Chương 16+17 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__16 (H)__

Mặc dù vẫn còn chán nản, Scaramouche vẫn lấy thêm một ít gel, dùng lực cho chúng nổ tung, sau đó phết chất lỏng sền sệt lên bộ phận sinh dục của mình làm chất bôi trơn. Các huyệt đạo màu hồng đang mở ra và đóng lại để mời anh vào, và anh không ngần ngại để phần trước hoàn toàn chìm vào trong sự hỗ trợ của gel bôi trơn.

"Ư...chậm...chậm lại..." Người dưới thân bị ép khẩn trương rên rỉ, vừa thở hổn hển vừa kêu to, cảm giác đau đớn chưa từng có khiến thân thể kịch liệt run rẩy, eo cùng bụng phập phồng. Kazuha chỉ có thể duy trì tư thế chống đỡ bằng đầu gối, khiến cho đầu óc cậu vô cùng u ám.

Vật hoàn toàn cương cứng to gấp mười lần ngón tay, cái huyệt đạo nhỏ nhắn chưa mở ra thật sự không chịu nổi mà vẫn tiếp tục đâm vào thật mạnh.

Lỗ dưới ngoan ngoãn hơn lỗ trên rất nhiều, bên trong còn ấm áp hơn, chặt hơn, Scaramouche khống chế dục vọng cúi người ôm lấy Kazuha, nắm lấy lòng bàn tay bị trói của cậu, đan ngón tay vào nhau.

Kazuha không biết thân thể của mình bị làm sao, rõ ràng là vô cùng đau đớn, giống như bên trong bị cưỡng ép mở ra, nhưng cậu lại cảm giác được xương cụt ngứa ran khó hiểu. Cái cuống ngọc dựng lên ở phía trước vô cùng khó chịu, nó cứ phình ra mà cậu không sao giải tỏa được.

Cơ thể Kazuha không ngừng bị va chạm về phía trước, thiếu chút nữa đập vào lan can ở đầu giường, tư thế quỳ cũng khiến cậu khó chống đỡ, cuối cùng không quỳ được nữa, mềm nhũn ngã xuống.

Kazuha chọn tư thế này vì vừa rồi cậu ấy đã đọc hướng dẫn sử dụng của một loại đồ chơi nào đó, nói rằng lần đầu tiên sử dụng tư thế đi vào phía sau sẽ dễ dàng hơn, nhưng cậu ấy không nghĩ rằng mình sẽ bị trói như thế này. Khi cậu yếu ớt ngã xuống giường, thứ trong lỗ hậu của cậu cũng tuột ra.

"Kazuha?" Scaramouche vẫn nắm tay cậu, lo lắng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Tôi... đau lưng," Kazuha vùi vào trong gối, trên người đau nhức, "Hãy thay đổi thành ... uh..."

Trước khi Kazuha có thể nói xong, Scaramouche đã phản hồi sau khi nghe thấy từ "đau lưng", anh ta đỡ vai Kazuha và lật cậu lại, để cậu nằm xuống giường: "Cho nên?"

"Ưmnh... Scara,"  một màn vừa rồi làm tóc Kazuha rối tung cả lên, rất nhiều sợi tóc trên trán đều dính vào mảnh vải đen, chất liệu thắt lưng trơn nhẵn, chiếc áo dùng để che đậy sự xấu hổ của cậu đã không có tác dụng gì, chỉ có cái miệng tái nhợt vì đau vẫn có thể cử động, "Cứu, giúp tôi với..."

Scaramouche chú ý đến vẻ mặt của Kazuha, sau đó anh nhìn xuống, thấy phần đầu hạ thân của Kazuha nhô cao, cả người gần như không còn mảnh vải che thân. Yết hầu của Scaramouche cuộn lên xuống thành một vòng tròn, mở rộng chân của Kazuha và đưa vật cứng một lần nữa vào lỗ nhỏ.

"Đương nhiên là có thể, Kazuha, nhưng mà," con rối đưa tay ra sau lưng cậu, mở ra những ngón tay đang nắm chặt ga giường và siết vào lòng bàn tay anh, đồng thời mạnh mẽ đung đưa phần eo và bụng qua lại, đẩy thứ khổng lồ vào sâu hơn, cười nói: "Ta đã làm theo điều kiện ngươi nói trước khi bắt đầu, hiện tại ta không thể không giữ lời, ta cũng có thể cùng ngươi đề ra điều kiện sao?" Miệng con rối hơi mở ra, ý cười trong mắt càng lộ rõ: "Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần chúng ta làm lại một lần.

Kazuha muốn mau chóng kết thúc kiểu giam cầm này, cũng không muốn dây dưa quá nhiều, cùng lắm là có thể chịu đựng đến khi được thả ra thì hai tay mới được tự do.

Kazuha mặc dù nghĩ rất dễ dàng, cậu chưa từng trải qua đau đớn cùng khoái cảm không ngừng đan xen, nhưng khoái cảm ngắt quãng khiến cậu không thể chạm tới còn đau đớn hơn là ngạt thở.

Scaramouche biết mình đã sai, anh hối hận vì đã nói quá nông cạn. Kazuha cắn gối, không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của cậu, nhưng không biết vì sao nước mắt càng chảy càng nhiều, dính vào mảnh vải đen trước mắt, trên gối loang ra một vệt nước lớn.

Scaramouche nghe thấy tiếng nức nở của Kazuha, ngước lên nhìn cảnh đó, càng cảm thấy xót xa. Anh đương nhiên biết vì sao Kazuha lại khóc, nhưng không thể phủ nhận, nhìn thấy cậu buồn bã, trong lòng anh sẽ hoàn toàn bị đau khổ chiếm giữ, những cảm xúc khác đều không quan trọng.

"Kazuha, đừng khóc." Scaramouche theo bản năng an ủi cậu, nhưng người kia nghe xong càng khóc to hơn, tiếng nức nở cùng tiếng thở dốc trộn lẫn vào nhau, xông thẳng vào màng nhĩ.

Scaramouche chưa bao giờ thấy Kazuha khóc. Anh ấy từng tưởng tượng rằng Kazuha khi khóc sẽ rất đẹp. Những giọt nước mắt sẽ từng giọt rơi xuống như ngọc trai, chúng lặng lẽ và đầy bi thương. Khi việc này thật sự xảy ra, Kazuha đang nằm dưới anh, nước mắt giàn giụa, bộ dạng có chút xấu hổ khiến anh càng thêm đau lòng.

Con rối cúi người lau nước mắt, ngẫu nhiên xé một mảnh vải từ quần áo, dùng nó làm khăn tay lau mũi. Có lẽ anh ấy thực sự đã làm điều gì đó sai trái, anh ấy nghĩ.

"Đừng khóc, được không?" Cảm thấy đối phương căn bản không nghe, Scaramouche thật sự không biết nên làm thế nào, chỉ có thể thử đi theo, "Ta nghe ngươi... Hừ. . . Ta sẽ không làm cho ngươi khó chịu nữa."

Kazuha nằm tại chỗ tiếp tục hô hấp, sau khi cao trào cuồng nhiệt biến mất, huyệt đạo dưới thân truyền đến một trận đau rát.

"Scara, cởi trói cho tôi."

Scaramouche vừa nói vừa cởi dây trói cho Kazuha, xoa xoa cổ tay cho cậu. Kazuha xé miếng vải đen che mắt, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt.

"Muốn tắm rửa không? Giữ những thứ này trong người không tốt đâu." Scaramouche vừa nói vừa lau đi vết ướt nơi khóe mắt.

"Tôi mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi."

"Tắm rửa xong thì ngủ đi, được không? Nếu không phiền, ta bế ngươi vào phòng tắm."

"Ừm." Kazuha vẫn còn ngái ngủ lại không muốn động một ngón tay, nhưng thân thể rất nhớp nháp, trong miệng vẫn có thể nếm được vị mặn của nước mắt. Nghe nói tự mình đi tắm không cần đi bộ, cậu liền đồng ý.

Scaramouche không mong đợi Kazuha đồng ý, anh vội vàng đi vào phòng tắm để đun nước nóng, khi trở ra thì thấy Kazuha đang ngủ say trên giường. Con rối thấy cậu mệt mỏi đến nỗi không buộc thắt lưng, anh chỉ đóng cửa lại, đi tới giúp cậu mặc áo choàng tắm, ôm ngang người cậu cẩn thận.

Khuôn mặt khi ngủ của Kazuha rất yên bình, và các đường nét mềm mại khiến anh trông mỏng manh hơn. Con rối nhìn chằm chằm người trong ngực, càng nhìn càng thích, tốc độ đi của anh cũng cố ý chậm lại. Anh thầm nghĩ, nếu Kazuha tỉnh dậy và rúc vào lòng anh thì tốt biết mấy.

Nhiệt độ nước vừa phải làm cho Kazuha dễ chịu một chút, mở mắt ra liền thấy con rối đang xoa vai mình, có chút ngượng ngùng: "Tôi tự làm. Vừa rồi... Là tôi mất bình tĩnh, thật xin lỗi." Kazuha dùng khăn lông lau người, nhớ tới phiền phức không đáng có vừa rồi, áy náy nói.

Scaramouche cười nói: "Đừng khách khí với ta như vậy. Ta cũng có lỗi. Chỉ cần đừng oán hận ta là được."

"Ta đi xem trong căn phòng đó có thuốc gì không. Rửa xong lau một chút phía sau sẽ tốt."

Kazuha ậm ừ, trên gò má non nớt ửng hồng, cậu rất cảm kích lúc Scaramouche quan tâm chăm sóc, hơn nữa cuộc sống ở đây dường như không quá khó khăn.

Đương nhiên, dựa vào tiền đề là cậu không biết mình có thể rời khỏi nơi này.

Scaramouche thức dậy sớm, và để chuẩn bị bữa sáng cho Kazuha, anh ta phải đi qua phòng khách trên đường vào bếp, sau đó anh ta đột ngột để ý đến cánh cửa. Anh đã mong đợi sự tiến triển vào ngày hôm qua với trái tim đầy hy vọng. Những ký tự trên cửa bay và bay, và nội dung được viết đủ để khiến bất cứ ai bị mắc kẹt ở đây vui mừng. Từ "thoát ra" có nghĩa là "Bạn hết cơ hội rồi." Sẽ không bao giờ một lần nào khác để "được ngủ chung giường với Kazuha mỗi ngày", sẽ không bao giờ có cơ hội "hôn Kazuha và ôm cậu một cách nghiêm túc", sẽ không bao giờ có cơ hội "có được tình yêu của Kazuha nữa."

Con rối nắm chặt tay, móng tay dài bé xíu cắm sâu vào da thịt, rỉ máu. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là lừa dối. Anh không muốn Kazuha biết sự tồn tại của lối ra này, nhưng anh biết rằng anh không thể chống lại bí cảnh bằng sức mạnh của chính mình, cho dù anh có giữ bí mật trong một thời gian, sẽ luôn có một ngày sẽ bị lộ ra mà thôi.

Trừ khi có kỳ tích xảy ra, Kazuha sẵn sàng từ bỏ cơ hội rời đi này. Khả năng này là bằng không, và Scaramouche biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác.

Kazuha có quá nhiều mối quan tâm ở thế giới bên ngoài, mong muốn rời đi của cậu chưa bao giờ thay đổi, và cậu ấy thậm chí sẵn sàng hợp tác với tất cả các chỉ dẫn dường như đang cố tình làm cậu khó xử. Làm sao Kazuha có thể từ bỏ bây giờ khi cuối cùng cậu đã đi đến tận cùng của những khó khăn.

Trong lúc làm bữa sáng, Scaramouche lơ đãng nghĩ đến mọi khả năng, cố gắng tìm cách giữ Kazuha không rời xa mình. Cuối cùng, anh chọn nói ra sự thật, anh muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa họ nếu họ trở về thế giới ban đầu.

Chỉ cần có một cơ hội khác cho chính mình.

Khi Scaramouche bước vào phòng với bữa sáng phục vụ một lần, Kazuha đã thức dậy, dựa vào giường, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Thấy anh đi vào, chu đáo mang bữa sáng đến, Kazuha rất vui vẻ, khóe miệng nở một nụ cười.

"Kazuha, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Con rối trong lòng đang có chiến tranh giữa thiện và ác, có nói hay không thì kết quả cũng như nhau, chỉ là xem Kazuha muốn làm gì. "Cánh cửa được đánh dấu lối ra xuất hiện. Tôi nghĩ, chúng ta có thể ra khỏi đây."

Mặt trời như tỏa sáng đằng sau những đám mây, và Kazuha dường như sống lại. Món mì udon ngon lành cũng trở nên vô vị. Kazuha đặt bát đũa lên tủ đầu giường, liền vội vàng đi xuống, "Ở đâu? Tôi muốn đi xem."

Nhưng Kazuha lại quên mất hạ thân còn đau, chân vừa chạm đất thì yếu ớt lảo đảo. May mà Scaramouche bên cạnh đỡ lấy nên cậu không bị ngã.

"Yên tâm đi, ta giúp ngươi đi."

Quả nhiên nhìn thấy cửa, tâm tình Kazuha vừa hưng phấn vừa vui mừng, chỉ muốn đẩy cửa ra lập tức rời đi. Nhưng bộ quần áo cậu đang mặc không phù hợp để đi ra ngoài, vì vậy cậu ngay lập tức quyết định thay lại bộ quần áo của mình.

Scaramouche đi theo Kazuha trở về phòng ngủ, thấy cậu vội vàng cởi quần áo, ngăn cản cậu: "Kazuha, còn chưa ăn sáng xong."

"Nhưng ta hiện tại muốn đi."

Kazuha nhanh chóng mặc bộ đồ thường ngày và cầm lên thanh kiếm bên cạnh giường. Bây giờ Kazuha vui đến mức không quan tâm đến sự xấu hổ của mình, và bắt đầu mặc những chiếc tất đỏ trước mặt Scaramouche.

Scaramouche tựa vào cửa phòng, ánh mắt lưu luyến bát mì vẫn còn đầy ắp. Kazuha nhanh chóng đổi lại bộ kimono lá phong mà cậu từng mặc, vừa quay người lại đã nghe thấy con rối đứng ở cửa nói: "Ăn sáng xong chúng ta đi, dọc đường nếu có nguy hiểm gì, còn có đủ sức để đối phó với nó."

"Ta hiện tại rất khỏe." Kazuha rút thanh kiếm của mình ra và vuốt nó, sau đó ngẩng đầu lên và nói: "Scara, tay nghề nấu ăn của anh thật tuyệt, sau khi trở về, tôi nhất định sẽ quấy rầy anh nấu cá."

"Đi thôi?" Kazuha tra kiếm vào vỏ, hỏi.

"Kazuha, ta còn có một câu muốn hỏi ngươi." Scaramouche ấn bả vai của Kazuha, nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt rạng rỡ, trong lòng có một loại cảm giác hoảng sợ cùng bất lực, như sắp mất đi một điều gì quan trọng, chỉ có thể nắm lấy theo bản năng.

"Anh nói đi?" Kazuha đột nhiên bị con rối kéo vào trong ngực, cảm thấy đối phương có chút kỳ quái, nói không ra nội tình, nhưng Kazuha không đẩy ra, "Làm sao vậy, Scara?"

"Nếu chúng ta quay trở lại an toàn, ngươi có thể cho ta một cơ hội khác không?"

"Cái gì?"

"Ta muốn đi theo ngươi." Scaramouche ôm người Kazuha chặt hơn, và nói với cậu tất cả những kế hoạch anh ta nghĩ ra mà có thể chấp nhận được, "Ta sẽ không quấy rầy ngươi, nhưng ta thực sự ... ta không thể để ngươi đi, ngươi có thể ngừng chấp nhận người khác một thời gian được không?"

Đáp lại anh ta là một khoảng im lặng kéo dài.

Im lặng cũng là một hình thức trả lời khác. Tay con rối buông thõng xuống một cách yếu ớt.

Kazuha rời khỏi vòng tay của Scaramouche, nói: "Sau khi anh đi ra ngoài, cùng tôi đi tìm Nhà lữ hành."

"Làm sao, ngươi muốn xem chúng ta đánh nhau sao?"

Kazuha nhớ lại, "Trên một hòn đảo ở Mondstadt, tôi thấy Nhà lữ hành sử dụng một thứ gì đó. Thứ đó thật đáng kinh ngạc, nó trông giống như một quả bom, và dường như có thể... nói chuyện với ai đó cách xa hàng nghìn dặm."

"Cho nên?" Scaramouche đã mất đi khả năng suy nghĩ, và anh ta không biết Kazuha đang cố gắng giải thích điều gì khi đề cập đến vấn đề này.

"Tôi dự định tìm Nhà lữ hành mua hai cái, nếu như anh không muốn đi, tìm được anh cái kia tôi cũng sẽ cho anh."

"Lúc còn ở nơi đó, tôi đã sớm nghĩ tới, nhưng là không có có cơ hội về quê nên tôi không nhắc đến."

"Với nó, chúng ta vẫn có thể liên lạc dù ở xa nhau. Bằng cách này, anh không cần phải lo lắng rằng sẽ không tìm thấy tôi." Kazuha ôm nhẹ anh và nói, "Tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện lời hứa của mình, Scara, và tôi sẽ xuất hiện khi anh cần tôi."

Đây là lần thứ ba... Đây là lần thứ ba Kazuha nói điều này với Scaramouche.

Kazuha đi ngang qua con rối, không chút do dự đẩy cửa ra.

Nhưng chưa kịp nhìn thấy gì sau cánh cửa, Kazuha đã bị người phía sau chém vào cổ. Cậu chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói rồi bất tỉnh.

Vào giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cánh cửa từ từ đóng lại trước mặt cậu.

____

Mình không cố ý đâu, mình đã tưởng truyện này cute hề hề xin về đổi gió cho cả nhà, ai dè tác giả cua xe gấp quá. Trách ai bây giờ, trách cái vía mình dính liền với truyện ngược thôi 🙉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro