02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tử Hiên rất là kiên nhẫn đem từng cái kẹp lặng lẽ mà tháo ra, cuối cùng chỉ để lại trước ngực hai cái, mỹ danh nói chạy xe lửa, giấy đóng gói đều xé qua, kéo tiêu đến lưu lại tô điểm a.

Cô đem toàn bộ  cơ thể đặt ở trên Viên Vũ Trinh , tay trái chống đỡ lấy thân thể, như là dã thú, dùng răng gặm cắn xương quai xanh của nàng, mỗi lần liếm láp qua một chỗ đều sẽ lưu lại một loạt vết tích, từng chút từng chút đi xuống phía dưới.

Viên Vũ Trinh tựa hồ ý thức được cái gì đang diễn ra , liều mạng khép chặt hai chân, muốn né tránh.

"Ngoan, đừng nhúc nhích, để cho tôi hảo hảo nếm thử cái mỹ vị này! " Từ Tử Hiên dùng tay kềm ở   giữa hai cái chân không an phận của nàng, đầu lưỡi ướt át lướt qua hai cánh hoa của nơi tư mật, đây là một  hành trình thám hiểm đầy gian nan a, mà vái nơi cấm địa này của nàng 18 năm qua đều không có ai chạm vào được, rốt cục vào hôm nay lại nghênh đón người đầu tiên.

Từ Tử Hiên rất là hưởng thụ nhấm nháp hương vị phía dưới của Viên Vũ Trinh, nhưng mà Viên Vũ Trinh đã sớm không chịu nổi, không tự chủ bắt đầu phát ra âm thanh rên rỉ, nhưng nàng mỗi lần kêu lên lại bị vật ở miệng ngăn cản đành uất ức nuốt ngược trở lại, chỉ để lại thanh âm ô ô, cực kỳ giống như tiếng cừu con đợi bị thịt.

Cảm thấy đã đủ, Từ Tử Hiên lấy xuống vật ở miệng Viên Vũ Trinh xuống, vừa định nói nàng lập tức bị Từ Tử Hiên hôn, càng hôn Từ Tử Hiên càng bá đạo chiếm lấy khoang miệng nàng, không dung túng cho bất kì lần cự tuyệt nào của nàng, nặng nề mà gặm nuốt lấy, đầu lưỡi còn lưu lại chút hương vị nơi tư mật, Từ Tử Hiên trong khuôn miệng nàng khoáy đảo, cực kỳ lâu, lần đâu tiên hôn như thế này Viên Vũ Trinh cảm giác mình sắp hít thở không thông, hết lần này tới lần khác,  người này, kỹ thuật hôn thật sự rất tốt, khẳng định đã làm với vô số nữ nhân , họa họa qua không phải là dạng bình thường , mỗi lần người kia buông môi nàng ra liền gấp gáp hít thở, nhưng không lâu sau đó lại bị chiếm lấy.

Mới đầu Viên Vũ Trinh vẫn còn né tránh, thời gian sau dần lạnh nhạt đáp lại nụ hôn này. Rất tốt, Từ Tử Hiên hài lòng cười cười.

"Được lắm, em như thế này, tôi càng muốn em trở thành nữ nhân của tôi!"

Phía dưới , nụ hoa chớm nở đã  nở rộ  thành một đóa hoa hồng đỏ, chất lỏng màu đỏ lưu ở phía dưới chảy đến ga giường, còn có mấy giọt văng lẻn áo choàng tắm của Từ Tử Hiên, đương đóa hoa hoàn toàn nở rộ, Viên Vũ Trinh khóe mắt đầy ngấn lệ.

Từ Tử Hiên cúi đầu hôn lấy khóe mắt nàng, động tác ở tay không có dừng lại,  hang động vừa ấm áp vừa mềm mại kia chăm chú kẹp lấy hai ngón tay của cô, Từ Tử Hiên từng chút từng chút tăng tốc trừu sáp, tìm thấy nhược điểm của Viên Vũ Trinh, mang nàng chậm rãi tiến vào cao trào, Viên Vũ Trinh cảm giác mình đã đắm chìm trong  đó, đưa thân thể lên nghênh hợp, không biết qua bao lâu, Viên Vũ Trinh toàn thân đều thấm ướt mồ hôi , phía dưới cũng không biết chảy bao nhiêu là nước, nàng sớm đã mệt mỏi ngồi gọn trong lòng Từ Tử Hiên , mê man thở hồng hộc.

Từ Tử Hiên  rón rén bế Viên Vũ Trinh đi đến phòng tắm, cho nàng tắm rửa sạch sẽ , sau đó thận trọng đem nàng bế trở lại lên trên giường,  lấy thuốc bôi lên hạ bộ của nàng, đợi nàng say giấc, liền đưa nàng kéo sát vào người, hài lòng thiếp đi.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa soi rọi trên cỗ thân thể đang an nhàn ngủ kia, Viên Vũ Trinh thức dậy,  bừng tỉnh hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, thân thể đau đớn, còn có dấu vết của tối hôm qua lưu lại đều nói cho Viên Vũ Trinh biết đây hết thảy là sự thật, bất quá phát hiện phía dưới của mình được người khác bôi thuốc, người này, tính ra vẫn còn lương tâm,  nàng tự nhủ.

Đứng dậy nhặt lấy quần áo cưới sàn mặt vào, cầm lấy 10 vạn trên bàn, lập tức chạy đến bệnh viện đóng tiền, vậy là ngày mai mẹ của nàng đã có thể làm phẫu thuật.

Đến bệnh viện, kết quả là đã có người thay nàng chi trả toàn bộ tiền phẫu thuật lẫn viện phí, còn đem mẹ nàng chuyển đến phòng đơn, Viên Vũ Trinh vội vàng chạy đến phòng bệnh.

Một cái vóc người cao gầy, một nữ nhân áo sơ mi trắng, đang ngồi bên cạnh mẹ nàng, thuần thục gọt những quả táo, còn cùng mẹ nàng vừa nói vừa cười.

"Mẹ,  con tới rồi , mẹ hôm nay đã đỡ hơn tí nào chưa?! "

"Mẹ hôm nay đã ổn hơn rồi,  mau tới đây, người này là đồng học của con phải không,  đứa nhỏ này thật tốt bụng a, sáng sớm liền đến chiếu cố mẹ, còn giúp mẹ chuyển phòng bệnh, mua cho mẹ điểm tâm, còn giúp nhà ta trả tiền thuốc men, con về sau cần phải hảo hảo tạ ơn người ta đó,  nhớ chưa! "

"Buổi sáng hảo, Viên Vũ Trinh! "

Nhìn thấy người xoay sang nói chuyện với mình, trán Viên Vũ Trinh lập tức xuất hiện vài tia hắc tuyến.

"Mẹ, chúng con ra ngoài một chút."Vội vàng đem cô một thanh lôi ra ngoài phòng bệnh đi đến chỗ ngoặt của hành lang.

"Cô vì sao lại ở đây?" Viên Vũ Trinh đem cô một thanh đè lên tường chất vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro