7. Hoa cải vàng bên sông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Tháng 3. Sáng nay mình đạp xe ra ngoại thành. Bên triền sông, hoa cải đã nở vàng rực rỡ, từng vạt hoa vàng se sắt trong gió đông, se sắt trong nỗi nhớ mình dành cho bạn. Chỉ cần nhắm mắt là mình lại thấy hình bóng bạn trước mặt. Đôi mắt có hàng mi dài như con gái của bạn nheo lại. Nụ cười bạn lấp lóa trong nắng mai khiến lòng mình ấm áp và thật bình yên. Những ngày mùa đông ấy, lúc nào mình cũng có bạn ở cạnh bên, chìa bàn tay nóng ấm cho mình nắm, đưa bờ vai vững chãi cho mình gục đầu vào mà khóc khi bố mẹ mình chia tay nhau. Nếu không có bạn, những ngày tháng ấy mình sẽ như một con chim non mất tổ, sẽ như một con mèo con đơn độc không có lối về. Mình biết ơn bạn, biết ơn thứ tình cảm dịu dàng bạn đã dành cho mình không một chút tính toán, vụ lợi. Thứ tình cảm ấy còn sâu nặng hơn cả tình cảm của một người trai dành cho một người gái, đã vực mình dậy trong những lúc tuyệt vọng nhất.

     Và vì thế mà mình đã hụt hẫng, đã khóc rất nhiều khi hay tin bạn rời xa mình để đi du học. Sân bay hôm ấy nắng như đổ lửa. Không có gió heo may. Không có hoa vàng. Không có mưa. Chỉ có những đám đông náo nhiệt vây quanh mình và bạn với những nụ cười, nước mắt của chia xa và gặp lại. Mình muốn nói một lời gì đó với bạn nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng. Mình cố gắng mỉm cười gật đầu, nhưng nước mắt lại trào ra khi bạn ôm chặt mình và nói "Hãy đợi mình nhé, ngày mình về với bạn sẽ đến sớm thôi". Bạn biết không, lúc ấy mình chỉ muốn chạy theo bạn, níu chặt áo bạn để kéo bạn về với mình, để hai đứa không bị khoảng cách và thời gian làm cho cách xa. Mình biết bạn, chỉ cần mình nói mình cần bạn ở bên, là bạn sẽ ở lại ngay. Nhưng mình không thể làm như thế, vì bạn còn tương lai rộng mở phía trước. Và bởi vì mình hiểu, nếu thật sự yêu thương bạn, mình phải để bạn ra đi. Thời gian và khoảng cách có thể làm thay đổi và phai nhạt đi nhiều chuyện, nhưng sẽ không thể nào làm phai nhạt những tình cảm chân thành chúng mình đã dành cho nhau. Miễn ngày nào còn yêu thương nhau, chúng mình sẽ vẫn còn tìm thấy nhau bạn nhỉ?

     Và với niềm tin ấy, bạn đã ra đi, đơn độc nơi xứ người. Mình ở lại, cũng trở nên đơn độc giữa những người thân quen. Này quán cà phê nhỏ bé, thâm trầm nép trong một con hẻm nhỏ bốn mùa mưa gió không lọt vào. Này những con đường rụng đầy lá bạn vẫn chở mình qua đó. Này những ngày mưa phùn, ngày nắng ráo. Này những vạt hoa vàng bên sông, những tiếng dầm vỗ nước bì bõm. Này những mùa Valentine từng đôi lứa tay trong tay dạo phố. Này những mùa trăng tròn trăng lẻ... Tất cả vẫn còn đây, chỉ có mình là không có bạn. Lúc nào mình cũng tự hỏi, nơi xứ người, bạn có nhớ đến mình không?

     Chiều qua nhận thư bạn đến trong lúc lòng mình chùng xuống nặng nề (vào mỗi ngày tháng Ba mình lại thường cảm thấy như vậy vì tháng Ba là ngày ba mẹ mình chia tay, chỉ có bạn mới hiểu và làm mình vui vẻ lại bằng những cử chỉ chăm sóc ân cần). Những lời thư âu yếm vỗ về của bạn làm mình như được tiếp thêm năng lượng. Mình ôm chặt lá thư vào lòng và thiếp đi lúc nào không hay. Sáng nay thức dậy, mình thấy gối ướt đẫm. Hóa ra trong mơ mình đã khóc. Khóc vì hạnh phúc được biết rằng bạn vẫn luôn bên cạnh mình trong mọi hoàn cảnh như những ngày xưa cũ.

     Hoa cải vàng bên sông. Hoa cải vàng day dứt, cồn cào như nỗi nhớ mình dành cho bạn. Bạn nói đúng, khoảng cách kinh khủng nhất giữa hai người yêu nhau không phải là khoảng cách thời gian, địa lý mà là khoảng cách khi hai người đứng đối diện nhau mà thấy lòng rỗng không, xa lạ. Với chúng mình, cho dù vật đổi sao dời, thì khoảng cách ấy cũng sẽ không bao giờ xảy ra phải không bạn? Là vì nỗi nhớ này chúng mình dành cho nhau còn nhiều hơn cả núi cả sông...

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro