí sinh đều vội vàng khom lưng.

Sau khi họ bước xuống, số liệu bình chọn của chín đội vẫn đang được tiến hành. Khi vào hậu trường, một nhóm người đã chạy lên ăn mừng:

"Anh Thẩm, đội của anh giỏi quá!"

"Chúng tôi ở sau đều như bị nổ tung!"

"Lần này anh chắc chắn là người giỏi nhất!"

"Thật tuyệt vời. Tôi nghĩ khi bảng xếp hạng được công bố, các anh sẽ không kém nổi đâu."

Tiếng hò reo của đám đông ngày càng lớn hơn, và ngay cả Giản Tinh Xán cũng bị bầu không khí ảnh hưởng, mím môi cười. Mọi người đều vui vẻ, nhưng An Triết ở trong góc thì ủ rũ nhìn họ, nghiến răng nghiến lợi.

Vốn dĩ người nên được chúc mừng lúc này phải là hắn!

Tất cả là do tên khốn nạn đã cướp mất vị trí của hắn.

Nếu không phải do tên tạp chủng đó thì hắn làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh này!

......

Buổi tối,

Màn trình diễn của các đội đã gần kết thúc, các học viên bắt đầu quay về nghỉ ngơi.

Giản Tinh Xán vừa quay lại phòng khách, liền nhìn thấy một số đồ ăn trong chiếc hộp trên bàn. Thợ trang điểm đi ngang qua nói: "Cậu về rồi à?"

Giản Tinh Xán gật đầu và nhìn chiếc hộp với vẻ bối rối.

Thợ trang điểm cười nói: "Bà Lưu mới gửi cái này cho cậu, mẹ cậu đối với cậu thật tốt, sợ ở đây không có đồ tráng miệng nên đặc biệt mang đến cho cậu!"

Giản Tinh Xán bước tới và mở hộp bánh ngọt ra. Bên trong là những chiếc bánh ngọt nhỏ xinh xắn, mỗi chiếc đều trông rất đẹp mắt.

Thẩm Dã mấy người cũng đi tới, huýt sáo: "Yo~, khai tiểu táo* đi."

* Khai: mở | Tiểu táo: Chế độ ăn uống của cán bộ cao cấp.

Thợ trang điểm cười nói: "Là mẹ Tinh Xán đặc biệt gửi tới. Hôm nay bọn họ có vé vào cửa nên đã đến hòn đảo. Bà ấy rất quan tâm cậu!"

Ô Lan Đạt Thố nói: "Nó trông ngon quá."

Vương A Nam đi tới và nói: "Bọn tôi có thể thử không?"

Giản Tinh Xán là một người rất hào phóng nên đã gật đầu: "Được."

Một đám người không khách khí cầm lên, trong đó Thẩm Dã đã ăn nhiều thứ trần tục nhất, cắn một miếng, gật đầu nói: "A, bánh ngọt của Thất Bảo Trai, món này rất khó mua, chỉ có thể đặt nó qua Internet, và đương nhiên giá của nó không hề rẻ. Mẹ cậu đối xử với cậu rất tốt, rất quan tâm."

Giản Tinh Xán nhìn vào đống bánh trong hộp, nhẹ giọng: "Thật sao?"

Thợ trang điểm ở bên cạnh nói: "Đương nhiên, mọi chuyện đều nghĩ đến cậu, sẵn sàng chi tiền, sao có thể không quan tâm?"

Giản Tinh Xán mím môi cười, trong mắt dần dần ấm áp.

Sau khi Ô Lan Đạt Thố cắn một miếng bánh, anh ấy nói: "Thật sự rất ngon. Tôi thích ăn món mochi này."

Hắn chỉ thuận miệng nói.

Giản Tinh Xán liền chọn mấy chiếc bánh mochi còn lại trong hộp, đặt tất cả trong tầm tay hắn và nói với giọng ngọt ngào: "Còn nhiều lắm này."

.....

Ô Lan Đạt Thố luôn lười biếng và không bao giờ để mắt đến người khác, lần này lại dừng lại liếc nhìn Giản Tinh Xán. Đôi mắt xanh đó giống như đại dương vô tận, sâu thẳm và xa xăm.

Giản Tinh Xán nghi ngờ nhìn hắn, ấm áp nói: "Sao vậy?"

Ô Lan Đạt Thố lại có vẻ lười biếng và nhét lại hai chiếc bánh cho cậu: "Cậu cũng ăn đi, nếu không chỉ một lúc thôi thì bọn tôi đã xử lý sạch rồi."

Giản Tinh Xán gật đầu rồi nhét một miếng vào miệng.

Một nhân viên bên ngoài đi tới và gọi: "Tinh Xán, có người muốn gặp, có thể qua không?" Giản Tinh Xán quay lại, Ô Lan Đạt Thố nói với cậu: "Có lẽ là bố mẹ cậu."

Giản Tinh Xán lên tiếng đáp lại, xoay người bước ra khỏi cửa.

Khi đi ngang qua hành lang, cậu nhìn thấy Lưu Tuyết Tĩnh trong phòng tập, bà đang mặc một bộ quần áo rất sang trọng. Khi nhìn thấy Giản Tinh Xán đang đi tới, bà chạy đến ôm lấy và nói với vẻ mặt đau khổ: "Xán Xán, cuối cùng cũng nhìn thấy con."

Giản Tinh Xán nhìn vẻ mặt lo lắng của bà.

Lưu Tuyết Tĩnh cười nói: "Mẹ vẫn luôn nhớ con, đến xem con thi đấu. Thật tuyệt vời, con đạt được thứ hạng tốt. Mẹ thực sự rất tự hào về con! Con có mệt không? Nhìn con đi, gầy cả rồi ."

Giản Tinh Xán nhẹ nhàng gật đầu: "Có chút mệt."

Lưu Tuyết Tĩnh hỏi: "Con có thấy bánh ngọt trên bàn chưa? Đều được mẹ tỉ mỉ lựa chọn, không được lãng phí."

Giản Tinh Xán nói: “Con biết.”

Hai người im lặng một lúc.

Nhìn người phụ nữ trước mặt, Giản Tinh Xán ngập ngừng một chút nhưng cuối cùng vẫn nói: "Cảm ơn."

Lưu Tuyết Tĩnh mỉm cười: "Cảm ơn cái gì, con luôn là bảo bối của mẹ, giỏi như vậy mẹ còn chưa kịp cao hứng đâu! Chỉ cần con giỏi, vì con, mẹ sẵn sàng làm bất cứ điều gì!"

Những lời bà nói rất chân thành và tha thiết, ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ bà là một người mẹ tốt.

Giản Tinh Xán do dự một lúc, lấy chiếc huy hiệu quý giá từ trong túi ra, đặt vào tay bà, nói với giọng điệu nghiêm túc và chân thành: “Đây là huy hiệu được trao cho các đội biểu diễn xuất sắc trên sân khấu, tặng cho mẹ.”

Lưu Tuyết Tĩnh sửng sốt, sau đó nhận lấy và mỉm cười: "Cảm ơn Xán Xán !"

Hai người trò chuyện một lúc, đến lúc chia tay, Lưu Tuyết Tĩnh cất huy hiệu và nói: "Xán Xán, đến lúc rồi, mẹ không thể ở dây quá lâu. Lần sau đến thăm con tiếp, được không?"

Giản Tinh Xán ngoan ngoãn gật đầu: "Được a."

Sau khi rời khỏi sảnh tầng hai, khi Lưu Tuyết Tĩnh đi đến chỗ ngoặt. Nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt có phần chán ghét và lạnh lùng.

Đi xuống cầu thang ra ngoài lâu đài, bà tình cờ gặp một cái hồ, nghĩ đến việc con trai mình bị Giản Tinh Xán cướp đi tấm huy hiệu, đáng lẽ phải thuộc về An Triết, bà không khỏi phẫn nộ. Sao bà có thể chấp nhận việc tên khốn này cướp đồ của con trai mình?

Đột nhiên nước từ hồ bắn tung tóe lên, một chiếc huy chương vàng từ từ chìm xuống đáy hồ.

Lưu Tuyết Tĩnh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

......

Trên tầng hai của lâu đài,

Giản Tinh Xán quay người, đang tính toán làm thế nào để đi bộ về khu ký túc xá nhanh hơn. Không ngờ trong lúc đang đi, cậu cảm thấy đau bụng dữ dội, thậm chí cả cánh tay cũng ngứa ngáy bất thường.

Vốn đang đứng ở hành lang, bây giờ toàn thân run rẩy, trước mắt còn có chút tối sầm, sắp ngất đi.

Trước đây cậu vẫn ổn, nhưng cậu có vẻ bắt đầu cảm thấy khó chịu sau khi ăn chiếc bánh ngọt đó.

Đúng lúc sắp ngã xuống -

"Ồ, cháu không sao chứ?" Giọng nói cùng tiếng của một đôi giày cao gót vang lên gấp gáp, một cánh tay ấm áp kéo Giản Tinh Xán lại, còn có giọng của phụ nữ quan tâm hỏi: "Cháu sao vậy? Đứa nhỏ này, không sao chứ?"

Giản Tinh Xán dựa vào tường, trán đổ mồ hôi vì đau.

Cậu thậm chí còn có chút buồn nôn, nhưng liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ mặc váy trắng sạch sẽ, cố chịu đựng khó chịu nói nhỏ: “Không sao đâu ạ.”

Tiêu Lâm cúp điện thoại đang nói chuyện với con gái Giản Trân, bà đỡ Giản Tinh Xán lên và nói: "Như thế này rồi mà còn nói không sao?"

Giản Tinh Xán mất một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịu hơn, nói: "Cháu sẽ đi gặp bác sĩ trong lâu đài, sẽ ổn thôi. Cảm ơn bác, cháu đi trước."

Cậu đứng dậy đi ngang qua Tiêu Lâm.

Ánh sáng trong hành lang hơi tối, khuôn mặt trắng trẻo và nhợt nhạt đó chợt khiến mẹ Tiêu xúc động trong giây lát, đã rất lâu rồi, có một người trẻ tuổi non nớt nói như vậy, đó là đứa nhỏ của bà. Ngày hôm đó, trước khi đi ra ngoài, đứa bé ấy cũng nói những lời tương tự, rồi một ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ. Từ đó, âm dương cách biệt, không còn nhìn thấy nhau nữa.

Cánh tay Giản Tinh Xán bỗng nhiên bị  giữ chặt, là tay của nữ nhân ấm áp kia, bà nói: "Đứa nhỏ, cháu từ từ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro