Biển Không Nắng - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngỗi Tân đã nhận được giấy nghỉ phép từ đội trưởng, nhưng lại xuất hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô không biết nhà mình ở đâu.

Ngỗi Tân đứng sững trong hành lang vài giây, khi nhìn quanh một lượt thì cô phát hiện phía trước có biển chỉ dẫn nhà vệ sinh. Một ý tưởng loé lên trong đầu cô và cô nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh.

Vừa bước vào buồng vệ sinh, Ngỗi Tân liền lấy chiếc vòng tay màu bạc mà bác sĩ Hoàng đã đưa cho cô từ trong túi ra và đeo vào cổ tay.

Trên vòng tay hiện lên một chuỗi ký tự: "Đã khởi động."

Sau đó, các ký tự tự động chuyển thành thời gian, 19:38. Trông như thể đây chỉ là một chiếc vòng tay điện tử thông thường hiển thị thời gian.

Ngỗi Tân giống như một người già vừa nhận được chiếc điện thoại thông minh mà lại không theo kịp thời đại. Cô ngồi trên nắp bồn cầu loay hoay mãi nhưng vẫn không hiểu cách sử dụng món đồ này.

"Cứu với... sao nút của cái vòng tay này chẳng có chút gờ nào cả." Ngỗi Tân đổ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng cũng thấu hiểu cảm giác khó khăn của người già khi sống trong xã hội công nghệ cao. Cô chỉ có thể mò mẫm trên chiếc vòng, cố gắng khám phá các chức năng của nó.

Cô ấn nhẹ một cái vào bên cạnh.

"Thông tin sinh học đã được xác nhận." Chiếc vòng tay phát ra một màn hình chiếu, hiển thị các chức năng của nó.

"Chặn tín hiệu, liên lạc tức thời, kết nối mã hóa, theo dõi định vị, tự hủy..." Ngỗi Tân lần lượt xem qua, không khỏi rùng mình, "Nút nguồn nhấn giữ ba giây rồi ném văng ra, uy lực tương đương với một quả bom mini?"

Hóa ra đây còn là một loại vũ khí nhỏ gọn. May mắn là cô đã không ấn giữ nút bên cạnh quá lâu, nếu không giờ này có lẽ cô đã tan xác không còn gì rồi.

Ngỗi Tân lấy ra một con chip màu đen chỉ nhỏ bằng móng tay. Theo lời bác sĩ Hoàng, con chip này lưu trữ mọi thông tin về "Nhân viên an ninh Ngỗi Tân," và trong đó chắc chắn có thông tin về nơi cô ấy sống.

Ngỗi Tân đặt con chip lên chiếc vòng tay, màn hình chiếu của chiếc vòng tay hiển thị: "Đang đọc dữ liệu... Đang đọc... Đọc hoàn tất."

Trang đầu tiên trên màn hình hiển thị chính là thông tin cá nhân của Ngỗi Tân.

Ngỗi Tân, cha mẹ cô ấy đã qua đời vài năm trước trong một vụ tấn công khủng bố khi đang đi trên xe điện. Công ty bảo hiểm đã bồi thường cho cô ấy một khoản tiền lớn. Ngỗi Tân đã dùng số tiền này để thi đỗ vào Học viện Biển Đen với thành tích xuất sắc và theo học chuyên ngành Kỹ thuật Điều tra Hình sự. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã thông qua kỳ tuyển dụng nội bộ của Cục Điều tra và trở thành một nhân viên an ninh thực tập.

Địa chỉ hiện tại của cô ấy là số 233, phố An Bình, khu Cảng, thành phố Biển Đen.

Thông tin trong tài liệu này chi tiết đến mức không thể chi tiết hơn, từ quá trình sinh hoạt từ nhỏ đến lớn, thói quen sinh hoạt không nổi bật, cho đến mật khẩu tài khoản tiết kiệm và cả các giao dịch ngân hàng của cô ấy.

Khoan đã! Thông tin cho thấy cô ấy đã vay một khone tiền từ ngân hàng, mà số tiền này còn không hề nhỏ... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy không phải đã nhận được khoản tiền bồi thường từ việc cha mẹ cô ấy qua đời sao? Tại sao lại phải vay tiền?

Đến khi đọc đến đoạn cuối cùng, Ngỗi Tân như chết lặng.

Hóa ra là vì học phí của Học viện Biển Đen quá, quá, quá đắt! Mỗi năm học phí lên đến hơn 200 nghìn, khiến khoản tiền bồi thường của cô ấy đã cạn kiệt hoàn toàn và còn nợ thêm 300 nghìn.

Nợ 300 nghìn!

Đồng tử của Ngỗi Tân giãn ra.

Nếu cô phải đóng vai "nhân viên an ninh Ngỗi Tân" trong một thời gian dài, thì việc thừa kế khoản nợ mà nguyên thân để lại dường như là điều tất yếu.

Tuyệt vọng thật! Đây là cái gọi là xuyên không trong truyền thuyết sao? Không chỉ trở thành kẻ phản bội mà còn phải gánh thêm khoản nợ 300 nghìn!

Vẻ mặt Ngỗi Tân đau khổ, mất một lúc lâu mới có thể lấy lại tinh thần.

Sau đó, cô tiếp tục thực hiện các thao tác để mã hoá kết nối mạng và tìm kiếm trên mạng: "Từ tòa nhà Cục Điều Tra đến số 233 phố An Bình, khu Cảng đi theo tuyến đường nào?"

Kết quả tìm kiếm đã hiện ra.

"Đi tàu điện từ tuyến số 13 có thể đi thẳng từ ga Tòa nhà Cục Điều tra đến ga phố An Bình." Ngỗi Tân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm ơn mạng Internet phát triển. Quả đúng là khi gặp khó khăn, tìm kiếm trên Baidu là chiến lược đúng đắn.

Tài liệu cho thấy "Nhân viên an ninh Ngỗi Tân" có thói quen di chuyển bằng tàu điện, vì vậy cô cũng phải sử dụng tàu điện để về nhà.

Tài liệu mà bác sĩ Hoàng giao cho có tới hơn 200 trang, không chỉ có thông tin của Ngỗi Tân mà còn của những người khác, chẳng hạn như đội trưởng Thư Húc Nghiêu mà Ngỗi Tân vừa mới gặp, cùng với các thành viên khác trong Tiểu Đội số 7 mà cô thuộc về. Ngỗi Tân đã xem xét kỹ lưỡng thông tin của mình, còn thông tin của người khác thì chỉ lướt qua, rồi thu lại màn hình chiếu của vòng tay.

Cô không thể ở đây quá lâu, tài liệu có thể để lại để xem sau.

Ngỗi Tân ra khỏi khu vực toilet rời và rửa mặt ở bồn rửa tay.

Qua gương, Ngỗi Tân nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của mình. Gương phản chiếu lên bức tường phía sau, nơi có dán một bản đồ an toàn phòng cháy, với sơ đồ mặt bằng của tòa nhà Cục Điều tra. Cô quay lại, bước đến trước bản đồ và xem kỹ để xác nhận vị trí của các lối ra trước khi rời khỏi nhà vệ sinh.

"Nhân viên an ninh thực tập Ngỗi Tân, xin hỏi ngài có cảm thấy không khỏe do cơ thể yếu sau ca phẫu thuật không?" Giọng nói của trí tuệ nhân tạo Adam đột nhiên vang lên, "Tôi nhận thấy thời gian ngài ở trong nhà vệ sinh lâu hơn bình thường. Xét đến tình trạng sức khỏe của ngài, nếu sau một phút nữa ngài vẫn chưa ra ngoài, tôi sẽ gửi tin nhắn yêu cầu trợ giúp đến nhân viên gần ngài nhất để họ xác nhận xem ngài có phải đã bị ngất xỉu trong nhà vệ sinh không."

Ngỗi Tân: "......?"

Trí tuệ nhân tạo này làm cái quái gì vậy? Thậm chí còn quản cả thời gian đi vệ sinh?!

"Tôi thực sự có chút không thoải mái." Ngỗi Tân giữ bình tĩnh.

"Có cần tôi gọi trung tâm y tế không?" Adam hỏi.

Ngỗi Tân cứng họng: "Không cần đâu... Tôi chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là được."

Adam: "Vậy ngài có cần người đi cùng về nhà không?"

Ngồi Tân hoang mang nghĩ thầm, Adam này chẳng giống trí tuệ nhân tạo mà giống như một quản gia trí tuệ nhân tạo hơn.

"Cảm ơn đề nghị của bạn." Cô từ chối, "Tôi có thể tự mình về được."

"Ngài không cần phải cảm ơn, phục vụ ngài là trách nhiệm của tôi." Adam đáp.

Về nhà một mình có nguy cơ lạc đường, nhưng nếu có người khác đi cùng sẽ tăng nguy cơ bại lộ danh tính của cô, vì vậy cô chọn tự mình tìm đường về.

Ngỗi Tân dựa vào bản đồ đã ghi chép để tìm thang máy và đi xuống tầng một.

Tầng một là một sảnh rộng rãi, có một nhân viên tiếp tân đứng ở quầy lễ tân. Ngỗi Tân bước vào sảnh và nhìn ra ngoài qua cửa kính.

Ngoài trời trời đang mưa, màn mưa xám xịt khiến cảnh vật bên ngoài trở nên mờ ảo.

Khi phát hiện có người đến, cửa kính lặng lẽ trượt sang hai bên, hơi ẩm từ cơn mưa rào ập vào mặt.

"Trong thời tiết mưa to, xin nhớ mang theo ô. Chúc ngài đi đường thuận lợi." Trí tuệ nhân tạo nhắc nhở tận tình.

Thật sự chu đáo... Ngỗi Tân lặng lẽ rút một chiếc ô đen từ giá ô công cộng bên cạnh cửa kính, mở nó ra và bước vào màn mưa.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những giọt mưa rơi lắc lư làm ướt ống quần của cô, và những ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu vào mắt cô.

Cô đang ở giữa một khu rừng bằng thép và sắt, những tòa nhà cao tầng như những gã khổng lồ đang từ trên cao nhìn xuống cô. Giữa các tòa nhà, tàu điện lướt qua trên các đường ray trên không, như những con rắn săn mồi đang tuần tra trong rừng.

Những màn hình điện tử khổng lồ đầy màu sắc được gắn trên các tòa nhà cao tầng, liên tục thay đổi quảng cáo khiến người xem hoa mắt. Một chiếc tàu bay lơ lửng lướt qua bầu trời xám đen, kéo theo một dải băng quảng cáo sắc màu, phát sáng rực rỡ.

Những hình ảnh người ảo chân thực và cao lớn được thiết bị chiếu thực tế ảo trình chiếu trên không trung. Các diễn viên quảng cáo với giọng điệu quyến rũ đọc câu thoại: "Công ty cổ phần công nghệ Rick, nắm bắt công nghệ máy móc sinh học tiên tiến nhất, tạo ra các chi giả tùy chỉnh dành riêng cho ngài."

Những giọt mưa rơi lộp độp trên chiếc ô của Ngỗi Tân, cô từ trạng thái mơ màng nhanh chóng khôi phục lại.

Ánh mắt của cô xuyên qua màn mưa, nhìn những người vội vã đi lại trong cơn bão.

Họ mặc đủ loại trang phục, từ sang trang đến giản dị, có người mặc vest, có người ăn mặc đơn giản, có người thời thượng, có người quần áo rách rưới. Nhưng dưới tác động của mưa, họ dường như không khác nhau mấy, đều ướt sũng từ quần áo đến tóc, và đều lâm vào tình trạng rối bù như nhau.

Ngỗi Tân nhìn xung quanh và thấy cách đó không xa có một biển chỉ dẫn tàu điện. Cô đi về phía đó.

Tại điểm chờ xe, có vài người đang đợi tàu. Ngỗi Tân hòa mình vào đám đông và cùng họ chờ tàu điện.

Cô liếc mắt quan sát và nhận thấy nhiều người đều lắp đặt các bộ phận giả máy móc. Một người đàn ông trung niên bên cạnh có một cánh tay máy, ông không đeo đồng hồ mà gắn một màn hình nhỏ ở mặt sau của cánh tay máy, trên đó đang hiển thị thời gian. Cô gái bên phải đang thổi kẹo cao su, cả hai chân của cô ấy đều là chân giả máy.

Mọi người đã quen với việc lắp đặt các bộ phận giả và không nhìn những người lắp đặt chúng bằng ánh mắt khác thường.

Khoảng ba phút sau, tàu điện lướt đến và cánh cửa mở ra.

Các hành khách tại điểm chờ lần lượt lên tàu, thiết bị nhận diện liên tục phát ra thông báo: "Nhận diện khuôn mặt đã thành công, thanh toán thành công... Nhận diện khuôn mặt đã thành công, thanh toán thành công..."

Khi đến lượt Ngỗi Tân, cô bước lên và thiết bị thông báo không có sự thay đổi nào: "Nhận diện khuôn mặt đã thành công, thanh toán thành công."

Ngồi Tân thở phào nhẹ nhõm, tìm một chỗ trống trong toa tàu và ngồi xuống.

Mưa rơi lộp độp trên cửa kính, cô nhìn ra ngoài, những ánh đèn neon rực rỡ nhấp nháy ánh sáng khác nhau và chiếu sáng đôi mắt cô.

Sự phồn hoa và các dự án công nghệ cao xuất hiện khắp nơi như này là điều không thể thấy ở Thế giới thứ Nhất. Ngỗi Tân bị màu sắc rực rỡ làm cho hoa mắt, cô cảm thấy vừa say mê vừa e ngại.

Thế giới này như một bông hoa anh túc độc, đẹp mắt nhưng thực sự nguy hiểm.

Ngỗi Tân cúi đầu nhìn chiếc vòng tay, hiện tại là 20:12.

Ban đêm đã buông xuống, nhưng thành phố Biển Đen không hề lặng im. Những ánh đèn neon và quảng cáo chiếu sáng nhiều hơn, cơn mưa không thể dập tắt sự nhộn nhịp này.

Ngỗi Tân là một kẻ ngoại lai lạc lõng, đang quan sát thế giới mới. Cô cẩn thận đọc từng chữ nhấp nháy trên các biển quảng cáo, và nghiên cứu tỉ mỉ mỗi chiếc tàu bay lơ lửng và đàn drone lướt qua.

Tàu điện lao nhanh đâm thủng qua màn mưa, xuyên qua những hình chiếu thực tế ảo khổng lồ giữa không trung. Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt Ngỗi Tân thay đổi theo cảnh vật ngoài cửa sổ.

Cô lẩm bẩm trong lòng: "Tôi đã đến rồi, thế giới mới."

......

"Đã đến khu Cảng, phố An Bình. Xin quý khách mang theo hành lý và chuẩn bị xuống tàu."

Ngỗi Tân mở ô ra và bước ra khỏi tàu điện. Cửa tàu đóng lại sau lưng cô, và những gì cô nhìn thấy trước mắt hoàn toàn khác biệt so với trước đó.

Phố An Bình ở khu Cảng chìm trong bóng tối, không có đèn neon, không có biển quảng cáo, chỉ có những tòa nhà chung cư cao thấp khác nhau và các cửa hàng tiện lợi giá rẻ với đèn sáng ở hai bên đường. Con đường gồ ghề và đọng đầy nước mưa.

So với sự phồn hoa của khu vực Tòa nhà Cục Điều tra, phố An Bình ở khu Cảng kém phát triển hơn hẳn. Tuy nhiên, chính sự tàn tạ này lại mang đến cho Ngỗi Tân một cảm thấy quen thuộc.

Công nghệ phát triển và sự phồn hoa ồn ào của khu đô thị luôn nhắc nhở Ngỗi Tân rằng cô là một kẻ ngoại lai. Nhưng sự lạc hậu, mộc mạc của phố An Bình lại khiến cô có cảm giác như trở về nhà, bởi vì chung cư cũ mà cô từng sống nhiều năm ở Thế giới thứ Nhất cũng giống như vậy: cũ kỹ, âm u, đèn đường hỏng và cửa hàng nhỏ dưới tầng vẫn sáng đèn muộn.

Cô nhớ lại bản đồ dẫn đường đã tra cứu trước đó và đi về hướng nhà mình.

Vừa mới đi vài chục mét, một chai rượu đột ngột vỡ ngay cạnh chân Ngỗi Tân. Cô dừng bước và nhìn thấy một ông lão say rượu gục vào góc tường, miệng lầm bầm những lời chửi rủa không rõ ràng.

Ông ta chửi rủa vài câu rồi ngửa đầu ngủ thiếp đi.

Ngỗi Tân bước qua những mảnh vỡ của chai rượu và nhìn thấy hai bên bức tường đường phố đầy những hình vẽ graffiti sặc sỡ.

"Cớm cút khỏi nhà chúng tôi!" Một hàng chữ lớn màu đỏ được viết trên tường và cuối câu là một hình đầu lâu đẫm máu.

"Cớm" là cách gọi mang tính miệt thị đối với những người thực thi pháp luật trong thành phố.

Ngỗi Tân biết ý nghĩa của từ này từ một số bộ phim cũ.

Người dân ở phố An Bình dường như rất không chào đón người ngoài, đặc biệt là những người thực thi pháp luật. Hơn nữa, an ninh ở đây... có vẻ rất kém. Đường phố thì bẩn thỉu, đầy những hình vẽ graffiti, và những con ma men nằm vạ vật giữa đường mà không ai quản lý.

Cảm giác như trở về nhà của Ngỗi Tân lập tức tan biến. Mặc dù khu chung cư cũ cô từng sống cũng đã rất cũ kỹ, nhưng ít nhất nó vẫn rất sạch sẽ và mỗi sáng đều có xe rác đến thu gom rác thải.

Dọc đường đi, người đi bộ trên phố rất thưa thớt.

Ngỗi Tân đi qua một con hẻm bẩn thỉu, cố gắng tìm hướng về nhà. Khi sắp rời khỏi con hẻm, cô thấy một chàng trai mặc áo hoodie không xa. Cô vừa định chạy đến hỏi đường, thì hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ góc phố, chặn đường cô lại.

Họ bao vây Ngỗi Tân, mỗi người rút ra một con dao nhỏ và chỉa vào cô, gằn giọng: "Cướp!"

Chàng trai mặc áo hoodie phía trước nghe thấy tiếng "cướp," nhưng anh ta chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức chạy đi, nhanh hơn cả thỏ.

Ngỗi Tân: ......Phố An Bình này không hề yên bình chút nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro