Chương 29: Ban Tố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Đường Lê đi đến bên cạnh Lệ Mặc, đúng lúc Ban lão tiên sinh cùng Ban Tố đi đến. Ban lão tiên sinh vừa nhìn thấy cô, ông lập tức trầm mặt xuống.

Nhưng Đường Lê làm như không nhìn thấy điều đó, cô mỉm cười, nắm lấy tay Lệ Mặc mà chào hỏi "Xin chào, Ban lão tiên sinh, Ban tiểu thư."

Ban Tố ấm ức nhìn Lệ Mặc, thấp giọng nói "A Mặc, rõ ràng anh biết hôm nay em sẽ tới cùng với cha"

Từ trước tới nay, Lệ Mặc thường chơi đùa quá trớn, nhưng dù sao cũng không thể để Đường Lê trước mặt mọi người làm mất mặt người nhà.

Ban lão không thèm để ý Đường Lê, chỉ lạnh lùng nhìn Lệ Mặc một cái, "Lệ Mặc , cậu quên thân phận của mình rồi sao?"

Lệ Mặc liền nở nụ cười, choàng qua vai ôm lấy Đường Lê với thái độ bất đắc dĩ " Ngài không vui liền có thể giải trừ hôn ước."

Sắc mặt Ban Tố tái nhợt đi, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Lệ Mặc.

Từ lâu, khi những ồn ào giữa anh và Đường Lê được mọi người biết đến, anh nói rằng nếu cô cảm thấy thiệt thòi, anh có thể giải tán hôn ước.

Nhưng Ban Tố không muốn, cô vẫn muốn đợi, đợi một ngày anh hồi tâm chuyển ý.

Sắc mặt Ban lão tiên sinh tối sầm lại, dường như sắp nổi trận lôi đình: "Lệ Mặc, cậu đang nói lời hồ đồ gì vậy."

Đường Lê đảo mắt nhìn xung quanh, trận ồn ào này không phải không có người phát hiện nhưng hiển nhiên, không một ai dám bước tới xem náo nhiệt.

Đường Lê thực sự không chút sợ hãi với tình huống này này, với vị trí của cô khi bên cạnh Lệ Mặc như hiện nay, đối mặt với Ban gia chỉ là việc sớm muộn.

Hiện tại còn tốt, cô có Lệ Mặc bên cạnh nhưng trong lúc Lệ Mặc vắng mặt, cô có chút sợ nếu như Ban gia tận dụng cơ hội này để ra tay. Điều này sẽ vô cùng bất lợi với cô.

Lệ Mặc nhướn mày "Sao vậy, không nghe thấy sao?  Mẹ tôi chưa từng nói với cô tôi là một tên khốn sao?"

Nhắc đến Lệ phu nhân, Ban lão gia liền cau mày. Lệ Mặc hừ một tiếng, "Tôi tưởng các người đã biết điều đó nhưng hình như mẹ tôi chưa nói với cô bất kì điều gì?"

Lời nói châm chọc của Lệ Mặc vô cùng khó nghe, mắt anh liếc nhìn sắc mặt đang thay đổi của Ban lão tiên sinh, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Ban Tố sửng sốt trước hành động của Lệ Mặc, gương mặt được trang điểm kĩ càng giờ cũng không che nổi sự sắc mặt của cô, khi cô định thay anh giải thích lại bị Ban lão tiên sinh giơ tay ra ngăn cản.

Ông nhìn Lệ Mặc, vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng nói đầy tính uy hiếp " Thời gian qua, ta vì thể diện của Tố Tố mà bỏ qua cho cậu, nhưng Lệ Mặc, cậu đừng được nước lấn tới, nhà họ Ban ta không dễ để bị cậu gây khó dễ như vậy đâu. Cậu cần phải biết, lần này ta nguyện ý lùi bước là đã cho cậu cùng Lệ gia các người thể diện.

Lệ Mặc hừ lạnh một tiếng, "Giữ thể diện cho Lệ gia? Ngài chắc chứ?". Anh ôm Đường Lê vào trong ngực, "Ai giữ thể diện cho ai, trong lòng ngài hẳn biết rõ."

Nói xong anh liền ôm Đường Lê rời đi, để cô dựa vào người anh vừa đi vừa nói " Em cũng đừng tự dát vàng lên mặt, anh thật sự không thích cô ta, cách đơn giản nhất là giải trừ hôn ước"

Ban Tố lập tức bật khóc ngay sau đó, Ban lão tiên sinh liền nói với giọng tức giận " Loại đàn ông đó có điểm nào đáng để cho con thích cơ chứ?"

Lệ Mặc không quay đầu nhìn lại, anh chỉ nở nụ cười giễu cợt. Đi được vài bước, Đường Lê liền quay đầu nhìn sang Lệ Mặc " Anh gây chuyện như vậy không sợ về nhà sẽ gặp phiền phức sao?" Lệ Mặc chỉ hừ mạnh một cái, cũng không đáp lại lời của cô.

Trình Hải Nghiêm đang tiếp khách ở đại sảnh, khi nhìn thấy Lệ Mặc đưa Đường Lê đến, anh ta nhanh chóng xin lỗi với những người xung quanh rồi bước đến chào hỏi.

Ánh mắt anh dừng lại trên người Đường Lê sau đó mỉm cười " Đường tiểu thư hôm nay thật sự tỏa sáng"

Đường Lê cũng mỉm cười đáp lại " Ngài Trình đây đang nói về trang sức phải không?"

Trình Hải Nghiêm liền bật cười, chuyển chủ đề sang trang sức, "Bộ trang sức này của cô hình như vô cùng đáng giá"
Sau khi dừng một chút, Trình Hải Nghiêm lại tiếp tục nói: " Phiên đấu giá cuối cùng ngày hôm nay cũng có những vật quý hiếm, không bằng ngài Lệ đây cũng chú ý một chút"

Lý Mặc cười nói: "Nếu là trang sức thì thật tốt, ngài không biết đâu, con chim hoàng yến trong ngực tôi đây, cô ấy không thích gì ngoài đá quý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro