Lời mở đầu+ Tiền truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Ngươi đã từng cầm đèn dẫn độ ta, lại nhất quyết đẩy ta xuống địa ngục vực sâu, để ta vĩnh viễn không thể trở về, thân thể nát bấy. ]

——— Bài viết cuối cùng của Kaedehara Kazuha.

※Học sinh hay gây rối có vẻ ngây thơ và vô hại / Tán Binh- Ballader (lưu ban 2 năm) x Học sinh hiền lành và bất hạnh Kazuha.

※Sẽ có yếu tố AllKazu (ScaraKazu, HeiKazu), 1 chút mob ra//pe (bật nhạc thiền, chú đại bi khi xem hoặc skip luôn kẻo đập bể đồ đạc trong vô thức, 1 chút của bà Mạc mà nó hardcore lắm á).

※ Bối cảnh vườn trường hiện đại, tình yêu gượng ép, ngược đãi thể xác và tinh thần, điên cuồng chỉ trích và bôi đen tâm lý.

※Toàn bộ bài viết là sản phẩm của cá nhân, hãy chú ý ~!

——

——

——

"Kazuha , cậu thật sự không muốn trị liệu sao?"

Bác sĩ Baizhu đứng ở cửa, nhìn vào bóng lưng bận rộn của Kaedehara Kazuha.

Kazu đang quay lưng lại với bác sĩ Bai và thu dọn đồ đạc trên giường. Nghe thấy âm thanh, cậu quay lại và khẽ gật đầu với bác sĩ.

"Không, cám ơn, anh hẳn là biết gia cảnh của tôi."

Bác sĩ Bai cảm thấy rất có lỗi với đứa trẻ mạnh mẽ nhưng khốn khổ đang đứng trước mặt. Dường như ông trời đang cố tình gây khó dễ cho Kazuha, đã mang đến cho cơ thể mảnh mai và mỏng manh ấy vô số số phận khốn khổ không thể chịu đựng được. Sự bất công của số phận, bản thân mang gánh nặng làm chai sạn trái tim và che giấu tâm hồn người thiếu niên.

"Tôi biết tình hình của cậu, nhưng vẫn muốn nhắc nhở cậu, căn bệnh tiềm tàng này rất ít gặp. Một khi tâm lý người bệnh thay đổi quá sức chịu đựng sẽ phát bệnh, tỷ lệ tử vong rất cao. Nếu có thể, tôi vẫn hy vọng cậu có thể ở lại bệnh viện theo dõi và điều trị."

Kazuha chỉ bất đắc dĩ cười cười: "Không sao, chỉ cần tôi có thể giữ trạng thái bình tĩnh thì bệnh này đối với tôi không phải là mối nguy hại."

Bác sĩ Bai còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy Kazu đưa mắt ra ngoài cửa sổ bị gió thổi tung rèm sa trắng. Cậu ngơ ngác nhìn về phía chân trời xa xăm, đôi môi mỏng sáng màu khẽ hé mở, giọng nói thanh tao bỗng trầm xuống như thể bị gió cuốn đi.

"Sau khi cha mẹ tôi qua đời, không gì...có thể làm tôi buồn và tuyệt vọng nữa."

Ánh ban mai chạng vạng phản chiếu trên làn da trắng nõn trong suốt của chàng trai trẻ. Bóng dáng người thiếu niên mảnh khảnh chìm trong vầng hào quang dịu dàng, mơ hồ như một thiên thần kiệt sức rơi xuống nhân gian sau bao đau khổ.

Bác sĩ Bai sắc mặt âm trầm. Anh cũng không tiếp tục khuyên can nữa, chỉ nói: "Cậu trước tiên nghỉ ngơi đi, tôi làm thủ tục xuất viện cho cậu." Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

"Bác sĩ Bai..." Kazuha đi tới cửa, nhỏ giọng nói với bác sĩ Bai trong hành lang, "Cảm ơn."

Bác sĩ Bai không quay đầu lại, mà chỉ vẫy tay với Kazuha.

...

——

Kazuha thu dọn đồ đạc, ngồi ở trên giường chờ bác sĩ Bai trở lại.

Kazuha không có người thân, chỉ có vài người bạn đến thăm, đương nhiên đồ đạc của cậu cũng không nhiều, chỉ có một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày vừa mới nhét đầy ba lô.

Trong thời gian dài chờ đợi, suy nghĩ của Kazu vô tình trôi đi.

Cậu ấy là một đứa trẻ được nhận nuôi bởi gia đình Kaedehara. Kể từ khi cậu có khả năng ý thức được sự việc xung quanh, cậu đã ở trong viện phúc lợi dành cho trẻ em. Cậu thậm chí không biết cha mẹ ruột của mình là ai.

Khi cậu sáu tuổi, cậu và một người anh rất thân thiết trong nhà phúc lợi trẻ em được các gia đình khác nhau nhận nuôi. Hiện tại Kazuha đã mười sáu tuổi.

Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã mười năm rồi.

Suốt năm năm sống trong Viện phúc lợi trẻ em, Kazuha gần như không có bạn bè, chỉ có một người "anh trai" không có quan hệ huyết thống.

Khi còn nhỏ, Kazu giống như một quả bóng mềm, tóc và mắt vẫn đen và sáng, chưa chuyển sang màu be và đỏ phong vì bệnh.

Có một vài đứa trẻ giống như thủ lĩnh trong Viện Phúc lợi Trẻ em, là những kẻ luôn bắt nạt những đứa trẻ khác khi giáo viên không có mặt. Kazuha là một trong những mục tiêu của chúng. Trong một lần cậu bị bắt nạt, một đứa trẻ không cao hơn cậu bao nhiêu đã giúp đỡ cậu. Anh ta đã đánh bại những đứa trẻ hung hăng đó, và Kazu muốn trả ơn anh. Tuy nhiên, người anh trai đó lúng túng và không chịu thừa nhận rằng anh ta bị thương vì giúp đỡ Kazu.

"Ta không có ý định giúp ngươi, ta chỉ là không thích bọn họ."

Và đó là ca ca của Kazu, người không có tên.

Ca ca tuy mới bảy tuổi nhưng trong mắt Kazu, anh ấy xứng đáng là một người đàn ông chính trực. Giống như những anh hùng hoạt hình trong mắt nhiều đứa trẻ, anh ấy oai phong và đại biểu cho chính nghĩa.

Kazu chưa bao giờ xem phim hoạt hình, nhưng ca ca ấy là anh hùng của cậu.

Kể từ ngày hôm đó, Kazu bám lấy anh trai đó như một cái đuôi nhỏ và liên tục gọi "ca ca". Ban đầu đối phương phớt lờ và xua đuổi cậu, nhưng cậu vẫn kiên trì, phải mất một thời gian đối phương mới sốt ruột mở lòng.

Vào thời điểm đó, Kazuha vô cùng vui vẻ vì điều này, và sự kiện trong quá khứ này đã trở thành một trong số ít khoảng thời gian hạnh phúc trong ký ức sâu sắc của cậu.

Sau khi cậu và anh trai được hai gia đình khác nhau nhận nuôi, không biết tung tích của nhau, lại còn quá nhỏ không thể tự chăm sóc bản thân nên hai người đã mất liên lạc kể từ đó.

...

"Cộc cộc."

Bác sĩ Baizhu gõ nhẹ cửa hai lần, Kazu thu hồi mạch suy nghĩ rồi nói: "Mời vào".

"Thủ tục xuất viện đã hoàn thành, cậu dự định khi nào thì đi?"

Kazu đeo ba lô lên lưng đứng dậy, cảm ơn bác sĩ Bai lần nữa: "Làm phiền anh rồi, tôi định đi đây."

Bác sĩ Bai cũng không ngăn cản cậu, nhưng trước khi đi còn dặn dò cậu những thứ cần chú ý một lần nữa.

"Đừng quá đau buồn, đừng quá sợ hãi, cũng đừng quá tuyệt vọng... Nhớ kỹ không được để cho bất cứ điều gì kích động, cảm xúc không được rối loạn, giữ cho tâm lý bình tĩnh mọi lúc. Hãy nhớ tái khám mỗi tháng một lần và gọi cho tôi nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào."

Kazuha nói rằng cậu ấy đã hiểu, cảm ơn bác sĩ lần cuối, đứng dậy và rời khỏi phòng bệnh.

Không phải cậu không muốn ở lại bệnh viện điều trị, mà là cậu thực sự không có khả năng.

Cha mẹ nuôi đối xử với cậu như con đẻ của mình. Tuy nhiên, những người tốt bụng như vậy lại không sống được bao lâu, hai năm trước đã lần lượt qua đời vì bệnh tật.

Cha mẹ nuôi của cậu vốn là doanh nhân có tiếng trong vùng. Không may mấy năm gần đây bệnh tật đã lấy đi gần hết số tiền họ dành dụm cả đời. Chi phí chữa bệnh cao cũng không cứu được mạng sống của họ khỏi bàn tay tử thần.

Nhà bị đem đi trả nợ, xe bị bán rẻ lấy tiền, vàng bạc châu báu đem đi cầm đồ... và nợ người thân, bạn bè một khoản lớn...

Sau cái chết của cha mẹ nuôi, họ hầu như không để lại gì cho Kazu, ngoại trừ một chồng giấy vay nợ dày cộp.

Không ai sẵn sàng đứng ra nhận nuôi Kazu một lần nữa. Họ đá cậu ta như một củ khoai ven đường và gần như muốn gửi cậu trở lại trại trẻ mồ côi.

Đời trước cha mẹ nuôi đều là thương nhân, những người gọi là bằng hữu xưa kia khi phát hiện gia đình họ gặp nạn liền ngó lơ, liền cắt đứt liên hệ.

Trong hai năm qua, Kazu đã bị người khác gửi nuôi vô số lần. Để có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, cậu đã học cách cúi đầu ăn nói nhỏ nhẹ, quen với lối sống tiết kiệm.

Khi Kazu bước đến quầy thanh toán ở sảnh bệnh viện, cậu nhận ra ai đó đã thanh toán chi phí y tế cho mình và cậu ấy biết đó chắc hẳn là bác sĩ Bai.

Nhìn vài khoản phí bằng 0 trong danh sách, cậu biết rằng mình không thể trả lại vào lúc này, vì vậy cậu đã thầm quyết định tiết kiệm đủ tiền để trả lại cho bác sĩ Bai bằng mọi giá.

Đây là nguyên nhân dẫn đến hàng loạt bi kịch sau đó.
——

Kazuha được nhận vào trường trung học tư thục quý tộc Inazuma với vị trí thủ khoa toàn trường, nơi có điều kiện giảng dạy tốt nhất và là ngôi trường trung học mơ ước của cậu.

Cậu ấy đã trải qua nửa học kỳ đầu tiên vui vẻ và ổn định ở ngôi trường mới.

Tháng Ba của mùa xuân, cỏ mọc, chim chích chòe bay. Chẳng mấy chốc đã kết thúc học kỳ một của trường.

Kquaha được chọn làm đại diện cho học sinh khối 1. Vào ngày khai giảng, đáng lẽ cậu phải đứng trên sân khấu và phát biểu, nhưng cậu đã đến muộn mười phút.

"Thực xin lỗi... Phù... em đến muộn..." Kazuha thở hổn hển, đứng ở cửa giảng đường, có thể thấy được cậu một mạch chạy tới đây.

"Kaedehara Kazuha? Có chuyện gì với em vậy?"

Lãnh đạo nhà trường và giáo viên đặt ra câu hỏi nhưng Kazuha không giải thích mà liên tục xin lỗi.

Cuối cùng cậu cũng được đứng trên bục vinh dự nhất nhưng lại không giành được những tràng pháo tay lẽ ra thuộc về mình.

Một đôi ánh mắt khinh thường lãnh đạm quét qua thân thể của cậu, nhìn chằm chằm cậu, giống như mũi kim sắc bén đâm vào thân thể không có máu, nhưng là tràn ngập đau đớn.

Cậu là con cháu của một gia đình quý tộc sa sút, không có danh phận thiếu gia, không có quyền thế, không có thế lực, không có tiền, không có danh phận, thậm chí nợ nần chồng chất, ở dưới mái nhà của người khác. Trong khi mỗi một học sinh ngồi trên ghế đều là người thừa kế chân chính của gia đình quý tộc.

So với họ, Kazuha giống như một con vịt con xấu xí rơi xuống nước và một con chim hoàng yến được nuông chiều, một dưới lòng đất và một trên bầu trời.

Bây giờ Kazuha đứng cao hơn bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ không phục.

Kazuha trong trạng thái xuất thần đọc thuộc lòng bài phát biểu từ trí nhớ một cách máy móc. Bên tai cậu không ngừng ù đi, giọng nói mơ hồ, tầm nhìn mờ mịt và không thể nhìn rõ.

Suy nghĩ trống rỗng, cậu vẫn nhớ mình đến muộn vì bị chặn ở lối vào của tòa nhà giảng đường.

"Kaedehara Kazuha, tao nghe nói rằng mày đang thiếu tiền, sao không... chơi một trò chơi đi."

Một nhóm con trai cao hơn Kazu nửa cái đầu vây quanh cậu ta.

Kazu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không ngước mắt lên: "Tránh ra. Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói với giáo viên rằng cậu đã trì hoãn bài phát biểu của tôi."

"Yo, anh tài tức giận sao? Cậu ta khá là bướng bỉnh nhỉ."

Một vài nam sinh nói chuyện cười đùa, hoàn toàn không coi trọng lời nói của Kazu. Một người trong số chúng lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, dùng thẻ vỗ vào mặt Kazu một cách rất cợt nhả.

"Trong đây có năm ngàn tệ, mật mã là sáu con số không. Chỉ cần mày vào giảng đường muộn mười phút, tấm thẻ này sẽ thuộc về mày."

Lông mi Kazuha khẽ giật.

"Sao vậy? Thiếu gia Kaedehara?"

Tên bắt nạt nói những lời này vô cùng châm chọc, đặc biệt là nửa câu cuối cùng gọi 'Thiếu gia Kaedehara'.

Kazu trầm mặc một lát, không đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi làm như vậy làm gì?"

"Nhàn rỗi cũng thật buồn chán, cuộc sống vinh hoa của An Phúc luôn phải tìm niềm vui cho bản thân mà thôi." Giọng điệu của nam sinh cực kỳ buông thả phù phiếm. Cậu ta liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay, cười lạnh nói: "Còn sớm. Thiếu gia Kaedehara đã kiên trì tốt, năm phút đã trôi qua, và trong năm phút nữa, cậu sẽ vượt qua trò chơi."

Hắn dùng từ Kazu là người "vượt qua", không phải "thắng" trò chơi. Rõ ràng tâm lý hắn là muốn chơi với con mồi trong lòng bàn tay.

Hai tay Kazu buông thõng bên người siết chặt rồi thả lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt.

Mười phút dài vô song.

"Không tồi, lần đầu tiên mày nghe lời như vậy, tao rất thích mày." Nam tử cười rồi không hiểu ra sao đã nhét tấm thẻ vào túi áo ngắn tay của Kazu, "Bây giờ thứ này là của mày, lần sau lại đến nhé. Ta lại chơi tiếp."

Trong lúc tạm biệt, như thể đã hứa với nhau điều gì, nhóm người dán mắt vào Kazu và bỏ đi.

Kazuha bị sỉ nhục đếnnỗi hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, run rẩy đến mức khôngthể ngừng, sâu thẳm trong ý thức của cậu, cậu đã đánh mất phẩm giá, nhưng với sựkiềm chế thường ngày của mình, cậu nghĩ về điều đó với một chút nhẹ nhõm, tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt tháng này ... đã hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro