Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuyên thư tôi được bạn cùng phòng cứu vớt

Tác giả: Ngã Tẩu Tại Trường Giai Trung

  Chương 13: XUẤT VIỆN

Thẩm Thụy có chút kinh ngạc nhận lấy điện thoại di động, lật xem Weibo của Tô Nguyên:

- Yên tâm, độ hot rất nhanh sẽ giảm xuống.

- Ừm, tôi biết.
Đến nhanh đi cũng nhanh mà.

Trong lúc nói chuyện, Tô Trạch tiễn người đi đã trở lại.

- Hai ngày nay Thẩm tiên sinh vất vả chăm sóc A Nguyên rồi, hay là cậu về sớm một chút nghỉ ngơi, đêm nay để tôi chăm đêm là được.

- Không cần khách khí, gọi tôi Là Thẩm Thụy là được rồi. Tôi ngược lại không mệt, nếu Tô đại ca lo lắng muốn đến chăm đêm, vậy tôi bảo y tá thêm một cái giường.

Tô Trạch thấy thái độ của Thẩm Thụy cực tốt, có chút không hiểu.

Dù sao biểu hiện trước sau như một của đối phương đều rất thanh lãnh, không nói lời nào, nhất cử nhất động quý khí bức người.

Vốn định khuyên bảo thêm hai câu, nhưng em trai lại vẻ mặt uể oải cúi đầu, nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

Tô Trạch bèn hòa nhã mà thuận theo:

- Được, Thẩm Thụy, cậu cũng vậy, kêu tôi là Tô Trạch là được. Chỉ là cậu ở lại bệnh viện như này, lớp học thì sao? Xin nghỉ phép có trì hoãn cậu không?

Thẩm Thụy:

- Không sao, thầy phụ đạo đã cho chúng tôi nghỉ phép, phương diện học tập rất đơn giản, không có gì chậm trễ.

Hắn nhìn Tô Nguyên, nhớ tới một chuyện, dường như có chút bất đắc dĩ nói:

- Sắp tới Quốc khánh rồi, tôi bảo người đưa chút thuốc cho anh. Lúc Tô Nguyên ở nhà, anh phải tự mình theo dõi cậu ấy uống thuốc, một ngày cũng không thể đứt. Các bác sĩ nói rằng cậu ấy bị suy nhược và rất khó để phục hồi nếu việc dùng thuốc bị gián đoạn. Anh đừng quên.

Tô Trạch thấy vẻ mặt hắn nói cực kỳ nghiêm túc, trong lòng lộp bộp, vội vàng truy hỏi:

- A Nguyên làm sao vậy? Không phải là... có bệnh gì lớn chứ?

Giọng Thẩm Thụy trầm thấp:

- Không có bệnh tật, nói chính xác là khiếm khuyết của khả năng miễn dịch, phương thuốc này chính là bổ sung khuyết điểm ấy.

Nghe xong lời này, Tô Trạch vẻ mặt buông lỏng, ngữ khí cũng nhu hòa rất nhiều:

- Được, tôi nhớ rõ rồi, cậu yên tâm, Tô Nguyên một bữa cũng không thiếu.

- Vậy là tốt nhất, tôi đi tìm y tá thêm một cái giường.

Thẩm Thụy nói xong liền xoay người rời đi.

Trạm y tá.

Thẩm Thụy bảo y tá chuẩn bị thêm giường rồi cũng không rời đi, vẫn đứng chờ tại chỗ.

Rất nhanh, viện trưởng liền mang theo người nào đó tới.

Thẩm Thụy mở điện thoại di động:

- Chính là tấm ảnh này, nhìn bối cảnh chính là phòng bệnh hiện tại.

Viện trưởng lấy điện thoại chụp lại, gật đầu hứa hẹn:

- Thẩm tiên sinh yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. Nếu xác nhận được thực hiện bởi người trong cuộc, đó là vi phạm các quy tắc và quy định của bệnh viện, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý chu đáo.

Thẩm Thụy gật đầu, trở về nấu cơm.

Lúc cơm chiều, Tô Trạch nhìn bốn món ăn được bày ra trước mặt em trai, sắc vị đều đầy đủ, vừa nhìn đã biết là rất dụng tâm.

- Tô Trạch, phần kia là của chúng ta, mau ăn khi còn nóng đi.

Thẩm Thụy bày xong phần thức ăn của Tô Nguyên, lại bày một phần lớn hơn trên bàn bên cạnh, hai người ăn dư dả.

- Được, cám ơn, vất vả rồi.

Tô Trạch cũng không giúp được gì, ở nhà anh chưa từng vào bếp.

Nhìn qua bộ dáng nhanh nhẹn của Thẩm Thụy, anh quyết đoán gạt đi tâm tư muốn hỗ trợ.

Đợi nếm qua một ngụm, lúc này liền hiểu được vì sao Tô Nguyên luôn không thích ăn đồ ăn trong nhà, tay nghề của dì quả thật so ra kém xa Thẩm Thụy.

Anh không nghĩ tới, Thẩm Thụy toàn bộ quá trình đều nhìn chú ý xem em trai mình ăn cơm, chính bản thân hắn lại ăn chẳng bao nhiêu.

- Ăn thêm một miếng nữa, cái này bổ máu, ăn xong sẽ không đau đầu.

Ngữ khí Thẩm Thụy không khác gì dỗ dành một đứa bé.

Cuối cùng Tô Nguyên vẫn là ăn không hết, còn lại hơn phân nửa, biểu tình có chút thống khổ.

- Được, không ăn nữa.

Thẩm Thụy thấy thế không khuyên nữa, đồ ăn vừa dọn đi lại bưng chén canh bốc hơi nóng tới:

- Uống một chút nước táo, thanh ngọt vừa miệng.

Tô Trạch thán phục, em trai mình hướng về phía cậu ta không phải không có đạo lý.

Nhưng anh vẫn còn non và xanh lắm.
Đêm đó, trước khi đi ngủ, Thẩm Thụy lại cho em trai ăn thêm hai bữa, lượng không nhiều nhưng cũng đủ dinh dưỡng.

Đêm nay bồi giường càng làm cho anh cảm thấy mình không có đất dụng võ, Thẩm Thụy mỗi hai giờ đều dậy xem tình huống của Tô Nguyên, vả lại động tác còn vô cùng chuyên nghiệp.

Thẩm Thụy lần trước bồi giường đã luyện ra, ngay cả dụng cụ cũng biết xem.

Sáng sớm hôm sau.

Công ty Tô Trạch còn có việc, không đánh thức em trai, chào hỏi Thẩm Thụy xong liền nhẹ nhàng rời đi.

Cũng bỏ lỡ cảnh một rừng bác sĩ đi tra phòng, mấy lão bác sĩ tóc hoa râm không tin tà, lần này đổi hai người khác đến thăm mạch.

Không ngoài dự đoán, vẫn giống như quan điểm của người trước,  không có gì khác lạ.

Thật sự là trăm tư không giải thích được.

Tô Nguyên bị đánh thức, ăn điểm tâm đều có chút mơ hồ, thiếu chút nữa đút cháo vào mũi.

- Cậu nằm là được rồi, tôi đút cho cậu.

Thẩm Thụy lấy khăn giấy lau cho Tô Nguyên, từng ngụm từng ngụm bắt đầu đút cho cậu ăn.

- Buồn ngủ thì lại ngủ tiếp, sẽ không có ai làm phiền cậu nữa đâu.

Tô Nguyên gật đầu, lại nằm xuống.

Hai ngày nay cậu cơ hồ đều là ngủ rồi lại tỉnh dậy, dậy rồi ăn, ăn xong rồi lại ngủ, một vòng tuần hoàn.

Thẩm Thụy nhẹ nhàng đi ra, viện trưởng đã ở ngoài cửa chờ một hồi.

- Suỵt——-

Hắn chỉ vào trạm y tá, ra hiệu cho ông không nói chuyện ở cửa, sẽ làm phiền bệnh nhân.

- Thẩm tiên sinh, xin lỗi, đây quả thật là sai lầm trong công tác của chúng tôi. Có một y tá đã chụp lại, còn đăng Weibo, việc này nghe nói náo loạn rất lớn. Chúng tôi đã cho cô ấy một hình phạt cảnh cáo, lần sau tái phạm sẽ trực tiếp trục xuất.

Viện trưởng cẩn thận nhìn hắn một cái:

- Nếu ngài không hài lòng, tôi sẽ cho cô ta hôm nay liền rời đi. 

Việc này náo loạn, theo quy định trong bệnh viện sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng nếu chọc giận Thẩm gia, thay vì bị làm cho lăn lộn trong ngành không nổi, còn không bằng đổi bệnh viện tiếp tục làm.

- Bệnh viện có quy tắc và quy định riêng, làm theo quy củ là được.

Thẩm Thụy đã sớm kéo hot search xuống, tấm ảnh kia cũng không ngừng bị xóa bỏ, độ hot trên mạng giảm xuống rất nhanh, sẽ không tạo nên sóng gió gì được.

Nghĩ đến bức ảnh được lưu truyền rộng rãi kia, Tô Nguyên chảy máu trên trán giống như thiên sứ gãy cánh tinh xảo mà yếu ớt.

Hắn cắn răng, đáy lòng điên cuồng tàn sát dục vọng độc chiếm, muốn giấu người đi, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.

Các cẩu nhan (con tró mê sắc đẹp =.=!) trên mạng đều bị thao tác này làm cho choáng váng.

- Tô Nguyên không phải muốn debut sao? Làm sao số lượng thảo luận lại giảm xuống nhanh như vậy, có người đang kiểm soát bài đăng à.

- A a a tôi cũng bị xóa, các tỷ muội đẩy tôi lên đi mà!

- Ai nói Tô Nguyên sắp debut, cậu ấy vẫn luôn cự tuyệt có được không? Trâu không uống nước liền mạnh mẽ ấn đầu hả cái bọn này!

- Mị không tin, khẳng định là có người đang giở trò, các chị iem xông lên điii~! Để cho mọi người nhìn thấy nhan sắc thịnh thế của Tô Nguyên!

......

Một mớ hỗn độn.

Rốt cuộc Thẩm Thụy đập nhiều tiền, lại chào hỏi Weibo, chỉ sau nửa ngày, toàn bộ mạng đều sạch sẽ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà các y tá của bệnh viện tư nhân Lăng gia nghe nói tiểu mỹ nhân nằm viện, nhưng vì chấn động nên không dễ chuyển viện, quả thực đau lòng.

Kho hàng xuất ra một lô dược liệu đến bệnh viện nhân dân, lúc này các nàng lại lên Weibo vây xem, nhưng cái gì cũng không tìm ra được.

.

Tô Trạch xử lý xong việc khẩn cấp, buổi trưa lại đây cùng em trai ăn cơm.

Tô Nguyên do dự một chút, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, vẻ mặt đau khổ nói:

- Anh hai, em cùng Lâu Thời Tấn cãi nhau một trận, về sau anh có thể... đừng đưa gã đến gặp em được không?
Là mình đánh giá thấp y, không thể để anh trai bị y dắt mũi được.

- Làm sao vậy? Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh thấy hai người cãi nhau đấy. Nếu hắn khi dễ em, cứ nói với anh, anh đi cho hắn một bài học.

- Không phải, chúng em... chia tay rồi.
Không nói thật, anh hai sẽ không nghe.

Tô Trạch mang theo sắc mặt trêu chọc liền thay đổi, trong nháy mắt mây đen dày đặc:

- Chia tay?

Tô Nguyên gật đầu.

- ...... Được rồi, anh biết rồi.

Tô Trạch trước mặt Thẩm Thụy, cái gì cũng không nói.

Hai người đã chia tay, anh có thể chờ em trai hồi phục rồi lại hỏi.

Việc này không cần suy nghĩ, nhất định là do Lâu Thời Tấn, Tô Nguyên khi còn bé còn thích bé gái nhà hàng xóm.

Trong lòng anh tính toán mấy vị tiểu thư trong giới, chuẩn bị sắp xếp xem mắt cho em trai.

Đột nhiên anh đảo mắt nhìn về phía Thẩm Thụy, liền nghĩ vô duyên vô cớ, A Nguyên vừa mới ở trường không bao lâu, bạn cùng phòng đối với em ấy tốt đến khó tin, hóa ra là coi trọng em trai của anh?

Tô Nguyên thấy anh hai biểu tình cổ quái nhìn bạn cùng phòng, hoang mang mở miệng nói:

- Anh?
Tại sao lại nhìn bạn cùng phòng của em như vậy?

Thẩm Thụy khí định thần nhàn, một chút cảm giác chột dạ sau khi bị nhìn thấu cũng không có.

Tô Trạch giận đến phát run, cư nhiên có nhiều con sói đuôi lớn như vậy nhìn chằm chằm em trai anh!

A Nguyên đơn thuần còn không nhận ra, trong mắt không có chút mê luyến nào, ánh mắt nhìn Thẩm Thụy cùng lúc lần đầu nhìn Lâu Thời Tấn giống y đúc, tất cả đều là bạn tốt!

Nếu không phải như thế, anh đã sớm nhìn ra điều không đúng rồi.

Phải nghĩ cách làm cho Thẩm Thụy biết khó mà lui.

- A Nguyên, anh hai ngày nay công việc bận rộn, chỉ có thể ban ngày đến thăm em. Chờ em khỏe rồi liền về nhà ở vài ngày, đến lúc đó anh sẽ cẩn thận chăm sóc cho em.

Tô Nguyên tùy ý dỗ dành một câu:

- Anh, em đã không còn là đứa nhỏ nữa, anh chỉ cần an tâm làm việc, kiếm được nhiều tiền nuôi em là được rồi.
Về nhà thì thôi đi.

Sau khi Tô Trạch rời đi, Thẩm Thụy cười khẽ nhắn tin:

- Làm không tồi, tiếp tục giữ chân anh ta.

Công ty con của Thẩm gia nắm giữ doanh nghiệp căn cứ theo chỉ thị của hắn, hai ngày nay đặt cho Tô gia không ít đơn hàng lớn, bởi vậy Tô Trạch mới bận đến chân không chạm đất.

Cho đến khi em trai xuất viện, Tô Trạch cũng chỉ có thời gian mỗi ngày đến ăn một bữa cơm.

Sau khi xuất viện, Tô Nguyên vẫn trở về phòng ký túc, không cho Tô Trạch đưa mình về nhà.

Trong nhà có bé mít ướt Tô Huỳnh, còn không bằng yên tĩnh ở trường học tu dưỡng.

Lúc đón em trai xuất viện, Tô Trạch thừa dịp Thẩm Thụy đi làm thủ tục xuất viện, kéo em trai sang một bên.

- A Nguyên, em chỉ thích đàn ông thôi sao?

Nói xong liền khẩn trương nhìn phản ứng của em trai, chỉ thấy Tô Nguyên quyết đoán lắc đầu.

- Không ạ.
Điều này còn phụ thuộc vào giới tính của người em thích nữa.

Tô Trạch cười cười, như trút được gánh nặng:

- Được, anh biết rồi.

Thẩm Thụy đứng ở phía sau cửa, khẽ nở nụ cười.

Không hổ là người hắn thích.

.

Khu ký túc xá nghiên cứu sinh, phòng 1212.

Tô Nguyên trở về liền nằm xuống sofa, ký túc xá mới là nơi cậu thích nhất.

Thẩm Thụy hiểu ý, mở thế giới động vật ra, lại nhét đệm cho Tô Nguyên rồi đắp chăn cho cậu, lúc này mới yên tâm đi vào phòng bếp bận rộn.

Trong két sắt dưới TV, có một chai thủy tinh nho nhỏ, bên trong là cành hoa quế khô.

_Hết chương 13_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro