.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oneshort mới nhất của Mạc Xuyến trong sự kiện lễ Thất tịch năm nay. Bối cảnh tận thế. BE.

Tác giả: han6892287.

Bản dịch được đăng lại đã có sự cho phép của tác giả.

Đây là bản edit dựa trên google dịch, mình không phải là người dịch thuật.

Cre ảnh bìa: aaasari.

__________

01

Mặt đất sụp đổ, quái vật chạy tán loạn, khói dày đặc và ngọn lửa bốc lên.

Trật tự sụp đổ, nền văn minh kết thúc, tiếng hét thấu tim của loài người tràn ngập khắp thế giới. Vào năm 20xx, một loại virus cổ xưa quét qua thế giới. Tất cả những sinh vật bị nhiễm bệnh sẽ mất đi sự tỉnh táo và trở thành những con quái vật khát máu.

02

Thế giới đã ở trong một tình trạng khốn khổ, với những vết máu, thịt băm, chân tay và xác chết của con người và quái vật ở khắp mọi nơi, cũng như nhiều thứ rác rưởi đen tối không thể xác định được.

Ngồi trên mép mái nhà, Scaramouche đang đung đưa đôi chân dài và trắng nõn, và anh nhìn xuống tất cả chúng sinh với sự thờ ơ tột độ.

Anh đang chờ đợi thời khắc tận thế đến, chỉ có trước mặt thần chết, tất cả mọi người đều tuyệt đối bình đẳng.

Những cảm xúc không thể giải thích nổi lên trong lồng ngực, có lẽ anh cảm thấy bất đắc dĩ, có thể anh cảm thấy hối hận, nhưng anh không sợ cái chết sắp đến, thậm chí còn có chút phấn khích và chờ đợi.

Đó là nếu như không có kẻ quan sát nào khác trên sân thượng.

"Ngồi đó rất nguy hiểm." Thiếu niên duy nhất trên mái nhà gọi anh: "Những năm tháng phía trước còn dài, đừng làm điều gì ngu ngốc."

Scaramouche chỉ cảm thấy đối phương ồn ào nên quay đầu liếc nhìn tên khó chịu một cái.

Với mái tóc dài màu tuyết và đôi mắt màu lá phong, vẻ ngoài của cậu ấy rất đẹp và dễ nhìn.

"Thế giới này sắp đến hồi tận thế, tất cả mọi người đều sẽ diệt vong." Anh cười nhạo ý nghĩ ngang ngược và bốc đồng của người thiếu niên, "Ngươi cho rằng nếu thoát khỏi giờ khắc này, sẽ có cơ hội sống sót sao?"

"Tôi tin rằng sẽ có lối thoát." Giọng thiếu niên vẫn mềm mại bình thản. "Nếu còn sống thì sẽ có hy vọng."

"Ha." Scaramouche lại muốn cười nhạo sự thiếu hiểu biết của chàng trai trẻ, nhưng lại vô tình liếc đi chỗ khác, chỉ thấy một con chim trắng xuyên qua làn khói dày đặc, vỗ cánh bay thẳng lên trời.

Các tòa nhà xung quanh lần lượt sụp đổ, ô tô dưới chân nổ tung từng hàng, nhưng tòa nhà cao tầng dưới chân hai người lại không hề xê dịch mà chỉ đứng một mình trên đống đổ nát lộn xộn.

Họ may mắn nhưng cũng bất hạnh, được ông trời ưu ái nhưng cũng bị thế gian lãng quên.

"Vậy chúng ta cùng nhau sống?"

Scaramouche nheo mắt lại, nhưng cuối cùng cũng không nói ra những lời gay gắt, "Tùy anh."

"Được." Thiếu niên vẫn nở nụ cười thoải mái, tựa hồ tận thế đến một chút cũng không ảnh hưởng đến cậu.

Scaramouche đột nhiên có hứng thú với chàng trai trẻ: "Anh tên gì?"

Thiếu niên có vẻ hơi bất ngờ trước cuộc trò chuyện của Scaramouche, tò mò chớp mắt, sau đó vẻ mặt dần dịu lại: "Nói cho anh biết tên của tôi, anh có thể đứng ở một nơi an toàn hơn không?"

Scaramouche mím môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cơ thể anh ta cũng thành thật làm theo.

"Bây giờ được chưa?"

"Tên tôi là Kaedehara Kazuha, còn anh?"

"Scaramouche."

03

Những người sống sót tập hợp lại với nhau để thoát ra khỏi vòng vây, thu thập vật tư, thiết lập khu vực an toàn đầu tiên và nhận tín hiệu từ thế giới bên ngoài bằng radio.

[Những người sống sót làm ơn... zip... chờ giải cứu... zzz...]

Mặc dù âm thanh của dòng điện chiếm phần lớn nhưng nó vẫn mang lại cho những người sống sót hy vọng.

Màn đêm buông xuống, trong căn nhà an toàn thô sơ, Kazuha nằm bên cạnh Scaramouche, khe khẽ thì thầm.

"Chúng ta sẽ sống sót."

Scaramouche cũng đã quen với sự hiện diện của Kazuha, anh ôm lấy eo Kazuha để giữ ấm cho nhau và giữ thân nhiệt trong đêm lạnh.

"Ừ, sẽ như vậy."

04

Cơ sở vật chất trong vùng an toàn bước đầu đã được cải thiện, rất nhiều nhu yếu phẩm đã được dự trữ. Hơn nữa, tin tức do đài phát thanh phát đi sau đó vài ngày lại vang lên đã giúp những người sống sót có thêm động lực.

[...Zizi...đã phát triển...thuốc kháng thể...Zizi...nguồn cung cấp từ máy bay...]

05

Một số người sống sót đã tìm thấy thuốc kháng thể trong tự nhiên, nhưng xung đột đã nổ ra trong khu vực an toàn vì điều này và mọi người đều muốn có được thứ cực kỳ quý giá này. Trận chiến đã thu hút một lượng lớn quái vật, và khu vực an toàn mới hình thành đã sụp đổ ngay lập tức, gây ra vô số thương vong và tổn thất vật chất.

Trong đêm tối là tiếng dao, kiếm và súng. Tình hình chiến đấu cực kì hỗn loạn.

Vũ khí của Kazuha là một con dao thông thường, trong khi vũ khí của Scaramouche là một khẩu súng lục tiêu chuẩn.

Chứng kiến từng đồng đội của mình chết đi hoặc biến thành quái vật gớm ghiếc, niềm tin kiên định của Kazuha lúc này bị lung lay, máu nhuộm trên tóc chảy xuống lông mày và mắt, tầm nhìn nhuộm một màu đỏ tươi, bàn tay cầm dao bắt đầu run nhẹ.

Những con quái vật mà cậu đã giết là những người sống cách đây không lâu, và họ là bạn đồng hành của anh ta cả ngày lẫn đêm.

Trong lòng lo lắng khiến động tác của cậu chậm lại. Con quái vật gần đó suýt chút nữa dùng cái miệng đầy máu cắn vào cổ cậu, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cậu cầm dao nằm ngang trước mặt, miễn cưỡng chống cự được những chiếc răng nanh và móng vuốt đầy máu. Tuy nhiên nhiều quái vật hơn đang bay về phía cậu, và cậu không có thời gian để chống đỡ.

Scaramouche đã bắn nhiều phát súng để tiêu diệt những con quái vật gần đó, sau đó giải cứu Kazuha bằng nhiều phát đạn chính xác. Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Kazuha, anh ta không khỏi tức giận, "Kaedehara Kazuha, anh đang phân tâm vì điều gì?"

Kazuha mấp máy đôi môi mỏng như muốn nói điều gì, nhưng trong trận chiến hỗn loạn, cậu không thể quan tâm đến điều đó.

"Đi trước đã, nơi này không còn an toàn." Scaramouche đỡ Kazuha đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, "Cậu bị thương sao? Có vấn đề gì không?"

Lúc này, trong khu an toàn chỉ còn lại hai người bọn họ sống sót.

"Tôi không sao." Kazuha nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thụ được hơi ấm lòng bàn tay đối phương truyền đến, cậu không khỏi nắm tay anh chặt hơn.

"Cậu sao vậy? Sợ hãi sao?" Đối mặt với đám quái vật từng bước một tiến đến, Scaramouche vẫn không nhúc nhích, chỉ khẽ cười nói: "Yên tâm, còn có tôi ở đây."

Đôi mắt trong veo ấy, hình dáng của mặt trăng và nụ cười được phản chiếu đã trở thành vĩnh cửu trong ký ức của Kazuha lúc này.

Đương nhiên, con quái vật sẽ không cho họ cơ hội thư giãn, gầm lên và tấn công hai người một lần nữa.

Lần này, Kazuha không chút do dự, giơ kiếm lên với vẻ mặt kiên định và động tác nhanh nhẹn, "Tôi sẽ sát cánh chiến đấu cùng anh."

Scaramouche không nói nữa, nhưng nụ cười trên môi càng đậm.

Trong trận chiến này, cả hai đã có một sự hiểu ý ngầm như thể đang khiêu vũ duyên dáng dưới ánh trăng.

06

Đoàng––

Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, con quái vật cuối cùng trước mặt Scaramouche cũng từ từ ngã xuống.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ vỡ nát lọt vào, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt nhuốm chút máu.

Anh ta từ từ hạ bàn tay cầm súng xuống, và những giọt máu chảy xuống những đốt ngón tay của anh ta.

"Kazuha, cậu bị thương không?" Anh quay đầu nhìn Kazuha, vô ý dùng tay kéo kéo cổ áo sơ mi, chỉ cảm thấy sau lưng có chút ngứa ngáy.

"Huh... không... Còn anh thì sao? Anh có bị thương không?" Kazuha rũ bỏ vết máu trên con dao, một giọt mồ hôi trượt từ khuôn mặt thanh tú xuống cằm, nhỏ giọt và biến mất trong đêm.

"Tôi không sao." Yết hầu của Scaramouche cử động, cổ họng không biết vì sao ngứa ngáy, giọng nói trở nên khàn khàn rất nhiều, "Chúng ta phải nhanh chóng rời đi, nơi này không còn an toàn nữa."

Chỉ mấy lời này, anh tựa hồ đã cạn kiệt sức lực, tựa lưng vào bức tường phía sau với tâm trạng có phần khó chịu, chỉ cảm nhận được tiếng ù ù trong đầu, khiến đầu anh đau nhói.

Có cái gì đó không đúng.

Mùi máu bốc lên từ cổ họng, tầm nhìn dần dần chuyển sang màu đỏ và mong muốn tiêu diệt gần như không thể kiểm soát được khiến Scaramouche nhận ra rằng anh đã bị nhiễm bệnh.

"Sắc mặt anh không tốt lắm." Kazuha nhận ra sự khác thường của Scaramouche, đang muốn vươn tay giúp, lại bị anh ta hất ngay ra. "Kaedehara Kazuha, tránh xa tôi ra." Đây là lần đầu tiên Scaramouche nói chuyện với Kazuha bằng giọng lạnh lùng như vậy.

"Anh sao vậy? Có ổn không?" Kazuha lại muốn bước tới, nhưng anh mơ hồ ngửi thấy một mùi thối lạ, khiến anh có chút bất an.

"Ra ngoài... khụ, khụ——" Scaramouche đột nhiên ho dữ dội, một tay bịt miệng và mũi, nhưng không che được vết máu đang chảy ra, không nói được nên giơ súng lên và bắn để uy hiếp đối phương không được lại gần.

"Anh bị thương sao?" Kazuha vô cùng lo lắng, cũng không quá để ý, tiến lên một bước, dùng sức kiểm tra vết thương của Scaramouche, "Cởi quần áo ra."

"Kaedehara Kazuha... cậu không hiểu tôi đang nói gì phải không?" Scaramouche trở nên khó chịu và ép Kazuha vào tường, với vẻ mặt kiềm chế tuyệt vọng như muốn nuốt sống cậu.

"Để tôi xem vết thương của anh." Vẻ mặt Kazuha nghiêm túc, đưa tay cởi quần áo cho Scaramouche.

Scaramouche một tay đỡ bức tường, một tay giữ cổ tay Kazuha, "Thời gian của tôi không còn nhiều, trong thời gian ngắn tôi sẽ giống như những con quái vật đó, nhiệm vụ của anh là sống sót." Anh ta đẩy Kazuha ra, nhíu mày, vẻ mặt đau khổ, nhịn thở đủ để chứng tỏ đây chắc chắn không phải ý định ban đầu của anh, "Đừng đến gần tôi nữa."

"Khu an toàn có thuốc kháng thể, anh sẽ không sao." Kazuha lập tức hành động, đi khu vật tư tìm kiếm kháng thể thuốc.

Scaramouche bất đắc dĩ cười nói: "Tổng cộng chỉ có hai mẫu, đều bị đập nát trong trận chiến hỗn loạn trước đó."

Anh vốn tưởng rằng Kazuha sẽ ngừng việc tìm kiếm thuốc giải, từ bỏ anh vì anh đã trở thành gánh nặng.

Kazuha đỡ anh đứng dậy, càng thêm kiên định nói: "Tôi sẽ không bỏ rơi anh, chúng ta cùng nhau tìm thuốc giải."

"Anh thật sự ngu ngốc, Kaedehara Kazuha." Scaramouche vẫn cười khổ, nhưng lại có chút cảm động, "Rõ ràng từ bỏ tôi là giải pháp tốt nhất."

07

Ngôi nhà an toàn đổ nát sau lưng anh như ngọn nến trước gió, như ngọn lửa sự sống sắp tắt.

Và đài phát thanh tượng trưng cho niềm hy vọng, sau khi họ rời đi, đã phát đi thông điệp tuyệt vọng nhất.

[...Zizi...Quân đội...Quân đội...Bị chiếm đóng...Mất kiểm soát...Zizi...Thế giới...Kết thúc..]

Kazuha đã giúp Scaramouche đến một túp lều bỏ hoang, tạm thời tương đối kín đáo và an toàn. Lần này Scaramouche hợp tác cởi áo ra và để Kazuha kiểm tra vết thương trên lưng, vết thương nhỏ vốn dĩ đã mưng mủ và đổi màu do nhiễm trùng, nhưng Kazuha chỉ có thể chữa trị đơn giản.

Thời gian không còn nhiều và Scaramouche có thể biến thành quái vật bất cứ lúc nào.

"Chờ tôi trở về, nếu gặp phải nguy hiểm, trên đường hãy lưu lại dấu vết, tôi nhất định sẽ tìm được anh."

"Ừm, đi đường cẩn thận."

Sau khi đưa ra những chỉ dẫn đơn giản, Kazuha bước ra ngoài.

Scaramouche ngồi bệt xuống đất, đầu dựa vào tường, như trút được hết sức lực. Mái nhà đơn giản thậm chí có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao xuyên qua những khoảng trống trên tấm ván gỗ, vô số ký ức trong quá khứ với Kazuha hiện lên trong trí nhớ anh như những ngôi sao băng.

Chứng ù tai, đau nhức ngày càng trầm trọng nhưng cơ thể dường như mất đi ý thức và trở nên thất thường.

Anh không khỏi thở dài, hóa ra đây là cảm giác cận kề cái chết, một khi bị nhiễm loại virus này, dù có chết cũng biến thành con quái vật xấu xí và tàn ác đó.

Scaramouche ngồi im lặng một lúc, anh ta không muốn trở thành một con quái vật chứ đừng nói đến việc làm tổn thương Kazuha.

Cỏ cây nơi hoang dã bị gió xào xạc, tiếng côn trùng ríu rít ngắt quãng khiến con người không còn quá cô đơn trong đêm mất ngủ.

Vì Kazuha, anh sẽ làm bất cứ điều gì.

Nghĩ đến đây, Scaramouche bình tĩnh đứng dậy, từ trong ba lô lấy ra một bộ đồ sạch sẽ, thay vào rồi đeo khẩu súng lục thường ngày vào, mặc dù trong súng chỉ còn một viên đạn.

Anh bước từng bước ra ngoài nhà, nhưng lại lọt thỏm giữa căn phòng chìm trong bóng tối.

09

...

Anh đã có một giấc mơ đẹp.

Mọi người đều đã được cứu chuộc, và thế giới đã trở lại hình dáng ban đầu.

Trong mộng, Kazuha đứng trước mặt anh, vừa cười vừa khóc, nhưng không nói gì.

Anh đưa tay định tóm lấy Kazuha nhưng chỉ bắt được một nhóm bong bóng vỡ vụn.

10

Sau bình minh.

Khi Scaramouche tỉnh dậy lần nữa, anh ta đang nằm trong nhà, trên người đắp một chiếc chăn sạch sẽ.

Anh cố gắng ngồi dậy nhưng vô tình dùng lòng bàn tay chạm vào một cây kim rỗng, nhìn sang phát hiện đó là thuốc kháng thể đã qua sử dụng.

"Kazuha? Cậu về rồi à?" Scaramouche nghĩ ngay đến Kazuha, quay lại nhìn xung quanh và quả nhiên ở góc phòng, anh ta thấy cậu đang ngồi co ro, đầu cúi gằm, dưới người là một vũng máu chưa khô.

"Kazuha!" Scaramouche lập tức nửa tỉnh nửa mê, loạng choạng đến bên cạnh Kazuha, dùng đôi tay run rẩy kiểm tra nhịp thở và mạch của cậu.

Giữa hai hàm răng hơi hở của Kazuha có một vài đoạn dây thừng, tay chân bị dây thừng trói chặt, vài đốt ngón tay bị gãy, nửa cẳng chân bị gãy, trên người đầy vết trầy xước, vết cắn, vết thương và vết rách.

Đồng tử giãn ra và mạch ngừng đập đồng nghĩa với việc Kazuha sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Thời gian dường như bị đóng băng vào lúc này.

Scaramouche nửa quỳ trước mặt Kazuha, không nhúc nhích một lúc lâu, cho đến khi anh ta giơ bàn tay dính đầy máu lên cầm súng và chĩa vào đầu bản thân mình.

"Kaedehara Kazuha, ngươi thực sự ngu ngốc."

11

Tiếng súng vang vọng khắp khu rừng, khiến đàn chim giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro