Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuyên thư tôi được bạn cùng phòng cứu vớt

Tác giả: Ngã Tẩu Tại Trường Giai Trung

  Chương 16: KÍNH SỢI VÀNG

Tô Nguyên cho rằng mình nghe lầm, bèn lại lặp lại một lần nữa:

- Xem mắt?

Hướng Chi Nhu thấy đối phương mở to hai mắt, đồng tử long lanh như một con nai con thuần khiết, thẹn thùng đến mức mặt mày đều phiếm hồng, chính là sắc đẹp vô biên.

Hôm qua nàng nghe nói Tô gia chuẩn bị xem mắt cho nhị công tử, đang tìm người, nàng một hơi liền đáp ứng luôn.

Không thử làm sao biết được, có thể hái được đóa hoa kiều diễm này hay không?

Hai năm nay Hướng gia phát triển cực mãnh liệt, đối với Tô gia mà nói thậm chí còn là trèo cao.

Nhưng mỹ thiếu niên như Tô Nguyên lại có rất nhiều người nguyện ý gả, nàng phải nắm lấy cơ hội.

- Đúng vậy.

Hướng Chi Nhu nhẹ nhàng vén lọn tóc ra sau tai, lộ ra góc mặt đẹp nhất:

- Tuy rằng chúng ta đã gặp qua, tôi vẫn nên tự giới thiệu đi. Tên tôi là Hướng Chi Nhu, sinh viên năm hai đại học Thái Tân. Trước đây chưa từng yêu đương, lần trước trong bữa tiệc từ thiện đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tô Nguyên bị bóng thẳng đánh trúng, nhất thời lại không biết nên làm thế nào cho phải.

- ...... Tên tôi là Tô Nguyên, đại học Thanh Bắc, cũng là sinh viên năm hai, vừa chia tay bạn trai.

Hướng Chi Nhu cũng chứng kiến hiện trường chia tay, nhưng cô không thèm để ý chút nào:

- Tôi biết, yêu cầu giới tính có thể đừng chết như vậy được không?

Tô Nguyên im lặng một hồi, bưng trà chanh trước mặt uống một ngụm.

- Thật ngại quá, tạm thời tôi còn không muốn nhanh như vậy lao vào mối tình tiếp theo.

Cậu cố ý làm ra bộ dáng ảm đạm thần thương, ý đồ xua tan suy nghĩ của đối phương.

Hướng Chi Nhu giống như đoán ra Tô Nguyên sẽ nói như vậy, vẫn vui vẻ như trước:

- Vậy chúng ta có thể làm bạn bè trước, tôi nguyện ý chờ cậu thoát khỏi đoạn sương mù này, đến lúc đó, cậu xem xét một chút về tôi, được không?

- A?

Tô Nguyên nghe được lời của cô, da đầu tê dại, vội vàng nói:

- Tôi không biết chuyện này mất bao lâu, tôi không muốn làm chậm trễ cô.

Cậu là một người sắp chết, cần gì phải chọc cho người bên ngoài vì mình mà thương tâm đây.

Cuối cùng chỉ là một hồi chia tay.

Hướng Chi Nhu tựa hồ nhìn ra sự kháng cự của Tô Nguyên, cũng không kiên trì nữa:

- Vậy chúng ta coi như là bạn bè đi, lần trước cậu cùng tên cặn bã kia chia tay, tôi và em họ Ôn Dĩ Đồng của tôi đều rất cảm tạ cậu, hiện tại cô ấy coi như đã thoát ly khổ hải rồi.

Tô Nguyên có chút kinh ngạc, nam chính và nữ chính hẳn là trời sinh một đôi, làm sao có thể chia tay đây?

Chẳng lẽ là lực lượng của cốt truyện, nhất định phải để cho bọn họ đi thêm một lần tình tiết ngược thân ngược tâm này sao?

Tô Nguyên:

- Dù sao, nếu hai người họ có thể kết hôn, tôi nhất định sẽ chúc phúc cho họ.  

Hướng Chi Nhu trìu mến nhìn Tô Nguyên, cậu ấy là một quân tử chân chính ôn nhu, cho dù bị thương tổn cũng chưa từng trách cứ người gây hại.

Kẻ trước người sau, em họ của cô tuy rằng cũng là nạn nhân, nhưng rõ ràng người bị thương sâu hơn chính là Tô Nguyên.  

Họ Lâu kia có chỗ nào tốt cơ chứ, cư nhiên còn muốn trái ôm phải ấp!

- Chúng ta thêm Wechat đi, cậu liền nói với anh trai cậu, đang chậm rãi tiếp xúc với tôi, không thì anh ấy khẳng định còn phải an bài cho cậu xem mắt người khác nữa đấy.

Hướng Chi Nhu nháy mắt với Tô Nguyên:

- Cậu có thể lấy tôi ra làm lá chắn nha.

Ai ngờ Tô Nguyên cư nhiên lắc đầu cự tuyệt:

- Không được, cô chưa từng yêu đương, điều này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô, con gái luôn khó khăn hơn một chút. Xem mắt đối với tôi mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là phiền toái một chút thôi, cô không cần lo lắng, tôi có thể xử lý tốt chuyện này.

Hướng Chi Nhu một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm, tim cô đập thật nhanh, cúi đầu nở nụ cười bình phục tâm tình:

- Hắn ta thật sự bị mù rồi.

Những lời này nói rất khẽ, chính cô thiếu chút nữa cũng không nghe thấy.

Cuối cùng Tô Nguyên vẫn rời đi, cậu không dựa theo lễ tiết cùng đối tượng xem mắt ăn một bữa cơm, bẻ gãy tất cả suy nghĩ của cô.

Cách đó không xa, Tạ Bân mỉm cười, đứng dậy đi về phía Tô Trạch.

Hai ngày nay hắn đang hợp tác với Tô Trạch một dự án thương mại, vốn hẹn buổi chiều gặp mặt ở công ty đối phương, nhưng tối hôm qua hắn nghe được tin Tô Nguyên muốn xem mắt, lập tức phái người đi kiểm tra địa điểm gặp mặt.

Sau đó chứng kiến hiện trường xem mắt, may mắn Tô Nguyên cự tuyệt đối phương, ngược lại tiết kiệm cho hắn không ít chuyện.

- A Nguyên, Hướng tiểu thư đi rồi?

Tô Trạch gọi điện thoại xong, dẫn một người đàn ông trở về.

Tô Nguyên đang muốn ra ngoài tìm anh hai, thấy thế toàn thân lập tức căng thẳng, gật đầu nhìn về phía người đàn ông nho nhã bên cạnh anh hai, suy đoán đây có phải là trận xem mắt thứ hai hay không.

- À, giới thiệu một chút, đây là đối tác của anh, Tạ Bân, vừa vặn gặp được, anh liền mời cậu ấy cùng nhau ăn một bữa cơm. Buổi chiều tụi anh sẽ trở lại công ty để thảo luận về các chi tiết của dự án.

Tô Trạch có chút thất vọng, lúc trước Hướng tiểu thư rõ ràng rất nhiệt tình a, sao lại đi nhanh như vậy, em trai anh rõ ràng tốt như thế.

Tô Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra không phải là một buổi xem mắt khác, vậy thì tốt rồi.

Tiếp theo Tô Nguyên lễ phép đưa tay:

- Xin chào Tạ tổng, tôi là Tô Nguyên.

Tạ Bân năm nay 28 tuổi, bằng tuổi với Tô Trạch.

Hôm nay đến gặp Tô Nguyên cũng chỉnh trang một phen, tóc đều chải ra phía sau lộ ra gương mặt anh tuấn, đeo một cặp kính sợi vàng, có vẻ nhã nhặn lại không mất khí phách.

- Xin chào Tô Nguyên, gọi anh là Tạ Bân là được, anh với anh trai em là bạn học cũ, quen biết cũng nhiều năm rồi.

Hắn nhìn hai tay trắng như tuyết kia, lúc hai người bắt tay lại càng là cực kỳ mềm mại.

Tạ Bân chỉ nhẹ nhàng nắm chặt, sợ Tô Nguyên có ấn tượng không tốt với lần đầu gặp mặt.

Xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi sau khi buông ra phảng phất vẫn dừng lại trên tay, hắn âm thầm vuốt ve ngón tay của mình.

- Được rồi được rồi, cũng đừng khách khí, đều là người một nhà cả.

Tô Trạch cười kéo ghế ngồi xuống:

- Mau lên đồ ăn đi, đừng làm đói em trai tôi.

Tô Nguyên tùy ý gọi một miếng bít tết.

Tạ Bân:

- Hai chúng ta là bạn học đã  nhiều năm như vậy, tôi còn lần đầu tiên gặp em trai cậu, vừa rồi cũng thật trùng hợp, đây là đang xem mắt sao?

Tô Nguyên:

- ...

- Chuyện này cậu đừng nói ra ngoài, nhìn qua là biết việc không thành rồi.

Tô Trạch gật đầu, lại đảo mắt nhìn về phía Tô Nguyên:

- A Nguyên, em không thích cô gái như vậy sao? Vậy em thích mẫu bạn gái như thế nào, cứ nói với anh. Vừa lúc Tạ Bân cũng ở đây, bảo cậu ấy tìm lựa cho em.

Tạ Bân hơi chậm lại.

Hắn rất muốn nói cậu thấy tôi thế nào, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, tính toán nghe suy nghĩ của Tô Nguyên.

Tô Nguyên cúi đầu:

- Anh, em còn nhỏ...

Tạ Bân tham lam nhìn thiếu niên nhan sắc diễm lệ, chỉ cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, vội vàng uống một ngụm nước chanh để áp chế.

- Khụ, người làm anh trai như cậu còn chưa có đối tượng, Tô Nguyên so với cậu nhỏ hơn nhiều.

Tô Trạch phiền não nhíu mày:

- Tôi phải bận rộn xử lý sản nghiệp trong nhà, nào có rảnh rỗi nghĩ tới những thứ này. Cậu lại không giống tôi, nhiều năm như vậy cũng chẳng nghe nói cậu có một người bạn lữ nào.

Tạ Bân nở nụ cười:

- Được, vậy tôi đây liền tranh thủ mau chóng thoát kiếp FA.

- Cậu?

Tô Trạch hít sâu một hơi, sau đó cười nói:

- Có tình huống?

- Thì cũng có coi trọng một vị, không biết đối phương có thích tôi hay không thôi.

Tạ Bân đẩy kính viền vàng trên sống mũi, cười rất tao nhã.

Tô Trạch bát quái lập tức nổi lên:

- Cậu yên tâm, cậu như vậy nhưng là đốt đèn cũng khó tìm được, tuyệt đối không thành vấn đề, nói anh em nghe một chút đi? Tôi tham mưu cho.

Nữ giám đốc nhà hàng bưng khay ăn tới.

- Tiên sinh, đây là bít tết ngài gọi, salad trái cây là món tặng kèm, xin hỏi còn cần gì khác không ạ?

Vốn là không có tặng đồ ăn, nhưng vị tiểu công tử này bộ dạng thật sự đẹp mắt, so với đỉnh cao trong giới giải trí cũng không kém bao nhiêu.

Nàng bị mỹ mạo của đối phương làm cho khiếp sợ, bèn cướp lấy chút đơn và thức ăn, muốn nói thêm hai câu.

Tô Nguyên lễ phép gật đầu:

- Không cần, cám ơn.

Nữ giám đốc vui vẻ cười cười:

- Vậy chúc các vị dùng bữa ngon miệng.

Tô Nguyên gật đầu, cầm lấy dao dĩa bắt đầu dùng cơm.

- Ai...

Tô Trạch thấy vậy rầu rĩ:

- A Nguyên chúng ta được nhiều người yêu thích như vậy, tại sao vị tiểu thư kia lại không lưu lại ăn cơm cơ chứ?

Anh có thể thấy rõ ràng.

Người gọi món trước Tô Nguyên cũng không có thức ăn tặng kèm, nước mới uống vài ngụm liền có người đến tiếp thêm, còn có những ánh mắt xung quanh không ngừng nhìn tới, đều nói rõ rằng em trai anh được hoan nghênh cỡ nào.

Tô Nguyên vùi đầu cắt bít tết, không nói một tiếng.

Chỉ là cậu rất ít khi ăn đồ Tây, cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, còn rất phí sức.

- Để anh làm cho.

Tạ Bân bưng đĩa đi, lại đưa tay lấy dao dĩa trong tay Tô Nguyên.

Dễ dàng cắt bít tết thành mười hai phần, kích thước giống nhau, cảnh đẹp ý vui.

Tô Nguyên kỳ thật cũng không muốn ăn, nhưng bạn học của anh hai đều giúp cậu cắt xong rồi, chỉ đành nói một tiếng cảm ơn, sau đó xâm một miếng bít tết nhỏ nhất.

Tô Trạch giật mình:

- Xem ra tôi phải tìm cho A Nguyên một đối tượng biết cắt bít tết.

Tạ Bân mỉm cười.

Tô Nguyên:

- ...

Rất nhanh, bít tết của hai người cũng bưng lên bàn.

Tô Trạch cắt một miếng nhỏ trước, bỏ vào đĩa cơm của Tô Nguyên:

- A Nguyên, nếm thử cái này.

Anh thấy em trai mình nửa ngày cũng không động đến miếng thịt bò thứ hai, cho rằng cậu không thích.

- Vâng ạ.

Tô Nguyên nâng miếng thịt bò kia lên đút vào miệng, cũng không cảm thấy có gì khác nhau.

Chưa nhai được vài lần, lại một miếng thịt bò khác được bỏ vào đĩa cơm của cậu.

Cậu ngẩng đầu, là Tạ Bân học theo Tô Trạch, cũng cắt miếng thịt bò đầu tiên cho cậu.

Mãi cho đến lúc rời đi, Tô Nguyên cũng chỉ ăn ba miếng thịt bò, còn lại đều không hề đụng đến.

Tô Trạch rất quan tâm hỏi cậu có phải không ngon hay không, nếu  ăn chưa no thì đi nhà hàng khác ăn thêm một chút, em trai thật sự ăn quá ít.

- Trước khi ra khỏi nhà, em ăn có hơi nhiều, hiện tại ăn không nổi, không cần để ý đến em đâu, em không đói.

Tô Nguyên ngựa quen lối cũ qua loa viện cớ.*

Tạ Bân đăm chiêu nhìn cổ tay mảnh khảnh của cậu.

Tô Trạch không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là cậu không thích ăn, dù sao cũng đã nếm qua tay nghề của Thẩm Thụy, nhà hàng này so ra quả thật rất bình thường.

Có lẽ em trai thích ăn thức ăn Trung Quốc hơn, hôm nay thực sự là một thất bại.

Vì phong cách thanh nhã của địa điểm xem mắt, lại khiến em trai đói bụng.

- Đi thôi, thời gian còn sớm, anh hai dẫn em đi công ty xem một chút, chờ em tốt nghiệp thì đến thực tập.

Tô Trạch gửi Wechat cho trợ lý, bảo hắn chọn mua trà chiều ngon nhất, thế nào cũng phải lót dạ cho em trai.

Sau khi đến công ty, anh cùng Tạ Bân nói chuyện dự án, Tô Nguyên ngồi ở trên sô pha bên cạnh, chậm rãi ăn điểm tâm.

Mặt trời buổi chiều thật sự ấm áp, Tô Nguyên trả lời Wechat của Thẩm Thụy, không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, chậm rãi nằm xuống ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy mặt trời đã ngả về núi Tây.

Tô Trạch thấy hai mắt em trai mơ màng, giống như một con mèo con vừa mới tỉnh ngủ, nhịn không được nở nụ cười:

- Tỉnh rồi? Em ngủ cũng ngon thật đấy, hợp đồng của tụi anh cũng đã được đàm phán xong rồi, em thế nhưng còn chưa tỉnh.

Đương nhiên anh không nói, Tạ Bân cũng sợ làm ầm ĩ đến em trai anh đang ngủ, hợp tác dự án lần này hai người là lần đầu tiên yên lặng đạt thành như vậy.

- Có đói không? Không thì anh dẫn hai người đến nhà ăn riêng của Lâm thị, đồ ăn ở đó chính là tuyệt đỉnh.

Tạ Bân không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy, đến nói chuyện hợp đồng còn có thể nhìn thấy mỹ nhân ngủ trưa.

Cả cuộc đàm phán hắn đều không ở trạng thái, ít nhất là đã lấy ít hơn ba phần lợi nhuận.

Nhưng đó không phải là vấn đề, chờ bọn họ trở thành người một nhà rồi, của hắn đều là của Tô Nguyên.

Tô Nguyên nhìn điện thoại di động, Thẩm Thụy kêu cậu lập tức xuống dưới lầu.

- Không được, anh hai, em về ký túc xá ăn cơm đây, bạn cùng phòng đến đón em rồi.

_Hết chương 16_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro