Chương 19 - Con nai nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⊙o⊙ Vào rồi , Vào? Vào rồi ư!

"A a a a! Ji Yong , vào vào! Đây là lần đầu tiên tôi cho bi vào lỗ đấy ."

Cô hưng phấn đến quên mất hình tượng, xoay người, cho Ji Yong một cái ôm thật chặt, tùy ý thét chói tai. Đây chỉ là cuộc so tài bi-a bình thường, quả bi đỏ lọt lưới mà cũng có thể vui vẻ như vậy sao?

Hul , cô gái này thật là rất dễ dàng thỏa mãn. Lông mi Ji Yong khẽ run, không khỏi đi theo nụ cười của cô mà cười.

"Mặc dù đây là lần đầu tiên nên thét chói tai khoe ra với Ji Yong như vậy cũng không sao , nhưng mà, cây Giáng Sinh à , chúng ta mà cứ tiếp tục hưng phấn như vậy không tốt ? Thời gian của tên bóng đèn tôi đây cực kỳ eo hẹp à nha ."

Đối với cái biệt danh xưng hô  rất không êm tai này , Yong Bae đã từ việc kháng cự tiến hóa đến việc hớn hở đón nhận rồi, nhưng việc trả thù vẫn cần thiết không thể thiếu được, ví dụ như lúc này, một hòn đá hạ hai con chim, đây là thời cơ tốt nhất để trêu đùa hai người kia, đương nhiên anh ta không chịu bỏ qua. Có thể suy ra, lời vừa nói ra này, trong nháy mắt cảm xúc của TaeYeon an tĩnh lại, gương mặt cũng theo đó mà kìm nén đến đỏ bừng.

"Đừng để ý đến cậu ta."

Ngược lại, Ji Yong đối với sự trêu tức của cái chủng loại này chỉ cười nhẹ, cũng không vội vã kéo ra khoảng cách với TaeYeon , ngược lại còn thuận tay xoay người cô, tiếp tục tay cầm tay dạy cô. Nhìn những quả bóng màu lần lượt tiến vào trong túi, cảm giác lúng túng của TaeYeon cũng dần dần biến mất.

Thì ra bi-a cũng không quá khó như vậy. Ngay tại lúc cô bắt đầu hưởng thụ trò chơi này. Bên tai chợt vang lên lời nói của Ji Yong , khoảng cách gần như vậy, thậm chí kèm theo tiếng thở dốc khêu gợi của anh,

"Ngày mai tôi phải bay đến Nhật Bản, có chuyện gì thì cứ tìm Yong Bae ."

"Đi show sao?"

"Ừ, muốn nhận quà tặng gì?"

"Có quà tặng?"

Chuyện này ngoài dự đoán của TaeYeon , khiến cho con ngươi cô sáng lên,

"Muốn Hello Kitty!"

". . . . . . Cô muốn một thằng đàn ông như tôi thay cô đi mua con mèo không có miệng đó ?"

"Cũng đúng, vậy đi Thiển Thảo Tự giúp tôi cầu nguyện."

"Cầu nguyện chuyện gì?"

"Nguyện vọng nói ra cũng không linh, anh thay tôi tùy tiện hứa. . . . . ."

Trò chuyện một chút, TaeYeon quên lãng mất tư thế bọn họ vào giờ phút này, theo bản năng quay đầu, môi lơ đãng sượt qua gương mặt anh. Cô chợt sững sờ, đồng thời cũng cảm thấy rõ ràng thân thể Ji Yong hơi cứng. TaeYeon đỏ mặt, trong chốc lát nhìn thẳng gò má anh, biết rõ nên mau chóng kéo ra khoảng cách, tùy tiện cười ha ha để hóa giải lúng túng. Nhưng thân thể cô giống như hóa đá, chính là không có biện pháp cử động.

"Hai người trực tiếp đi kiếm một cái góc khuất rồi nói lời từ biệt ân ái là được rồi! Không chơi với hai người nữa, coi tụi này là không khí à , Hừ!"

Yong Bae cất tiếng nói đúng lúc giải vây thay hai con người ngu ngốc kia. Anh ta cố ý đem gậy golf trong tay, khẽ tiện tay ném lên bàn, thở phì phò chạy qua một bên uống nước trái cây, ăn vạ.

Loại nét mặt ăn vạ mà còn ra vẻ đáng yêu , thật sự không thích hợp với Yong Bae. TaeYeon bị anh ta nói, toàn thân nổi da gà, khóe miệng giật giật, ngược lại quên mất lúng túng. Tròng mắt rủ xuống, liếc thấy quả bi màu xanh lá cây trên bàn đã phá hỏng cả bàn bi-a, cô mới hét to, nhảy dựng lên,

"Aaaa, Yong Bae , anh thua mà còn bày chiêu đùa bỡn này!"

"Ài, sao cô có thể dùng thái độ này đối đãi với thầy của mình vậy ."

"Cho dù là thầy gì đó thì cũng không thể ăn vạ!"

"Hiện tại thầy đây cũng chỉ là đang dạy cô cách đối nhân xử thế, như tình huống này, đánh không lại đương nhiên phải chạy trốn, không thể miễn cưỡng chịu đựng."

"Anh anh anh anh. . . . . ."

TaeYeon bị tức đến mức máu chặn cứng họng. Ji Yong cười thành tiếng, bảo vệ chính nghĩa,

"Đi ra ngoài vừa nhảy ếch vừa kêu tiếng ếch đi ."

"Ji Yong ! Cậu trọng sắc khinh bạn!"

Đối với việc Yong Bae lên án không hề có căn cứ, anh vẫn như cũ, không chút cử động,

"Đi ra ngoài vừa nhảy ếch vừa kêu tiếng ếch nhanh đi ."

Yong Bae nhận tội, trong khi đứng dậy, miệng không ngừng chửi rủa, tâm tình không tệ, cũng bởi vì Ji Yong mà thay đổi. Đổi lại là ngày trước, không ai dám đem Ji Yong và bất kỳ người phụ nữ nào đặt chung một chỗ để nói giỡn, ai cũng biết trọng lượng của Chaerin trong lòng anh như thế nào. Vì không để cho Chaerin hiểu lầm, anh cự tuyệt có dính líu cùng bất kỳ cô gái nào. Một khi vượt qua tầng ranh giới cuối cùng này của anh, dù là bạn bè, anh đều trở mặt. Loại thay đổi này là tốt hay xấu, trước mắt vẫn còn rất khó nói, dù sao, anh cũng đã từng muốn nếm thử một đoạn tình yêu mới, để hòa tan dấu ấn mà Chaerin in trong lòng anh. Tiếc rằng, lần đầu nếm thử đã thất bại.

—— Cố gắng lên, con nai nhỏ.

—— Không phải của mình, xin không cần ném lên mặt chúng tôi.

—— Con nai, coi trọng mày, tao cho mày mượn mỹ phẩm xin dùng tiết kiệm một chút. . . . . . .

Những điều như thế được viết trong tin nhắn, lúc TaeYeon vừa mới đến hội trường, mọi thứ gần như đều chuẩn bị xong, cô mãnh tiến vào trong .

Con nai nhỏ, đây là ý tưởng đột phát tối hôm qua của Ji Yong , ban cho cô cái tên mới. Bởi vì anh nói cây Giáng Sinh và con tuần lộ cùng ống khói, trông không giống cô . =_=

Thấy vậy , cô liền nói hay là..." Con nai" nghe tốt hơn mà cũng giống cô hơn . 😂

Cho nên, cho dù không nhìn tên người gửi tin, TaeYeon cũng có thể đoán được tất cả nội dung tin nhắn kia đều đến từ đám anh em của Ji Yong .

Thật bất hạnh, tất cả bọn họ đều biết cái biệt danh mới của cô !

Vẻ mặt TaeYeon rối rắm, nắm chặt đầu lộc cùng khăn trùm đầu trong tay, đây không phải là bất luận kẻ nào vì khích lệ cô mà đưa quà tặng tới. Mà đây là trang phục cô phải giả dạng trong ngày hôm nay. . . . . .

Không sai, Yong Bae nói như thế: này, so với đám người mẫu kia ai cũng một kiểu thì cách này sẽ gây chú ý , họ sẽ đánh giá cao sự tự tin và phong cách gây điểm nhấn của em , cho nên em không cần khẩn trương, cô không cần trang điểm quá nhiều, chỉ cần mang theo cái khăn trùm đầu này, ra ngoài đi hai bước là được rồi , lợi thế của các ứng viên kia là ngoại hình người mẫu còn em là giọng hát thì hãy thể hiện nó ra luôn sẽ gây được chú ý đấy .A, em yên tâm, khăn trùm đầu chỗ con mắt có khoét hai lỗ rỗng , sẽ không ngăn cản tầm nhìn của em đâu .

>_< Lừa bịp mà! Cô liên lụy nhiều người như vậy cùng với luyện tập nhiều ngày như vậy, vậy mà giờ lại bắt cô đội đầu tuần lộc mà hát ? Đầu óc của Yong Bae có phải bị tuần lộc đá hỏng rồi không ? ! Nếu mà đơn giản như vậy đã chẳng phải nhờ Yong Bae dạy cách đi đứng suốt mấy tuần nay rồi.

"Làm phiền cô trang điểm phải xinh đẹp một chút, Yoon In Ah nhà chúng ta là đến thi làm người đại diện nhãn hiệu  , chứ không giống ai kia đội đầu tuần lộc để gây sự chú ý rẻ tiền ."

Bom mỉa mai, thanh âm nguội lạnh không hề ngoài ý muốn mà truyền vào trong tai TaeYeon . Nói không để ý đó là gạt người, TaeYeon đem đầu lộc cùng khăn trùm đầu cầm trong tay, càng nắm càng chặt, hàm răng cắn "Kèn kẹt" vang dội. Cho dù biết rõ làm như vậy sẽ chỉ khiến kẻ địch sảng khoái hơn, cô vẫn không khống chế được cảm xúc của mình.

Chen vào phía sau hậu đài, Su Ho vừa vặn bắt được Bom đang chĩa mũi nhọn mỉa mai, anh ta mấp máy môi, đi về phía TaeYeon  hơi do dự, mới đưa tay vỗ nhẹ lên hai vai của cô.

Trước khi cô quay đầu lại, anh ta đã đổi thành nụ cười xán lạn,

"Chỉnh đốn quyết tâm và tâm trạng đi, sắp bắt đầu rồi."

Mắt Su Ho liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy người xét tuyển cách đó không xa đã ra dấu, anh ta ý thức được mình không có thời gian nói chuyện với TaeYeon rồi, chỉ có thể giải quyết việc chung,

"TaeYeon , tôi hy vọng cô có thể nắm chắc cơ hội cuối cùng này."

"Ha... , cơ hội đội đầu tuần lộc sao? Ha ha ha ha."

Bom phát ra tiếng cười có chút bén nhọn, bốn phía, tiếng cười trộm cũng liên tiếp vang lên. TaeYeon nắm chặt cái khăn trùm đầu gai mắt đó, muốn làm bộ không nghe thấy những tiếng cười nhạo kia, nhưng lỗ tai giam không được. Khi bị cô ném lên trên bàn trang điểm, điện thoại chợt vang lên thì cô cơ hồ giống như bắt được một phao cứu sinh, lập tức bắt máy, hóa giải xấu hổ đến không đất dung thân. Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên là không ngờ cô sẽ mau chóng tiếp điện thoại thế, yên lặng một lát, sau đó mới lên tiếng,

"Là tôi, hình như sắp bắt đầu rồi nhỉ?"

"Ji . . . . . ."

TaeYeon có chút kinh ngạc, điện thoại tiếp nhận quá nhanh, cho nên hoàn toàn không chú ý đến tên hiển thị trên màn hình điện thoại, nghe thấy giọng nói của Ji Yong thì có chút ứng phó không kịp. Cô theo bản năng hô tên của anh lên, mới nói một chữ, liền ý thức được xung quanh có không ít bát quái rada đang tiếp thu tín hiệu, ngừng lại, ngược lại che giấu kích động, nhàn nhạt đáp lại một câu,

"Sắp."

"Cố lên, tôi cũng sắp lên máy bay rồi."

"Được, anh cũng cố gắng lên!"

Lại là trầm mặc, TaeYeon cho rằng anh sắp cúp điện thoại, không nghĩ đến trong ống nghe lần nữa truyền đến giọng nói dễ nghe của anh,

"Alo, con nai nhỏ, có thật là cô muốn mua con mèo không có miệng kia không ?"

". . . . . . Không cần không cần ..., đùa thôi, giúp tôi cầu nguyện là tốt rồi."

Giọng nói không được tự nhiên của Ji Yong , thật sự hiếm khi mới nghe thấy, cô nhịn không được mà cười nhẹ.

"Ừ, vậy cứ như thế."

Lần này, anh máy cúp thật.

Trong điện thoại di động liên tục truyền đến âm thanh, một lát sau, hoàn toàn im lặng.

Cách đó không xa, đã có người đang đếm ngược thời gian, mọi người hầu như đều vào vị trí rồi. Su Ho hơi lo lắng nhìn TaeYeon ngẩn ngơ, chỉ sợ cô sẽ vào thời điểm lâm trận lùi bước. Không đoán được, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng đưa di động cho Su Ho, hướng vào gương trước bàn trang điểm, lưu loát đội cái đầu tuần lộc lên, bỗng chốc đứng lên,

"Đi, giúp tôi hăng hái hơn…."

Mặc dù không nhìn thấy nét mặt cô dưới cái khăn trùm đầu dầy cộm nặng nề, nhưng Su Ho vẫn có loại ảo giác, cô đang cười, còn cười đến tràn đầy tự tin. So sánh với theo dõi tâm tình TaeYeon , anh càng muốn biết người vừa gọi điện thoại cho cô là ai.

Su Ho cực kỳ không có đạo đức, xem nhật ký cuộc gọi, đúng như suy đoán của mình, quả nhiên là "Người của tôi" . . . . . .

Đây thật sự là tuyên bố mới nhất sao? Không phải đem vườn thú chuyển đến đài SBS rồi chứ? Ji Yong nới lỏng áo ngủ, vừa lau vừa phe phẩy nước dính trên tóc, nhéo lông mày nhìn video hình ảnh đang phát trên màn hình máy vi tính. Đây là video mà Su Ho mới vừa thông qua mail gửi đến cho anh. Sau khi gửi đến, Su Ho còn đặc biệt bổ sung một câu — — hôm nay người của cậu biểu hiện rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro