Ngoại truyện- Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốt truyện chính thực sự chỉ là một phần nhỏ của văn bản, vẫn còn rất nhiều nội dung! Các đề xuất được thu thập về cơ bản sẽ được đưa vào 😝

—— Ngày thứ hai sau cốt truyện chính ——

"Chúng ta không còn ở bên nhau nữa."

Đây là câu đầu tiên Kaedehara Kazuha nói khi cậu ấy thức dậy vào ngày hôm sau.

Nửa đêm, cậu ấy đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy cổ nóng lên. Cậu bàng hoàng mở mắt ra, lúc này mới nhận ra mình đang bị người yêu cũ ôm chặt trong vòng tay, thở không ra hơi.

Cảnh tượng này khiến cậu nhớ lại một quá khứ tồi tệ nào đó, và phản ứng đầu tiên của cậu là thoát ra. Có vẻ Scaramouche đã thực sự ngủ thiếp đi, và Kazuha đã phải mất đi một phần sức lực khi cố gắng đẩy anh ta ra.

Thật khó để có không gian để thở, nhưng cậu thiếu niên vẫn còn những nỗi sợ hãi kéo dài. Có nhiều trải nghiệm về việc ngủ chung giường và đắp chung chăn với Scaramouche, nhưng cũng có mặt tốt và mặt xấu. Sau đó, cậu mới nhận ra rằng mình đã hành động bốc đồng ngày hôm qua.

Nếu như ngày hôm qua không phải cậu chủ động muốn hôn, Scaramouche cũng không dám lẻn vào giường của cậu. Nhưng nếu anh thật sự muốn cùng cậu làm tình nhân, trong lòng cậu cũng không dám chắc. Ví dụ nếu Scaramouche còn tỉnh táo và hành động như vậy, dựa theo tính cách trước đây của anh ta, anh ta có thể bắt cậu và ...

Kazuha không dám nhớ lại những ký ức vốn đã mờ mịt kia. Cậu nhìn khuôn mặt đang say ngủ yên bình của người bên cạnh, không đành lòng đánh thức anh rồi đuổi đi, đành một mình mở lều ra và ngủ bên ngoài.

Khi Scaramouche tỉnh dậy, anh ta nhận ra không có ai xung quanh mình, và anh ta càng lo lắng hơn khi nhìn thấy Kazuha đang ngủ bên ngoài. Anh muốn bế cậu trở lại lều, nhưng tay anh vừa chạm vào vai cậu, cậu liền tỉnh dậy với đôi mi run rẩy.

Kazuha gạt tay anh ra và nói:

"Hôm qua là tôi hành động bốc đồng, có thể đã làm cho anh hiểu lầm. Tôi..." Kazuha ngập ngừng, hậu quả lần trước cự tuyệt lời tỏ tình của đối phương vẫn còn ở trong kí ức đen tối của cậu, "Tôi còn chưa nghĩ thông suốt."

Để che đậy sự thất vọng trong đôi mắt, Scaramouche an ủi Kazuha và nói: "Ta hiểu. Em có thể đối xử với ta như thế nào tùy ý, quản gia, người hầu, bạn đồng hành... chỉ cần ta có thể ở bên cạnh em, ta không quan tâm danh phận là gì."

"Tôi không cố ý..."

"Kazuha, em ngủ ở bên ngoài đã bao lâu?" Scaramouche bình tĩnh lui về phía sau, vẻ mặt vẫn quan tâm như cũ, "Em có cảm thấy choáng váng hay khó chịu gì không? Cứ như vậy rất dễ bị cảm lạnh."

"Tạm thời thì không sao." Kazuha thấp giọng đáp: "Nếu anh đã tỉnh, tôi đi thu lều."

"Hôm nay em định đi đâu?" Scaramouche tự nhiên lập tức đứng dậy đỡ cậu. Có lẽ là phản xạ có điều kiện nhưng anh hành động rất nhanh, chỉ chốc lát đã giúp Kazuha thu dọn hành lý.

"Đi rừng nhiệt đới đi, nhà lữ hành đã ủy thác cho tôi tìm một số mẫu vật cho anh ta. "

"Chậc chậc." Nếu Kazuha muốn đi cũng không sao, nhưng Kazuha đang dựa vào Aether để nói chuyện với anh, điều này khiến Scaramouche rất không hài lòng. Hơn nữa... anh ta thực sự lo lắng Aether sẽ có cái gì đó hơn mức tình bạn với Kazuha.

"Nếu anh không muốn đi, tôi có thể đi một mình."

"Không. Tên Aether đó ..." Anh không dám nói ra những gì trong lòng mình, anh biết rằng Kazuha sẽ không sẵn sàng lắng nghe. Hiện tại, sức nặng trong lòng cậu đối với anh rõ ràng không bằng một người lữ khách, vì vậy anh nói: "Rừng nhiệt đới nguy hiểm, ta sẽ cùng em đến đó."

Kazuha không nói, nhưng đồng ý đi cùng anh. Tuy nhiên thời tiết không tốt, hai người vừa tiến vào rừng nhiệt đới liền gặp phải một trận mưa lớn. Khi những hạt mưa to đập vào mặt, Scaramouche phản ứng trước, cởi mũ sen đội lên đầu Kazuha: "Đi theo ta."

Thiếu niên cảm thấy như có sức nặng đè lên đầu, chưa kịp nói gì thì ống tay áo đã bị siết chặt, bị Scaramouche kéo đi rồi bước nhanh về hướng khác.

"Đợi đã! Chúng ta đi đâu vậy?" Kazuha theo bản năng đỡ lấy mũ trên đầu, hoa văn hoa sen màu xanh cùng dải buộc bên hông có chút không phù hợp với y phục của cậu. Nhưng vành rộng đóng vai trò bảo vệ cậu khỏi mưa.

"Gần đây chắc có một cái hang. Sắp mưa rồi." Scaramouche kéo Kazuha xuyên qua khu rừng nhiệt đới, những hạt mưa rơi xuống ngày càng lớn hơn, đến mức có thể làm tổn thương da người, và con rối không có thời gian để giải quyết nó. Nhưng khi anh ta đưa được Kazuha đến cửa hang nơi đáng ra có thể trú mưa, nơi đó đã bị lấp đầy bởi đá. Con rối lúc này mới ý thức được, hang động này là do Kazuha dẫn đường đi vào, tựa hồ là ở trong mộng, anh cũng không nhớ rõ.

"Xin lỗi, Kazuha. Có thể ta đã nhớ nhầm." Anh bực bội cúi đầu xuống, và những hạt mưa đập vào anh thành từng mảng lớn, trượt xuống bên dưới đầy xấu hổ.

Chỉ sau một khắc, mưa trên đỉnh đầu anh đột nhiên biến mất, đồng thời tiếng hít thở không thuộc về anh tiến đến gần.

Kazuha dùng cả hai tay nâng chiếc mũ lên đưa về phía Scaramouche, đồng thời di chuyển cả người lại gần anh ta. Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt Scaramouche, anh âm thầm thở dài trong lòng, bất lực nói: "Để ta làm."

"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Kazuha ngoan cố không chịu buông tay khỏi chiếc nón, ngay cả Scaramouche cũng không làm gì được, anh trầm giọng hỏi: "Vậy... ta ôm em một cái được không? Nếu còn tiếp tục như vậy, lưng của em sẽ bị ướt."

Kazuha sửng sốt, không ngờ Scaramouche lại thẳng thắn như vậy. Cậu nhìn màn mưa xối xả trước mặt, gật đầu: "Được."

Dù nhận được sự đồng ý nhưng Scaramouche chỉ cởi lớp áo ngoài khoác lên vai Kazuha, sau đó đặt tay lên eo cậu một cách lịch sự.

Hai người đứng dưới cùng một tán cây lá rộng, tiếng mưa trong trẻo lướt qua tai, giống như đang ngâm nga một bài hát. Không ai nói gì nữa, trời càng mưa to, con rối càng ôm eo cậu chặt hơn.

Kazuha nhìn vào đôi mắt đang ở gần trong tầm tay cậu, cảm xúc rộn ràng trong giấc mơ lại sống dậy. Cậu dời ánh mắt đi nơi khác, tự nhủ rằng mình không nên để sự nhạy cảm chi phối lý trí nữa.

Nhưng Scaramouche đã lên tiếng trước, anh ta gọi, "Kazuha."

Thiếu niên ở gần nhướng mắt: "Hả?"

"Tôi rất ghen tị với anh ấy."

"?" Kazuha bị câu này làm cho tò mò, hỏi: "Ai?"

"... người mà em sẽ chủ động ôm." Không cần nghĩ ngợi, đủ loại hình ảnh của Kazuha và người đó bất cứ lúc nào cũng sẽ hiện lên trong đầu anh, và anh biết rằng có lẽ anh không nên nhắc lại. Tuy nhiên những người đang yêu sẽ trở nên thiếu suy nghĩ một cách vô thức. Vì vậy giọng nói của anh có chút áy náy: "Mặc dù nhìn giống ta, nhưng ta biết ta không phải là "anh ấy".

"Anh nói cái gì?" Trong đôi mắt đỏ tươi hiện lên một tia nghi hoặc, "Làm sao anh biết..."

"Ta đã nhìn thấy."

Kazuha do dự, hai tay nắm vành mũ khẽ run, muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại thực sự không muốn nhớ lại giấc mộng đó. Giấc mơ ngọt ngào giống như mật ong, chỉ còn lại vị ngọt trong miệng, và nó có thể là chất độc nếu nuốt phải.

Kazuha sợ lặp lại những sai lầm tương tự. Cậu ấy không thể biết rằng cậu ấy đang yêu ai.

"Tôi..." Kazuha không biết nên trả lời như thế nào, cậu có thể cảm thấy đôi tay vòng quanh eo mình ôm cậu chặt hơn.

"Kazuha," không ngờ con rối không chịu buông cậu ra, tiếp tục hỏi , "Em có nhớ "anh ấy" khi em rời khỏi đó không?"

"Được rồi!" Kazuha vội vàng ngắt lời, đội nón trúc lên đầu con rối, dùng hai tay rảnh rỗi ôm anh, "Đừng nói nữa."

Cậu dựa vào trên vai con rối, cảm nhận được hơi ấm đã mất từ ​​lâu làm mắt cậu ươn ướt. Scaramouche đẩy nửa chiếc nón tre về phía cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu, có lẽ cảm nhận được đôi vai cậu đang run lên nên không nói nữa.

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng Scaramouche không lạc lối hay buồn bã. Ý định ban đầu của anh không phải là gợi lại những ký ức tồi tệ của Kazuha, nhưng anh quá quan tâm đến người trong lòng cậu, và tự hỏi liệu anh có thể thay thế anh ta không.

Đáp án đã sẵn sàng xuất hiện. Kazuha không thể giữ bình tĩnh khi nhắc về "anh ấy" trong giấc mơ.

Vì vậy, con rối kìm lại sự miễn cưỡng của mình và quyết định cố gắng hết sức để diễn thật tốt vai diễn đó—diễn lại vai diễn mà Kazuha sẽ phải lòng.

Khi trời tạnh mưa, Scaramouche đi theo Kazuha và giúp cậu thu thập các mẫu thực vật mà nhà lữ hành cần.

Anh nhìn Kazuha gói nó gọn gàng trong một chiếc túi vải rồi ôm vào lòng.

"Xong rồi, chúng ta đi tìm lữ khách đi." Kazuha vỗ vỗ ngực, thiếu niên tự tin nhanh nhẹn khiến Scaramouche bất giác nở nụ cười: "Em biết anh ta ở đâu sao?"

"Không xác định, nhưng hẳn là còn ở Sumeru." Kazuha chỉ có thể ước đoán. Rốt cuộc, lữ khách  luôn đến và đi không một dấu vết, và không ai có thể chắc chắn biết nơi ở của anh ta.

"Thật là..." Scaramouche khoanh tay và thì thầm, "Có thể anh ta đang ở chỗ đó. Nếu em đang vội tìm anh ta, chúng ta có thể thử vận ​​may."

_____

Các hố khác đang dần được lấp đầy và tôi sẽ không bỏ cuộc! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ đợi! Tôi sẽ tăng tốc độ cập nhật sau chuyến đi của mình!

____

Đối với câu nói "chúng ta không còn ở bên nhau nữa" của Kazuha ở đầu truyện, bài hát cùng tên của Lưu Nhược Anh có thể mô tả cho tâm trạng của Kazuha lúc ấy:

[Thế nhưng chỉ có anh đi cùng em ngay từ điểm xuất phát]

[Chỉ có anh hiểu được giấc mộng của em không quá xa vời]

[Chúng ta không ở bên nhau, ít nhất cũng giống đôi tình nhân]

[Nếu em bị tổn thương, có thể khóc lớn trước mặt anh]

[Em biết anh không thể đưa em quay trở lại nơi đó]

[Anh nói anh bây giờ rất tốt và hồi tưởng những kỉ niệm ngày ấy]

[Chúng ta không ở bên nhau, ít nhất cũng giống như gia đình]

[Quan tâm, chia sẻ cho nhau từ xa]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro