Chương 2: Ảo thuật gia của cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong xe, một bầu không khí im lặng bao trùm. Ashton chỉ tập trung lái xe, quay vô lăng thật điêu luyện. Còn Amaya, cứ trầm ngâm quan sát khung cảnh tối đèn bên ngoài cửa sổ. Chẳng ai nói với ai lấy một lời.

Phải mãi lâu sau, Ashton mới chủ động mở lời trước. "Ngày mai, nhà hát của tôi có mở một buổi hòa nhạc. Trong danh sách chương trình, tôi đã dành một sân khấu "Clair de lune" cho em."

Cả người Amaya run lên, dù chỉ thoáng chốc. Ngay sau đó, cô trầm ngâm, lấy hết bình tâm để trả lời Ashton. "Ngài biết là tôi sẽ không tới."

"Tôi đã thuê một stylist đến nhà em và một tài xế đưa em đến nhà hát." Ashton dường như không hề bận tâm đến lời từ chối của cô, vẫn điềm đạm nói.

"Tại sao ngài cứ phải ép buộc tôi? Hãy hủy ngay chương trình của tôi đi!" Đúng như anh đã lường được trước, Amaya giật mình giãy nảy, khó chịu, bực tức. Đôi mày liễu thanh nhíu lại, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn.

"Không thể. Tôi đã công bố với mọi người rằng tôi sẽ đem đến cho họ một nghệ sĩ dương cầm, là ảo thuật gia của cảm xúc. Kể cả những người trong ngành, những nhạc sĩ tài ba nhất cũng sẽ đến buổi hòa nhạc vì sự xuất hiện của em." Ashton bình thản nói. Mắt anh vẫn không đảo điểm đặt đồng tử, lái xe vẫn nghiêm túc vô cùng. "Em biết tôi sẽ mất mặt thế nào chứ?"

"Tôi không quan tâm." Amaya không chần chừ mà buông ra những chữ lạnh lùng vô cùng. "Tôi đâu có ký hợp đồng với ngài đâu, tôi không có chịu trách nhiệm. Tất cả là do ngài phát ngôn hồ đồ mà thôi."

Ashton im lặng thêm một chút. Có cảm giác anh vừa hít một ngụm không khí rất sâu, lấy hết sức bình tâm mà đáp. "Phải, tôi biết tôi không có quyền yêu cầu em phải làm gì. Nhưng em nên biết, tôi đã đặt toàn bộ danh dự và lòng tự trọng của tôi cũng như là uy tín của công ti tôi vào lòng bàn tay em. Đến hay không, là tùy em."

Quả nhiên, Amaya tức giận thật sự. Cô vùng lên. "Ngài thiếu gì nhân tài mà cứ phải là tôi? Tại sao lại là tôi trong khi tôi đã hận dương cầm đến thế?"

"Két!!!"

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên. Ashton nhấn bàn phanh khiến cả chiếc Mercedes đang phóng với tốc độ 60km/h dừng lại chỉ trong một khoảnh khắc.

Theo quán tính, cả người Amaya bổ nhào ra trước. Cô hoảng hồn, còn chưa kịp định thần lại thì cả người cô đã bị một cơ thể cường trán ép sát cửa xe.

Mùi long đản hương quấn lấy cơ thể cô, hơi thở đầy nam tính phủ mờ giác quan cô. Cả người Ashton từ ghế lái nhào sang ghế phụ, dùng hai tay nhốt cô ở giữa, dùng cả cơ thể ép sát cô, không cho cô vùng vẫy.

"Ngài... Ngài làm trò gì vậy?" Amaya hoảng hốt, lắp bắp hỏi.

"Tại sao lại là em ư?" Giọng nói khàn khàn, ấm áp, trầm thấp của Ashton vỗ nhẹ tai cô, mùi nam tính càng làm đầu óc cô rồi bời. "Vì em là ảo thuật gia của những cảm xúc. Em đã điều khiển tình cảm của tôi rất dễ dàng kể từ khi em bước vào hội trường, và chơi bản "Clair de lune" quyễn rũ lòng người ấy."

"Ý ngài là gì?" Mặt mày Amaya trắng bệch, mồ hôi túa ra từng đợt.

"Em biết tình cảm của tôi!!!" Ashton hét lên. Âm thanh xuyên thẳng vào tai cô, khiến cô giật mình nhắm mắt lại. "Nhưng em lại đùa giỡn với nó. Dù tôi thật lòng với em, còn em thì lạnh nhạt với tôi đến khôn cùng..."

"Ashton, tôi đã kết hôn rồi." Amaya lấy hết sức bình tâm để nói ra câu đó với anh, nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt anh, không có ý né tránh.

"Chiếc nhẫn bạch kim trên tay em có nghĩa lý gì khi tôi chưa một lần được thấy "chồng" em?" Ashton cười khẩy. Anh nâng nhẹ ngón áp út tay trái của cô lên, buông ra một câu hờ hững.

Khuôn mặt Amaya thoáng chốc đanh lại.

Một vài giây sau, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn rơi trên gò má cô. Nhạt nhòa...

Ashton mắt mở to, kinh ngạc. Anh nhìn mãi không rời vào gương mặt thoáng chốc đã đẫm lệ của cô.Đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy cô khóc.

"Đi đến nghĩa trang..." Amaya trầm trầm cất giọng, giọng nói vốn thanh cao trong trẻo giờ đã nghẹn lại như bị một vật gì đó chèn ngay cổ họng.

Ashton ngạc nhiên khi thấy cô bỗng yêu cầu như vậy. Amaya chống tay ngồi dậy, cơ thể anh cũng thả lỏng mà buông cô ra. Amaya ngồi lại ngay ngắn trên ghế phụ lái, vụng về lau nước mắt.

"Khó khăn lắm tôi mới đưa ra được quyết định này. Ngài hãy đưa tôi đến nghĩa trang thủ đô..." Dù đôi mắt còn đỏ, gương mặt còn lưu dấu vết những giọt lệ, Amaya ngồi thẳng lưng, yêu cầu.

"Ngay bây giờ?" Ashton hỏi với một thái độ ngạc nhiên. Đến nghĩa trang giữa đêm khuya này hay sao? Đã một giờ sáng rồi.

"Ngay bây giờ." Amaya trả lời không ấp úng. Mãi vài giây sau, cô nhận ra bộ mặt lộ vẻ kinh ngạc của Ashton, bèn khẽ nhếch môi, nói. "Không lẽ... ngài sợ?"

Ashton hơi choáng khi nghe câu hỏi của Amaya. Môi anh nở nụ cười trừ, rồi nhấn ga phóng xe đi.

.

.

.

Đêm xuống.

Nghĩa trang thủ đô không một bóng người. Chỉ là những luồng khí lạnh sống lưng thổi, táp vào người họ.

Chỉ có hai người rảo từng bước chân, một nam dáng người cao to mặc bộ complet đen, một nữ vóc dáng thon nhỏ trong chiếc váy suông màu trắng.

"Em không sợ?" Ashton dường như vẫn chưa thể chấp nhận thực tại, giữa đêm giữa hôm nghe lời một cô gái đi đến nghĩa trang? Thật điên rồ!

"Tại sao tôi phải sợ?" Amaya bình thản đáp lại, gương mặt vô hồn. "Đã từng sợ thật đấy, nhưng đây là nơi chồng tôi ngủ. Đây cũng là nhà tôi."

Ashton thoáng đau. Một cơn đau dấy lên bộc phát nơi ngực trái. Giọng anh nghẹn lại, không cầm được mình mà hỏi. "Em như thế này... đã lâu chưa?"

"Đừng coi tôi như bệnh nhân tâm thần." Cô buông ra một câu nửa thật nửa đùa. "Ngày nào tôi cũng đến chơi với chồng tôi. Có những đêm đang ngủ, tôi mơ thấy anh ấy gọi tôi. Việc hộc tốc chạy đến nghĩa trang giữa đêm cũng chẳng còn lạ gì..."

Một nụ cười buồn nở ra trên môi cô. Dù là cười, nhưng ẩn chứa trong đó không biết bao nhiêu là nỗi đắng cay tê tái, bao nỗi buồn giày xéo cô ngày qua ngày. Ashton chứng kiến cũng không khỏi mím môi xót xa.

Anh vừa ghen tị, vừa tức giận.

Sau vài phút đi bộ, hai người dừng lại bên một bia mộ màu xám tro...

"Toshiro, em đến thăm anh đây..." Đôi môi Amaya nhoẻn cười. Sau đó, cô ngồi thụp xuống bên cạnh lăng mộ, dựa người vào, dang hai tay vuốt nhẹ từng lát đá. "Hôm nay em đến đây với ngài Ashton. Ngài ấy muốn gặp anh."

Ashton im lặng. Anh khẽ cúi người trước nơi an nghỉ của chồng cô, lặng lẽ...

Anh nhìn chăm chăm vào Amaya không rời. Nhìn cô nhất mực xoa xoa nơi an nghỉ, vừa làm vừa cười dịu dàng. Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn bạch kim của cô sáng lên.

"Em rất nhớ anh, Toshiro..." Cô dịu dàng thủ thỉ. Tiếng nói trong như ánh trăng, nhẹ nhàng như làn nước thanh khiết, ẩn trong đó là cả một nỗi đau mấy có ai chịu được.

Cứ như vậy một hồi, Amaya đứng dậy, lưu luyến tạm biệt Toshiro, rồi sánh bước cùng Ashton rời khỏi nghĩa trang.

...

"Chúng tôi quen nhau vào năm tôi mười lăm tuổi..." Ngồi trên xe, Amaya không ngại ngần chia sẻ. Ashton là người đầu tiên trên đất khách quê người nơi Anh Quốc cô có thể giãi bày. "Lúc đó, tôi tham gia một buổi giao lưu âm nhạc giữa các trường. Anh ấy là một chàng sinh viên nghèo đam mê âm nhạc ghé thăm trường tôi. Khi tôi đại diện cho trường chơi dương cầm, bản nhạc "Clair de lune" đã khiến anh ấy động lòng.

Toshiro chủ động làm quen với tôi. Sau bao lâu quen nhau, tôi bị sự dịu dàng của anh ấy làm cho xao động. Và đó là lần đầu tiên, trái tim tôi bị mũi tên của thần Cupid đâm xuyên.

Năm tôi tròn mười sáu, vào ngày lễ tốt nghiệp, anh ấy đã tặng tôi một chiếc đàn piano, bằng số tiền dành dụm được trong quá trình vừa học vừa làm. Anh ấy giỏi lắm, chưa tốt nghiệp mà đã ký hợp đồng chính thức với một công ti nước ngoài rồi. Tôi còn nhớ rất rõ, lúc ấy anh ấy đã nói. "Đời đời kiếp kiếp anh chỉ muốn nghe tiếng đàn của em..."

Năm tôi mười bảy tuổi, tai ương kinh hoàng ập đến. Cha mẹ tôi bị tai nạn nghề nghiệp, qua đời. Bỏ tôi cô đơn giữa dòng đời lưu lạc.

Vào lúc tăm tối nhất của cuộc đời, anh ấy đã ở bên cạnh tôi, an ủi tôi, tìm lại nụ cười cho tôi.

Một tay Toshiro nuôi tôi ăn học. Tôi dọn đến nhà anh ấy ở, anh ấy dù yêu tôi nhưng chưa một lần vượt quá giới hạn. Anh bảo: "Anh sẽ chờ đến ngày em thành người lớn." Dù sao lúc đó anh ấy cũng hai tư tuổi rồi.

Năm mười tám tuổi, tôi tốt nghiệp cấp ba. Anh ấy đưa tôi đi Anh Quốc vì giấc mơ nhập học tại Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh. Lúc tôi nhận được học bổng, khi trở về khách sạn, một bữa tiệc lãng mạn đã được anh ấy chuẩn bị để chúc mừng cô.

Dưới ánh nến cùng bàn tiệc, ngoài những đóa hoa hồng hay bóng bay, anh ấy còn chuẩn bị một chiếc đàn dương cầm.

"Tân học viên của Nhạc viện Hoàng gia Anh, em có thể đàn cho kẻ hèn mọn này nghe được không?" Toshiro dịu đang hôn lên tay tôi.

Tôi khẽ cười, bước đến bên đàn, mở nắp. Tay tôi nhẹ nhàng di chuyển trên những phím đàn, dạo những nốt nhạc đầu tiên của bản nhạc "Clair de lune"...

Sau những giây phút du dương là một tạp âm vang lên đầy chói tai.

"Sao vậy?" Toshiro ngạc nhiên.

"Em không biết. Có cái gì đó bị kẹt ở giữa các phím đàn. Em không đánh được nốt "Mi"." Tôi nhướn mày, đứng dậy khỏi ghế.

"Anh chẳng biết gì về dương cầm. Anh không biết sửa." Khuôn mặt anh ấy lộ vẻ áy náy.

"Không sao, anh đừng lo. Em biết mà." Tôi cười cười trấn an anh, đi về phía sau chiếc đàn.

Nhấc nắp lên, một thứ ánh sáng lóe vào mắt tôi.

Quả nhiên là có một vật mắc ở giữa các phím đàn. Một vật long lanh và bất ngờ hơn bao giờ hết.

Tôi run run vươn tay tới, chạm vào thứ kim loại trắng bạc ấy. Chiếc nhẫn bạch kim chế tác tinh xảo nằm đó chờ đợi chủ nhân như đã từ rất lâu.

Tôi quay lại nhìn anh, chỉ bắt gặp nụ cười dịu dàng đốn ngã tim không biết bao nhiêu cô gái. Anh bước lại, nhấc chiếc nhẫn lên, nâng bàn tay trái của tôi lên, nâng niu ấp ủ. Anh nhẹ nhàng: "Amaya, anh đã chuẩn bị xong hôn lễ rồi. Chỉ còn chờ cô dâu của anh có đồng ý gả cho anh không thôi."

Tôi sung sướng rụng rời. Chỉ trong vòng hai tư tiếng đồng hồ mà đã có không biết bao nhiêu hạnh phúc và bất ngờ đến với tôi. Được quen thêm một người bạn, được nhận học bổng toàn phần của học viện mơ ước, được mời hợp tác với công ti giải trí bậc nhất. Hạnh phúc nhất là giờ đây, tôi nhận được lời cầu hôn đầy ngọt ngào từ người mà tôi yêu nhất.

Tôi lặng lẽ để anh ấy đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Chiếc nhẫn vừa vặn như thể nó là dành cho tôi. Ngay sau nụ hôn nhẹ lên trán, Toshiro lại muốn được nghe bản nhạc ban nãy còn dang dở.

Ngồi xuống bên chiếc đàn, tôi chơi lại trọn vẹn một bản "Clair de lune" hoàn chỉnh.

Sau những giây phút trầm lắng, bản nhạc kết thúc, Toshiro liền ôm chầm lấy tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro