Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Rainelle

Tôi nhặt miếng thịt sống màu đỏ cuối cùng lên và nuốt nó. Thịt, trái cây và ngũ cốc được đưa cho tôi vào mỗi buổi sáng cho đến khi tôi no. Đó là một chút đáng sợ.

Khi còn là con người, tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc ăn ngũ cốc sống, nhưng bây giờ tôi ăn những thứ đó nhiều nhất như thể đó là điều tự nhiên. Haiz... Hơn nữa, ngày nào tôi cũng ăn cho đến no như thế này, thậm chí còn ăn bánh quy như một bữa ăn nhẹ, nhưng tôi vẫn không tăng cân chút nào. Tôi nên coi điều này là tốt hay tôi nên coi nó là xấu?

Không, bay có đốt cháy nhiều calo như vậy không? Đó có phải là lý do tại sao chim liên tục ăn? Ồ điều đó cũng có lý. Một số trong chúng có ruột ngắn, nhưng...

Tôi uống ngụm nước trong bát và nhìn quanh.

...Nhân tiện, có vẻ ồn ào hơn từ sáng nay nhỉ? Karmeut dường như không làm gì khác cả , nhưng bằng cách nào đó không khí dường như bị bóp nghẹt...

Không nhận ra điều đó, lông của tôi dựng đứng.

Không thể nào, hôm nay là ngày của Bozcourt à?

Tràn đầy lo lắng, tôi nhìn Karmeut. Nhưng có lẽ anh hông cảm nhận được ánh mắt của tôi nên vẫn tiếp tục im lặng ăn.

...hành vi đó của anh... khiến tôi chắc chắn hơn. Thông thường, Karmeut sẽ ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt của tôi và nhìn tôi hoặc mỉm cười với tôi, nhưng bây giờ thì không như vậy.

Tôi nhìn xung quanh. Nhưng khi Karmeut chuẩn bị ăn xong thì có một người hầu bên cạnh nên tôi đành phải từ bỏ phương án biến thành người.

...Tuy nhiên, tôi không nghĩ Karmeut vừa nhai một cái nĩa vừa suy nghĩ nhiều như vậy.

" Quá! "

Tôi hét lên một tiếng và mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi. Tôi có thể thấy người hầu hơi cau mày như thể cô ấy không thích điều đó lắm, nhưng đó có phải là vấn đề lớn không?

Điều quan trọng bây giờ là Karmeut!

"...Ồ, Rainelle? Có chuyện gì thế, ăn chưa đủ à?"

Tôi không thích cách Karmeut mỉm cười khi anh trả lời muộn nửa nhịp. Đồng thời, tôi cảm thấy tiếc cho anh. Khi nghĩ đến Bozcourt, tôi thấy lo lắng, nhưng còn người liên quan thì sao?

Thế là tôi lắc đầu thật mạnh ra hiệu " Không", bay tới vai Karmeut và đậu xuống đó. Chúng tôi ăn cơm mặt đối mặt, nhưng bây giờ nhìn thấy tình hình, tôi nghĩ mình nên ở lại với anh và nói chuyện sau.

Có lẽ ngạc nhiên trước hành động của tôi, cơ thể Karmeut hơi nao núng. Sau đó, với một nụ cười, anh nói:

"Ừ được rồi. Lát nữa anh sẽ nhanh chóng đi ăn và chơi với em."

Tôi không biết rằng anh nói sẽ chơi với tôi cho người hầu nghe thấy.

Vâng, anh nên. Mau ăn xong, để người hầu rời đi rồi nói chuyện với em!

Ánh mắt của người hầu có chút cay cay, nhưng tôi lờ đi và quay trở lại chỗ ngồi của mình. Và tôi dành thời gian làm sạch lông của mình trong khi chờ Karmeut ăn xong.

À, nếu biết chuyện này xảy ra thì tôi đã ăn chậm hơn một chút rồi.

May mắn thay, Karmeut đã ăn xong ngay sau đó. Sau khi bảo người hầu dọn dẹp xong ra ngoài, anh nhìn tôi. Đôi mắt vàng của anh vẫn tỏa sáng rất đẹp, nhưng tôi có thể cảm thấy chúng khác với thường lệ.

"Không còn ai khác. ---Em có thể biến thành hình dạng con người không?"

Nghe những lời đó, tôi ngay lập tức biến thành hình dạng con người. Tôi bắt gặp ánh mắt của Karmeut trong khi cảm nhận chất liệu của viền váy bằng cách cọ xát nó.

Anh ấy vẫn mỉm cười như thường lệ... nhưng, một lần nữa, nó không hoàn toàn giống như thường lệ.

"Hôm nay anh tham gia Bozcourt à?"

"...Ừm."

Dù giật mình một lúc nhưng Karmeut vẫn trả lời có. Tôi hỏi một câu trong khi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh trả lời tôi mà không hề nói dối.

"Khi nào?"

"-Vào buổi trưa. Nó sẽ được tổ chức trước mặt Quý tộc Hoàng gia và Hoàng đế."

"Em có thể đi xem được không?"

Karmeut dường như đang suy ngẫm một lúc. Nhưng anh nhanh chóng gật đầu và trả lời:

"Ừ, anh nghĩ không sao đâu. Anh cũng muốn em cổ vũ cho anh... nhưng em phải ở dạng quạ. Và em sẽ ở cùng Ngài Windster và Namuel. Cuối cùng, đừng can thiệp chỉ vì nó có vẻ nguy hiểm. Hiểu chưa?"

"Vậy Karmeut cũng hứa với em nhé. Rằng anh sẽ không chết."

Karmeut nhìn chằm chằm vào tôi thay vì trả lời. Tôi không hề có ý định lùi bước nên cũng không tránh khỏi ánh mắt đó.

...nếu Karmeut bị đánh bại hoặc bị giết tại Bozcourt, cốt truyện ban đầu sẽ bị bóp méo. Tên khốn Luwellin đó sẽ trở thành hoàng đế. Và và...

Tôi không muốn thấy Karmeut chết.

Tôi nghe nói ở Bozcourt, những người tham gia sẽ ở dạng sói và chiến đấu một trận đẫm máu cho đến khi một trong số họ chết. Nhưng liệu nó có thể giống như những con sói bình thường? Không, không phải vậy.

Thông thường tất cả những kẻ săn mồi đều quan tâm đến cơ thể của mình và mỗi bên đều thừa nhận thất bại và bước xuống trước khi bị thương. Nếu bạn bị thương trong một cuộc chiến, bạn không thể đi săn, và nếu bạn chết đói, bạn sẽ chết.

Sẽ hợp lý hơn khi xem Bozcourt này như một trận chiến đẫm máu giữa những người mặc áo da sói.

...nói cách khác, cho dù có đầu hàng thì bạn cũng sẽ bị cắn xé cho đến khi ngừng thở.

Tôi không muốn thấy điều đó.

Tôi không muốn nhìn thấy bộ lông trắng vàng xinh đẹp nhuốm máu đỏ. Không muốn nhìn thấy làn da bị rách nát và nằm đó bất lực.

Không bao giờ.

"Ừ, anh sẽ không chết, không bao giờ."

Anh ấy có cảm nhận được điều gì đó trong mắt tôi không? Karmeut gật đầu với vẻ mặt kiên quyết. Tôi không hoàn toàn yên tâm, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào trước câu trả lời của Karmeut rằng anh sẽ không chết.

"Anh nhất định phải thắng. Không, không. Chỉ cần anh không chết, chỉ cần anh không chết, em không muốn nhìn thấy anh da thịt bị xé rách, lông ướt đẫm máu."

Karmeut mỉm cười. Anh tiến lại gần tôi với vẻ mặt dịu dàng, dịu dàng, rồi đưa tay ra, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.

Khi tôi có thể cảm nhận được những vết chai trên lòng bàn tay anh ấy, giọng nói của Karmeut truyền đến tai tôi khiến tôi rùng mình.

"Cảm ơn sự quan tâm của em. Anh sẽ đảm bảo điều đó không bao giờ xảy ra. Anh hứa."

Khi Karmeut nói "đừng sợ", chỉ lúc đó tôi mới nhận ra mình đang run rẩy. Lúc đầu, tôi nghĩ thật buồn cười khi tôi run rẩy như thế này, nhưng tôi lo lắng hơn tôi nghĩ.

Vì thế tôi nhấc bàn tay run rẩy của mình lên và quấn nó quanh tay Karmeut. Tôi cảm thấy đầu ngón tay ấm áp, cơn run rẩy trên cơ thể dần dần giảm bớt.

"Được rồi, anh đã hứa với em... và em sẽ tin anh."

Nghe vậy, anh khẽ cười. Đột nhiên, đầu tôi bị kéo và tựa vào ngực Karmeut. Tôi choáng váng và chết lặng trong giây lát. Tôi không thể đáp lại khi bàn tay anh ấy vuốt tóc tôi và cánh tay vòng qua lưng tôi khi một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.

"Anh hơi vui vì em lo lắng cho anh điều này. Vì vậy, đây là để chúc may mắn."

"---!!"

Đột nhiên khuôn mặt anh tiến lại gần tôi và có một cái chạm nhẹ vào môi tôi.

Ờ, ừ, hả?

Thình thịch-thình thịch-thình thịch,

Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ. Môi tôi chạm vào thật mềm mại, mùi hương nơi chóp mũi quen thuộc nhưng lại có hại cho lòng tôi trong hoàn cảnh hiện tại.

Hơn nữa, tôi thậm chí còn không thể nhắm mắt lại vì vẫn còn đông cứng, nhưng Karmeut lại từ từ nhắm lại.

*Chu---!!*

Môi anh nhanh chóng hôn lên tôi. Rồi anh mỉm cười, khóe mắt khẽ cong lên. Tôi không thể nghĩ được gì và chỉ làm ra vẻ mặt ngơ ngác.

Này, cái này... sao anh có thể làm trái tim quạ như thế này..!!

"Cái này, cái này... cái gì..."

"Nó giống như một lá bùa may mắn vậy. Anh nghĩ nó thực sự sẽ tiếp thêm cho anh rất nhiều sức mạnh nếu em hứa rằng sẽ để anh làm sâu hơn sau Bozcourt."

...đây là lần đầu tiên tôi biết. Lần đầu tiên tôi biết! Điều đó... Karmeut thật ranh mãnh!! Ha, nhưng anh ấy không dùng lưỡi nên đây không phải là hôn mà là hôn. Nhưng anh ấy nói một điều sâu sắc hơn... ám chỉ một nụ hôn, phải không?

Tôi, hôn Karmeut? A a a a a...!!

*Phù*

- Tôi nghĩ tôi nghe thấy một âm thanh. Nghiêm túc! Tôi cảm thấy như có hơi nóng phả vào mặt và mắt tôi quay cuồng.

Bây giờ, đợi đã anh bạn!! Ý tôi là anh ấy... Nếu tôi nói với anh ấy rằng anh ấy có thể hôn tôi, liệu Karmeut có chiến đấu hết mình không? Vì vậy, nếu nó có thể làm cho cốt truyện đi theo nguyên tác thì cũng không tệ... nhưng cái đó, cái đó, mặc dù vậy!! Thật xấu hổ khi phải chấp nhận!!

Ôi Chúa ơi!! Tôi rất xấu hổ!!

"A, sâu hơn à?"

"Nếu em muốn biết nó là gì thì chỉ cần hứa với anh là em sẽ làm được thôi."

Anh biết gì?! Tôi biết nó là gì!! Nhưng sẽ thật xấu hổ nếu tôi thẳng thắn nói rằng tôi sẽ làm điều đó!! Ha... nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu nâng cao động lực cho anh ấy...

Tôi chỉ gật đầu vì không đủ can đảm để trả lời. Khuôn mặt Karmeut đột nhiên sáng bừng lên. Điều đó làm tôi cảm thấy như có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không có ý định phá vỡ niềm tin của anh ấy. Tuy nhiên, tôi cũng không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt của Karmeut trong hình dạng con người như thế này nên tôi nhanh chóng trở lại hình dạng quạ và trở lại cầu lồng chim.

"Quáaac! (Sao tôi có thể hứa táo bạo như vậy cơ chứ?!)"

Aaaah tôi điên mất!! Không, không phải là tôi không thích nó... mà là chấp nhận nó một cách công khai...

Wah, waahhh...!

Mắt tôi như đang quay cuồng. Nghe thấy tiếng cười, mặt tôi càng nóng bừng hơn.

Ờ!! Tôi ước gì anh ấy sẽ thắng, nhưng tôi lại hồi hộp và lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó...!

Ahhh!! Tôi không biết!

***

Góc nhìn của người thứ 3

Ở một bên của Hoàng cung, một nơi như sân vận động, vốn không phải là nơi nổi tiếng, hiếm khi đông đúc người.

Thì thầm nói chuyện với nhau, họ đều là những quý tộc ăn mặc bảnh bao. Mỗi người đều thể hiện những cảm xúc khác nhau: vui mừng, lo lắng,.... Tuy nhiên, nếu tất cả họ đều có một điểm chung thì ánh mắt của họ đều tập trung vào chiếc ghế dành riêng cho hoàng đế.

Hoàng đế vẫn chưa đến. Nhưng nhờ đó mà các quý tộc có thể trò chuyện với nhau và trao đổi về tình hình hiện tại.

"Ngài có tưởng tượng rằng Bozcourt sẽ xảy ra ở thế hệ này không?"

"Không phải là Tam hoàng tử sao? Đương nhiên là ngoài ý muốn."

"Không thể tin được, Đại hoàng tử cũng đã thức tỉnh... Thức tỉnh cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng theo ghi chép, nghe nói người ta thường thức tỉnh trước 20 tuổi."

"Nghe nói hiếm có, nhưng không phải là chưa từng xảy ra. Thập Hoàng đế bệ hạ lên ngôi mà không thức tỉnh vì lúc đó không có người thức tỉnh, nhưng ngài ấy thức tỉnh ở tuổi ba mươi."

"---Dù thế nào đi nữa, nơi này sẽ nhuốm máu giống như thời Hoàng đế bệ hạ. Dù đã mấy chục năm trôi qua, cảnh tượng đó vẫn không bị lãng quên, và ta sẽ nhìn lại nó lần nữa."

Một trong những quý tộc có tuổi trông rùng mình. -Đó là vì cảnh tượng vẫn chưa bị lãng quên hiện lên trong đầu ông một cách sống động như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua.

Những tiếng gầm gừ đáng sợ. Răng sáng bóng sắc nhọn. Mỗi lần chúng cắn vào cơ thể nhau, máu và thịt lại trào ra.

Đó là một cảnh tượng thậm chí không thể so sánh được với cuộc chiến giữa những con thú hoang. Nó tương tự như cảnh quái vật và chiến binh chiến đấu trong một trận đấu tay đôi, tuy nhiên, nó cũng không giống nhau. Chết nếu không giết chóc tưởng chừng như là một tình thế tuyệt vọng, nhưng cuộc đổ máu giữa các hoàng tử biến thành sói ở Bozcourt còn hơn thế nữa.

Đó là sự điên rồ, nỗi ám ảnh và một cuộc đấu tranh mệt mỏi vì sự sống còn và sức mạnh của những con thú độc ác.

Nếu không có Bozcourt, có lẽ người ta sẽ không thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, kể cả ở bất cứ nơi nào khác. Về bản chất, quái thú (động vật ăn thịt) là sinh vật có khả năng tự cứu mình nếu cơ thể của nó có nguy cơ bị tổn hại.

Quái vật hung bạo hơn dã thú và vì chúng ăn thịt con người nên sự sống còn của chúng bị đe dọa, nhưng đó không phải là một tình huống tuyệt vọng nhất định.

Bozcourt là một cuộc đấu tay đôi không ngừng nghỉ cho đến khi những chiến binh có đầu óc con người, những người liều mạng để sinh tồn cho vị trí danh giá nhất trong đế chế, cắn được đối thủ và tắt thở.

Tiếng trò chuyện ngừng lại ngay lập tức. Đó là vì Hoàng đế đã xuất hiện. Dù nhìn từ xa, sắc mặt của ông cũng không được tốt lắm, nhưng hoàng đế đến ngồi với tư thế không thể lay chuyển trên ghế, chậm rãi mở miệng.

"Một số người có thể biết lý do tại sao ta có mặt ở đây ngày hôm nay, còn một số thì không."

Giọng nói của hoàng đế, đã trở nên to hơn nhờ ma thuật khuếch đại, vang vọng rõ ràng trong một khu vực rộng lớn. Trái ngược với khuôn mặt hoàn toàn ốm yếu, giọng nói mạnh mẽ nhưng ổn định của ông đã thu hút ánh mắt của các quý tộc về phía ông ngay lập tức.

"Có hai người đủ tư cách để trở thành người kế vị của ta. Họ đều thông minh, được hỗ trợ và đã 'thức tỉnh'... ---Họ là những hoàng tử là thành viên của Hoàng gia và không thể thiếu để trở thành hoàng đế tiếp theo . ...nhưng chỉ có một người có thể trở thành hoàng đế. Ta đã chuẩn bị nơi này để đưa ra quyết định đó."

Giọng nói của hoàng đế nói rằng ông đã chuẩn bị nơi này bằng cách nào đó nghe có vẻ yếu ớt và ảm đạm. Và những quý tộc đã theo dõi Bozcourt trước đó đều vô thức nắm chặt tay và giữ im lặng.

"Ta không thể để những người sẽ cai trị đế chế trong tương lai tạo ra sự hỗn loạn trong đế chế vì quyền kế vị. Vì vậy, những người muốn trở thành người kế vị của ta sẽ phải mạo hiểm mạng sống của mình để chứng minh sức mạnh của mình trước mặt mọi người. "

Hoàng đế vừa dứt lời, các quý tộc vỗ tay. Tuy nhiên, vì căng thẳng nên tiếng vỗ tay không có tiếng reo hò nghe có vẻ khá kỳ quái.

"Hãy để Wolfric Iveld de Karmeut và Wolfric Kaveld de Luwellin tiến vào."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro