Chương 7: Yêu đơn phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-"À, thì là..."

Chưa kịp nói hết câu, Tuần Anh đã bị Quỳnh Như xen vào hậm hực, nói:

-"Người yêu chứ gì, nhỏ đó xinh đẹp quá mà."

Ngọc Hân liền nói tiếp:

-"Ừm, chắc vậy rồi. Hai người trai tài gái sắc đúng là đáng ganh tị."

An Thư thấy khó chịu vô cùng nhưng cô vẫn rất kìm chế, giọng nhẹ lại:

-"Chúng ta về thôi."

Cả đám gửi lời tạm biệt với đám Hoài Đức, Tuấn Anh rồi liền bước về, Bảo Ngân thấy mấy anh ngơ ngác, không hiểu gì thì lùi lại nói nhỏ vào tai Hoài Đức:

-"Minh Đông là cái chàng "soái ca" con Thư thích mà bữa trước em kể với anh đó."

-"Hai anh làm gì thì làm đi nha, cả đám em chờ tin vui từ các anh, bye." Cô quay sang Tuấn Anh nói.

Sau đó, Bảo Ngân cũng đi thật nhanh đến đám bạn của mình.

-"Nghe rồi đó, Thư thích Đông. Hai chúng ta sẽ là "ông tơ bà nguyệt" nối duyên cho 2 đứa trẻ."Tuấn Anh buồn thỉu buồn thiu nói.

-"Ê, mà lúc nãy hình như cả đám của An Thư hiểu lầm Juily là bạn gái của Minh Đông, vậy chúng ta phải giải thích thế nào đây?"Hoài Đức liền lên tiếng.

-"Tao chưa nói được gì là Quỳnh Như xen vào nói hết, hiểu lầm là phải."

-"Thôi, được rồi. Tìm cách giải thích cho An Thư với kết duyên cho 2 đứa nó đi, không được là tao bị Bảo Ngân lột da đó."

-"Ừm."

Nói xong, Hoài Đức và Tuấn Anh bước ra về.

Trong lúc đó, Minh Đông và Juily đã chạy ra khỏi sân, hai người cũng đã nhìn thấy Minh Khang. Thì ra anh chàng đang ngồi ba hoa đủ chuyện với cô nàng Kim Ánh. Ở đó còn có cả Tú Liên, hai cô nàng cũng ra sức tâng bóc anh chàng lên đến chín tầng mây. Khi thấy Minh Đông và Juily đang bước về phía mình, Minh Khang mới thét lớn:

-"A...a...a..Juily em đến nơi rồi đó hả?"

-"Vâng ạ!"Cô nàng nở một nụ cười tươi rói.

Minh Khang quay sang Minh Đông nói:

-"Anh và em ấy đi tìm em à?"

-"Ừm, trò chuyện xong chưa, chúng ta về nhà nhanh lên, đừng để ba mẹ chờ lâu."

-"Vâng."

Minh Khang quay sang chào Tú Liên và Kim Ánh nhưng ánh mắt 2 cô nàng có đặt lên người anh đâu. Ánh mắt ấy đang nhìn say sưa, chăm chú chàng trai tuấn tú – Minh Đông ở phía trước. Minh Khang cũng không quan tâm lắm đến việc 2 cô gái nhìn ai, ngắm ai mà anh chỉ lo kể chuyện ngày xưa, gợi lại chuyện cũ với người em gái thân yêu mà hôm nay anh mới được gặp lại. Vừa trò chuyện, 3 anh em vừa bước ra xe bỏ lại ở đó 2 cô nàng nham hiểm đang âm mưa lợi dụng Minh Khang để tiếp cận "soái ca" Minh Đông tài giỏi.

Nhóm người An Thư cùng bước ra ngoài, đúng lúc thấy xe của nhà Minh Đông đang đưa anh em họ về nhà, tấm kính xe trong suốt như đang cố tình làm cho những hành động dịu dàng, thân thiết của Minh Đông đối với Juily lọt vào mắt của An Thư. Chiếc xe vụt nhanh qua người An Thư khiến vũng bùn trước mặt bắn thẳng lên chiếc váy xinh xắn của cô, những chấm nâu to có nhỏ có liền xuất hiện chướng mắt trên chiếc váy, cô phủi phủi những hạt cát lúc nãy đi theo vũng bùn mà bám lên váy cô. Cô không tức giận, mà cô lại cười. Nhìn thấy những hành động dịu dàng của anh cho người khác mà cô lại cười. Để che dấu nổi buồn bực, khó chịu của mình cô chỉ có thể cười thôi chứ không thể làm gì khác, không biết nói gì.

Đến khi Hoàng Phương thấy không kìm chế được nữa, cô mới tức giận lên tiếng:

-"Thật quá đáng mà."

-"Không có gì đâu, về nhà thay ra là được. Chúng ta về thôi!" An Thư cố nặn ra một nụ cười gượng, bước thẳng lên phía trước.

Thấy An Thư rất buồn bực, mệt mỏi nên không ai dám nói gì thêm. Vì vậy, mà cả nhóm rơi vào khoảng không gian im lặng, ai về nhà nấy. Về đến nhà, An Thư uể oải bước nhanh lên phòng, cô nằm dài lên chiếc giường to màu tím, lật người qua lật người lại. Cảm thấy chán nản quá, nên cô mới đem Loptop ra vào Facebook rồi lướt newfeed. Bỗng thấy khung chat sáng đèn, thì ra là Bảo Ngân nhắn tin cho cô.

[Tin nhắn] Bảo Ngân: Thư, tao gửi địa chỉ Facebook của Minh Đông cho mày rồi đó, mày lên kết bạn với anh ấy đi.

[Tin nhắn] An Thư: Không thích.

[Tin nhắn] Bảo Ngân: Chắc không thích không.

[Tin nhắn] An Thư: Đã xem.

Một phút....Hai phút....Ba phút...

Lòng đã bảo là không được nhấp vào nhưng đôi tay bé nhỏ cứ vô thức nhấp vào Facebook của con người nào đó. Chần chừ giây lát cô mới gửi lời mời kết bạn với anh. Gửi xong lời mời, An Thư như trút bỏ 1 tảng đá nặng ngàn cân, mỉm cười vui vẻ. Cô bất giác kéo xuống xem hình ảnh của anh thì mới phát hiện ra anh vừa đăng anh lên được 15 phút. Trong bức ảnh là hình dáng của 1 cô gái cực kì xinh đẹp, cô nàng cười tươi để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn ở hai bên má, cô mặc một chiếc váy ngắn để lộ làn da trắng hồng thu hút. Phía trên là dòng caption:

"TÌNH YÊU BÉ NHỎ CỦA TA VỪA VỀ NƯỚC <3<3"

Phía dưới còn có nhiều người bình luận hỏi "đây là ai vậy?", "người yêu anh à?". Còn có nhiều người bảo đây là cô nàng được anh cưng chiều lúc sáng ở sân vận động.

Cơn buồn bực vừa lắng xuống được đôi chút nay lại được dịp dâng lên. Cô bỗng nhớ đến một câu nói của người nào đó: Yêu đơn phương là một loại tình yêu khờ dại, say đắm và hoàn mỹ nhất trên đời này, bởi vì tuyệt đối cũng không bao giờ bị thất tình.

Đúng vậy cô đã YÊU ĐƠN PHƯƠNG!

Lòng vừa buồn vừa tức khiến bây giờ cô rất muốn rơi nước mắt nhưng cô phải kiềm chế bản thân, dù biết rằng đơn phương là sẽ rất đau khổ nhưng cô phải chịu đựng đến cùng. Bởi vì sao? Bởi vì trái tim cô đã mách bảo như vậy.

Yêu đơn phương có tội gì hở bạn ?
Mà trong lòng sao cứ mãi đớn đau
Nhìn người ta chung bước với người khác
Tim đau nhói quặng đau mà chẳng nói
Nói gì đây khi người ta đã có
Một cuộc tình tươi đẹp biết bao nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro