Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kazuha ngồi trong khoảng không trắng xóa, ngơ ngác nhìn xung quanh, nhưng đôi đồng tử phong vốn nên trong veo sáng ngời giờ lại trở nên u ám, đờ đẫn.

Xung quanh chỉ có sự nhợt nhạt và lạnh lẽo vô tận.

Nơi này là đâu, tại sao tôi lại ở đây...

Kí ức lộn ngược giống như một chiếc tivi cũ tín hiệu cực kém, không biết cái gọi là hình ảnh vụt qua, chỉ còn lại những bông tuyết trắng đen sột soạt.

Kazuha rõ ràng không thể nhớ lại bất cứ điều gì, nhưng có một nỗi đau nhói không thể chịu đựng được trong trái tim cậu.

Đầu óc trống rỗng, linh hồn mơ hồ, cậu cuộn người lại, vùi mặt vào đầu gối cong, từ bỏ suy nghĩ cùng hồi ức.

Có lẽ tốt hơn là cứ ở đây mãi mãi.

"Kazu..."

Một giọng nói quá đỗi quen thuộc từ đằng xa truyền đến, Kazuha kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc đó, cậu nhìn thấy ánh sáng, một luồng sáng trắng dịu dàng mà ấm áp.

"Kazuha."

Giọng nói quen thuộc của người bạn lại từ phía trước truyền đến, đôi con ngươi màu phong của Kazuha mở to không thể tin được, trong đó có một tia nước gợn sóng, đôi mắt đen lấy lại ánh sáng và màu sắc, lần này, cậu chắc chắn rằng mình đã nghe thấy chứ không phải đang mơ.

Kazuha không biết mình đang ở đâu, đành phải đứng lên lảo đảo đi về phía trước, dần dần biến thành chạy thục mạng, môi mỏng lặp đi lặp lại cái tên quen thuộc, lời kêu gọi biến thành tiếng khàn khàn.

Cuối cùng Kazuha cũng nhìn thấy người mà cậu luôn ám ảnh, cậu không kìm được nhào vào lòng nam nhân, đối phương cũng không từ chối, dùng hết sức ôm lại cậu.

  "Tôi nhớ cậu nhiều lắm."

  "Tôi cũng vậy."

Đôi lông mày hơi rũ xuống và đôi mắt của Kazuha tràn đầy dịu dàng và an tâm, cậu ngoan ngoãn nép vào lòng bạn mình, tràn đầy yêu thương không gì giấu giếm.

"Tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu."

"Tôi cũng vậy."

Họ đứng đối diện nhau, nói về thế giới, nói về quá khứ, về tương lai của họ, về những gì đã xảy ra trong những ngày không có ai xung quanh.

"Cậu không từ biệt rời đi, nhưng lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu là ở Thiên Thủ Các..."

Kazuha vừa nói vừa dừng lại, trong lúc nhất thời không phân biệt được ký ức trong đầu là hiện thực tàn khốc hay là mộng huyễn.

Người bạn mỉm cười giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Kazuha, chỉ nói: "Thực xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, tại sao phải xin lỗi..." Cậu rõ ràng không sai, chỉ là tôi tới không kịp, không cứu được cậu...

"Mấy ngày nay chắc cậu vất vả lắm." Người bạn bất lực thở dài, "Nhưng đáng lẽ cậu không nên tới đây, ít nhất là không phải bây giờ."

Kazuha ngơ ngác nhìn nam nhân cao hơn mình rất nhiều, không hiểu ý tứ của anh ta: "Tôi... không nên tới?"

Thấy Kazuha bối rối như vậy, người bạn ngừng cười và trở nên nghiêm túc, "Cậu không thuộc về nơi này, cậu phải quay lại."

"Nhưng cậu ở chỗ này." Kazuha thử phản bác.

Người bạn chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt Kazuha, "Cho dù con đường phía trước có đau đớn, cậu cũng phải quay lại."

Kazuha cảm thấy đầu ngón tay của người bạn nhẹ nhàng xoa má mình, nhưng khuôn mặt của   cậu không mịn màng và sạch sẽ, mà đầy những vết trầy xước và cục u, đầy máu và vết bầm tím.

"Cậu còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, rất nhiều việc chờ cậu làm, còn có rất nhiều người chờ cậu trở về." Bằng hữu thanh âm ôn nhu mà kiên định, "Kazuha, nhớ lại đi."

Những lời này khơi dậy ký ức của Kazuha.

Trận quyết đấu trước Thiên Thủ Các...đội quân Shogunate... phe nổi loạn...nhà lữ hành đến từ một vùng đất xa lạ...nhà máy tối tăm...sấm sét thiêu đốt... cơ thể bất tỉnh...sự lạm dụng tàn bạo của Scaramouche...

"Kazuha, mau tỉnh lại đi. Còn nữa, chăm sóc con mèo của tôi giúp tôi..." Giọng nói và bóng dáng của người bạn dần trở nên hư ảo, như thể chúng đến từ một nơi xa xôi nào đó rồi từ từ biến mất.

Những giọt nước mắt lặng lẽ không tự chủ trượt xuống một bên mặt, chảy vào khóe miệng Kazuha, vị ướt át, mặn đắng lan tràn trong miệng.

Cậu nhớ ra tất cả mọi thứ.

Trong nhà máy thiếu ánh sáng, Scaramouche lắc người Kazuha và vỗ vào mặt cậu, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, Kazuha cũng không phản ứng.

"Kazuha, Kazuha! Kaedehara Kazuha!... Dậy đi! Ta ra lệnh cho ngươi thức dậy!"

Cổ của Kazuha đầy dấu vân tay và vết bầm tím, quần áo rách nát và trần truồng, cậu bị trầy xước và bầm tím, bị sét đánh và có những vết sẹo bi thảm trên khắp cơ thể.

Nhìn con người dịu dàng uyển chuyển năm xưa nay đã mất đi sức sống, nằm dưới người mình như vật chết, dù Scaramouche có la hét đánh thức Kazuha cũng không ích gì. Scaramouche đột nhiên cảm thấy tất cả là tội lỗi của hắn. Đây là tận thế, hắn rõ ràng không có trái tim, nhưng trong lòng lại có một sự đau nhói không chịu nổi.

Scaramouche run rẩy giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt đầy máu và bầm tím của Kazuha, cảm nhận hơi ấm từ da thịt mềm mại, và cẩn thận nhìn khuôn mặt im lặng khác thường dường như đang ngủ của Kazuha.

Không còn gì quan trọng nữa, dù là thần thánh hay con người, bầu trời đầy sao giả dối, những lời dối trá của nhân gian, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Người có thể lấp đầy trái tim trống rỗng của mình lại bị chính tay mình hủy hoại, trái tim Scaramouche hoàn toàn trống rỗng, không có gì lấp đầy được.

Giờ khắc này, thế giới tựa hồ biến thành màu trắng xám, dưới hai người dần dần xuất hiện vết nứt, lan tràn, mở ra nhánh cây, hướng tới vòm trời.

Một hai giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Kazuha rồi trượt xuống, trông như nước mắt hai người cùng nhau rơi, nhưng lại không thể rửa sạch vết sẹo cùng vết máu trên mặt Kazuha.

"Kazuha..." Scaramouche ôm lấy thân thể mềm mại của cậu, cằm tựa vào cổ cậu, khẽ gọi tên cậu, tâm sự vẫn thân mật như trước, "Hoa anh đào và lá phong ở quê hương đều đẹp. Lễ hội mùa hè có bắn pháo hoa, ta luôn muốn xem cùng em."

"Xung quanh em ngày càng nhiều người, chỉ thiếu mỗi chỗ của ta." Scaramouche nhắm chặt mắt lại, như đang nhớ lại quá khứ đau thương nào đó, "Ta không muốn bị bỏ rơi nữa... Kazuha, tỉnh lại đi."

Như thể câu thần chú đã phát huy tác dụng, Scaramouche đột nhiên cảm thấy nhịp đập dưới làn da của Kazuha, mặc dù nó rất yếu, nhưng nó thực sự tồn tại. Scaramouche chợt bừng tỉnh, giật mình phát hiện linh hồn của Kazuha hiện giống như một sợi tơ, lơ lửng trên bờ vực của sự sống và cái chết, nhưng hắn không biết phải làm gì vào lúc này, đành phải theo bản năng mà hôn môi và thở vào miệng của Kazuha.

Một lúc sau, hàng mi dài của Kazuha khẽ run lên, cậu chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn thấy Kazuha cuối cùng cũng tỉnh lại, cảm xúc kìm nén bấy lâu của Scaramouche hoàn toàn bùng phát: "Ta không cho phép em rời xa ta." Scaramouche ôm chặt lấy Kazuha như muốn đem cơ thể cậu hòa vào máu thịt của mình. "...Ta yêu em."

Kazuha chỉ thờ ơ nhìn trần nhà, cậu đủ tỉnh táo, nhưng không cảm xúc.

Không có chim hót hoa lá, không có núi non suối chảy, không có pháo hoa nhìn nhau trong sáng mặt cười, không có lãng mạn mỹ lệ, chỉ có không khí bẩn thỉu, tường đổ nát, phế tích cùng bụi bặm, cùng người gần như đã giết cậu.

Bị ép nhận ra hiện thực khiến Kazuha chán ghét, toàn thân đau đớn không chịu nổi, nhưng cậu không chút do dự, mấp máy đôi môi mỏng, thanh âm tuy yếu ớt nhưng lại có lực.

  "......Ta ghét ngươi."

Từng lời như kim đâm thấu xương.

Nghe được câu trả lời đã mong đợi từ lâu, Scaramouche không biết vì sao dở khóc dở cười. Hắn không hiểu vì sao trong lòng càng thêm đau, đành phải ôm Kazuha chặt hơn, hạ thấp giọng nói để che đi sự bất an sâu nhất trong lòng. "Ngươi khiêu khích ta, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không buông tay."

Đầu ngón tay của hắn chạm vào lòng bàn tay của Kazuha, hơi nhích lên một chút, đem ngón tay hơi khép lại của cậu xòe ra, cuối cùng ngón tay đan vào nhau.

"Hãy hận ta đi, chỉ nhìn một mình ta, sau đó em sẽ hoàn toàn thuộc về ta."

Tay của Scaramouche dần dần siết chặt lại, Kazuha thậm chí còn nghe thấy tiếng xương ngón tay của mình bị trật khớp.

Sự hoang tưởng quá mức và tính chiếm hữu mạnh mẽ của Scaramouche cũng là biểu hiện của tình yêu méo mó. Sự nhẫn nhịn và bất chấp trong một thời gian dài của Kazuha cũng là một bằng chứng cho thấy cậu không thể quên quá khứ và bị mắc kẹt trong quá khứ.

Xiềng xích quá nặng nề đã trói chặt hai người họ ở hai đầu sợi xích, cả hai đều nhớ sâu sắc dung mạo xinh đẹp của nhau nhưng không bao giờ có thể quay ngược về quá khứ.

"Ta chưa bao giờ là của ngươi."

Đối mặt với sự phủ nhận và thái độ thù địch của Kazuha, Scaramouche chỉ cười nhẹ, trên mày và mắt mang theo nụ cười kiêu ngạo, như thể Kazuha đã nói điều gì đó cực kỳ nực cười.

"Không ai có thể mang em đi." Scaramouche ghé vào tai Kazuha nói từng chữ, không khỏi kéo cậu trở lại hiện thực tàn khốc, "Thân thể của em, tính mạng của em, đều là của ta... Dù em có muốn tự tiêu diệt, chỉ có ta mới có thể làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro