Chương 24+25 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__C24__

Hôm trước bởi vì quá mệt mỏi, Kazuha ngủ một giấc thật sâu, mơ một giấc mơ.

Giấc mộng này vô cùng rõ ràng, tựa hồ tái hiện một ít ký ức của cậu. Nhưng khi cậu mở mắt ra, nội dung của giấc mơ đã hoàn toàn bị lãng quên.

Khi nhìn thấy khuôn mặt quá thanh tú kia tiến sát đến chóp mũi cậu, Kazuha mới nhớ tới người này luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình.

Kazuha vô thức gọi: "Scara."

Người bị gọi như vậy sững người, bế cậu từ trên giường lên, nói: "Đừng gọi ta như vậy." Nhưng giọng điệu không mạnh.

Con rối lạnh lùng nhìn Kazuha đang ngồi, vén mái tóc trắng bù xù ra sau tai, cậu chỉ hé mở đôi môi đỏ, hỏi: "Đã mấy năm rồi, anh không cho tôi kêu như vậy, tôi thật sự không biết gọi anh như thế nào."

"Cứ gọi ta..." Anh tựa hồ muốn nói cái gì, Kazuha nghe không rõ, liền hỏi lại: "Anh nói cái gì?"

Con rối bĩu môi, quỳ xuống mép giường, và ghé vào tai Kazuha nói một từ bằng tiếng Inazuma.

"Chỉ cần gọi ta ...[Đức lang quân]."

Kazuha bị bỏng bởi sức nóng của hơi thở của con rối, và má cậu đỏ bừng. Từ này phụ nữ Inazuma hay dùng, nhưng là do phu nhân dùng để xưng hô với phu quân... Kazuha ngước đôi mắt sâu thẳm kia, tình cảm giống hệt như người trong mộng.

Trong đầu lại truyền đến một trận đau âm ỉ, Kazuha nhẹ nhàng lắc đầu, cậu có thể cảm giác được trên má hơi hơi nóng lên, gọi ra cái danh tự này thật sự là có chút xấu hổ: "Không..."

Kazuha mới nói chỉ một từ, con rối trước mặt cậu bật cười. Kazuha cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đầu óc choáng váng, căn bản không quay đầu lại được, mãi đến khi bị lực đạo mạnh mẽ kẹp lấy cằm, cậu mới lắc đầu, liền bắt gặp một ánh mắt sắc bén xen lẫn với nham hiểm.

Trái tim trong lồng ngực kịch liệt đập vài cái, Kazuha cảm thấy máu toàn thân như đông lại. Đây không phải là người trong mộng của cậu, mà là...

"Ha ha, không có chuyện gì, 'thuần hóa' vừa mới bắt đầu, con thỏ nhỏ không nghe lời là chuyện bình thường," Scaramouche nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn non nớt của Kazuha tới đỏ rực, "Thân làm chủ nhân, đương nhiên phải huấn luyện nó tốt." Sau khi nói xong, hắn nhéo cổ tay Kazuha và bắt cậu đứng dậy.

Kazuha đột nhiên tỉnh lại, ký ức thực sự của mấy ngày nay tràn vào tâm trí cậu, chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng hiện rõ trong đầu. Scaramouche sắp đưa cậu vào căn phòng kinh khủng đó một lần nữa, cậu thực sự không có bất kỳ ký ức đẹp nào về căn phòng đó .

"Tôi không đi!" Kazuha cố gắng vùng vẫy, cố gắng hết sức để thoát khỏi xiềng xích của mình và bất đắc dĩ hét lên: "Anh đã có tất cả rồi!"

Scaramouche cụp mi, khom người xuống, vẫn cúi đầu nhìn thiếu niên kiên cường: "Đúng vậy, thân thể của người là của ta, toàn thân của ngươi cũng là của ta."

"Trái tim" hay gì đó...Scaramouche không cần.

Scaramouche nhìn cái trán bị tóc bạc che phủ, lắc đầu và nói, "Nhưng ở đây, vẫn chưa."

"Ta không tin, Kaedehara Kazuha." Mái tóc đỏ bị thổi bay thành một mớ hỗn độn trong giây lát, "Tinh thần của ngươi vẫn đang chống cự, ta tin rằng nếu có cơ hội, ngươi sẽ không chút do dự bỏ chạy, mà ta muốn cắt đứt tư tưởng đó của ngươi."

Kazuha cắn môi nói: "Ai cũng khao khát tự do, tôi không làm gì sai."

"Tự do? Ngươi cảm thấy ở bên cạnh ta không có tự do, đó là do ngươi không tốt." Scaramouche kéo chiếc khăn tắm từ bên ngoài, xoa xoa vòng eo thon thả của Kazuha, "Nếu ngươi chịu nghe lời ta, ít nhất ở đây, ngươi có thể được tự do."

"Tôi không hiểu..." Kazuha không biết nên nói gì để làm cho Scaramouche thay đổi suy nghĩ của mình. Lúc trước Kazuha cũng không cố ý làm nũng, nhưng chỉ cần cậu nói không thích, con rối hiển nhiên sẽ theo ý cậu.

Tuy rằng cách thức trước kia không có tác dụng, nhưng dù sao Kazuha cũng không muốn lại bị tra tấn như vậy: "Bây giờ nhất định phải vào phòng kia sao?"

"Tất nhiên là sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Kaedehara Kazuha, hãy nhớ những gì ta đã nói ngày hôm qua, ta muốn cơ thể của ngươi không thể tách rời khỏi ta, khi ngươi nhìn thấy ta, ngươi sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc, và sau đó cầu xin ta làm tình với ngươi. Vậy ngươi hiểu chưa?"

Ngay cả đối với động vật có khoảng thời gian động dục ngắn nhất, cũng không thể có cảm giác mọi lúc ... Kazuha không biết phải phản ứng như thế nào. Trong loại chuyện này, cậu không thể kiểm soát cơ thể của mình. Nhưng cậu có thể cảm nhận được Scaramouche muốn kiểm soát cậu. Không chỉ cơ thể, mà còn cả ý thức. Ví dụ, nếu Kazuha làm điều gì đó mà không có mệnh lệnh, Scaramouche nhất định sẽ tức giận. Tương tự, nếu Scaramouche muốn làm điều gì đó, chỉ cần Kazuha tỏ ra một chút miễn cưỡng, kết quả cũng như vậy... Đây là "thuần hóa" mà con rối nói tới sao?

Nếu Kazuha nghe lời, Scaramouche sẽ không tức giận.

Vào khoảnh khắc Kazuha chủ động ôm Scaramouche, cậu cảm thấy buồn trong lòng. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng bây giờ cậu phải trở thành nô lệ phục vụ người khác.

"Nếu... ngài muốn, tôi sẽ hợp tác."

Người đẹp đề nghị được nhào vào vòng tay của hắn, và hắn tất nhiên rất vui vẻ chấp nhận. Không phải hắn tin lời nói nhảm nhí của người đẹp, chỉ là anh ta tò mò về việc Kaedehara Kazuha sẵn sàng hy sinh cho cụm từ "hợp tác" đến mức nào.

Quả nhiên, hắn ôm thân thể gầy gò trần trụi vào trong ngực, còn chưa chạm vào vài lần, thân thể thiếu niên liền cứng ngắc, phảng phất thứ hắn chạm vào không phải người sống, mà là một con búp bê vô hồn. Khi anh chạm vào ngực cậu, anh chỉ bóp nhẹ trái sữa, cậu co người lại theo phản xạ, hắn sốt ruột nói: "Ngươi nói đây là hợp tác sao?"

"Chờ một chút, tôi cần thời gian để thích ứng." Kazuha cố gắng chống lại sự khó chịu trong cơ thể và phản ứng bản năng muốn từ chối, và thương lượng với con rối, "Chỉ cần đừng nhốt tôi trong căn phòng đó nữa." Kazuha vẫn chưa nhận ra rằng tuân theo một yêu cầu có thể làm đối phương cảm thấy rất giống như cậu cố tình chuẩn bị trước.

"Kaedehara Kazuha, ta muốn khuyên ngươi, nếu ngươi thực sự không thể tiếp tục diễn xuất, thì đừng diễn." Scaramouche kẹp nhũ hoa đỏ giữa các ngón tay của mình, nhào nặn nó nghiêm trọng vài lần như thể đang trừng phạt, và đe dọa, "Ngươi không thể chịu được cách quan tâm của ta đối với ngươi, và nói dối rằng ngươi sẽ xuất hiện khi ta cần, với tư cách là những người bạn thân nhất... kể cả ta nói rằng chúng ta cùng nhau cố gắng cũng không được."

Kazuha không bao giờ nói dối.

Nếu Kazuha không biết quá khứ của Scaramouche, không muốn con rối mong manh lại phải chịu nỗi đau mất đi người mình yêu mấy chục năm sau, cậu đã không từ chối trao trái tim cho người.

Scaramouche đã mất đi những người quan trọng, và Kazuha cũng vậy. Cậu biết điều đó sẽ đau đớn như thế nào.

Miệng và mắt có thể nói dối, còn trái tim thì không.

Kazuha không biết những lời con rối nói là đúng hay sai. Có lẽ, cậu, người rung động trước những lời nói dối chồng chất, mới là người bị lừa dối.

Không ai cho Kazuha câu trả lời, và cậu vẫn bị kéo vào căn phòng đó.

__C.25 (H)__

Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, Kazuha bị Scaramouche kéo hai tay ấn lên chiếc giường đơn chật hẹp.

Kazuha không được nghỉ ngơi tốt, cho dù với một cơ thể đã trải qua nhiều trận chiến và không hề yếu ớt, vẫn rất khó để chống lại một tạo vật đã từng trở thành thần.

Một lần nữa, Kazuha bị trói vào xích sắt treo cổ và chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ trên bàn thí nghiệm.

"Sao lại căng thẳng?" Scaramouche vuốt ve mặt cậu, ngón tay cái lướt qua mi mắt, "Yên tâm đi, ta biết ngươi hận ta, hôm nay ta sẽ không động ngươi." Đương nhiên, Kazuha đã quá mệt mỏi với việc tự bào chữa, nhắm mắt xuôi tay chỉ mong mọi chuyện kết thúc sớm. Cổ rất lạnh, tựa như có thứ gì đó quấn quanh, Kazuha đoán chắc là vòng cổ.

Nơi nhạy cảm nhất trước ngực truyền đến một trận đau râm ran, Kazuha sợ tới mức mở hai mắt ra, vừa cúi đầu liền nhìn thấy vật trước ngực. Có hai chiếc kẹp ngực được treo ở đó, được nối với nhau bằng một sợi dây. Để kiểm tra độ ổn định, Scaramouche giật mạnh sợi dây, và Kazuha ngay lập tức phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn.

"Ha... đừng. "

Scaramouche nghịch nghịch đồ vật trong tay, vung vẩy trước mắt Kazuha, cười nói: "Hy vọng ngươi có thể cùng 'bọn họ' vui vẻ hòa thuận ."

Nó lại đến, quả bóng to hơn chuẩn bị được đưa vào trong người cậu.

"Không phải anh ... là người duy nhất có thể làm loại thủ thuật này..." Kazuha cố gắng hết sức để mỉm cười và nâng ánh mắt của cậu lên nhìn con rối, ngữ khí có thể gọi là giễu cợt, "Ha ha," Scaramouche không tức giận, ngược lại động tác rất bình tĩnh, "Ngươi chỉ có thể lợi dụng lời nói của mình thôi. "

Scaramouche cầm quả trứng rung đưa vào huyệt đạo của Kazuha, nhưng cậu không chấp nhận điều này, không những không mở miệng theo ý hắn muốn mà thậm chí còn cố gắng thuyết phục con rối dùng món gì đó bớt đau hơn.

Scaramouche giả vờ bất lực và nói, "Ngươi không muốn bôi trơn chính mình sao? Đây mới chỉ là khởi đầu."

Hộp đá viên được niêm phong được đặt trên bàn chống bên cạnh, Scaramouche lấy vài viên lớn nhưng tròn trịa thăm dò lối vào lỗ nhỏ phía sau Kazuha vài lần, sau đó bắt đầu cho đá viên vào.

Ư--! "Cái lạnh khủng khiếp xâm nhập vào cơ thể, tràn vào vùng kín nhạy cảm. Phải dùng đến ba cục nước đá con rối mới dừng lại, nhưng cái lạnh đã lan ra toàn thân, mang theo máu chảy. Khi trứng rung được đút vào, Kazuha hoàn toàn không cảm nhận được, mãi sau khi vật nhỏ rung động điên cuồng cậu mới nhận ra, ngọn lửa đam mê bùng cháy ở hạ bộ, tan biến cùng với ý thức của chính mình. Hạ bộ mềm nhũn dần ngẩng đầu lên, phía trước bắt đầu tràn ra chất lỏng trong suốt. Scaramouche cười cười cầm lấy sợi dây thừng mỏng màu đỏ mà hắn đã chuẩn bị từ trước, quấn vòng quanh, động tác nhẹ nhàng những siết chặt cự vật của đối phương lại.

... Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, Scaramouche nhấn một cái nút, và sợi dây được kết nối kéo dài đến ngực của Kazuha phát ra dòng điện dày đặc lan khắp toàn bộ cơ thể thông qua các núm vú. Tiếng nức nở hết lần đến lần khác vang vọng trong phòng. "Anh đang làm cái gì...Argh..." Vật thể lạnh lẽo phía sau không ngừng kích thích bên trong cậu, "Oa...ahh..."

"Kaedehara Kazuha, ta hy vọng lần sau ta trở vào, sẽ không nhìn thấy ngươi khóc lóc cầu xin ta." Scaramouche bóng dáng không chút do dự rời đi. Tất cả tiếng nói của Kazuha đã bị chôn vùi sau cánh cổng sắt dày.

"Chờ...chờ đã..."

Chân tay của Kazuha đã bị đóng băng, nhưng nhiệt độ bên trong cơ thể nóng đến mức nó như được nhét một loại thuốc nào đó. Cảm giác giữa hai phương trời băng lửa như tra tấn, hành hạ cậu lúc nào không hay.

Càng kinh khủng hơn là dục vọng tích tụ trong cơ thể một chút cũng không giải tỏa được, từ lỗ hậu chảy ra nước nhỏ giọt — chẳng qua là sản phẩm băng tan, mà dương vật đứng thẳng quá lâu lại bị trói chặt bằng sợi dây đỏ, không có gì tràn ra ngoài. Đôi tay bị xiềng xích treo trên đầu không thể giúp được gì, và Kazuha chỉ có thể sử dụng đôi chân vẫn còn tự do của mình để lê lết.

Nhưng đó chỉ là giọt nước tràn ly, Kazuha cảm thấy mình bất lực.

Scaramouche ở ngoài phòng lấy ra mấy cây nến, thắp liên tiếp ba cây, ước tính phải gần hai giờ mới có thể trở lại phòng. Vừa mở cửa ra, những gì hắn nhìn thấy là một cảnh tượng vô cùng kích thích.

Thiếu niên tóc trắng đang ngồi quỳ, hai tay buông thõng, cơ thể trần truồng đầy những vết hickey, cơ thể run rẩy theo tần số rung của trứng rung và kẹp núm vú, và cậu cứ cọ xát hai chân vào nhau.

Scaramouche đến gần Kazuha và nghiên cứu cậu. Hắn đang tỏ lòng thương xót hay muốn thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của mình, Kazuha không biết, nhưng tay cậu đã được cởi trói.

"Đừng nhúc nhích, ôm ta."

Thân thể thiếu niên không thể trụ vững, vừa được giải thoát xiềng xích liền muốn ngã sang một bên. Scaramouche bắt được cậu và ra lệnh cùng một lúc. Đương nhiên, Kazuha cũng làm theo lời hắn, vòng tay qua cổ hắn, nhưng hai chân tê liệt không thể ngồi dậy nên cậu chỉ biết quỳ. Scaramouche ngồi xuống chỗ này chỗ kia, đặt hắn vào tư thế dễ dàng để cậu tự ngồi lên. Năm ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy thân cây đang lớn, miệng hắn trêu chọc, trong tay còn làm ra những động tác kỳ quái, không muốn buông lỏng dây thừng, đổ thêm dầu vào lửa.

Kazuha bị dục vọng hành hạ thảm hại, ý thức mơ hồ, dựa vào trên vai đối phương, chỉ biết xin tha, thực sự làm vừa lòng con rối: "Làm ơn, anh... tháo ra... thả lỏng... cho tôi..."

"Cái gì, ngươi muốn ta làm cái gì? Con thỏ nhỏ nói không rõ ràng, ta cũng không biết nên làm như thế nào." Scaramouche cố ý giả bộ không hiểu, đồng thời tiếp tục trêu chọc cậu bằng lời nói.

Kazuha dựa vào vai hắn rên rỉ đứt quãng, giọng đầy nước mắt: "Thả lỏng... dây, để tôi... bắn... làm ơn..."

Sau đó, Scaramouche bắt đầu từ từ tháo sợi dây màu đỏ, như thể hắn đang xé nát một món quà nào đó. Sau khi tháo xong sợi dây, Scaramouche ôm lấy hạ bộ của Kazuha, vuốt ve và thỉnh thoảng di chuyển lên xuống. Hơi thở nặng nề và dễ chịu của Kazuha truyền đến tai hắn, và với một tiếng hét cố gắng kìm nén, Kazuha cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi lưới dục vọng.

Nhìn từ xa, cả hai âu yếm nhau như đôi tình nhân, dịu dàng sau cuộc tình nóng bỏng.

"Nếu ... anh chỉ tin vào câu trả lời đầu tiên mà tôi đưa ra cho anh. Tôi đã không trả lời câu hỏi mà anh đã hỏi tôi ngày hôm qua vì chưa thể tìm đúng thời điểm. Anh hỏi tôi có thể cho anh thêm một cơ hội không. Câu trả lời của tôi là..."

Scaramouche yên lặng đẩy Kazuha ra, không thèm để ý đẩy cậu xuống giường, cậu lại nghe thấy đối phương dùng giọng điệu lạnh lùng: "Kaedehara Kazuha, xin hãy rõ ràng. Trong hoàn cảnh hiện tại của ngươi, ngươi chỉ có thể cầu xin ta. Ngươi đã mất quyền bố thí và lừa dối ta". Scaramouche biết rằng nếu Kaedehara Kazuha không ở trong tình thế bất lợi như vậy, hắn sẽ không bao giờ có thể có được bất kỳ bước ngoặt nào, "Ngươi dường như vẫn không có ý định nhượng bộ, vì vậy hãy ở lại một mình." Scaramouche kéo mạnh cổ tay của Kazuha, và cố gắng đeo nó vào vòng sắt ở cuối sợi xích.

"Không...đừng!" Quả trứng rung vẫn ở trong cơ thể Kazuha, khiến cậu nhớ lại những gì mình vừa trải qua.

"Ồ? Có vẻ như ngươi đã thay đổi suy nghĩ của mình? ་་

Scaramouche thậm chí còn tìm thấy các đạo cụ "thân mật". Hắn nhét một cây gậy mát xa vào lòng bàn tay Kazuha: "Ngươi chỉ có thể dùng cái này. Còn tư thế, ta cho phép ngươi tự mình quyết định."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro