Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Karmeut

Khi tình hình ổn định, hoàng tử ra lệnh cho người dọn dẹp tủ và phòng bị hỏng. Chiếc tủ được cắt gọn gàng, phần dưới vẫn còn nguyên vẹn nhưng phần trên bị rơi và vỡ nên bám đầy bụi và mảnh quần áo. Nó khá lộn xộn.

Vì không có ý định ở trong căn phòng bừa bộn nên Karmeut ôm Rainelle, đi sang phòng khác và thoải mái ngồi trên ghế sofa. Rainelle vô cùng cảm thấy có lỗi vì đã ăn Crobanlock nên nó tỏ ra rất dễ thương khi được Karmeut ôm trong tay.

Nó xù lông và ngọ nguậy lông đuôi. Một nụ cười tự nhiên hình thành quanh miệng Karmeut khi Rainelle liên tục cắn và buông gấu quần áo của anh ra.

Cốc cốc cốc-

"Điện hạ, tôi đã mang theo những món mà ngài yêu cầu đây."

"-Vào đi."

Khi Karmeut cho phép, cánh cửa mở ra và một người hầu cầm một chiếc hộp nhỏ bước vào. Người hầu chào hoàng tử một cách lịch sự và cẩn thận đưa chiếc hộp bằng cả hai tay. Karmeut cầm nó bằng một tay và đặt nó lên bàn.

Chiếc hộp được mở ra bằng một cú click và bên trong có một chiếc vòng cổ nhỏ bằng vàng có gắn một viên sapphire.

Kích thước của chiếc vòng cổ có vẻ ngắn để Hoàng gia sử dụng, nhưng Karmeut không quan tâm. Đúng hơn, với một nụ cười hài lòng trước sự xuất hiện của chiếc vòng cổ được làm theo đúng ý mình, hoàng tử nhẹ nhàng gõ nhẹ vào mỏ con quạ và nói,

"Rainelle."

Đôi mắt của Karmeut cong lên khi đôi mắt tím nhìn anh khi con quạ nghiêng đầu. Anh ấy thì thầm, "Hãy yên lặng" và Rainelle làm theo lời anh ấy. Karmeut giơ chiếc vòng cổ lên.

Cười thầm trước hành động ngoan ngoãn của Rainelle, hoàng tử đeo chiếc vòng cổ nhỏ quanh cổ con quạ. Chiếc vòng cổ tưởng chừng như hơi to nhưng nhanh chóng bị thu nhỏ lại cho vừa với cổ con quạ.

Để đề phòng, anh ấy đã hướng dẫn cho nó một câu thần chú để thay đổi kích thước tùy theo người dùng, và kết quả rất mỹ mãn. Rainelle nghiêng đầu sang một góc khác, hết lần này đến lần khác, để nhìn vào chiếc vòng cổ.

Karmeut cười toe toét trước hành động của Rainelle,

"Đó là dấu hiệu cho thấy ngươi là chú chim yêu quý của ta, Rainelle. Vì vậy đừng rời xa ta chỉ vì nó ngột ngạt, được chứ?"

Karmeut vỗ nhẹ đầu Rainelle trong khi Rainelle kêu lên tỏ vẻ hiểu biết. Tiếng cười lại thoát ra khỏi miệng Karmeut khi con quạ kêu lên và phồng lông lên như thể nó đang có tâm trạng vui vẻ.

Thực sự Rainelle rất dễ thương và đáng yêu. Đến mức mình hài lòng khi là người duy nhất biết điều này.

Không biết tại sao, anh ôm lấy Rainelle, nó sau đó cứ rúc sâu vào vòng tay anh. Karmeut đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiển nhiên là anh phải tranh giành quyền kế vị ngai vàng. Luôn luôn không có chỗ cho anh buông bỏ sự căng thẳng,

...nhưng thật kỳ lạ, khi ở bên Rainelle, tôi lại quên mất chuyện đó một lúc.

Không phải anh không cho rằng đây là chuyện xấu, bởi vì thả lỏng thật sự có thể chết.

Nhưng Rainelle, người mang lại nụ cười trên khuôn mặt anh, đã có thể thay đổi tâm trạng của anh khi ở đó một mình.

Hơn hết, nếu không có Rainelle, liệu tôi có ở đây như thế này không?

Anh chỉ thấy biết ơn khi nghĩ lại khoảng thời gian đó.

Quạ, một loài chim có vẻ đáng ngại vì được cho là gắn liền với cái chết và còn ăn cả xác chết. Tim mình nghẹn ngào biết bao khi một con quạ như vậy đang nhìn mình trong khi lũ Orc đang tìm kiếm tôi. Cái cách nó nhìn tôi như thể đang thông báo rằng mình sắp chết thật khó chịu không thể chịu nổi và khiến tôi bực tức.

Biết đâu con chim sẽ cho mình ăn cỏ và thức ăn, cảnh báo mình về những nguy hiểm và mang cho mình một quả Crobanlock...

Nhìn lại, nó thực sự kỳ lạ. Và đó là sự may mắn. May mắn vô song. Rainelle đặc biệt đến mức anh nghĩ rằng Chúa, người mà anh chưa từng tin vào trước đây, đang dõi theo anh.

Rainelle đặc biệt và đáng yêu đến nỗi anh dành tình cảm cho loài quạ.

Anh nhận thấy Rainelle đã ngủ quên. Trong khi mỏ của nó vùi trong lông, con quạ nhắm mắt lại và không cử động. Để không gây ra tiếng động và đánh thức Rainelle, Karmeut di chuyển chậm rãi và cẩn thận đến giá sách gần đó. Anh cầm lấy một cuốn sách và bắt đầu đọc sách một cách lặng lẽ.

Tận hưởng thân nhiệt ấm áp đặc biệt của chú chim, hoàng tử bắt đầu dành thời gian đọc sách, đợi cho đến khi căn phòng của mình được dọn dẹp xong.

Cốc cốc--

Đã bao nhiêu thời gian trôi qua? Khi người giúp việc thông báo rằng việc dọn dẹp đã xong, Karmeut đứng dậy khỏi chỗ ngồi và vẫn ôm Rainelle. Có vẻ như nó đã ngủ say đến nỗi không cử động nữa. Karmeut nhẹ nhàng ôm Rainelle trong tay, trở về phòng cùng Rainelle và kiểm tra thời gian.

...và bây giờ là lúc cho Rainelle ăn đồ ăn nhẹ, nên anh ấy gõ nhẹ vào mỏ nó bằng ngón trỏ và nói,

"Rainelle, dậy đi. Ngươi không định ăn bánh quy à?"

...Thông thường, Rainelle sẽ mở mắt và phát ra âm thanh khi nghe thấy từ 'bánh quy'. Tuy nhiên, Rainelle không có phản ứng gì nên Karmeut lắc nhẹ cơ thể con quạ với cảm giác bối rối và lo lắng không rõ nguyên nhân.

"...Rainelle?"

Đôi mắt vàng run rẩy khi cơ thể đen lay động yếu ớt khi Karmeut chạm vào nó.

"Rainelle--!!"

Hoàng tử không giấu được sự kích động và gọi Rainelle với giọng run run. Khi nâng cơ thể phủ đầy lông đen và mịn lên, đôi cánh của con quạ yếu ớt và đầu rũ xuống.

Cứ như thể con quạ đã chết. Trái tim đang đập thình thịch của Karmeut chìm xuống. Khi áp tai vào ngực Rainelle, anh có thể nghe thấy tiếng tim nó đập nhẹ và cảm thấy ngực nó chuyển động lên xuống.

Rainelle chưa chết, nhưng chuyện này nghiêm trọng đấy.

Khi biết điều đó, Karmeut cao giọng khi ôm Rainelle vào lòng.

"Có ai ngoài đó không?!!"

"Vâng, thưa điện hạ! Có chuyện gì vậy?!"

Các lính canh lao vào phòng theo tiếng hét của hoàng tử. Karmeut cao giọng nói với các hiệp sĩ, để lộ vẻ ngoài kích động khác thường của mình.

"Mang một vị thần quan đến đây ngay. Di chuyển nhanh lên!! Ta sẽ đánh vào cổ ngươi nếu ngươi chậm chễ!!"

Theo lệnh, các lính canh bắt đầu chạy đi như thể mạng sống của họ đang bị đe dọa. Tuy nhiên, ngay cả điều đó cũng khiến hoàng tử cảm thấy quá chậm chạp khi trái tim anh thắt lại vì thiếu kiên nhẫn và lo lắng.

Rainelle tuy còn sống nhưng cơ thể mềm nhũn của nó giống như một xác chết nên tay hoàng tử cứng đờ.

"Làm ơn..."

Có phải vì Rainelle đã ăn Crobanlock? Có phải vì Rainelle không phải là con người? Hay có món ăn nào Rainelle thích nhưng không tốt cho cơ thể? Hay là vì nó không thể bay tự do như lúc ở trong rừng? Chẳng lẽ chiếc vòng cổ tôi đeo quanh cổ Rainelle có tác dụng xấu?

Khi những suy nghĩ tiêu cực cứ liên tục xuất hiện trong đầu anh, mọi chuyện xảy ra cho đến nay dường như đều có vấn đề gì đó và anh cảm thấy như mình sắp phát điên. Nếu Rainelle chết như thế này, anh sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Ngay cả khi ngươi bị bất ngờ hay bị thương, ta cũng không nên ngần ngại ngăn ngươi ăn Crobanlock. Lẽ ra ta nên xem xét chế độ ăn của lũ quạ và cho ngươi ăn đúng loại thức ăn. Nếu ta--!!

Khi ôm lấy cơ thể của Rainelle, Karmeut nghiến chặt răng. Hoàng tử cầu nguyện với tấm lòng tha thiết khi lặp đi lặp lại "Xin hãy cố gắng cho đến khi thần quan đến" và "Xin đừng chết. Đừng chết. Làm ơn," với chính mình.

***

* góc nhìn thứ 3

Khi thế giới này được sinh ra, Chúa đã tạo ra vùng đất này.

Và những động vật tâm linh sát cánh và ủng hộ Chúa bắt đầu sống ở nơi Chúa tạo ra.

Họ dạy những đứa trẻ giống Chúa cách sống, bảo vệ và dẫn dắt chúng.

Sói dạy họ cách thành lập bầy (nhóm). Và nó đã trao nòi giống của mình cho những người giống Chúa để có những người trong số sinh vật được gọi là 'con người' mang trong mình dòng máu của nó để dẫn dắt đàn của họ một cách khôn ngoan.

Con chim sáo bay gần mặt trời nhất đã giúp đỡ con sói. Nó trở thành đôi cánh của sói và giúp sói nhìn được từ xa. Nó cũng ăn xác chết để 'con người' không tạo gánh nặng cho người sống do tích tụ xác chết.

Con chim đen truyền sức mạnh của nó cho bầy quạ. Chúng ăn xác của những đứa trẻ giống Chúa. Sau khi được giao nhiệm vụ, con chim liền rải những mảnh vỏ trứng nó đẻ xuống đất.

Với hy vọng một ngày nào đó, lũ trẻ sẽ ăn được và bay cao hơn một chút.

*Góc nhìn của Karmeut

Hoàng tử đã cố gắng kiềm chế mong muốn tóm lấy cổ áo của vị thần quan. Chắc chắn rằng anh ta đã sử dụng thần lực vì trong tay anh ta có vầng sáng, nhưng cơ thể Rainelle không có gì thay đổi.

"...chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tôi xin lỗi... nhưng con chim này có vẻ không bị bệnh."

"Vậy tại sao lại như thế này?"

"Tôi, tôi không hiểu lắm... nhưng điều tôi có thể nói rõ ràng với ngài là cả cầu nguyện chữa lành bệnh tật và cầu nguyện chữa lành vết thương đều không có tác dụng. Nếu có vấn đề, thần lực sẽ thấm vào cơ thể và lẽ ra nó đã được chữa khỏi. Nhưng thực tế là không phải vậy..."

Giọng của vị thần quan trở nên không thể nghe được đoạn cuối, nhưng Karmeut nghiến chặt răng vì anh có thể nói ngay cả khi không nghe thấy những lời tiếp theo.

--Thật đau đớn khi biết rằng việc Rainelle bây giờ mềm nhũn và sôi sục như một quả cầu lửa không phải vì nó bị ốm.

"...ngươi có thể đi."

Khi nhận được lời cho phép, vị thần quan nhanh chóng rời khỏi phòng hoàng tử. Điều mà vị thần quan đã làm là khôn ngoan, bởi vì không có gì ngu ngốc bằng việc đối mặt với một thành viên Hoàng tộc đang ủ rũ. Không để ý đến vị thần quanđang rời đi, Karmeut nhìn Rainelle đang nằm trong một chiếc giỏ.

Rainelle còn sống. Tuy nhiên, cơ thể con quạ mềm nhũn và thở yếu ớt lại rất nóng. Vì nhiệt độ cơ thể cao bất thường nên mỗi khi chạm vào mỏ và chân nó đều có cảm giác nóng như than đen. Nếu là con người, nó sẽ hôn mê hoặc có thể chết vì nhiệt độ cơ thể quá cao, nhưng Rainelle vẫn còn sống.

Nhưng ngươi không mở mắt. Ngươi có biết sẽ đau lòng thế nào khi không biết mình đang ngủ với đôi cánh rũ xuống hay mình đang bất tỉnh?

Nếu có ai nói rằng việc dành quá nhiều sự quan tâm cho một con chim là kỳ lạ và ngu ngốc, Karmeut sẽ vặn cổ người đó. Ngoài việc là con người và động vật, Rainelle còn là người duy nhất dành mà Karmeut cảm thấy thật lòng.

...vậy Rainelle rất quý giá. Đến mức mình mong muốn Rainelle không chết.

Anh cẩn thận đưa tay ra bế Rainelle lên. Đôi mắt vàng của Karmeut mờ đi khi anh quấn cơ thể đang cháy của nó bằng một miếng vải mềm và đặt Rainelle xuống giường.

Anh muốn đưa tay vuốt ve đầu nó, nhưng lại sợ xảy ra chuyện gì đó nên ngón tay không chạm vào chiếc lông đen.

Xung quanh dần tối lại nhưng Karmeut vẫn không rời mắt khỏi Rainelle. Người hầu đến lặng lẽ thắp nến nhưng hoàng tử vẫn không nhúc nhích.

Anh thậm chí còn không nghĩ đến việc đi ăn. Anh đưa ngón tay ra chạm vào cái mỏ đen và cứng.

"...làm ơn tỉnh dậy đi. Ta sẽ nhường nhịn ngươi dù ngươi có chơi hay gây rắc rối bao nhiêu đi chăng nữa."

Khi anh thốt ra những lời từ sâu trong trái tim mình, Karmeut không hề rời khỏi vị trí của mình. Anh không thể rời mắt khỏi Rainelle vì anh nghĩ rằng có thể sẽ xảy ra chuyện nếu anh rời mắt dù chỉ một chút.

...đã bao lâu rồi? Trong khi Karmeut, người nằm cùng giường với Rainelle và để mắt đến con quạ, đang ngủ gật một lúc vì không thể vượt qua cơn buồn ngủ dồn dập, thì một điều bất thường đã xảy ra.

Cơ thể Rainelle co giật và phát ra một âm thanh có thể bị nhầm là ảo ảnh. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể vừa co giật ngày càng lớn hơn.

Đôi chân nhỏ, gầy gò duỗi ra và bắt đầu dày lên. Khi đôi cánh dần lớn lên, lông rụng dần và làn da trắng và mềm mại bắt đầu xuất hiện ở vị trí của nó.

Những chiếc lông vũ rơi ra từ cánh và cơ thể dần dần tập trung lại trên đôi chân trắng mịn và bắt đầu tạo thành viền quần áo, và khi chiếc mỏ thu nhỏ dần, khuôn mặt cũng dần chuyển thành hình tròn.

Mái tóc đen ánh xanh buông xuống như một tấm màn che trên khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét chi tiết dày đặc của cô.

Đó là một sự thay đổi lặng lẽ, không có ánh sáng hay âm thanh, nhưng kết quả thật đáng kinh ngạc. Con quạ biến mất, và một người phụ nữ mặc váy lông vũ màu đen đang thở đều đặn với đôi mắt nhắm nghiền tại chỗ.

"Ư--------, mình không thể ăn được nữa----"

Người phụ nữ trằn trọc quay đi, lẩm bẩm như vậy. Sau đó cô ngừng cử động và chìm vào giấc ngủ dễ chịu.

Cảm thấy phần giường bên cạnh đột nhiên bị lún xuống, Karmeut mở mắt.

Có phải là kẻ đột nhập? Một sát thủ được Luwellin cử đến?

Trong khi đang tự trách mình đã ngủ quên một lúc, Karmeut đang vội vàng đứng dậy, cứng người lại. Đó là bởi vì khuôn mặt trắng trẻo đột nhiên lọt vào tầm nhìn của anh đang phát ra màu cam nhạt dưới ánh sáng dịu nhẹ của ngọn nến.

Karmeut bình tĩnh xem xét tình hình. Đôi mắt vàng của anh đang nhìn vào nơi Rainelle đang ở, nhưng một người phụ nữ lạ đang nằm ở đó khiến anh nhất thời khó chịu.

Đôi mắt của hoàng tử run lên, tự hỏi đó là ai và nghĩ rằng có lẽ kẻ ám sát đang giả vờ.

Trước hết, anh phải tìm ra đó là ai nên Karmeut đã kiểm tra người phụ nữ mà không rời khỏi chỗ ngồi.

Mái tóc đen bóng của cô tỏa ra ánh xanh đậm dưới ánh sáng cam dịu.

Làn da trắng và mềm mại của cô ấy trông thật mềm mại khi chạm vào, và chiếc váy lông vũ màu đen tương phản với làn da của cô ấy trông cực kỳ hợp với người phụ nữ. Đôi chân trắng nõn ở cuối váy của cô ấy cũng có vẻ mềm mại khiến Karmeut trở nên bối rối.

Ngay cả khi người đó là phụ nữ, họ cũng phải trải qua quá trình đào tạo nghiêm ngặt để trở thành một sát thủ. Cho nên tay chân họ chắc chắn đầy vết chai,

...vậy người này là kỹ nữ được cử đến để quyến rũ mình à?

Tuy nhiên, giả định như vậy khó xảy ra vì lính canh không thể không bắt được một người phụ nữ bất lực như vậy.

Anh tự hỏi người phụ nữ này là ai, nên kiểm tra cô lần nữa, lần này thật chậm rãi. Sau đó, đôi mắt vàng dán chặt vào chiếc cổ trắng nõn và gầy gò của cô.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro