Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đống đổ nát của nhà xưởng sụp đổ, một bàn tay nhợt nhạt nhuốm máu đột nhiên từ gạch đá khe hở nhô ra, ngón tay nhuốm máu chộp lấy mép của đống đổ nát, để lại dấu tay đỏ tươi.

____

Khi đội Fatui đóng quân ở Inazuma nhìn thấy Quan chấp hành thứ sáu luôn lạnh lùng nay trở về với những vết thương nghiêm trọng, ánh mắt của họ tràn ngập sự kinh ngạc và hoang mang.

Scaramouche dùng một tay che nửa khuôn mặt, nhưng hắn không thể ngăn máu chảy ra từ các ngón tay. Cơ thể hắn đầy vết thương và máu, một nửa khuôn mặt bịt kín của hắn bị dập, nhiều xương trên người hắn bị gãy, xương trắng bị trật khớp ở khuỷu tay bên kia đâm vào một góc thịt, một nửa chân của hắn gần như kéo lê trên mặt đất, để lại một vết máu dài trên mỗi đoạn hắn bước đi.

Bộ dạng đáng thương này giống như một con búp bê bù nhìn đã bị phá hủy và vứt bỏ, tay chân bị cắt cụt, thân thể tả tơi, quần áo rách rưới, ngay cả khuôn mặt thanh tú vốn có cũng bị hủy hoại, trở nên gớm ghiếc và đáng sợ.

Hầu hết thuộc hạ không dám hỏi nguyên nhân, nhưng cũng có một số kẻ không biết cố gắng lợi dụng lấy lòng hắn.

Scaramouche nửa người dựa vào tường, đôi mắt xanh lam duy nhất còn sót lại lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ vây quanh mình.

"Một đám kiến kém cỏi các ngươi, không quan tâm tướng mạo ta ra sao, các ngươi có cơ hội chăm sóc sao?"

Một nửa con mắt của hắn tràn ngập tín hiệu nguy hiểm, xung quanh người hắn không ngừng lóe lên dòng điện ngắn, đó là lời cảnh báo đầy uy hiếp.

Những thuộc hạ táo bạo đó do dự và rút lui, quỳ một gối và cúi đầu đầu hàng.

"Thuộc hạ không dám... Thuộc hạ chỉ lo lắng người bị thương."

Scaramouche đạp qua người gần nhất, hoàn toàn phớt lờ âm thanh răng rắc khi xương của anh ta gãy.

"Nhát gan, nếu không có gan phản kháng, cút đi."

Nếu như trước kia có người dám đắc tội hắn, hắn nhất định sẽ giết tên đó cho đến khi thân thể biến mất, nhưng lần này hắn thật sự bị trọng thương, chỉ cần duy trì bộ dáng cường tráng đã tiêu hao hết khí lực.

Các thuộc hạ tranh nhau chạy khỏi tầm mắt của Scaramouche, và hắn thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn tê liệt dựa vào tường.

Sẽ có những quan chấp hành khác đến đây, và Scaramouche không muốn bị nhìn thấy bởi những người được gọi là "đồng nghiệp" trong tình trạng khốn khổ như vậy. Hắn di chuyển vào căn phòng nào đó với một cái chân bị gãy và tùy tiện khóa cửa. Hắn lấy những mũi tiêm đặc biệt được phát triển bởi Fatui và tiêm chúng vào cơ thể.

Những chiếc kim rỗng được ném ngẫu nhiên trên mặt đất, và Scaramouche ngồi trong một góc tối nhắm nghiền mắt.

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được thân thể của mình không tốt, nhưng hắn không thể ngã xuống, ít nhất không phải bây giờ.

Trước khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Kazuha của hắn chắc chắn sẽ làm một số việc liều lĩnh, hắn phải lạc quan và không được gục ngã ở đây.

____

Trên đường Kazuha trở về quân doanh, đột nhiên trời đổ mưa to, mặc dù có linh cảm nhưng cậu cũng không lựa chọn trú mưa mà vội vàng lên đường, cuối cùng cũng trở về quân doanh. Quân kháng chiến trong đêm khuya đã bố trí lính tuần tra trước lều quân sự của cậu.

Kazuha không muốn quấy rầy người khác, về phần tự rời doanh trại, thường thường cậu sẽ ra ngoài nghe ngóng tình hình, nghĩ rằng người khác cũng sẽ không hỏi quá nhiều.

Trước sự ngạc nhiên của Kazuha, đèn trong lều cậu vẫn sáng, Aether đang jngồi trong lều và đợi cậu.

"Cậu đã trở lại." Aether biểu lộ sự tức giận cùng lo lắng, "Vết thương còn chưa lành liền biến mất tăm tích, tôi đi khắp nơi tìm cậu cũng không tìm được, cậu đi đâu thế?"

"À, vì một số vấn đề cá nhân..."

Biết mình đã sai, Kazuha quay đầu, dùng ngón trỏ cào cào mặt. Cả người cậu ướt sũng nước mưa, mái tóc tuyết xõa bết vào mặt, quần áo ôm sát vào người, và có thể nhìn thấy lờ mờ dải lụa đỏ phía trên đầu gối của cậu có màu da thịt.

Nhìn thấy Kazuha như vậy, Aether không đành lòng hỏi thêm câu nào, đứng dậy đi tới ôm cậu.

"Đừng rời đi mà không nói gì nữa, mọi người đều lo lắng cho cậu."

Cằm Kazuha đặt trên vai Aether, sau một hồi kinh ngạc chỉ còn lại ánh mắt ôn nhu, "... Xin lỗi, là lỗi của tôi."

Aether buông tay ra, vỗ vỗ vai Kazuha, "Tôi đã nói với nhóm của Gorou, cậu hay đi nghe gió ngắm mây, ngày mai đi đâu cũng sẽ không có người hỏi cậu. Cũng đã muộn rồi, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi."

"......được."

Aether vén rèm bước ra ngoài, bóng dáng vàng vọt dần biến mất trong ánh đèn đêm.

Sau khi Aether rời đi, Kazuha cởi quần áo, treo ở bên đống lửa, thay quần áo bình thường, tắt đèn, nhắm mắt nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ.

Khi trời hửng sáng, Kazuha vừa ngồi dậy liền cảm thấy đầu óc choáng váng, trán và má cũng hơi nóng, có lẽ là do vết thương trên người còn chưa lành, đêm qua lại đi mưa nên nhiễm lạnh.

Kazuha thay quần áo và đi đến con sông gần nhất, hy vọng có thể dùng dòng nước trong vắt để giải tỏa tâm trí.

Lúc này, trong doanh trại, thủ lĩnh quân khởi nghĩa Sangonomiya Kokomi đang nói với mọi người, gần đây doanh trại có một lượng lớn võ giả lang bạt, vì mưu sinh kiếm tiền, bọn họ sẽ làm bất cứ điều gì họ có thể, thậm chí thông đồng với Đạo bảo đoàn và Fatui. Mối quan hệ hợp tác hời hợt giữa phiến quân và Fatui đã hoàn toàn bị phá vỡ kể từ sau sự kiện nhà máy Delusion. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho quân nhu, cần phải tăng cường phòng thủ và tuần tra xung quanh doanh trại. Xét thấy vết thương của Kazuha còn chưa lành, Kokomi muốn cậu ở lại quân doanh dưỡng thương, lại phát hiện Kazuha không còn ở đó nữa.

"Kazuha đâu? Còn chưa trở lại sao?"

"Có lẽ... ừm..."

Aether không khỏi giật giật khóe miệng, thở dài một tiếng. Kazuha không hổ là nam nhân như gió, tối hôm qua cậu hứa với anh sẽ không chạy loạn, nhưng hôm nay lại không thấy tung tích.

Kazuha bên bờ sông rửa mặt tỉnh lại, bởi vì lạnh nên không ngửi được hơi thở của gió, trực giác nhạy bén trở nên đờ đẫn, hai gò má hơi ửng hồng, cả người có chút suy nhược.

Nhìn bóng dáng hơi phờ phạc với mái tóc gãy rụng vương vãi phản chiếu trên mặt nước, Kazuha đột nhiên cảm thấy mình như chết đi sống lại, không khỏi tự giễu cười nhạo chính mình lúc này đây thật giống một thiếu gia nhu nhược được nuông chiều.

Không trung đột nhiên truyền đến một thanh ân xé toạc không khí. Kazuha xoay người né tránh mũi tên sượt qua gò má, mấy sợi tóc trắng như tuyết của cậu bị chém đứt giữa không trung, trên mặt xuất hiện một tia máu.

Phát ra ánh sáng tím, mũi tên mang theo dòng điện bắn xiên vào nước sông, trên mặt nước như gương xuất hiện gợn sóng, tĩnh điện trong nháy mắt lan tràn trong nước, tạo thành một vùng điện giật diện rộng.

Ối......!

Kazuha gần như đồng thời phản ứng, muốn tránh đi khu vực nguy hiểm này, nhưng thân thể động tác căn bản không theo kịp suy nghĩ, toàn thân trong nháy mắt truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.

Kazuha rơi xuống bãi cạn bên sông và bất tỉnh vì dòng điện.

Kazuha đã bị đột kích, và không biết vì sao, vết hằn trên eo và bụng của cậu cũng nhức nhối.

Thấy mình thành công, đạo tặc trong bóng tối nghênh ngang đi tới, hai người một trái một phải nắm lấy cánh tay Kazuha, kéo cậu từ dưới nước lên.

Kazuha dần dần tỉnh lại, vai cậu bị hai người đàn ông đè lên, khi cậu chống cự thì có tiếng nước bắn tung tóe, nhưng cậu hoàn toàn không thể duỗi thẳng người chứ đừng nói là thoát ra khỏi xiềng xích.

Giữa một nhóm những người đàn ông cao lớn và khỏe mạnh, cơ thể của Kazuha dường như quá gầy và mảnh khảnh.

Một trong những thủ lĩnh đã lấy mất vision của Kazuha, đi đến trước mặt cậu và ngồi xổm xuống, nhéo hàm cậu để nhìn.

"Anh ăn mặc đẹp quá. Anh là thiếu gia vừa trốn khỏi nhà giàu nào đó đúng không? Trên người anh hẳn phải có rất nhiều đồ quý giá. Nhìn anh này, tay chân gầy guộc, trông vẫn ra dáng một chiến binh trong quần áo nhung lụa. Anh thực sự là một bậc thầy về võ thuật hay là chỉ mặc quần áo như thế này để ra vẻ."

Nam nhân nói xong quay đầu cười nhìn đồng bạn, sau đó trong đám người truyền đến một trận cười vang vọng.

Kazuha để mái tóc tuyết buông nửa, cố gắng che mặt, cậu không muốn bị thân phận tội phạm truy nã gây rắc rối, chỉ cần có thể trở về quân đội. Nếu những tên này cần tiền, cậu sẽ đưa nó cho họ.

"Nếu ngươi muốn tiền, ta có thể đưa nó cho ngươi."

Đây là lần đầu tiên những samurai lang thang trong bụi cỏ nhìn thấy một chiến binh ronin trắng trẻo và dịu dàng như vậy. Họ không thèm để ý đến lời đề nghị của Kazuha mà chỉ nghĩ rằng tính mạng và tiền bạc của cậu đã nằm trong tay họ. Họ không cảm thấy rằng Kazuha sẽ gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.

Tên thủ lĩnh gạt đi những sợi tóc bị gãy ở một bên mặt của Kazuha, nhéo quai hàm của cậu để quan sát tổng thể, sau đó trêu chọc: "Nhìn bộ dạng của ngươi, ngươi có thật là đàn ông không?"

Kazuha ban đầu không muốn để ý đến lời trêu chọc của đối phương, nhưng người đàn ông này đã đi quá xa, dùng lòng bàn tay thô ráp chạm vào ngực cậu, xuyên qua lớp quần áo ướt sũng siết chặt, vừa đùa vừa nhìn cậu rên rỉ.

"Anh ấy cứng rắn, anh ấy thực sự là một người đàn ông."

Lại có một tràng cười phá lên từ đám đông.

Kazuha nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, nam nhân muốn chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cậu, cậu ngay lập tức quay đầu đi trừng mắt nhìn hắn, "Đừng chạm vào ta!"

Đám người vô ý thức lui về phía sau nửa bước.
Nhìn thấy sát ý của Kazuha, chúng sực tỉnh như vừa nhớ ra một điều gì đó.

"Đại ca, ta tựa hồ đã gặp qua đứa nhỏ này ở đâu."

Một người khác cũng phụ họa, "Ta cũng cảm thấy đã từng thấy qua... Ta nhớ rồi! Hắn là tội phạm truy nã của Shogunate!"

Cuối cùng, một người nào đó đã phát hiện ra danh tính của Kazuha một cách muộn màng. Hai người đang giữ Kazuha sững sờ trong giây lát, cậu nhân cơ hội thoát ra, dùng cùi chỏ đánh gục một người trong số họ, sau đó né đòn đồng thời rút kiếm ra đâm thẳng vào tim tên thủ lĩnh trước mặt.

Để bắt một tên trộm, trước tiên hãy bắt vua.

Khi Kazuha rút con dao ra, máu bắn ra nhuộm đỏ khuôn mặt trắng trẻo của cậu, và hoa văn lá phong trên gấu áo cậu nhuộm màu đỏ tươi.

Người đàn ông vạm vỡ ngã thẳng lưng, vẻ khiếp sợ đông cứng lại trên gương mặt sần sùi. Thiếu niên cầm đao có lông mày thanh tú, con ngươi phong như máu, y phục chảy dài, lưỡi kiếm nhuộm đỏ.

"Thằng nhóc này ra tay rồi!"

"Bất luận sống chết phải bắt được hắn! Giao cho Shogunate sẽ được trọng thưởng lớn!"

Đạo tặc lần lượt rút vũ khí ra, có cận chiến thì không sao, Kazuha có thể xử lý, nhưng có một số ở xa lại dùng cung tên, thậm chí có cả vũ khí do Fatui phát triển, trong khi vision của Kazuha không có trên người. Ngoài ra, Kazuha bị thương và chỉ có thể né tránh một cách miễn cưỡng, và cơ thể ốm yếu của cậu ngày càng khó di chuyển.

Cậu gần như không thể cầm cự được nữa.

Vào thời khắc quan trọng, một cơn giông lớn từ trên trời giáng xuống, lần lượt hạ gục kẻ thù ở phía xa. Kazuha tận dụng tình thế để hạ gục kẻ thù ở gần đó, đồng thời lấy lại Vision từ cơ thể người đàn ông.

Một vài tên trộm tình cờ sống sót hoảng loạn chạy tứ tán trong nỗi kinh hoàng.

Kazuha nhìn về hướng sấm chớp, bóng dáng quen thuộc màu tím xanh đang đứng dưới gốc cây anh đào bên kia sông.

Cậu thậm chí không cần nghĩ xem bóng dáng đó là ai.

Kazuha và Scaramouche nhìn nhau, lúc này Kazuha mới chú ý đến hôm nay Scaramouche mặc quần áo dài tay, và tấm màn trùm đầu cũng được kéo dài đến nửa đầu, che đi khuôn mặt của hắn. Có một màn sương mù tối tăm, và Kazuha không thể nhìn thấy khuôn mặt ẩn trong đó.

"Lần sau, hãy suy nghĩ trước khi làm điều gì đó ngu ngốc. Với cơ thể yếu ớt, ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể chiến đấu với nhiều người sao?"

"Hừ, liên quan gì đến ngươi?"

Hai ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, Kazuha mơ hồ cảm thấy Scaramouche thay y phục là có lý do, nhưng cậu cũng không muốn hỏi, càng không muốn ở lại lâu hơn. Scaramouche lần này không làm cậu khó xử và để cậu đi.

Nếu Kazuha đến gần hơn, sẽ phát hiện khuôn mặt của Scaramouche được che bởi tấm màn mũ, xương cổ tay tái nhợt và xương cổ chân lộ ra đầy vết thương và vết bầm tím, bị che kín với những vết sẹo , giống hệt như cảnh cậu ở nhà máy ác nhãn ngày đó, hoặc thậm chí tệ hơn.

Lần này, Kazuha trở lại doanh trại thuận lợi, và trong một khoảng thời gian sau đó, mọi thứ đều bình yên vô sự, Fatui và Scaramouche đều không quay trở lại.

Ba ngày sau.

Kazuha để xõa mái tóc tuyết, mặc một bộ kimono và cải trang đến gặp đền chủ Narukami cùng với Aether.

Họ đã nghe một cuộc trò chuyện như thế này trên đường đi.

"Vì lệnh phong tỏa toàn quốc hạn chế, tôi không thể ra khơi làm ăn, hàng hóa chất đống, phải đến điện thờ xin bốc thăm trung chuyển... Tất cả là vì thế! Lệnh bế quan nghiêm khắc quá!"

"Đúng vậy. Lúc đó, tên kia vì quá phóng đại khả năng của mình đã phát động một trận ngự tiền quyết đấu với hiệp hội Tenryou vốn đang thực hiện mệnh lệnh truy lùng vision, thua là lẽ đương nhiên, và chịu thiên phạt cũng là lẽ đương nhiên. Thân thể hắn đã bị biến thành tro bụi. Thật là bi thảm... Nhưng điều đó đã không chấm dứt. Sau khi kẻ đó bị đánh bại và chịu sự trừng phạt của Thần, chiếc vision rớt xuống đã bị một thiếu niên khác đột nhập vào Thiên Thủ Các cướp đi."

"Vision được cho là một phần của bức tượng Shogun, nhưng một chiến binh ronin vô danh đã lấy đi. Đây không phải là dấu hiệu của sự nổi loạn sao? Vì sự cố này, lệnh bế quan đã trở nên nghiêm ngặt hơn.. .Thật là xui xẻo."

"Này, ai nói không phải. Tôi hy vọng lệnh truy lùng vision có thể được thực hiện suôn sẻ và lệnh bế quan có thể sớm được dỡ bỏ."

Kazuha yên lặng đi qua đám người, đốt ngón tay nắm chặt run lên vì tức giận, nhưng cậu không thể bại lộ thân phận, chỉ có thể lựa chọn cắn răng chịu đựng, tự giễu cười khổ.

Những người không có vision, và không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh loạn lạc, hầu hết đều có suy nghĩ như vậy... Họ không hiểu, không đồng ý, thậm chí còn suy đoán ác ý.

Aether nhận thấy sự khác thường của Kazuha và vỗ lưng cậu để ra hiệu cho cậu bình tĩnh lại.

Kazuha kìm nén những suy nghĩ phức tạp trong lòng, cuối cùng cả hai cũng đến được đền Narukami an toàn.

...

"Theo tôi, ba-hai-một, một-hai-ba, a-- nhanh lên."

Yae Miko yêu cầu Aether thực hiện đủ loại động tác kỳ lạ như thể đang đùa giỡn, Aether  thì không còn cách nào khác ngoài làm theo.

"Có vẻ như không có gì nghiêm trọng trong não vào lúc này, eh."

Aether: "Hả?"

"Đề phòng, chúng ta hãy làm thêm một số bài kiểm tra. Sẽ thật đáng tiếc nếu nó thực sự bị hỏng."

Aether không dám lên tiếng: Tôi nghi ngờ rằng bạn đang nhắm vào tôi? ? ?

Các thiếu nữ của đền Narukami hiểu ra và kéo Aether xuống, Yae Miko khoanh tay và vẫy tay với Aether với nụ cười trên môi để ra hiệu cho cậu đi.

"Delusion đã bị tịch thu và nhà máy đã bị phá hủy. Người phụ nữ tên là Sangonomiya Kokomi đã làm rất tốt. Tôi thực sự muốn nói chuyện trực tiếp với cô ấy, nhưng thật đáng tiếc khi sự khác biệt về tín ngưỡng thực sự cản trở."

Kazuha không thích cách nói chuyện chân tình có vẻ tùy tiện của Yae Miko, và nói một cách hờ hững: "Đền chủ Guuji Yae, ngài không cần nói với tôi nếu ngài không có gì để nói."

Thấy vậy, Yae Miko cười nói: "Ta mặc dù là bạn thân của Shogun, nhưng ngươi cũng không cần phải đề phòng ta như vậy. Thực ra ta và ngươi có cùng quan điểm. Ngươi muốn cứu người Inazuma ở dưới lệnh truy lùng vision và giông bão bất tận. Tôi muốn cứu đất nước này, nhưng tôi cũng muốn cứu Ei. À, Ei là tên thật của Raiden Shogun, cậu nên biết về nó."

Kazuha cười khổ nói: "Ngươi nói cứu Shogun? Mọi chuyện hôm nay đều là tướng quân một mình làm ra, sao có thể nói cứu?"

"Một vương quốc vĩnh hằng và bất biến là giấc mơ mà tôi chia sẻ với Ei, nhưng giờ đây Ei đã bị mù quáng và dấn thân vào con đường sai lầm, phải có người đứng ra ngăn cản và sửa sai cho cô ấy. Việc ban hành lệnh truy lùng vision rõ ràng là có người lợi dụng... Thực ra, tôi đã đoán ra từ lâu, nhưng không có bằng chứng. Nhớ lại việc ban hành và thực hiện lệnh truy lùng vision, tất cả l việc thực thi là của hiệp hội Tenryou. Mỗi khi bên hiệp hội Yashiro đệ trình một tài liệu chống lại lệnh truy lùng, cơ quan thực thi và bổ nhiệm của Tenryou sẽ ngay lập tức phủ quyết, và không có chỗ để thương lượng. Điều này có nghĩa là gì? Thông đồng với Fatui..."

Kazuha nhớ lại những gì Scaramouche và Sangonomiya Kokomi đã nói, và điểm này thực sự được xác nhận. Yae Guuji đã đoán ra kẻ đứng sau hậu trường của Lệnh truy lùng vision, không nên đánh giá thấp sự nhạy bén của cô ấy.

"Ta đoán ngươi lần này tới không chỉ là vì tẩy trừ ô uế, nhất định là có chuyện quan trọng hơn."

Lúc này Yae Miko nhìn Kazuha với một nụ cười, chờ đợi câu trả lời.

Kazuha bất đắc dĩ thở dài, "Là thật."

Cậu đưa những bằng chứng do Sangonomiya Kokomi thu thập được cho Yae Miko, sau khi xem xét nó một lúc, cô nói: "Nó gần giống như những gì tôi nghĩ."

"Vậy đền chủ có ý kiến ​​gì để cứu Inazuma, cứu Shogun và thần dân?"

Yae Miko mỉm cười quyến rũ khoanh tay, dáng người mê người mà tao nhã, "Ei công nhận và ngưỡng mộ kẻ mạnh và dũng cảm, đây cũng là ý định ban đầu của việc thiết lập Ngự tiền quyết đấu. Tôi nghĩ chỉ cần cậu có thể đánh bại Ei, để cô ấy hiểu cái gọi là phàm nhân. Và nếu cậu có can đảm và sức mạnh để đối mặt trực tiếp với Lưỡi đao vô tưởng, cậu có thể đảo ngược ý chí của cô ấy."

"Đánh bại... tướng quân?"

Kazuha đã nhìn thấy khoảnh khắc khi bạn cậu đối mặt với sấm sét bằng thanh đao trong vô số giấc mơ, nhưng thật đáng tiếc rằng sau cơn giông bão, kết thúc của mỗi giấc mơ đều không có hậu...

"Đúng vậy, cậu không nghe nhầm, tôi tin tưởng cậu sẽ không bao giờ thất hứa, nhất định sẽ làm. Đổi lại, tôi biết có một số việc cậu nhất định rất hứng thú..." Yae Miko vẫn mỉm cười, ghé sát vào Kazuha thì thầm: "Tôi biết cậu rất thân với Quan chấp hành thứ sáu của Fatui, Scaramouche, nhưng cậu không biết rõ về hắn, cậu chỉ biết rằng hắn không phải là con người. Tôi có thể nói với cậu...sự thật về danh tính của Scaramouche."

Nghe thấy tên của Scaramouche, Kazuha đột nhiên mở to mắt. Cậu không hiểu tại sao mình lại căng thẳng như vậy khi nghe thấy tên của Scaramouche, mặc dù rõ ràng cậu không quan tâm đến hắn nữa.

Yae Miko có vẻ rất hài lòng với phản ứng không tự nhiên của Kazuha, và tiếp tục nhàn nhã nói: "Để tôi nghĩ xem, tôi nên bắt đầu từ đâu ... Ei đã từng biến đổi cơ thể thần của mình, và trước đó, cô ấy đã tạo ra một [con rối] nguyên mẫu."

Kazuha lờ mờ cảm nhận được điều Yae Miko muốn nói với cậu.

Cậu không ngắt lời cô.

"Để xác minh tính khả thi của công nghệ chế tạo con rối sinh học, ngoại hình và trí tuệ của con rối nguyên mẫu đều là sản phẩm thử nghiệm. Theo ý tưởng ban đầu, người sáng tạo sẽ trực tiếp phá hủy nguyên mẫu thử nghiệm, nhưng cô ấy rốt cuộc lại mềm lòng." Cô không muốn đối xử quá tàn nhẫn với con rối nguyên mẫu đó, vì vậy cô đã chọn cách chỉ phong ấn sức mạnh trong cơ thể nó, rồi khiến nó chìm vào giấc ngủ sâu. Cho đến khi... con rối nguyên mẫu đã vô tình bị đánh thức." Yae Miko nhìn Kazuha cười đầy ẩn ý, ​​"Sau khi con rối nguyên mẫu tỉnh dậy, anh ấy đã trôi dạt trong vùng đất Inazuma với sự tự nhận thức của mình. Đối với người đã đánh thức anh ấy, anh ấy đã dùng một cơ thể sánh ngang với một vị thần bắt đầu học cách sống như một con người."

Yae Miko đi vòng quanh Kazuha, và đột nhiên chuyển chủ đề, "Lúc đầu, con rối nguyên mẫu sống như người thật. Tuy kham khổ nhưng vẫn có người ở bên nên rất vui. Đáng tiếc .. .Thời gian tốt đẹp mà anh ta trải qua không dài, thậm chí có thể nói là cực kỳ ngắn ngủi, sức mạnh bị phong ấn trong cơ thể dần dần mất đi sự khống chế, tính tình trở nên hung bạo tàn nhẫn do nhiều kích thích và ảnh hưởng điều khiển."

Kazuha ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng, cậu đã biết được thân phận của con rối nguyên mẫu.

"Một nước không thể không có vua, cậu và tôi cố gắng hết sức để ngăn cản hắn. Nhưng ai cứu hắn cũng không có nghĩa lý gì từ khi mới sinh ra, hắn chưa bao giờ cảm thấy yêu thương, và bây giờ sức mạnh của hắn đã mất kiểm soát và bên bờ vực diệt vong, tính khí của hắn đã trở nên nguy hiểm và độc ác..."

"Con rối nguyên mẫu đó là Scaramouche ngày nay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro