Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zero bắt đầu lảng tránh hắn sau sự cố đó.

Đó là một phản ứng tự nhiên, vì vậy Kaname thực sự không ngạc nhiên về điều đó, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không đau. Nó thực sự, thực sự rất đau.

Nhưng Kaname không biết phải cải thiện tình hình này thế nào. Hắn không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì, thậm chí còn không biết cách tiếp cận vấn đề. Vì vậy, hắn cứ để cái không khí đó tiếp diễn và tránh nói chuyện với Zero, chỉ đơn giản hy vọng rằng mọi thứ sẽ tự giải quyết bằng cách nào đó.

Chỉ vài tháng sau, mọi thứ dường như có thể đã trở lại bình thường. Tuy nhiên, trước khi điều đó có thể xảy ra, một sự kiện quan trọng khác đã xảy đến. Và nó có ảnh hưởng lớn đến tất cả bọn họ.

Cha mẹ của họ đã chết.

Chính thức thì, đó là một vụ tai nạn thương tâm – vụ tai nạn mà không ai mong muốn nó xảy đến với bản thân hay gia đình mình, những thứ chỉ xảy ra trong phim ảnh. Một tai nạn xe hơi. Ngắn gọn, xúc tích và điển hình một cách đáng buồn.

Đó là những gì họ nói với giới truyền thông.

Thực tế thì, Kaname biết, lại khác hoàn toàn. Câu chuyện đó ngắn như không thể ngắn hơn, người mẹ thân yêu của hắn cuối cùng cũng đã phát rồ - bà ta đã đâm chết người chồng yêu dấu của mình và sau đó tự sát. Một câu chuyện cổ tích có thật, phải không? Những người ngoài cuộc luôn nghĩ về họ như một cặp đôi hoàn hảo, bất chấp hành vi ăn vụng vô tội vạ của cha hắn, và giờ họ cuối cùng đã có 'hạnh phúc mãi mãi'. Thứ mà một "cặp đôi hoàn hảo" như họ đáng được hưởng.

Có lẽ nó sẽ cung cấp cho giới báo chí một loại ảo tưởng nào đó.

Đáng thương, những kẻ ngốc đáng thương.

Kaname sẽ không bao giờ có thể hiểu được những người đó đáng nghĩ cái quái gì. Họ ngu thật hay giả ngu vậy? Hay chỉ đơn giản là quá mù quáng để nhìn ra mấy dấu hiệu đó? Hay là bố mẹ hắn quá giỏi duy trì hình tượng mỗi khi xuất hiện?

Kaname cho là cả hai. Nhưng ai thèm quan tâm bây giờ? Bố mẹ hắn chết rồi, cuối cùng cũng được ở bên nhau, như mẹ hắn luôn mơ ước. Còn đối với những đứa con họ đã bỏ lại phía sau...

Bọn hắn sẽ ổn thôi. Từ đầu hai người đó đã chẳng có nhiều quan hệ với cuộc sống của hắn. Chắc chắn sẽ có chút thay đổi, nhưng Kaname không nghĩ những thay đổi đó là quá lớn. Zero và Ichiru chắc chắn sẽ cảm thấy mất mát khi người cha còn lại của họ đi mất, nhưng họ sẽ ổn thôi - họ mạnh mẽ và họ đã từng trải qua những điều tồi tệ hơn. Yuuki có thể sẽ náo loạn khóc lóc một thời gian. Những công chúa nhỏ hư hỏng như cô còn không có quen với những bi kịch như vậy xảy đến trong cuộc đời màu hồng của họ. Và đối với Kaname thì...

Hắn đại khái không bị ảnh hưởng nhiều lắm sau tất cả mọi chuyện. Nó thậm chí còn không gây sốc cho hắn. Mẹ hắn đã không ổn định nhiều năm rồi, sớm hay muộn thì bà ta cũng điên hoàn toàn thôi, nhất là với người cha hay lăng nhăng của họ.

Đôi khi Kaname tự hỏi liệu hắn còn có anh chị em khác - cả già và trẻ - rải rác khắp thế giới không. Hắn biết chắc chắn người được cho là em họ của mình, Shiki Senri, là một trong số đó. Rất ít người biết sự thật đó. Các em trai của hắn chắc chắn là không, và ngay cả bản thân Shiki cũng không biết được rằng người đàn ông mà cậu ta tin là cha mình, Kuran Rido, thực ra là chú của mình, người đã đồng ý nhận cậu làm con trai thay vì Kuran Haruka.

Kaname không biết chi tiết về thỏa thuận đó, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, ông chú này đã thu được một số lợi nhuận từ nó. Làm gì có chuyện ông ta nổi hứng tốt bụng đột xuất cơ chứ.

Kaname vô tình tự hỏi có bao nhiêu 'thỏa thuận' như vậy mà người cha thân yêu của hắn đã thực hiện. Không phải là hắn đột nhiên quan tâm hay muốn gặp những anh chị em khác của mình, không. Hắn chỉ hơi tò mò một chút thôi.

Mặc dù vậy, hắn đã cố gắng để không suy nghĩ về điều đó quá lâu, vì cuối cùng, nó sẽ đi về một chiều hướng khá bực bội bởi số lần từ 'nếu' xuất hiện.

Nếu Shizuka không 'đặc biệt' đối với cha mình, nếu bà ấy cũng giống như những người khác -

Kaname chắc chắn cha hắn sẽ không nhận nuôi Zero và Ichiru.

Nếu cha hắn xử lý Zero và Ichiru như những gì ông ta đã làm với những đứa con ngoài giá thú khác của mình thì -

Kaname rất có thể không bao giờ biết hai đứa em của mình. Ngoại hình của họ quá khác biệt. Sẽ chẳng ai biết họ là anh em cả. Họ sẽ gặp nhau trong những hoàn cảnh khác, và mọi thứ cũng sẽ khác.

Hoặc, cũng có thể, sẽ có một khả năng rất không mong muốn là họ không bao giờ gặp nhau, và Kaname không muốn điều đó. Đó là điều hắn không muốn nghĩ tới, ngay cả khi nếu kịch bản đúng là như vậy thì chắc chắn sẽ dễ sống hơn nhiều. Mặc dù nếu là như thế thì hắn sẽ không biết được là mình đã bỏ lỡ điều gì, nhưng hắn vẫn không muốn một cuộc sống mà hắn không gặp được Zero.

Kaname lắc đầu để giải tỏa những suy nghĩ không cần thiết.

Một tiếng nức nở vang lên bên cạnh hắn. Kaname khẽ quay đầu, mắt cúi xuống nhìn Yuuki. Khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ và sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Đó là tất cả những gì cô đã làm trong vài ngày qua kể từ khi biết về cái chết của cha mẹ họ. Không đáng ngạc nhiên. Kaname cũng đoán được. Điều làm hắn ngạc nhiên là sự thờ ơ của mình với nỗi đau của em gái. Mình cũng muốn thông cảm với cô mà, phải không? Hắn đáng lẽ phải lo lắng khi nhìn thấy cô trong tình trạng đau khổ như vậy, phải không? Hắn nên an ủi cô, để xóa đi những giọt nước mắt đó phải không?

Hắn biết là vậy, nhưng không muốn làm vậy. Ngay cả bây giờ khi hắn im lặng nhìn cô, chẳng có cảm xúc gì, chỉ có một ý nghĩ lơ đãng rằng cô ta thật đáng thương và thảm hại, và một chút khó chịu vì cô cứ bám lấy cánh tay hắn không buông. Cô đã làm việc đó trong suốt thời gian diễn ra đám tang và đã không buông tay dù chỉ một lần.

Kaname quay mặt đi, mắt hắn nhìn vào hai chiếc quan tài một lần nữa. Vẫn không có gì. Không một xúc cảm gì hết.

Thành thật mà nói, Rốt cuộc là hắn bị cái gì vậy chứ?

Hay nói đúng hơn, còn cái gì bình thường trong con người hắn không?

Một tiếng thở dài lặng lẽ. Uớc tất cả sẽ-

Kaname sững người, cứng đờ, đôi mắt mở to. Chậm rãi, hắn quay đầu sang nhìn người đứng bên kia.

Hắn không bắt được ánh mắt của người nọ. Đôi mắt thạch anh tím buồn bã vẫn khóa trên hai cỗ quan tài trước mặt.

Kaname chớp mắt. Ánh mắt hắn hạ xuống tay. Không phải là do hắn tưởng tượng, là thật. Hắn cảm nhận được bàn tay ấy. Nhợt nhạt, mềm mại và lạnh lùng, nhưng cùng với đó lại rất ấm áp. Nó đang nắm lấy tay hắn một cách nhẹ nhàng, và hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng của nó từ từ thấm vào da, lan rộng ra cánh tay và xa hơn vào cơ thể hắn. Hắn lặng lẽ đáp trả và nhìn đi chỗ khác, mặc dù rất sợ hãi về phản ứng của Zero, nhưng hắn không thể nhịn được.

Bàn tay đó đã ở lại. Zero đã chấp nhận nó.

Cơ thể Kaname vô thức thả lỏng, mặc dù không hoàn toàn. Hắn vẫn sợ sự từ chối.

Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Thay vào đó...

Đôi mắt Kaname mở to thêm một lần nữa, hơi thở của hắn lặng lẽ nghẹn lại, sự căng thẳng quay trở lại.

Một cái siết nhẹ, lúc đầu nhẹ nhàng và dịu êm, trước khi nó trở nên mạnh mẽ hơn.

Kaname không dám nhìn vào Zero, cũng không nhìn vào bàn tay được liên kết của họ. Hắn buộc mình phải thư giãn một lần nữa, lặng lẽ thở ra.

Rồi hắn đáp lại. Và anh nắm chặt bàn tay đó cho đến khi kết thúc lễ tang.

Zero thực sự không nên tốt bụng như vậy, đặc biệt là với hắn. Cậu không nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm đến thế nào sao? Cậu có biết rằng mình đang cho Kaname hy vọng, để hắn lợi dụng điểm yếu đó của cậu không? Cậu có nhận ra không?

...Thật sự quá ngây thơ.

-o-

Kaname vẫn không cảm thấy gì sau cái chết của cha mẹ mình.

Hắn không rơi một giọt nước mắt nào - đơn giản vì hắn cảm thấy không cần thiết. Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra, như thường lệ.

Hắn dễ dàng vượt qua kỳ thi tốt nghiệp và sau đó là kỳ thi tuyển sinh đại học - không có gì đáng ngạc nhiên cả. Nói khí không phải, chứ kết quả như vậy là nằm trong dự tính.

Hắn thậm chí còn dư thời gian và năng lượng để quản lý công việc kinh doanh của gia đình.

Nhìn chung, hắn cảm thấy hoàn toàn ổn. Mọi thứ đều ổn.

'Đúng vậy,' Kaname nghĩ với cái gật đầu, 'mọi thứ ...'

... Nhưng sau đó, có những lúc nó không hoàn toàn ổn như vậy. Hắn không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó. Hắn còn không thể hiểu được làm thế nào mà hắn lại cảm thấy như vậy. Hắn chỉ biết là bản thân rất hận chúng, hắn ghét cái cảm giác lạc lõng, lạnh lẽo và trống rỗng và chỉ ... vô vị và cô đơn .

Thật không thể chịu nổi.

Và chỉ có một người có thể làm cho hắn cảm thấy tốt hơn.

Kaname phải lấy ra toàn bộ dũng khí của mình để làm điều đó, vậy mà hắn vẫn phải đứng trước cửa phòng của Zero, chắc phải vài tiếng đồng hồ, rồi mới dám bước vào. Lúc đầu, hắn không dám lại gần, chỉ dám đứng nhìn em trai yêu dấu từ một khoảng cách nhất định. Hắn nhẹ nhàng thở ra khi thấy Zero không có phản ứng với sự có mặt của hắn. Chắc cậu đã ngủ rồi.

Lặng lẽ đóng cửa lại, Kaname từng bước tiến đến gần chiếc giường đơn. Trong một khắc đó, hắn đã do dự, sự sợ hãi và tự ti chiếm lấy tâm trí hắn. Nhưng tại một thời điểm nào đó, cơ thể của Kaname, như có một ý thức riêng, đã di chuyển lại gần hơn, và cho đến khi hắn ý thức được, thì đã thấy bản thân đang nằm lên giường, bên cạnh cậu.

Trong vài phút đồng hồ, hắn chỉ đơn giản là nằm xuống bên cạnh và nhìn vào phần lưng của cậu.

Sau đó, do dự một chút, Kaname cần thận rút ngắn khoảng cách của họ và nhẹ nhàng ôm Zero vào lòng. Hắn chôn mặt vào cần cổ của cậu, nhắm mắt lại và hít một hơi thật dài, im lặng tận hưởng mùi hương dễ chịu của em trai hắn.

Aah,nhớ quá...Sự gần gũi, ấm áp này...Ấm áp của Zero...

Kaname có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của hắn dần thả lỏng, tâm trí trở nên mơ hồ lười biếng. Hắn ôm Zero chặt hơn nữa, rồi thở dài thoải mái.

Một tiếng rên nhẹ đập vào tai Kaname, khiến hắn một lần nữa cứng đơ. Hắn mở mắt ra, nhưng không nhìn lên, khi hắn cảm thấy được Zero đang quay lại về phía hắn.

Kaname không cử động, không thở nổi. Hắn không thể.

Mỗi giây trôi qua là một cực hình. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Zero nhìn bản thân, và hắn cũng nhận thấy sự đôi chút cứng nhắc của người kia.

Chỉ một lúc nữa thôi, sự ấm áp đó sẽ rời xa hắn. Chỉ một lúc nữa thôi, hắn sẽ bị từ chối. Chỉ một lúc nữa thôi -

Đôi mắt của Kaname mở to, thở hắt ra một cái.

Không hề từ chối, Zero thậm chí còn chẳng có ý định đó. Cậu chỉ đơn thuần chấp nhận tư thế hiện tại, thở dài một lần nữa.

Cậu không từ chối hắn. Cậu đã chọn không.

Cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc tràn ngập Kaname khi nhận ra điều đó đã khiến hắn choáng váng. Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười biết ơn. Thật cẩn thận, hắn siết chặt hơn một chút và vùi mặt sâu hơn một chút vào cần cổ của Zero. Hắn để cho phổi của mình được lấp đầy mùi hương quen thuộc, cơ thể hắn một lần nữa được thư giãn.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, hắn cảm thấy bình yên.

-o-

Trong một khoảng thời gian, mọi thứ dường như cuối cùng cũng đã trở lại bình thường. Zero không còn lảng tránh hắn, không còn tạo khoảng cách giữ hai người họ, giống như sự cố nhỏ do mất kiểm soát của Kaname chưa bao giờ xảy ra.

Lúc đầu, Kaname vẫn thấy ổn với điều đó. Thật là nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể nói chuyện với em trai yêu dấu bình thường như trước kia. Nó mang lại cho hắn niềm vui lớn nhất. Nhưng đôi khi...

Đôi khi nó không đủ . Đôi khi hắn còn muốn nhiều hơn . Đôi khi... Đôi khi hắn trở nên tham lam.

Và bây giờ, sau nụ hôn đó, sau khi nếm trải được những gì hắn có thể - hoặc 'không bao giờ ' sẽ là lựa chọn đúng đắn hơn về mặt đạo đức, nhưng Kaname rõ ràng là không thèm để ý đến luân thường đạo lý – có được, thật sự rất khó để bỏ cuộc lúc này. Hắn không thể quên đi điều đó, không thể ngừng suy nghĩ về nó - tâm trí hắn không ngừng lặp đi lặp lại điều đó nhiều lần trong đầu. Nhưng cho dù Kaname có cố gắng làm thế nào để mường tượng lại cảm giác lúc ấy, nó vẫn không bao giờ đúng, không bao giờ là đủ.

Nó đang khiến hắn phát điên.

Đôi khi hắn ước mình có thể trở lại 'trước đây' – khi mà bản thân còn không biết đôi môi của Zero cảm giác ra sao. Nhưng hắn biết, sâu thẳm trong tiềm thức, là mình không thực sự muốn như vậy. Bất chấp hậu quả, Kaname đã yêu và tận hưởng từng khoảnh khắc ngọt ngào của nụ hôn ngây thơ nhưng bị cấm đoán đó.

Hắn thở dài. Đôi mắt màu rượu đỏ mở ra, gặp với chiếc cổ nhợt nhạt quen thuộc. Cánh tay của Kaname vô tình siết chặt quanh thân hình mềm mại của Zero.

Hắn vẫn ở đó. Trên giường của Zero, tận hưởng sự thoải mái, sự hiện diện của người mình yêu trong vòng tay. Hắn đã làm điều đó rất nhiều lần và đã quen với sự ấm áp đó, thứ hắn vẫn luôn được tự do hưởng thụ, và điều đó khiến cho việc từ bỏ nó càng khó khăn hơn. Thật tốt khi Zero vẫn còn để ý đến hắn. Cậu với ai cũng vậy, kể cả khi người phạm lỗi là người thân của mình. Cậu chỉ yêu quý họ quá nhiều, và đó có lẽ là một trong những điểm yếu lớn nhất của cậu mà những người khác không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để khai thác.

Đương nhiên, Kaname không phải là ngoại lệ. Hắn là ví dụ điển hình - gần hơn bao giờ hết. Nhưng Zero vẫn không phản đối dù chỉ một lần. Kaname đoán cậu chắc nghĩ rằng hắn cần được an ủi, rằng hắn đang ruột đau như cắt vì mất đi cha mẹ trong cùng một ngày. Thật tột nghiệp làm sao.

Thành thật mà nói, Kaname quá biết rằng mình không giống với hình tượng hiện tại của bản thân trong mắt Zero. Nhưng anh xóa bỏ sự quan tâm lo lắng của cậu dành cho hắn. Rốt cuộc, những cảm xúc đó cũng có chỗ dùng tốt.

Vì vậy, hắn ở tại đây, lợi dùng lòng tốt của người mình yêu mà không một chút xấu hổ. Thật là...còn có thể ti tiện hơn được không?

... Kaname hoàn toàn chắc chắn là có thể. Và sẽ còn hơn thế nữa.

Thở ra một hơi, Kaname tiến về phía trước, và trước khi hắn kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, đôi môi của hắn chạm vào làn da của Zero.

Mềm mại và ngắn gọn, dịu êm và nhẹ nhàng, nhút nhát và do dự.

Hắn rụt lại gần như ngay lập tức, nhưng chỉ một lúc. Khoảng trống giữa mặt hắn và sau gáy của Zero rất ngắn, Kaname vẫn có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ làn da của Zero.

Nó quấn lên môi hắn, trên má, từ từ lan xuống cổ và thấp hơn, khiến hắn rùng mình và kích thích trái tim hắn đập nhanh hơn khi nó hòa vào sức nóng đang dâng lên trong cơ thể.

Kaname đặt một nụ hôn khác lên làn da nhợt nhạt. Rồi tiếp một cái khác. Và một cái khác.

Mỗi lần hắn đều nán lại lâu hơn một chút, mỗi lần mạnh hơn một chút so với lần trước, nhưng tất cả đều dịu dàng và yêu thương như nhau.

Những nụ hôn nhẹ đó hẳn đã làm xáo trộn giấc ngủ của Zero, khi cậu cuộn mình lại với một tiếng rên rỉ nhỏ giống như nỗ lực để thoát khỏi cảm giác nhột nhạt do môi và tóc của Kaname gây ra.

Kaname cười nhẹ trước phản ứng đáng yêu đấy. Đột nhiên muốn đùa một chút, hắn sấn tới, ôm chặt lấy Zero, và tiếp tục hằn lên làn da nhợt nhạt kia những nụ hôn, từ từ tiến đến bên cổ của Zero, rồi quai hàm, rồi gò má, nán lại một chút trước khi dừng lại và lùi ra, vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt của Zero khi người hắn yêu bắt đầu thức dậy.

Đôi mắt hoa oải hương mở to, từ từ chớp mắt vài lần để tỉnh ngủ. Đôi lông mày bạc nhíu lại với nhau.

Vẻ mặt của Kaname dịu lại, đôi môi cong lên một nụ cười dịu dàng.

"Kaname...?" Giọng nói buồn ngủ của Zero vang lên, cậu cau mày sâu hơn sau một cái chớp mắt khác. "Cái gì-...?"

Mọi thứ vẫn im lặng khi Kaname thu hẹp khoảng cách giữa đôi môi của họ trước khi Zero có thể nói ra.

Phải mất một vài giây thiếu niên mới có thể phản ứng.

Cảm thấy người mình yêu trở nên căng thẳng, Kaname dừng lại. Hắn nhìn thấy ngạc nhiên, rồi đến bối rối, sau đó là buồn bã.

Biểu cảm của Kaname trở nên tương tự như Zero, một nụ cười buồn bã nhếch khóe miệng hắn lên một chút.

Đôi môi của Zero tách ra để nói, nhưng Kaname lại bịt kín chúng một lần nữa trước khi bất cứ âm tiết nào có thể được phát ra. Một tiếng rên rỉ phản đối xuất hiện khi Zero bắt đầu vùng vẫy, đẩy vào ngực Kaname trong khi cố gắng quay đầu đi. Cậu cố gắng hết lần này đến lần khác, nhưng mỗi lần đều thất bại - Kaname chỉ ấn mạnh hơn nữa, giờ đang giữ chặt đầu của Zero bằng cả hai tay.

Những tiếng rên rỉ trở nên tuyệt vọng hơn sau khi Kaname lén lút đưa lưỡi vào bên trong hang động ẩm ướt, ấm áp tuyệt vời của Zero. Zero đẩy vào ngực Kaname và kéo áo hắn, quằn quại dưới sức nặng của cơ thể rắn chắc đang ghim chặt cậu xuống.

Kaname có hơi thương tiếc cho người yêu dấu của mình, nên hắn đã dừng lại. Sau đó, Zero không lãng phí thời gian, cậu lùi ngay ra rìa giường, ấn mạnh lưng vào tường, đầu gối kéo lên ngực, hơi thở nặng nhọc và đôi mắt mở to dán vào Kaname.

Kaname cười càng tươi hơn khi thấy cảnh này. Hắn để Zero tránh xa trong vài giây. Rồi từ từ tiến về phía cậu. Zero cố gắng trốn thoát, di chuyển dọc theo bức tường đến góc, nhưng rồi hoàn toàn bị mắc kẹt bởi hai cánh tay của Kaname sau đó.

"Em nên đánh lại anh," Kaname nói sau một lúc. Tay hắn vươn lên, chầm chậm, cẩn thận, đáp xuống đầu gối của Zero. Zero giật mình trước tiếp xúc đó, căng thẳng. Cậu cố gắng di chuyển ra xa, nhưng không có nơi nào để chạy với bức tường phía sau và Kaname đang vây lấy cậu ở phía trước. "Em nên đánh anh, đá anh," Kaname tiếp tục, tay hắn từ từ trượt xuống bên đùi của Zero. "Em có thể dễ dàng làm vậy từ vị trí này", hắn nhấn mạnh những lời nói của mình bằng một cú bóp nhẹ, thu được một tiếng thở hắt từ Zero. "Không sao đâu, đừng sợ. Anh hứa sẽ không nổi giận nếu em làm vậy. Anh sẽ không chống lại em, anh cũng sẽ không ghét em." Tay kia của Kaname đưa tay lên ôm lấy má Zero, hắn lại gần hơn một chút, tiếp tục, "Anh không bao giờ có thể ghét em. Em biết mà, đúng không?"

Zero mím môi lại, hai bàn tay nắm lấy tấm ga trải giường bên hông cho đến khi đốt ngón tay cậu biến thành màu trắng.

Kaname vuốt nhẹ má của Zero bằng ngón tay cái. Chậm rãi, hắn áp trán mình vào người mình yêu, nhắm mắt thở dài, lặng lẽ.

Một khoảng lặng dài trôi qua.

"...Anh yêu em."

Đôi mắt màu rượu đỏ mở ra, tràn ngập cảm xúc, khóa với những bông hoa oải hương đang mở to vì sốc.

"Anh yêu em." Kaname lặp lại. Và khi hắn nhìn vào vùng tím trong vắt đấy, hắn biết. Anh không nghi ngờ gì, rằng Zero đã hiểu .

Nụ cười buồn của Kaname trở lại.

Chạm tới bên má khác của Zero, anh lại thu hẹp khoảng cách giữa họ một lần nữa.

Mình làm được rồi. Mình nói ra rồi. Mình đã chấp nhận số phận nghiệt ngã này.

Chỉ một lần buông bỏ tất cả. Không còn xiềng xích trói buộc nữa. Hai người họ, không thể trở về như xưa. Tội lỗi này, đã không thể cứu vãn...

-o-

"Anh yêu em..."

Da thịt nhợt nhạt run rẩy dưới ngón tay hắn. Nhẹ nhàng, ấm áp, và vì thế, rất dễ bị tổn thương, là cám dỗ tội lỗi

Nó đang cầu xin hắn chạm vào nó.

"Kaname, đừng- làm ơn-!"

Hắn biết nó muốn vậy, ngay cả khi chủ nhân của nó cố gắng thuyết phục hắn điều ngược lại.

"Kaname-!"

... Hắn không thể từ chối, phải không? Hắn không có lựa chọn.

"Suỵt, không sao đâu, không sao đâu," đó là giọng của hắn, thì thầm bên đôi tai đỏ ửng. Những ngón tay của hắn chôn vùi trong những sợi bạc nguyên chất mượt mà, vuốt ve chúng nhẹ nhàng hết mức có thể. "Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau," giọng hắn hứa, "Anh không bao giờ có thể làm tổn thương em. Em biết mà, phải không?" Ý nghĩa đó toát ra trong từng câu chữ, hắn biết điều đó. Rốt cuộc giọng nói đó cũng là của hắn.

"Không -!" Một tiếng nấc nghẹn ngào. Hắn cảm thấy đầu của người nọ đang lắc từ bên này sang bên kia. "Không, dừng lại đi!" Bàn tay nhợt nhạt đẩy vào ngực hắn với tiếng nức nở khác.

"Suỵt, đừng khóc," giọng hắn thì thầm. Những tiếng nức nở đó như cắt vào lòng hắn. Nhưng chúng không đủ để làm hắn dừng lại. "Đừng khóc, tình yêu của anh. Sẽ sớm kết thúc thôi, rồi sẽ không đau nữa, anh hứa."

Những tiếng nấc đau khổ vỡ òa đến tai hắn, đánh thẳng vào trái tim hắn, chúng nắm chặt lấy nó và siết chặt, không thương tiếc . Hắn không thể thở được, nhưng cơ thể vẫn không ngừng di chuyển. Hắn cảm thấy đôi môi mình run lên khi chúng rơi xuống trên vùng da nhợt nhạt đó, thưởng thức làn da không tì vết.

"Đừng khóc," giọng nói run rẩy của hắn thở hổn hển, "Xin em đừng khóc"

Cánh tay hắn siết chặt quanh cơ thể run rẩy dưới thân. "Anh yêu em..."

Kaname tỉnh dậy trên một chiếc giường trống rỗng, bừa bộn và trần truồng vì một lý do nào đó. Ngồi dậy, hắn nhìn quanh phòng - phòng của Zero . Một cái nhíu mày nhăn lại khi hắn thấy quần áo vương vãi trên sàn nhà.

Cái quái gì...

' Không!'

Đôi mắt rượu đỏ mở to.

'Kaname, đừng-!'

Kaname hít vào một hơi thật sâu, cứng người.

Đó không phải là một giấc mơ.

'Dừng lại-!'

Hắn đã làm điều đó. Hắn thực sự đã làm điều đó.

Kaname thở ra run rẩy, đầu hắn đập mạnh vào đôi bàn tay đang mở ra khi hắn ngã về phía trước. Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp, hắn đang hoảng loạn.

Cái gì- Tại sao- Làm thế nào mà mình có thể-

Đột nhiên, tất cả trở nên yên lặng.

Mọi thứ và mọi nơi. Tất cả đều biến mất. Không có tiếng ồn. Không hoảng loạn. Không một cảm xúc, chỉ là

Khoảng lặng.

Hai tay hắn hạ xuống, từ từ thẳng lưng và hít vào một hơi thật sâu.

Vẫn không có gì, chỉ có sự im lặng ngày càng sâu đậm, ngay cả khi các sự kiện tối hôm trước đã trở lại đầy đủ trong đầu hắn.

Một thời gian dài trống trải trôi qua. Sau đó...

Một tiếng cười khẽ. Rồi một cái khác. Sau đó một vài tiếng nữa, biến thành tiếng cười đứt quãng day dứt.

Bây giờ thì không thể chối cãi được nữa, phải không?

Hắn là một con quái vật. Một sinh vật bệnh hoạn, ghê tởm, bị dắt mũi bởi lòng tham, bị nô dịch cho những ham muốn loạn trí của nó. Hắn bị nguyền rủa. Hắn đáng bị nguyền rủa. Hắn đã quá thối nát và không thể nào chắp vá được nữa.

...Hắn thật sự đã hoàn toàn phát điên rồi.

-o-

.

.

.

Editor note: Úi zời ơi năng suất vl, 2 ngày hai chương, tự hào vl ra ý =)))) cũng đi được hơn nửa chuyện rồi. Sắp tới có thể loại gì mà mn muốn đọc không? Kho kanze engfic của tui nhiều lắm, chỉ là lười chọn thôi =))) mn chọn hộ tui nhé, nếu có thể loại nào muốn tui dịch thì cứ đề nghị, chỉ là không hứa trước được là sẽ tìm được 1 fic đã hoàn đúng ý đâu. Haiz, hội engfic đào nhiều hố hay mà chẳng chịu lấp, chán thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro