Chương 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn trong nhà bắt tại trận, trong lòng Thẩm Đồng lập tức co rụt lại, thẳng đến khi đèn xe bị cố tình tăng thêm cường độ khiến cho cậu sinh ra một loại cảm giác bối rối không có chỗ nào để trốn, cầm điện thoại sửng sốt hồi lâu cũng không nói nên lời, cũng không cử động. Thế là tiếng nói trầm nặng của Khổng Bách Ký lặp lại lần nữa: "Tới đây cho anh."

Lần này cảm giác áp bách trong giọng nói mạnh hơn lần trước, thậm chí còn xen lẫn cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão, cho dù cách một cái điện thoại cũng nghe được cảm giác mười phần đe dọa.

Đây là cảnh cáo, lời cảnh cáo cuối cùng cho cậu.

Thẩm Đồng cùng Khổng Bách Ký sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, dựa vào hiểu biết tính tình của đối phương, biết là anh trai thật sự tức giận rồi, đợi sau khi lấy lại tinh thần lập tức quyết định tỏ ra nghe lời một chút. Cậu trả lại điện thoại cho bác bảo vệ, lại đơn giản nói tạm biệt với Cố Thiên Qua, rồi vội vàng đi về phía xe của Khổng Bách Ký.

Cố Thiên Qua vốn muốn kéo tay Thẩm Đồng lại không cho cậu đi, nhưng nếu như Khổng Bách Ký dùng thân phận anh trai tới đón em trai về nhà, hắn không có tư cách ngăn cản, cũng không đành lòng khiến cho Thẩm Đồng khó xử bị kẹp ở giữa.

Hắn tin tưởng Không Bách Ký sẽ không nhân cơ hội trong tình huống lạ lẫm mà cho em trai biết được phần tâm tư bí ẩn kia, sẽ không hòa tan cái hình tượng người anh trai hoàn mỹ này. Vậy nên Thẩm Đồng về cùng Khổng Bách Ký, cùng lắm cũng chỉ bị người lớn trong nhà phê bình mấy câu thôi, không có gì đáng ngại. Do dự trong chốc lát, cuối cùng thu bàn tay định kéo Thẩm Đồng lại, yên lặng nhìn cậu rời đi.

Suy nghĩ của Cố Thiên Qua không sai, sai chính là hắn không biết trạng thái lúc này của Khổng Bách Ký. Giờ phút này Khổng Bách Ký đang rơi vào tình trạng say rượu, hoàn toàn không thể dùng suy nghĩ người bình thường để phán đoán.

Thật ra thì Khổng Bách Ký đã say rất kinh khủng rồi.

Người uống rượu có thể chia làm hai loại, một loại là sau khi uống xong, bề ngoài thoạt nhìn sắc mặt đỏ bừng, ngôn ngữ hỗn loạn, nổi điên khắp nơi, nhưng tật ra tì là cố ý mượn rượu làm loạn, trong lòng vô cùng tỉnh táo. Một loại khác là sau khi uống xong, bề ngoài thoạt nhìn không giống như đã uống rượu, sắc mặt và lời nói cũng rất bình thường, không thừa nhận bản thân mình say, nhưng lý trí của hắn đã đang lảo đảo trên sườn núi rồi, suy nghĩ hỗn loạn, ngay bản thân cũng sẽ không biển mình sẽ làm ra chuyện gì.

Khổng Bách Ký chính là thuộc về vế sau.

Trên mặt anh dường như không khác ngày thường, nhưng đầu óc đã mất kiểm soát, cũng không tỉnh táo. Nhân cách cố chấp đen tối thường ngày bị che dấu dưới đáy lòng, lúc này bị rượu kích thích mà bại lộ tung ra.

Không gian chật chội bên trong xe khiến cho không khí càng thêm đè nén. Sau khi Thẩm Đồng lên xe, lập tức theo bản năng vươn tay, níu lấy góc áo Khổng Bách Ký, nhỏ giọng kêu một tiếng anh.

Động tác này là một loại tư thái hoàn toàn tin tưởng và lấy lòng, Khổng Bách Ký thân là anh lớn, vẫn luôn có sự tin tưởng không chút tạp chất nào của Thẩm Đồng. Nhưng hôm nay, Khổng Bách Ký không muốn sự tin tưởng chỉ dừng lại ở mức người thân này, anh thà rằng nghi ngờ, lo lắng và ghen tị, thậm chí là ích kỷ mà chiếm lấy.

Ham muốn giữ lấy mạnh mẽ tựa vực sâu, Khổng Bách Ký đã trầm luân từ rất sớm, vạn kiếp bất phục.

Ham muốn chiếm giữ em trai của anh ngày càng nghiêm trọng, tới mức, đối phương nhìn người khác nhiều thêm mấy cái cũng không được, nhưng vẫn phải che giấu kín đáo để không bị cậu phát hiện, tránh cho cậu biết sự điên cuồng của mình. Yêu vốn là sự điên cuồng chiếm giữ, không có thuốc nào cứu được, không có bất kỳ nguyên do gì. Mà Khổng Bách Ký khi say cuối cùng cũng không hề che dấu sự điên cuồng nữa, buông thả toàn bộ, khi Thẩm Đồng vừa mới gọi một tiếng anh, ngay lập tức bắt chéo lấy cổ tay cậu.

"... Anh?"

Thẩm Đồng bị nắm chó chút đau, không khỏi hô thêm một tiếng anh, chẳng qua lần này mang theo sự thắc mắc rõ ràng. Mặc dù mùi rượu trên người Khổng Bách Ký cũng không nhiều, Thẩm Đồng vẫn dễ dàng ngửi thấy được, quan tâm nhăn lại lông mày: "Sao anh lai uống rượu vậy? Nhức đầu không? Có khó chịu không?"

Bởi trong ấn tượng của Thẩm Đồng, Khổng Bách Ký sẽ không uống rượu. Khổng Bách Ký có bệnh đau đầu huyết quản, tuy đã chữa tốt, nhưng uống rượu vào rất có thể khiến bệnh tái phát, thậm chí tới mức nhập viện, vậy nên cho dù đi ra ngoài xã giao toàn bộ đều dùng nước thay rượu.

Khổng Bách Ký không trả lời, chỉ tiến thêm một bước nắm chặt tay em trai, tựa như một con dã thủ ngủ đông im lặng trước khi bắt lấy con mồi. Thẩm Đồng nhìn góc nghiêng lãnh nghạnh của anh, chỉ cảm thấy dối phương vẫn là bộ dáng người anh trai quen thuộc, ánh mắt vẫn là ánh mắt kia, cái mũi vẫn là cái mũi đó, nhưng khí tràng phát ra quanh thân anh và sự điên cuồng đè nén giữ lông mày khiến cậu cảm thấy xa lạ và hoảng hốt.

Chẳng lẽ hệ thống vẫn chưa sửa được BUG?

Thẩm Đồng vừa gọi cầu nhung trắng, vừa giãy dụa muốn rút tay về, nhưng cậu phát hiện chân khí trong cơ thể vẫn giống như khi rời khỏi thế giới này mấy tháng trước, không có bất kỳ ảnh hưởng nào với Khổng Bách Ký. Mà lý trí của người đàn ông say rượu giống như bị kéo lên không trung, bất cứ lúc nào cũng sẽ đã vào khoảng không. Mỗi một phản ứng của Thẩm Đồng đều sẽ ảnh hưởng tới quyết định tiếp theo của anh, ngã thành mảnh nhỏ hay tiếp tục giữ lại.

Nhưng động tác rút tay về kia khiến cho lý trí còn sót lại của Thẩm Bách Ký hoàn toàn sụp đổ. Cổ tay Thẩm Đồng bị cầm tới nổi lên một mảng xanh, kêu đau cũng không có bất kỳ tác dụng nào, may mà rất nhanh xe đã về tới căn nhà gần nhất.

Là biệt thự Khổng Bách Kỹ mua từ mấy năm trước, diện tích không tính là lớn, bình thường cũng rất ít khi tới đây, nhưng trong khoảng thời gian em trai mất tích này, Khổng Bách Ký vì thường xuyên say rượu mà ngủ lại ở biệt thự. Thẩm Đồng cứ như vậy mà bị Khổng Bách Ký nắm cổ tay kéo thẳng vào phòng, bước chân đối phương rất nhanh, nhanh tới mức khiến cậu suýt ngã. Cửa lớn đóng chặt, trong đêm khuya tĩnh lặng nghe cực kỳ rõ ràng.

Đèn trước cửa cùng lúc mở lên, khi cậu còn chưa kịp đứng vững ngay giây sau đã bị Khổng Bách Ký không nói một lời đẩy vào tường.

— Bịch!!!

Nháy mắt Thẩm Đồng đã bị vây giữa góc tường và cơ thể Khổng Bách Ký, hơi thở nam tính cường thế mà thuần khiết bao phủ ập xuống, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn Khổng Bách Ký, nhưng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt vì tiến lại gần mà phóng đại.

Khoảng cách hai người vào lúc này gần tới khó tin.

Trán chạm trán, mũi chạm mũi, hô hấp đan xen vào với nhau, ngay cả lông mi cũng sắp quấn lại một chỗ, con ngươi có thể nhìn thấy nhau rõ ràng. Trong không gian không có một chút khoảng cách nào, hơi thở đột nhiên lan rộng, các giác quan cũng bị phóng đại vô hạn. Thẩm Đồng không nhịn được bắt đầu giãy dụa, nhưng không thể cử động giống như con mồi bị sa vào lưới, chỉ có thể hấp hối bên dưới khoảng trời nhỏ bé của đối phương.

Ngay giây sau, Khổng Bách Ký hung hăng hôn lên môi thiếu niên.

Động tác lỗ mãng cuồng loạn lại cường thế, tràn đầy tình cảm nồng đậm, ham muốn chiếm giữ điên cuồng. Môi Thẩm Đồng bị cắn xé gặm nhấm, hơi thở nóng bỏng xâm nhập vào từng hơi thở của cậu, bàn tay mang theo vết chai nhỏ cũng tiến vào bên trong quần áo dùng sức vuốt ve sờ nắn. Cố gắng quay đầu đi né tránh nụ hôn của Khổng Bách Ký, đối phương lại dọc theo vành tai nhạy cảm dùng tư thế mãnh liệt hơn một lần nữa hôn tới.

Rất nhanh, áo thiếu niên bị cưỡng chế kéo lên, tay bị giơ cao giam chặt, môi bị trừng phạt cắn tới bật máu, đồng thời dời xuống cổ, ngậm lấy yết hầu yếu ớt.

Thẩm Đồng chưa bao giờ bị đối xử như vậy, thân thể vì sợ hãi mà khẽ run, cảm thấy hơi thở của Khổng Bách Ký tựa như dã thú thở dốc, sẽ cắn nát từ da tới xương cậu nuốt vào trong bụng.

Thân thể Khổng Bách Ký cũng run khẽ, nhưng đó là vì hưng phấn và kích động. Môi và tay nếm được ngon ngọt mềm mại khiến anh muốn dừng mà không được, ngay cả mùi máu tươi cũng trở thành thuốc thúc tình, động tác k khỏi trở nên nặng hơn, cho tới khi thanh âm sợ hãi rõ ràng của thiếu niên rơi vào trong tai.

"Đau, anh trai, không muốn... Buông em ra, đau quá..."

Khổng Bách Ký vì câu 'Đau' mà hơi dừng một giây, Thẩm Đồng nhân cơ hội đẩy anh ra, hoảng hốt chạy loạn vào trong nhà.

Bóng lưng không chút do dự rời đi của thiếu niên khiến cho Khổng Bách Ký nguy hiểm nheo mắt lại, bước chân theo sau phát ra tiếng vang nặng nề và đáng sợ, "Đồng Đồng, qua đây."

Thẩm Đồng trốn ở phía sau ghế salon không dám động.

Tay chân co chặt thành một cục, tiếng tim đập khẩn trương cùng với tiếng bước chân ngày càng tới gần của đối phương giống như hòa vào nhau. Áo của cậu gần như đã bị xé hỏng, vắt trên vai lắc như muốn rớt. Rõ ràng sau khi tiến vào Huyễn Hình kỳ cơ thể sẽ không cảm giác lạnh lại đột nhiên thấy rùng mình.

Quần áo Khổng Bách Ký cũng kéo ra một chút. Cái cằm kiên nghị, khóe môi kéo căng, hầu kết nổi lên, cùng lồng ngực cường tráng lộ ra dưới cổ áo xiêu vẹo, lộ ra sự gợi cảm và hấp dẫn nam nữ không thể chối từ, nhưng người duy nhất mà anh muốn hấp dẫn giờ phút này lại muốn chạy trốn.

Thẩm Đồng nhìn quanh một vòng, nhìn một chút cấu tạo phòng ốc lại nhìn về phía cửa sổ bên trái, quyết định chọn cửa sổ là lối thoát để rời đi. Lại không biết rằng Khổng Bách Ký thần không biết quỷ không hay đi tới đối diện ghế salon, đang từ trên cao nhìn xuống cậu, âm thanh vốn khàn khàn ở trong hoàn cảnh vắng vẻ yên tĩnh càng thêm trầm thấp: "... Vẫn không qua đây sao?"

Thẩm Đồng ngẩng đầu nhìn thấy mặt Khổng Bách Ký, lập tức giật mình một cái, bị dọa nắm chặt lớp da phía sau ghế, sau đó bật người dậy, trực tiếp phi về phía cửa sổ.

Cậu gần như đã sử dụng tốc độ nhanh nhất, đồng thời vận dụng chân khí đánh về phía cửa sổ, lập tức đánh ra một lỗ thủng lớn trên cửa thủy tinh, tiếng ầm ầm vỡ vụn lập tức vang dội cả sảnh.Nhưng động tác của Khổng Bách Ký còn nhanh hơn.

Tựa như một con dã thú lúc nào cũng có thể bộc phát ra tốc độ và sức mạnh phi nhân loại, một tay chống lưng ghế dùng sức nhảy, lập tức đã nhanh chóng từ ghế salon nhảy tới, vừa tiếp đất lập tức dùng tay còn lại bắt lấy vai Thẩm Đồng, ngay một khác cậu đụng tới cửa sổ đã tóm lại, mạnh mẽ kéo cơ thể cậu quay trở về.

Nhìn bàn tay bị thủy tinh cửa chảy máu của Thẩm Đồng, đáy mắt Khổng Bách Ký nổi lên gió bão âm lãnh, âm thanh lại rất ôn nhu: "Thật là một đứa trẻ hư, vậy mà lại không nghe lời muốn chạy trốn, — phải phạt em như thế nào đây?"

Thẩm Đồng cắn môi, đôi môi vốn bị thương cũng theo đó rỉ máu, Khổng Bách Ký muốn giúp cậu cầm máu, lại bị cậu nghiêng đầu tránh né.

Bão táp dưới đáy mắt người đàn ông càng thêm kinh người, nhưng Thẩm Đồng vẫn chưa từ bỏ ý định đánh thức đối phương: "Anh trai, anh uống rượu say, em xin anh hãy nhanh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ..."

"Anh không say, anh rất tỉnh táo." Vẻ mặt Khổng Bách Ký hoàn toàn không muốn bình tĩnh, mà càng thêm điên cuồng. "... Anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh, muốn cả thế giới của em chỉ có một mình anh, muốn cả người em đều bao phủ hơi thở của anh, chỉ có thể vì anh chạm vào mà nổi lên phản ứng..."

"Anh điên rồi!" Thẩm Đồng phát run mở to mắt, "Mi không phải là anh trai ta, mi hãy đem trả anh trai lại cho ta!"

Khổng Bách Ký không tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười khẽ, dưới ánh đèn mờ ảo có phần quỷ dị, "Em cứ coi như anh điên rồi đi. Dù sao anh cũng không phải là anh trai em, chúng ta căn bản không có quan hệ máu mủ, —— chẳng lẽ Đồng Đồng đã quên rồi sao?"

Thẩm Đồng cảm thấy Khổng Bách Ký thật sự điên rồi.

Ham muốn chiếm giữ của kẻ điên kinh khủng hơn nhiều so với người thường, có thể là bình tĩnh cực độ, cũng có thể là táo bạo dễ giận, hỉ nộ vô thường. Hành động chạy trốn của Thẩm Đồng thật sự chọc giận Khổng Bách Ký, anh trực tiếp ôm cậu mang xuống căn phòng dưới lòng đất, mặc cho cậu dãy dụa mà khóa một chiếc còng không biết lôi ra từ đâu lên chân cậu, sau đó không nói một lời tiến tới hôn. Toàn bộ phản kháng của Thẩm Đồng đều bị cản lại, chỉ còn lại sợ hãi nói không nên lời thẩm thấu vào xương tủy, nghe ác ma ở bên tai nói nhỏ: "Đồng Đồng, em là của anh, em vốn chỉ nên thuộc về một mình anh."

Khổng Bách Ký không bỏ sót chỗ nào, lần lượt hôn khắp toàn thân thiếu niên, in đầy dấu hôn lên cơ thể cậu, tiếng leng keng của khóa sắt va chạm và tiếng quần áo bị xé rách cùng vang lên, lồng ngực bị gặm cắn đến sưng đỏ truyền tới một loại khoái cảm quỷ dị như điện giật khiến cho Thẩm Đồng thở dốc vô lực không thể cử động nữa, bộ dáng thuận theo khiến cho ác ma cảm thấy thỏa mãn, vẻ mặt một lần nữa ôn hòa lại.

"Đồng Đồng, đừng cắn môi."

"Đồng Đồng nghe lời, thả lỏng."

"Đồng Đồng ngoan, đừng sợ..."

Thiếu niên vẫn cắn môi, cho tới khi nụ hôn của đối phương lan xuống phía dưới mới một lần nữa phải kháng, "Anh, đừng! Anh sẽ hối hận đấy!"

"Gọi tên của anh." Không Bách Ký chặt chẽ nắm lấy bờ vai thiến niên, "Gọi anh Bách Ký."

Sự khủng hoảng khó tả khiến cho thiếu niên không biết làm sao, cuối cùng nghe lời nói ra miệng, âm thanh mang chút nức nở giống như động vật nhỏ, "Bách Ký..."

"Bách Ký, buông em ra..."

"Em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh..."

"Bách Ký..."

Đúng, chính là như vậy.

Trong miệng chỉ gọi tên anh.

Trong đầu cũng chỉ nghĩ tới anh.

Phải chăng chỉ có làm như vậy em mới có thể không nhớ tới người khác, chỉ muốn một mình anh.

Khổng Bách Ký cố chấp nheo mắt lại, nhưng ngay giây sau, khi chân thiếu niên bị mở ra nghe được thiếu niên gọi ra tên người khác: "Cố Thiên Qua!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro