Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__C.28__

Không biết trong phòng có thuốc giải hay không, Kazuha ngồi không yên.

Họ đối đầu nhau trong khi lẽ ra nên hợp tác và cùng nhau trốn thoát, và trò chơi đen tối này sẽ không có kết quả cuối cùng.

Trước khi dược hiệu phát tác, Kazuha muốn thoát ra, nhưng trên chiếc giường chật hẹp không có dụng cụ bén, chỉ có thể cố gắng giữ thăng bằng, dùng eo và bụng làm cho mình ngồi dậy trước.

Cậu trần truồng lộn nhào một trận lớn, đối với thân thể hiện tại của cậu cũng không phải là khỏe mạnh, chí ít cũng sẽ làm cậu đau đến nửa phút không thể động đậy.

Dây thừng trên chân đau quá, cậu bước từng bước nhỏ đến điểm chống chống đỡ bên cạnh, tuy khoảng cách không xa nhưng vẫn tốn rất nhiều sức. Kazuha có thể cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể mình đang dần nóng lên - đương nhiên không phải là do nhảy xa hơn một mét gây ra. Cậu ngồi xổm xuống, vội vàng lướt qua những dòng chữ trên chai lọ.

Không có thuốc giải. Đúng như cậu dự đoán, nếu ở nơi này có nhiều loại đồ chơi tình dục và thuốc tăng khoái cảm như vậy, nếu có thuốc giải chẳng phải là tự chuốc lấy thất bại sao?

Nhưng có vài hàng chữ nhỏ khiến cậu chú ý, như có thuốc giảm đau... thuốc ngủ. Nếu thật sự có hiệu quả, lấy nó làm thuốc giải cũng không phải là không thể. Chỉ là cái lọ nhỏ đặt ở bên trong quá xa, Kazuha tạm thời không nghĩ ra biện pháp tốt để lấy ra.

Lần cuối cùng, cậu nhìn thấy chiếc hộp đựng đá viên quen thuộc, và cậu khó khăn cúi xuống gần hơn, dùng răng cắn vào mép hộp và để nó rơi xuống.

Kazuha dùng chính cơ thể mình làm đệm để chiếc hộp kim loại rơi xuống một cách im lặng. Hầu hết nửa hộp đá còn lại nằm rải rác trên người anh ta, hoặc lăn xuống đất.

Lúc này, thiếu niên gầy guộc đang nằm nghiêng trên mặt đất, môi vì lạnh mà run rẩy, dục vọng trong cơ thể càng ngày càng cuồng nhiệt, chỉ có thể hạ nhiệt mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng chàng trai trẻ vẫn không biết mình đã làm sai điều gì mà phải chịu sự tra tấn như vậy. Nếu là bởi vì cậu không có lòng tin, nói dối, bị nhìn thấu, muốn trừng phạt cậu, thì cậu sẽ thừa nhận. Cậu nhắm mắt lại suy nghĩ.

Scaramouche đợi ngoài cửa rất lâu, nhưng hắn không nghe thấy nửa lời cầu xin lòng thương xót hay một tiếng kêu cứu.

Khi bước vào, hắn mới nhận ra rằng thiếu gia trong một gia đình quý tộc trước đây lại nằm trong mớ hỗn độn như vậy. Cậu thà bị nước đá bao quanh và bị đóng băng tím đỏ còn hơn khiêm tốn cầu xin hắn.

Hắn đi tới, ôm lấy Kazuha, thật sự cậu uống thuốc không có biểu hiện gì, ngược lại là hoàn toàn hôn mê.

Hắn nên tức giận. Nhưng dù thế nào, hắn cũng không thể trút nỗi bất bình trong lòng.

Hẳn là bởi vì cảm thấy hành hạ một người bất tỉnh quá nhàm chán, cho nên mới nảy sinh ý nghĩ muốn thương hại đối phương.

Một người cứng đầu và vô tâm như Kaedehara Kazuha không cần bất kỳ sự thương hại nào. Cậu là tài sản riêng bản thân cậu, và mọi thứ nên theo ý riêng của cậu.

Con rối vẫn lấy ra một chiếc áo khoác dày, bừa bãi khoác lên người Kazuha rồi nhét cậu dưới chăn. Dù biết người đang ngủ không thể nghe thấy, hay nói đúng hơn là bởi vì đối phương không tỉnh táo nên hắn mới nói chuyện với cậu.

"Kaedehara Kazuha... Ta không yêu ngươi."

"Kaedehara Kazuha, ngươi có nghe ta nói không? Ta nói, ta sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa."

Một tiếng thì thầm mà chỉ con rối mới có thể nghe thấy.

Vì vậy, đừng nói dối hắn, ngoan ngoãn chấp nhận sự thuần hóa của hắn và hoàn toàn đầu hàng hắn.

Thế là đủ rồi.

Khi ý thức của Kazuha rõ ràng, đầu tiên cậu cố gắng cử động tứ chi của mình, nhưng cậu không bị trói, và dường như không có đạo cụ hay cánh tay búp bê nào trên người. Bị mắc kẹt, cậu mở mắt ra và thấy rằng mình là người duy nhất nằm trên giường.

Giống như trước đây, cậu ngủ thiếp đi ở bên giường – giống như được người nhà của bệnh nhân chăm sóc.

Cơ hội hiếm có, chỉ có một lần trong đời. Kazuha chắc chắn rằng Scaramouche không cần phải giả vờ ngủ nếu hắn muốn. Lúc này Kazuha đương nhiên sẽ không ngu ngốc chạy trốn, nhưng cậu đói bụng đã lâu không ăn, cậu là người bình thường khó có thể chịu đựng.

Kazuha liếc Scaramouche một cái, thấy hắn ngủ say, liền mặc cho bản thân một bộ quần áo. Bản năng sinh tồn của con người rất mạnh mẽ nên cậu bé lê tấm thân vừa đói vừa lạnh vào bếp, khóa trái cửa lại với tư thế chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi ở trong bí cảnh này nửa tháng, nguyên liệu trong bếp gần như biến thành thứ gì cũng được, chỉ cần là thứ hai người từng thấy. Kazuha biết mình không có nhiều thời gian như vậy để nhàn nhã nấu một bữa ăn ngon, mở ngăn đá tủ lạnh lục lọi một ít thực phẩm có thể ăn sống.

Gặm một quả dưa chuột xong, anh lại lấy thêm một củ cà rốt, gặm được nửa chừng, mới nhớ tới rau diếp muốn tìm hình như ở trong tủ lạnh, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt ma quái của con rối lúc đêm khuya.

Kazuha sợ tới mức hét lên một tiếng, nói không trôi chảy: "Anh! Anh làm sao vào được?"

Scaramouche dựa vào cửa, lắc lắc chìa khóa trong tay: "Ngươi có thể giấu ta cái gì? Cái gì?"

Kazuha giấu hai tay sau lưng, nắm chặt nửa củ cà rốt, chỉ có thể bất lực nhìn Scaramouche từng bước một tiến lại gần mình. Cậu biết nói gì cũng vô ích, nhưng không gian nơi này quá nhỏ, cậu đã lui vào quầy, đành cắn răng giải thích: "Tôi chỉ đói bụng thôi." Cho dù Scaramouche không ra lệnh lấy nó ra, Kazuha cũng đã có thể biết được ý tứ trong lời nói của anh ta. So với đau lòng giao nửa củ cà rốt còn lại, rõ ràng anh càng lo lắng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì với mình. Không ngờ, Scaramouche lại giở trò cũ với anh: "Hôm nay... sao ngươi thà đông cứng như tảng băng còn hơn gọi ta?"

Với một giọng nói yếu ớt, Kazuha không tự tin, "Có lẽ cách âm quá tốt, ngươi không nghe thấy.

Tất nhiên, có thể đoán rằng Kazuha ngã xuống vì đang tìm thuốc giải.

Scaramouche nghịch củ cà rốt trong tay, tựa hồ rất hứng thú với vết răng trên đó: "Lãng phí đồ ăn không phải thói quen tốt, ăn hết đi." Scaramouche ánh mắt như sói như hổ nhìn con mồi gặm củ cà rốt. Bụng rỗng của Kazuha vẫn không có cảm giác no, thậm chí còn bị chuột rút sau khi ăn đồ lạnh. Nhưng Kazuha biết rõ hơn rằng nếu cậu từ chối lần này, cậu có thể bị bỏ đói trong vài ngày.

Scaramouche vô cùng hứng thú nhìn Kazuha ăn, cụp mày xuống, từ góc độ này có thể nhìn thấy hàng mi đang rung rinh, động tác nhai giống như một con thỏ trắng như tuyết. Nửa củ cà rốt nhanh chóng bị ăn sạch, hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.

"Ở đây nhiều nguyên liệu như vậy, còn muốn ăn cái gì nữa không?" Scaramouche vuốt mái tóc trắng bù xù, ánh mắt đảo qua vết đỏ trên trán.

Kazuha im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ, rồi nói: "Tôi có thể làm gì cho anh?"

"Hãy nghĩ xem, ngươi còn gì đáng để thỏa thuận với ta?"

Thể xác và tinh thần Kazuha bị giam cầm ở đây như một con chim bị nhốt trong lồng không thể mang lại điều gì khác . "Tôi cũng có một yêu cầu."

"Nói cho ta biết đi?"

"Tôi muốn ăn đồ ăn anh làm." Khi nói ra lời này, Kazuha không ngừng nhìn chằm chằm con rối, khuôn mặt hắn vẫn vậy, đó là một biểu hiện của sự khinh thường.

"Tiếp tục tiến bộ." Scaramouche không hài lòng thu tay lại, lui về phía sau một bước, khoanh tay nhìn cậu, "Ngươi học được cái này từ ai?"

Kazuha cắn môi, "Tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."

Nhếch lông mày, con rối đột nhiên có hứng thú và hỏi: "Ta muốn xem ngươi có thể đưa ra con bài thương lượng nào."

Kazuha đứng thẳng người, tiến lên một bước nhỏ, nhìn ánh mắt bình tĩnh của con rối, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Cậu âm thầm cổ vũ chính mình, có lẽ cậu vốn nên đi một bước này từ lâu, năm xưa Scaramouche dẫn cậu đi về phía trước, hoặc là âm thầm đi theo cậu, bây giờ đến phiên cậu đi một bước này.

Kazuha nắm lấy cổ áo của Scaramouche, nhắm mắt lại và từ từ tiến lại gần mặt hắn. Cậu hơi căng thẳng, lúc đầu còn có không khí mơ hồ, nhưng nếu hôn nhầm cũng vô ích. Nghĩ đến đây, Kazuha lại khẽ mở mắt ra, nhìn đôi môi mỏng đang mím chặt.

Ngay lúc sắp chạm mặt, Scaramouche đã quay đầu lại.

Hắn quay mặt đi cười khẩy, như thể chế nhạo tính trẻ con của cậu: "Kaedehara Kazuha, nụ hôn của ngươi là dành cho ta...vô giá trị. Nó không thể đổi lấy bất cứ thứ gì từ ta,"
Hắn nhìn Kaedehara Kazuha đã rút lui, trong lòng hắn đã hỗn loạn, hắn không để ý đến đôi mắt đỏ hoe của đối phương, vẫn nói những lời như dao, "Ngươi cũng nên suy nghĩ thêm," ngón tay trắng nõn của hắn luồn vào giữa hai chân Kazuha, mơ hồ vuốt ve: "Cái này dùng như thế nào mới vừa lòng ta."

"Được." Kazuha cúi đầu thấp giọng đáp, "Ta hứa với ngươi. Ta muốn ăn cơm chan trà không có lươn hoặc muối... đừng quá mặn." Kazuha không thể kiểm soát những giọt nước mắt và chúng chảy xuống má khi cậu cúi đầu xuống, nhưng cậu không muốn Scaramouche chú ý đến điều này.

"Hiện tại muốn làm sao?" Con rối vén chiếc áo choàng của Kazuha lên, bàn tay vuốt ve theo đường nét tóc trắng rũ xuống, cậu cảm thấy cổ bắt đầu đau nhức.

"Xem ngươi yếu ớt như vậy, ta không muốn ngươi làm một hồi liền ngất đi," Scaramouche mở tủ, chuẩn bị tất cả nồi niêu cùng đồ dùng, "Trở về phòng ngủ chờ đi." Kazuha ậm ừ bước về hướng cửa. Con rối lại từ phía sau đi tới, đưa cho hắn một đĩa bánh ngọt: "Cà rốt, cái này con thỏ nhỏ có thể quen thuộc không?"

"...Cám ơn." Kazuha vừa xoay người vừa lau nước mắt, không xác định có bị nhìn thấy hay không, nhưng tóm lại, cậu tạm thời có thể rời đi nơi này.

Khi đi đến phòng khách, Kazuha liếc nhìn cánh cửa bị khóa, trái tim cậu đau dữ dội. Cậu lảo đảo trở lại căn phòng nhỏ, và tìm thấy vị trí của viên thuốc giảm đau trong số các loại thuốc.

Cậu nhét hai viên vào miệng, vị rất đắng, nhưng cơn đau vẫn không thuyên giảm. Kazuha cầm lọ thuốc, trong chốc lát nghĩ đến nếu như thứ mình ăn thật sự là độc dược, thật muốn đập nát nơi này.

Cuối cùng Kazuha đã không làm gì. Cho dù những chai lọ này có hư hỏng, cậu lấy cái gì phá hư xích sắt dày ở cổ tay?

Kazuha đã hoàn toàn từ bỏ ý định thuyết phục con rối, bởi vì lúc này cậu nhận ra rất rõ ràng rằng mình không được yêu.

Nhớ lại nụ hôn đầu tiên giữa hai người, nó giống như một trò hề ngớ ngẩn. Kazuha mơ hồ nhớ con rối lúc đầu có vẻ không muốn, về sau tại sao... Có lẽ anh ta cho rằng nó rất vui, hoặc có lẽ anh ta chỉ muốn trải nghiệm cảm giác điều khiển một con người, dù sao anh ta cũng là một sinh vật do Thần tạo ra.

Kazuha cười nhạo chính mình, sao dám đồng cảm với ý tưởng của một kẻ mất nhân tính. Con rối sống mấy trăm năm, cậu tiếp xúc qua cũng không phải nhiều, nói trắng ra là căn bản không biết hắn. Con rối nói rằng hắn chưa từng yêu ai, cậu lại ngây thơ nghĩ rằng mình là trường hợp đặc biệt được trân trọng.

Đây không phải là tình yêu.

Bất kể tạo vật thần thánh nghĩ gì, Kazuha hiểu rằng anh ta không yêu mình.

Nhưng cậu lại ngoan cố nhất quyết bỏ mặc anh hành hạ. Khi nào những ngày này sẽ kết thúc, cậu không thể tìm ra cách nào để phá vỡ tình hình.

Kazuha cầm trong tay uống thêm hai viên thuốc, cơn đau tựa hồ giảm bớt một chút, nhưng đầu lại tựa hồ nặng triu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro